Từ cửa cầu thang quả thật truyền đến động tĩnh.
Đầu tiên là một bóng người chạy nhanh vào, theo sát phía sau hắn chưa đầy 5 mét là cự quái.
Là Phương Chi Du! Hắn dụ con quái vật khổng lồ lên lầu.
“Oanh!”
“Loảng xoảng loảng xoảng!”
Côn sắt của cự quái vung về phía Phương Chi Du, hắn lắc mình né tránh, côn sắt trượt mục tiêu đập vào kệ sách kế bên. Kệ sách đã được dọn sạch nhất thời sụp xuống, kệ sách bị đập trúng thì nghiêng ngã một nửa.
Ngọn lửa trên đầu cự quái lúc này đã được dập tắt, từ đầu đến bả vai nó đều bị đốt thành than đen. Mặc dù như vậy, nó vẫn hăng hái truy kích người chơi.
Phương Chi Du chạy vội vào bên trong, mượn kệ sách ngăn cản hành động của con quái vật, hắn vòng qua vách ngăn. Chỉ là hắn không thể hành động nhanh được, một là vì sách vở chất đống trên mặt đất ảnh hưởng đến hành động của quái vật đồng thời cũng ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Hai là khắp cơ thể hắn đang bê bết máu, trên người xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ nhưng may mà không có vết thương trí mạng nào. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy vừa mệt vừa đau.
Tề Tư Nguyên là người đầu tiên chạy về phía Phương Chi Du. Lúc này, Phương Chi Du và cự quái đang chơi trốn tìm, cơ bản đã đến giữa thư viện.
“Đẩy mau!” Tề Tư Nguyên hét lên.
Phương Chi Du cũng không chạy trốn, hắn và Tề Tư Nguyên bắt đầu đẩy ngã kệ sách trước mặt.
Cự quái ở đầu bên kia giá sách đang giận dữ gầm lên muốn dùng côn sắt đập vỡ những vật cản vướng víu này nhưng khi côn sắt của nó vung lên thì kệ sách cao cũng ngã trúng nó.
Cự quái lại gầm lên giận dữ. Kệ sách cũng không tạo thành thương tổn nào cho nó nhưng làm nó bị kẹt đầu. Trong một lúc, nó sẽ không thể giãy ra.
“Oanh!”
Lại là thanh âm sụp đổ. Sau lưng cự quái lúc này, kệ sách đang sụp xuống. Nó vốn đã bị vây khốn, giờ lại tăng thêm một tầng xiềng xích!
Là Yến Nam Thụy và Tôn Thiến Thiến! Yến Nam Thụy cùng Tôn Thiến Thiến đang chấp hành kế hoạch của Tề Tư Nguyên! Không, kỳ thật đây là kế hoạch của Yến Nam Thụy đã chuẩn bị tốt ở vòng trước. Nhưng ở vòng trước không có tác dụng, vì thế toàn bộ sử dụng ở vòng này!
Sau đó kệ sách bên cạnh cự quái liên tiếp lần lượt ngã xuống, hướng cự quái bị vây khốn. Dần dần đem cự quái vây khốn ở giữa thư viện.
Cho đến lúc này, bốn người trên tầng hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chính là vào lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy ai đó hét lên:
“Mau tránh ra! “
Sau đó người hô to lăn một vòng tại chỗ, người kia lăn lộn một lúc thì lăn đến bên cạnh đống sách.
Người tới chính là Tiếu Mạc Hàng, lúc này trông có chút chật vật. Thứ đang gắt gao theo sát anh chính là quân đoàn bóng đen, tốc độ của bóng đen phi thường nhanh làm anh rất khó chạy thoát.
Hóa ra lúc ở dưới lầu, cái bóng đã bị bình thuốc nổ của Tề Tư Nguyên làm bỏng, nó không thể đuổi theo mọi người một lúc. Vì vậy, Phương Chi Du đã giúp Tiếu Mạc Hàng dụ cự quái lên lầu.
Tiếu Mạc Hàng vừa mới thoát khỏi cự quái lập tức lại bị cái bóng quấn lấy. Phải mất rất nhiều công phu, anh mới dẫn dụ được cái bóng lên tầng hai.
Tiếu Mạc Hàng hô tránh ra nhưng ngoại trừ Tôn Thiến Thiến chạy trốn khỏi cái bóng thì ba người còn lại đều xông lên.
Tề Tư Nguyên và Phương Chi Du chạy tới kéo Tiếu Mạc Hàng, người không thể đứng dậy ngay lập tức vì đã lăn vào đống sách.
Mà Yến Nam Thụy lại hướng về phía cái bóng, hắn chắn trước người Tiếu Mạc Hàng. Một tiếng “phanh” nổ lên, hắn không chút do dự bắn một phát về phía cái bóng.
Lần trước cứu Trình Soái đã chứng minh được sức sát thương của viên đạn đối với cái bóng là có hiệu quả. Yến Nam Thụy bắn một phát, cái bóng quả nhiên bất động một chút, thậm chí lui về phía sau nửa mét.
