Tiễn La Hi đi, Giang Nguyên ngồi trong quán cafe nhìn dòng người đang tấp nập ngoài kia, ôm cốc cafe còn ấm nóng, khe khẽ thở dài.
Anh cùng Cố Thanh Y, đã mười hai năm rồi.
Ngẫm lại cũng thấy thật đáng sợ, vô tri vô giác thế mà đã qua lâu như thế. Lâu đến mức mà một người có thể trở thành một phần trong đời mình.
Con mèo nhỏ đeo đai đeo hình siêu nhân đứng ở trên đùi Giang Nguyên, chân trước víu lấy áo anh, lông ngực xù xù cũng không che được cái bụng toàn thịt.
Giang Nguyên xoa xoa nó, nhìn con mèo thoải mái híp mắt lại, chính mình cũng nở nụ cười.
Thật tốt, đến giờ, Cố Thanh Y vẫn đang ở cạnh anh.
Giang Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ Cố Thanh Y tan học, liền nhắn tin cho cậu nói anh chờ cậu ở quán cafe dưới lầu.
Lúc Cố Thanh Y ôm sách giáo khoa tiến vào, quán cafe có không ít người. Đa số đều là tình nhân trẻ đang ngọt ngào nói chuyện. Dưới ánh đèn mờ tối, hai người chẳng cần nói gì mà chỉ cần nhìn nhau thôi cũng đủ thấy hạnh phúc. Cố Thanh Y đứng ở cửa, dựa vào chiều cao nhìn quanh quán, phát hiện chỗ ngồi cạnh cửa sổ phía trong góc, một người một mèo đang ngồi đối diện với hướng cậu.
Trên bàn đặt một cây nến thơm, ánh nến lấp lánh chiếu xuống một cái bóng nho nhỏ.
“Sao vậy? Hôm nay rảnh rỗi mời em uống cafe cơ à?” Cố Thanh Y ngồi xuống, ôm con trai vào lòng.
“Rảnh rỗi, nhưng không có tiền, chỉ có thể uống một cốc thôi.” Giang Nguyên chống cằm cười, đẩy cốc cafe trong tay mình sang chỗ Cố Thanh Y. Thấy Cố Thanh Y thản nhiên nhận lấy uống, hai mắt Giang Nguyên cong cong. “Cố Thanh Y, em nói xem chúng ta quen nhau được bao lâu rồi?”
“Hửm?” Cố Thanh Y đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, có chút mơ màng, đặt cốc cafe xuống, nghiêm túc xòe tay ra tính. “Hai năm cấp ba, bốn năm đại học, hai năm cao học, bốn năm kia, lại nửa năm nay. Mười hai năm rưỡi? Trời ạ, mười hai năm á?”
Giang Nguyên cười cười gật đầu.
Cố Thanh Y nhìn Giang Nguyên, vẻ mặt dịu dàng lại, vỗ vỗ tay anh.
Hai người, suy cho cùng, vẫn là chồng chồng lâu năm, lối sống thận trọng, không giống như những người trẻ tuổi xung quanh, ôm nhau hôn cắn mà chỉ yên lặng cùng nhau uống hết một cốc cafe, sau đó nắm tay nhau đến bãi đỗ xe.
“Mấy hôm nữa là Tết, em định khi nào thì về nhà?” Giang Nguyên nhìn vào gương chiếu hậu, đánh tay lái chuyển xe, thuận tiện hỏi Cố Thanh Y bên cạnh “Có cần anh về cùng em không?”
Mấy năm Đại học, bình thường Cố Thanh Y cũng hay không về nhà, thế nhưng ba ngày Tết thì nhất định phải về, thậm chí cậu còn thúc giục Giang Nguyên nhanh chóng dọn đồ khiến cho Giang Nguyên vốn không muốn xa nhau, mỗi năm đều quyến luyến bịn rịn ở nhà ga giống như cả hai sắp sinh ly tử biệt.
