Cố Thanh Y không thích Giáng sinh lắm.
Chính xác mà nói thì Cố Thanh Y không thích bất kì một ngày lễ nào, cho dù là Đông phương hay Tây phương – chỉ trừ lễ Thanh minh mới đi tảo mộ.
Nhưng điều này cũng không cản được sự thích thú của Giang Nguyên với các dịp lễ tết.
Đối với một người đàn ông coi ngày mười bốn tháng nào cũng là Lễ Tình nhân mà nói, Giáng sinh là một dịp quá là quan trọng luôn!
Đặt báo thức cho mình lúc hơn tám giờ, còn cho Cố Thanh Y là lúc hơn chín rưỡi. Vì thế, lúc Cố Thanh Y tỉnh lại thì phòng bếp đã tràn đầy mùi hương cafe, trên bàn ăn trải khăn màu vàng nhạt là hai chiếc đĩa trắng nhỏ đựng bánh mì phết bơ và trứng ốp vàng óng.
“Merry X’mas, My love.” Giang Nguyên đứng trước cửa sổ, quay người lại, nhìn thấy bộ dáng Cố Thanh Y nửa tỉnh nửa mê tựa trên cửa thì cưng chiều mỉm cười, cởi tạp dề xuống, ôm người vào lòng hôn sâu.
Kĩ thuật hôn của Giang Nguyên từ nhiều năm trước đã đạt đến trình độ cấp cao, nên lúc Cố Thanh Y dùng một tia lí trí cuối cùng đẩy anh ra thì chân cũng đã mềm nhũn.
“Giáng sinh vui vẻ.” Cố Thanh Y đỏ mặt lau môi, xoay người đi vào phòng tắm.
Cây thông trong góc phòng đã được Giang Nguyên trang trí từ sớm, phía trên treo toàn quà tặng. Dĩ nhiên Cố Thanh Y cũng góp vào đó không ít, vì tối qua Giang Nguyên ngoại trừ cái này ra thì chẳng còn tâm tư làm gì hết.
Ăn xong bữa sáng, hai người nắm tay nhau đi dạo. Một người mặc màu xám, một người mặc màu vàng nhạt, cùng khoác áo khoác nhưng vẫn lộ ra hai loại khí chất khác nhau hoàn toàn. Giang Nguyên quàng khăn cho Cố Thanh Y, nhịn không được cúi đầu ấn lên trán cậu một nụ hôn.
Có lúc Giang Nguyên cũng lo sẽ bị học sinh của Cố Thanh Y nhìn thấy thì không hay cho lắm, nhưng Cố Thanh Y thì không, hai người ra ra vào vào chẳng bao giờ kiêng kị điều gì.
Hôm nay là ngày hốt bạc của các nhà hàng. Chỗ nào cũng rực rỡ ánh đèn, ngâm nga ca khúc ngày Giáng sinh. Trẻ em đeo sừng tuần lộc, đội mũ ông già noel chạy nhảy khắp nơi, vui vẻ nô đùa.
Xem phim rồi ăn cơm, lịch trình buổi chiều do Cố Thanh Y sắp xếp, nên Giang Nguyên cũng không biết.
Giang Nguyên thích một họa sĩ có triển lãm tranh ở thành phố B, nhưng rất khó để mua được vé. Cố Thanh Y vừa hay có một cậu học sinh, mở miệng nói với cậu nhóc một câu, người ta liền mang hai vé đến tặng tận tay.
Không những không lấy tiền mà còn tiện thể mời Cố Thanh Y một bữa cơm.
“Ha ha ha ha ha vợ à, thế mà em lại có vé!” Giang Nguyên lúc được đưa đến trước cửa nhà triển lãm, vẻ mặt hãy còn mê man. Đợi khi người ta kiểm vé vào cửa, anh mới thật sự biết được vé ở đây khó mua như thế nào.
Tuy nói có tiền chuyện gì cũng dễ làm, nhưng khi đứng trước một người làm nghệ thuật chân chính thì lại khác, khiến anh thật sự tiếc hận.
Không ngờ là Cố Thanh Y thế mà lại có thể dẫn anh vào đây!
Nhìn Giang Nguyên chạy tới chạy lui trong phòng triển lãm, Cố Thanh Y chắp hai tay sau lưng mỉm cười, giống như một người cha già dắt con nhỏ ra ngoài đi chơi.
“Thầy Cố, thầy tới rồi!” Một người đàn ông trung niên vừa phỏng vấn xong liền xoa xoa tay đi đến chào hỏi.
“Các tác phẩm đều rất tuyệt.” Cố Thanh Y bắt tay ông, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
“A… Vị này là….?” Thấy ánh mắt Cố Thanh Y mãi không rời khỏi bóng dáng Giang Nguyên, vị nhϊếp ảnh gia có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi, tuy vậy cũng không hy vọng mình có thể nhận được đáp án gì.
“Người yêu của tôi.” Cố Thanh Y mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, phảng phất làm say lòng người.
Ngày lễ hay không với tôi không quan trọng, bởi vì mỗi ngày tôi đều được ở bên anh.
Đây chính là món quà mà thượng đế đã dành cho tôi.