Nhưng sát thương do viên đạn gây ra không thể so sánh được với bình thuốc nổ, chỉ một vài giây ngưng trệ nhưng bấy nhiêu thời gian đã đủ cho Tiếu Mạc Hàng thoát thân.
“Phanh”!
Lại là một tiếng súng vang lên, Yến Nam Thụy vững vàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, lần thứ hai dùng viên đạn cản trở cái bóng đi tới.
Cái bóng dường như tức giận, thời gian nó hồi phục lần này nhanh hơn hai giây.
“Bang bang!”
Hai phát súng! Nhịp điệu bắn súng của Yến Nam Thụy cũng nhanh hơn trước.
Thẳng đến lúc này, Yến Nam Thụy mới xoay người chạy vào bên trong đống sách.
Sáu hoặc bảy giây sau khi Yến Nam Thụy chạy trốn, cái bóng cũng lập tức đuổi theo bước chân của Yến Nam Thụy vọt vào đống sách.
“Tôn Thiến Thiến mau lên!” Tề Tư Nguyên tuy rằng đã chạy nhưng vẫn luôn chú ý hướng đi của Yến Nam Thụy. Mắt thấy cái bóng đã tiến vào đống sách, tuy rằng nó còn chưa vào hẳn nhưng không thể chờ thêm nữa, nếu lại chờ thì Yến Nam Thụy sẽ chạy không thoát!
Cho dù không cách nào vây khốn cái bóng nhưng có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho nó thì tính bấy nhiêu! Có thể làm cho nó ngủ đông trong một thời gian cũng tốt.
Nhưng mà tai nạn ngoài ý muốn lại xảy ra vào thời điểm này!
Tôn Thiến Thiến đã biến mất!
Mới vừa rồi lúc Tiếu Mạc Hàng gặp nguy hiểm, tâm tư của Phương Chi Du và Tề Tư Nguyên đều đặt trên người Tiếu Mạc Hàng. Hai người căn bản không để ý tới Tôn Thiến Thiến.
Mà Tôn Thiến Thiến vốn phụ trách đốt sách lúc này lại không thấy đâu!
Cậu phải làm gì đây?
Tề Tư Nguyên lập tức đổ mồ hôi khi không nhìn thấy Tôn Thiến Thiến!
Trong số những người ở đây, chỉ có Tôn Thiến Thiến là có thuốc nổ!
Nhưng vào lúc này Tiếu Mạc Hàng đứng ở phía trước đống sách đột nhiên quay đầu lại, xoay người ném một bình thuốc nổ cho Tề Tư Nguyên:
“Tư Nguyên chụp lấy! ” Sau đó anh liền chạy về phía Yến Nam Thụy, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn cứu Yến Nam Thụy.
Tề Tư Nguyên mặc dù sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng tiếp nhận bình thuốc nổ mà Tiếu Mạc Hàng ném tới.
Nội tâm của cậu nhất thời hiện lên nỗi nghi hoặc nhưng mà sự tình khẩn cấp, đã không còn thời gian rảnh rỗi suy nghĩ nhiều. Sau khi cậu tiếp nhận bình thuốc nổ liền lập tức dùng sức ném về phương hướng ban đầu đã chỉ định cho Tôn Thiến Thiến.
“Oanh!” Lại một bữa tiệc pháo hoa khác!
Ngoài pháo hoa còn có sách và kệ sách bằng gỗ. Vốn là vật liệu dễ cháy, hơn nữa còn có sự trợ giúp từ bình thuốc nổ nên ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa lần này sẽ không dễ dàng bị dập tắt.
Cái bóng lúc này đã quấn lấy cổ chân Yến Nam Thụy, phản ứng của nó cũng nhanh, tiếng nổ và ánh sáng quen thuộc vừa mới nổi lên thì ngay lập tức buông tha cho Yến Nam Thụy, vội lui về phía sau.
Cái bóng từ bên ngoài tiến vào nhưng chỉ cần tám chín mét là có thể rút lui khỏi chỗ đó.
“Oanh”! Lại một tiếng nổ nữa!
Một bình thuốc nổ khác phát nổ theo hướng lối ra, đốt hết sách vở dọc theo lối ra, lập tức chặn đường lui của cái bóng.
“Rút lui, mọi người rời khỏi thư viện mau! “
Tề Tư Nguyên hô to, dẫn đầu chạy về phía lối ra.
Lúc này cửa đã bốc cháy nhưng Tề Tư Nguyên cũng không để ý, dùng quần áo che đầu rồi xông ra bên ngoài.
Khi cậu lao ra khỏi khu vực có ngọn lửa liền thấy Tôn Thiến Thiến đứng ngây người ở cửa. Tề Tư Nguyên nắm lấy tay cô, cũng mặc kệ ngọn lửa trên tay áo mình mà kéo cô chạy xuống dưới lầu.
Cũng may Tôn Thiến Thiến chỉ ngây người một lúc rồi lập tức lấy lại sự tỉnh táo, tự mình chạy trốn.
Tiếu Mạc Hàng, Yến Nam Thụy và Phương Chi Du cũng lao ra khỏi biển lửa.
Đoàn người băng qua đại sảnh và chạy ra bên ngoài thư viện.