Năm nay khác rồi, không cần ở cạnh người mẹ bị mắc bệnh tâm thần và bà bác cay nghiệt, cũng không cần phải xa Cố Thanh Y. Cố Thanh Y đi đâu anh có thể đi đó. Cứ cho là ba mẹ Cố Thanh Y không cho anh vào nhà thì anh cũng có thể đợi đến nửa đêm leo tường leo cửa sổ mà vào, tốt xấu cũng sẽ có một đêm đẹp, tuyệt đẹp!
Thế nhưng Cố Thanh Y lại giống như không có chút vui vẻ nào.
Lúc Giang Nguyên chuyển xe vào lối rẽ vào nhà để xe, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh “Sao thế?”
Cố Thanh Y nhếch nhếch khóe miệng “Cái đó… Đón Tết… Vẫn là tự ở nhà đón đi.”
Bắt đầu từ năm cậu tốt nghiệp cao học ấy, cậu không còn về nhà nữa, một lần cũng không.
Nhớ đến lần cuối cùng về nhà vẫn là cảnh cha cầm ghế muốn đánh mình, còn mẹ thì ở cạnh lắc đầu thất vọng nói cậu ngu ngốc. Hai người lớn tuy không phải người không hiểu lí lẽ, thế nhưng có thể là do đối mặt với phương diện này, mấy năm hay một ngày đều không dễ gì giải quyết được.
Sau khi đi làm, mỗi tháng cậu đều gửi về cho mẹ một phần phí sinh hoạt, lễ tết cũng có ít quà nhỏ. Cậu không biết số tiền kia đến cuối cùng sẽ đi về đâu, cũng không để ý hai người thanh liêm kia có nhận quà của cậu không. Có đôi khi, bên chuyển phát nhanh cũng sẽ gọi điện đến nói đối phương từ chối kí xác nhận, cậu liền bảo họ thế thì cứ vất đi.
Không phải cậu không hiếu thuận, mà chỉ là cậu không muốn chỉ vì hiếu thuận mà mất đi tất cả niềm tin sống tiếp.
Cho dù là vài năm đại học đó, hay là vài năm xa nhau, cậu đều hiểu rõ lòng mình. Cậu không thể thuận theo cha mẹ, tìm một cô gái dịu dàng nết na kết hôn, sinh sống, có con, nhìn con mình lớn lên, rồi nhìn nó cho mình bế cháu, bế chắt, cuối cùng thì vui vẻ nhắm mắt, vợ chồng khăng khít gắn bó.
Cuộc sống đó đúng là rất mĩ mãn, đúng là tấm gương trong miệng người đời.
Thế nhưng tự mình cũng biết, nói thì dễ mà làm thì khó.
Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Giang Nguyên, Cố Thanh Y sờ đầu anh, lặp lại lần nữa “Em muốn ở nhà đón Tết với anh.”
Giang Nguyên không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy giọng Cố Thanh Y đột nhiên buồn bã, gật đầu như gà con mổ thóc “Em thích thế nào thì thế ấy, đều được hết.”
Cố Thanh Y nói với anh về bốn năm qua, có rất nhiều chuyện đều vụt qua như cơn gió. Giống như kể chuyện cổ tích, bốn năm dài dằng dặc chỉ co lại trong vài ba câu nói, đại ý ngoài anh ra, cậu chưa từng có người bạn trai nào khác, sống rất ổn. Giang Nguyên thấy cậu không muốn nói, chính mình cũng không dám hỏi nhiều, chú tâm vào chăm sóc cho cuộc sống hiện giờ của cả hai.
Nhưng anh thật sự không ngờ tới, Cố Thanh Y lại gút mắc với người trong nhà đến mức này.
Thừa dịp đèn đỏ mà đau lòng kéo tay Cố Thanh Y, Giang Nguyên nhẹ giọng nói “Anh phải nghiên cứu kĩ xem Tết ăn gì mới được. Bữa cơm mười món thế nào? Gà vịt tôm cá ba ba đều mua hết, ăn cho mỗi ngày đều béo ba cân!”
Cố Thanh Y cười gật đầu “Lục Triếp nói ba mẹ cậu ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, muốn dẫn Cận Kì Phàn cùng nhau qua đây, đến lúc ấy, chúng ta gọi cả Phan Duy đến nữa, được không?”
