Chương 50

Giang Nguyên quấn cái khăn trên đầu trông rất buồn cười, vô tư khỏa thân bước ra đứng sau Cố Thanh Y, hưởng thụ sự phục vụ của cậu.

“Hai hôm nay không cạo râu sao?” Lúc lau tóc cho Giang Nguyên, tay Cố Thanh Y vô tình quyệt qua cằm đối phương, râu nhu nhú lên, chạm vào lòng bàn tay ngưa ngứa.

“Bận mà.” Giang Nguyên nhịn không được, ôm lấy Cố Thanh Y theo thói quen, bóng hai người quấn lấy nhau ở trong gương, Cố Thanh Y ngẩng lên liền thấy nụ cười cưng chiều của bản thân.

“Phải biết chăm sóc bản thân chứ.” Cố Thanh Y xoa đầu anh, chóp mũi hai người chạm vào nhau, cọ cọ, trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cố Thanh Y mặc áo ngủ đôi ôm con trai ngồi trên sofa, ngón tay thon dài xoa xoa bộ lông trắng muốt, cái được cái không mà vân vê.

Giang Nguyên bê ba cốc sữa dê ra, một cốc cho Cố Thanh Y, một cốc cho con mèo trên đùi cậu, và một cốc cho mình.

“Chuyện bên thành phố A ổn không?” Cố Thanh Y đẩy đẩy kính mắt, cầm lấy quyển sách bên cạnh đặt lên người con mèo mở ra xem.

“Thì vậy.” Giang Nguyên khoanh chân ngồi xuống cạnh Cố Thanh Y, bán vây lấy cậu vào trong lòng “Đã không có cái gì thì anh cũng không thể để họ mang đi cái gì.”

Ngày đầu tiên về thành phố A, anh đi thẳng đễn chỗ ở của mẹ mình. Nằm nhoài trước tường thủy tinh của cửa hàng Starbucks, uống hết ba cốc sản phẩm mới vừa ngọt vừa ngấy, anh vẫn chưa thấy bà ấy đâu.

Tuy biết là nên thuê một người theo dõi, nhưng Giang Nguyên vẫn có chút tự tin mù quáng với thị lực của mình.

Trên hộ khẩu viết tên người kia là Liễu Hà. Ảnh trên giấy tờ cũng được chụp rất đẹp, rất có vẻ bên trong thối nát bên ngoài đạo mạo.

Giang Nguyên không khó để nhận ra tên rác rưởi này chính là người mà cô bé bán hàng ở McDonald đã suýt đưa nhầm khoai tây chiên của mình cho anh ta chỉ vì ‘ngoại hình giống anh quá’. Giang Nguyên lớn lên giống mẹ, cho nên sau khi biết được sự tồn tại của Liễu Hà, anh cũng đoán được sơ sơ những chuyện đã xảy ra.

Mẹ nó chứ, hẳn là lớn hơn mình hai tuổi!

Thử hỏi, sau khi cha chết hơn hai mươi năm, anh đột nhiên phát hiện mẹ mình nɠɵạı ŧìиɧ, hơn nữa còn có một đứa con riêng lớn hơn mình hai tuổi, thì anh phải đối mặt với nó như thế nào bây giờ?

Thực chất, Giang Nguyên cũng không có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện này. Anh quay lại quầy bán hàng gọi thêm một cốc espresso (*) tráng miệng, ôm bụng buồn bực, thầm nghĩ có phải lúc mình đi vệ sinh, đã để cho mẹ và thằng con riêng kia chạy mất rồi không?

Thế nhưng thật may mắn, đúng lúc anh định từ bỏ việc theo dõi, vào nhà vệ sinh rửa tay, thì tên rác rưởi muốn cướp khoai tây kia lại lò dò đi ra từ sau bụi cây.

Nhờ ơn Phan Duy, Giang Nguyên liếc mắt một cái liền nhận ra bộ đồ tên kia mặc trên người chính là hàng giới hạn của Gucci. Những thứ khác cũng đều là hàng hiệu. Trên tay cầm một cốc cafe costa. Rõ ràng không có mặt trời nhưng anh ta vẫn đeo kính râm, dáng đi lả lướt.

Giang Nguyên cúi đầu nhìn quần áo bình thường trợ lí đưa tới, cảm thấy bản thân vẫn cao cấp hơn nhiều.

Giá trị của một người đàn ông, sao có thể dùng giá trị của quần áo để đổi lấy chứ?