Mãi cho đến khi hoàn toàn chạy ra khỏi thư viện, bọn họ cách thư viện hơn 20 mét mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía thư viện đang bốc khói dày đặc.
“Tôi… tôi không cố ý đâu… tôi chỉ nghĩ nếu ném từ cửa vào, nó sẽ chạy không thoát nên tôi mới đi tới cửa…” Tôn Thiến Thiến ngơ ngác nhìn đám khói dày đặc trong thư viện rùng mình, cô vẫn còn sống.
Hóa ra lúc đó Tôn Thiến Thiến vốn phải quay lại địa điểm đã định thì đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Con quái vật khổng lồ bị mắc kẹt ở trung tâm thư viện, Tề Tư Nguyên đã chỉ định vị trí ném thuốc nổ cho cô, vị trí này gần như nằm ở trung tâm cách con quái vật không xa. Ngọn lửa bùng cháy ở nơi đó, con quái vật khổng lồ không thể bỏ chạy nhưng con quái vật bóng tối vừa mới vào cửa thì sao?
Cho nên Tôn Thiến Thiến đã đi đường vòng để đến lối ra, bởi vì đi đường vòng mất thời gian nên mười giây sau khi Tề Tư Nguyên ra lệnh, cô mới ném bình thuốc nổ.
Nhưng cho đến khi ngọn lửa hừng hực bốc lên cao hơn, Tôn Thiến Thiến mới ý thức được —— những người khác vẫn còn ở bên trong!
Khoảnh khắc đó, cô bị nuốt chửng bởi ý nghĩ khủng khϊếp “Tôi đã thiêu chết họ” nên mới ngơ ngác đứng ở cửa, mãi cho đến khi Tề Tư Nguyên chạy ra kéo cô.
Sau khi chạy thoát, cô nhìn bốn người đàn ông bên cạnh. Trên cơ thể mỗi người họ đều bị lửa cháy đen nhưng bọn họ vẫn còn sống khoẻ mạnh. Tôn Thiến Thiến đột nhiên muốn khóc.
Hóa ra gϊếŧ người là một chuyện đáng sợ như vậy!
Hóa ra có thể giúp đỡ người khác, cũng là điều đáng để quỳ xuống tạ ơn trời đất!
Cmn tích phân gì đó đi chết đi!
Tôn Thiến Thiến muốn khóc.
“Không có việc gì, cô làm rất tốt.” Tề Tư Nguyên nói, ít nhất vào lúc đó cô ta có nghĩ đến việc gϊếŧ chết Người Xử Phạt chứ không phải bỏ chạy một mình.
Tuy rằng dưới tình thế cấp bách suy nghĩ không chu đáo nhưng đó là bản chất của con người. Tề Tư Nguyên không cách nào yêu cầu mỗi người đều giống cậu, suy nghĩ mọi thứ đến chi tiết mới thôi. Nhưng cậu có thể khẳng định một điều, đó là Tôn Thiến Thiến không bỏ lại mọi người.
“Tôi không cố ý đâu… tôi không muốn hại mọi người…” Tôn Thiến Thiến lộn xộn giải thích.
Lúc này cô đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Yến Nam Thụy khi cô chỉ trích hắn ở trong đại sảnh thư viện là như thế nào.
Chỉ có điều vào lúc này cũng không có ai chỉ trích cô.
“Quên đi, tốt xấu gì cũng thiêu chết được cả hai con quái vật! Nguyên Nguyên vốn cũng không trông cậy vào việc có thể thiêu được cái bóng nhưng bây giờ thì tốt rồi, chúng tôi cũng không chết, cô khóc cái gì. ” lời này cư nhiên là Phương Chi Du nói ra trước.
Trong kế hoạch thay đổi của bọn họ, Tề Tư Nguyên quả thật không trông cậy vào việc có thể đồng thời thiêu chết cả hai con quái vật, chỉ nghĩ diệt trừ một con.
“Đừng gọi tôi là Nguyên Nguyên.” Tề Tư Nguyên rốt cục nhịn không được nói, Phương Chi Du gọi như vậy làm cả người cậu không được tự nhiên.
“Vậy cậu muốn tôi gọi cậu là gì? Tư Tư hay Tề Tề? ” cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết quá tốt, Phương Chi Du không quan tâm đến bản thân đang bị thương tả tơi mà trêu chọc Tề Tư Nguyên để điều chỉnh tâm trạng một chút.
“Câm miệng, bằng không tôi lập tức đánh gãy chân chó của cậu.”
Không đợi Tề Tư Nguyên lên tiếng, Tiếu Mạc Hàng đã trừng mắt nhìn Phương Chi Du.
Nếu không phải nể mặt hắn ta đã bị thương đến chật vật không chịu nổi, anh đã bước lên đá hắn vài cái.
Phương Chi Du ậm ừ hai tiếng, sau đó cũng không nói nữa. Hắn biết, Tiếu Mạc Hàng thật sự sẽ động thủ. Bây giờ hắn lại đang bị thương, muốn đánh nhau cũng phải chờ vết thương tốt lên mới được, nếu không người chịu thiệt sẽ là hắn!
|