Giang Nguyên phất tay “Phan Duy hả, tên ngốc ấy gần đây mất tích rồi, không gọi được cho cậu ta, cứ để cậu ta ở nhà húp mì gói đi.” Nói đến Phan Duy là Giang Nguyên lại tức, từ sau khi vất cho anh một cái usb chặt cứng ảnh chụp xong thì cứ như bốc hơi vậy, ngay cả khi anh tốn một số tiền nâng vip weibo, để cái bài tìm người lúc nào cũng được treo ở đầu bảng tin, cũng vẫn không thấy Phan Duy online.
Một người bình thường chỉ uống hồng trà cũng phải phát sóng trực tiếp, giờ đây lại biến mất gần nửa tháng trời. Sau khi Giang Nguyên xác định người này không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng với thư kí của anh ta xong mới yên tâm mặc kệ anh ta.
Chỉ là nếu Cố Thanh Y đã nói vậy, Giang Nguyên lại phải bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Phan Duy, trước tiên là nhắn một cái tin dài thật dài hỏi thăm tình hình thận của anh xong mới thêm vào một câu cuối cùng, hỏi anh có muốn đến thành phố B cùng nhau đón năm mới hay không.
Hiện tại đã cách năm mới không còn xa nữa.
Giang Nguyên đỗ xe xong, cùng Cố Thanh Y đi vào nhà. Từ xa đã thấy khu chung cư treo lên từng dãy từng dãy đèn l*иg đỏ, trên cây, trên đèn đường. Thậm chí trên thùng rác cũng được dán một chữ Phúc thắm tươi.
Trường học Cố Thanh Y hôm nay vừa kết thúc chấm thi, sau buổi tổng kết ngày mai, cậu sẽ chính thức tạm biệt Khải Hành.
Hai người leo cầu thang đi lên, nghe thấy tiếng Lục Triếp đang trầm bổng du dương luyện tập phát biểu. Lúc Giang Nguyên lấy chìa khóa ra mở cửa, Cố Thanh Y ôm mèo, tư thế bỉ ổi úp sấp lên cửa nhà cậu ta nghe hiện trường diễn thuyết.
“Ở đây, trong buổi sáng trời trong nắng ấm này.. A! Mẹ nó, Cận Kì Phàn, anh cười cái rắm gì đó! Làm lại!”
“Chúng ta vui mừng tụ họp về đây.”
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha.” Cố Thanh Y không nhịn được cười, còn chưa kịp che miệng đã bật ra tiếng, Giang Nguyên ở sau bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Mẹ nó, Cận Kì Phànnn!”
“Anh không cười! Thật! Bên ngoài có người!”
Cố Thanh Y vừa nghe liền vội vã ôm mèo trốn sau lưng Giang Nguyên.
Quả nhiên, bịch bịch bịch mấy tiếng chân, Lục Triếp hùng hổ mở cửa, nhìn thấy Cố Thanh Y đang ôm mèo cười ngặt nghẽo phía sau Giang Nguyên.
“Cố Thanh Y, cậu chờ đó cho tôi!” Hai người cách nhau một cái thang máy, Lục Triếp mặc quần áo ở nhà chống nạnh, trong tay ôm Tiểu Bát Ca vô tội, giơ chân trước của nó giả làm súng máy, pằng pằng pằng về phía người đối diện “Ngày mai cậu chết chắc rồi!”
Cố Thanh Y ôm mèo, bắn trả Lục Triếp hai cái.
“Lục Triếp?” Cận Kì Phàn thấy Lục Triếp mãi không về, chính mình cũng đi dép lê ra ngoài, tóc vàng vuốt ngược về sau gáy đầy mê hoặc, vừa nhìn thấy Cố Thanh Y và Lục Triếp ôm một chó một mèo làm súng mà bắn nhau thì nháy nháy mắt.
Liếc nhìn Giang Nguyên một cái, bọn họ đúng là không đỡ được hai ông thầy giáo nhà mình mà, sau khi lịch sự gật đầu chào hỏi, mỗi người đành túm một ông về nhà đóng cửa lại.