- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhặt Được Bạn Trai Ở Trạm Tàu Điện
- Chương 1
Nhặt Được Bạn Trai Ở Trạm Tàu Điện
Chương 1
Editor: Thích Ăn Cơm Sườn
Buổi tối lúc tan tầm đã là 9 rưỡi, gần đây càng ngày càng phải tăng ca nhiều, dự báo thời tiết nói hình như hôm nay có mưa, nhưng suốt một ngày, thời tiết vô cùng đẹp, nhìn thì có vẻ sẽ không mưa, nhưng con người của tôi từ trước đến nay thích phòng ngừa chu đáo, lúc đến cơ quan vẫn mang theo ô.
Quả nhiên, lúc ra khỏi trạm tàu ngầm, bên ngoài mưa như trút nước, cái này làm cho tôi có chút ngoài ý muốn, thời tiết thật giống tâm trạng của phụ nữ, thay đổi bất thường, tân mệt ta mang theo ô che mưa.
Hiện tại đã là 10 giờ rưỡi, hơn nữa mưa bên ngoài hình như lớn hơn rồi, trạm tàu điện ngầm cũng chỉ có lác đác lưa thưa một hai người, một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, nghe đại khái ý tứ chính là kêu chồng bà ấy đem ô tới; còn có một cô gái xấp xỉ tuổi tôi, vẻ mặt nôn nóng bất an, tôi nghĩ cô ấy không mang dù, nhưng chậm chạp vậy chắc cũng có người mang ô đến;
Trời mưa quá to, tôi lo rằng đôi converse 1970s mới mua của mình bị ướt, nên quyết định ở trạm tàu ngầm từ từ xem, mưa nhỏ dần. Đại khái 10 phút sau, chồng của người phụ nữ trung niên đã đón bà ấy đi rồi, cô gái kia thì đi vào bên trong trạm tàu, có lẽ bạn cô ấy đến rồi.
Lúc 10 giờ 50, tôi chỉ có thể nghĩ đến "Ưu nhã, thân sĩ" để miêu tả người đàn ông đi ra từ trạm tàu, trong tay anh ấy cầm cặp da, trên người thật ra cũng chỉ mặc loại tây trang phổ thông bình thường, nhưng mặc trên người anh ấy thì nhìn như model vậy, làn da có hơi đen, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ấy, nhìn kỹ nhan sắc này đi, nói như thế nào nhở...hmmm... có chút giống Chung Hán Lương.
Nhất thời tôi có chút buồn bực, người giống như anh ấy, hẳn là sẽ có phòng có xe, nhưng sao lại xuất hiện ở trạm tàu ngầm này? Tôi ngầm đánh giá anh ấy, mà anh ấy cũng yên lặng đứng đó, tôi biết rằng, anh ấy đang đợi mưa tạnh.
Đến lúc 11 giờ mưa nhỏ hơn một chút, tôi duỗi cánh tay ra ngoài dò xét, xác định mưa nhỏ hơn, sau đó lấy ô từ trong túi xách ra, bung ô, bước xuống hai bậc thang, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi dừng bước, trong lòng còn có giọng nói vang lên:
"Cô hãy đưa anh ấy đi một đoạn đi!" Nhưng ý thức của đại não lại nói rằng: "Đừng đi, cũng đâu có quen, không khéo người ta tưởng cô bị bệnh thần kinh đấy!".
Tôi lưỡng lự một chút, cuối cùng tiếng lòng chiến thắng ý thức, tôi nhìn anh ấy chậm rãi mở miệng
"Có vẻ như mưa sẽ không tạnh ngay đâu, anh ở đâu? Nếu tiện thì tôi đưa anh đi một đoạn"
Khả năng là anh ấy cũng không đoán được là tôi sẽ mở miệng nói chuyện, anh ấy còn đánh giá tôi một phen, tuy rằng chỉ là ngắn ngủn vài giây
"Tôi ở Trung Châu Hoa phủ, tiện không?"
Giọng của anh trầm thấp rất có từ tính, lúc nói chuyện cũng mang theo bộ dáng thân sĩ, nói thật, tôi rất mê cái kiểu đàn ông thành thục trầm ổn này.
"Tiện, vừa vặn tôi phải đi qua đó, vậy cùng nhau đi thôi ~" Tôi vừa nói vừa chạy lên hai bậc thang, đi đến vị trí của anh, đem ô nghiêng về hướng anh ấy, hình như anh ấy cao tầm 1m8, tay của tôi phải giơ cao lên mới miễn cưỡng che được cho anh ấy, lúc chúng tôi chuẩn bị ra khỏi ga, anh dừng lại, cười với tôi, cầm lấy ô trong tay tôi.
"Mấy chuyện này để tôi làm cho"
"Tôi cũng thấy vậy, anh cao quá, tay tôi vương rất khó chịu ~"
Trên đường chúng tôi cũng trò chuyện đôi ba câu, đại khái cũng là vài câu "Anh đang làm gì" "Anh là người ở đâu" linh tinh lời khách sáo, nhưng mà ở cùng anh ấy tôi cũng thả lỏng đôi chút, giống như là bạn bè cùng chung chí hướng trò chuyện với nhau, có lẽ là bởi vì anh ấy là thân sĩ ưu nhã.
"A, cũng đã đến rồi, vậy dứt khoát đi đến dưới lầu nhà anh đi" Lúc đến cổng tiểu khu, tôi nghĩ rằng tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên.
"Vậy sẽ làm mất thời gian của cô"
"Không có việc gì, cũng không mất bao nhiêu thời gian" Tôi nghĩ, từ đây vào còn mất bao lâu, còn không phải là một cái tiểu khu sao?
"Ồ, vậy đi thôi"
Quả thật không lâu lắm thì đến nhà anh, lúc trước về nhà phải đi qua tiểu khu này, nhìn từ ngoài vào cảm thấy rất đẹp, lúc này vào mới biết được, thật sự thực không tồi, vừa nhìn đã biết đây chính là nơi ở của kẻ có tiền, lúc đến dưới nhà anh thấy bảo vệ chào hỏi.
"Dịch tiên sinh hôm nay tan làm muộn vậy"
« Vâng, hôm nay trời mưa quên mang ô, ở trạm tàu đợi một lát, thì có vị tiểu thư tốt bụng này đưa tôi về » anh ấy giới thiệu tôi với bảo vệ
« Ra vậy, thế thì, vậy hai người đi đi, tôi không quấy rầy nữa » bảo vệ thức thời tránh ra
« Nếu anh đã về tới nhà, thì tôi cũng về đây » tôi nhìn thời gian không còn sớm, chạy nhanh mở miệng nói
« Cô ở đây chờ tôi hai phút, tôi đi lên lấy ô, đưa cô về nhà, đã trễ thế này, cô về nhà một mình tôi cũng không yên tâm. »
« A, không cần không cần, từ đây đến nhà tôi chỉ mất tầm 5 phút thôi, tôi có thể tự về, ở nhà còn có bạn tôi chờ, không thành vấn đề, anh mau đi lên đi » Tôi vội vàng xua tay, đưa tới đưa lui rất phiền
« Vậy thì, chú ý an toàn »
« Vâng tôi biết rồi »
Tôi xoay người đi về cổng tiểu khu, chợt dừng lại, muốn chào tạm biệt anh ấy, lúc tôi quay đầu lại, anh ấy vẫn còn đứng đó nhìn tôi, có lẽ anh ấy cảm thấy chờ tôi đi khuất rồi mới lên nhà, ừm tương đối lễ phép.
« Hẹn gặp lại » tôi mỉm cười vẫy tay với anh ấy, tạm dừng một chút, lại chậm rãi mở miệng « Dịch tiên sinh ».
Đối với việc tôi gọi anh ấy là « Dịch tiên sinh », cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lúc nãy bảo vệ đã gọi như vậy.
« Hẹn gặp lại »
Dịch tiên sinh cũng vẫy tay với tôi, bên trong mờ ảo, tôi nhìn thấy anh ấy cười rất dịu dàng, nhưng cũng không xác định lắm, bởi vì Dịch tiên sinh đứng ngược sáng, tôi vậy, cứ coi là thế đi.
Tôi xoay người đi về phía trước. Trên đường về nhà tôi cảm thấy có chút mất mát, bởi vì Dịch tiên sinh không hỏi tôi phương thức liên lạc!
Thậm chí đến tên của tôi cũng không hỏi! Nhưng mà nghĩ lại, dù sao cũng chính là bèo nước gặp nhau, về sau cũng không cơ hội gặp mặt, người ta là người như vậy, nhìn nhìn lại chính mình, căn bản là không phải người cùng một thế giới. Nghĩ như vậy cũng cảm thấy chả có gì to tát.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhặt Được Bạn Trai Ở Trạm Tàu Điện
- Chương 1