Dựng dựng cổ áo, Giang Nguyên soi gương lau sạch vết bơ dính trên khóe miệng, hắng giọng một cái, quyết định bày ra dáng vẻ của một vị chủ tịch, theo sau người kia hai mươi mét, tiến vào khu nhà ở.

Đó là khu nhà mới xây tốt nhất của thành phố A. Theo như Linda báo cáo, thì giá phòng có lúc lên tới tám mươi ngàn một mét vuông. Thế nhưng, anh cũng nghe nói, trừ lần đầu tiên đưa mẹ đến xem nhà, lấy thẻ vào cửa xong thì anh không quay lại lần nào nữa. Giang Nguyên âm thầm nhức nhối, cầm thẻ Linda đưa quẹt một cái, tiến vào sau người kia.

Bảo vệ nhìn hai người một trước một sau, nhận ra Liễu Hà, còn tưởng hai anh em cùng đến thăm mẹ, nhiệt tình gật đầu chào hỏi Giang Nguyên xong, còn nhiệt tình chỉ cho anh hướng Liễu Hà biến mất.

Khuôn viên phía trước đều là những hàng cây hoa cỏ nhỏ đang lay động trong gió, mặt quay về hướng bắc, lưng tựa về hướng nam, là vị trí tốt nhất để lấy ánh sáng thiên nhiên. Mỗi nhà đều có một khoảnh vườn trước và sau. Có không ít nhà còn có chú chó nằm úp sấp trên sân cỏ đằng trước nghỉ ngơi, đám trẻ nhỏ uống trà chiều dưới tán ô che, cả nhà nói cười vui vẻ, không khí vô cùng ấm áp.

Theo tới cuối khu, cây bắt đầu nhiều lên, người dân ở đó cũng bắt đầu biến từ thanh niên người trẻ thành người già yếu lớn tuổi, im ắng thanh tịnh. Nhìn Liễu Hà quen đường quen lối bước lên căn nhà ở đối diện hồ nước trong khu nhà, Giang Nguyên dừng lại sau anh ta.

Liễu Hà tháo kính râm cài lên cổ áo len đỏ thắm, nở nụ cười, ánh mắt hẹp dài nheo lại cực kì gian xảo, Giang Nguyên nhìn thế nào cũng thấy giống như một con hồ li tinh, thật sự không muốn thừa nhận loại rác rưởi đó có chung nửa dòng máu với mình.

Thật là mẹ nó!

Giang Nguyên đá viên đá nhỏ dưới chân một cái, huýt sáo nhìn nó vẽ lên một đường cong parabol rồi đập lên nắp thùng rác.

Liễu Hà vừa nhấn chuông gọi mẹ, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng động lớn.

Anh ta chau mày quay người lại, nghĩ là con cái nhà ai, chỉ tay vào mũi đối phương nói “Có giáo dục không vậy? Bố mẹ cậu đâu?”

Giang Nguyên không cười, nhìn thấy Liễu Hà thì càng nhăn mày chặt hơn. “Ngại quá, bố mẹ tôi vừa hay đang ở trong, tôi đây không phải đang đợi anh gõ cửa à?”

“Gì?” Liễu Hà trợn to mắt, không hiểu gì.

Giang Nguyên đút hai tay vào túi áo khoác, ngáp một cái, bước từng bước chậm rãi lên trên bậc thang, tiếng bước chân dẫm lên đất nghe rất rõ ràng, cho đến khi đến bậc thang ngang với Liễu Hà, anh mới đứng lại, ngẩng đầu lên. Mặt mày anh tuấn, tóc tùy ý vuốt ngược về sau, nụ cười mang theo chút bất cần, cả người tỏa ra mùi vị hormoon nam tính “Tôi nói, thật khéo, vừa hay, tôi, cũng đến thăm mẹ tôi.”

Giang Nguyên cao hơn Liễu Hà một cái đầu, lúc nhìn đối diện anh ta, anh phải hơi cúi đầu. Mắt híp lại, lạnh giọng cười.

Đúng lúc Liễu Hà trừng Giang Nguyên đến sắp rách cả mắt, thì cánh cửa bên cạnh hai người, cạch một cái mở ra. Mẹ Giang mặc quần áo ở nhà, thò nửa người ra “Con trai, về rồi à, mau vào mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm không, có canh gà cho con đấy, mẹ vừa mới hầm xong thôi.”

Giang Nguyên mỉm cười, cất giọng nói “Đúng là hơi lạnh thật, mẹ à, mẹ thật tốt.”

Choang!

Giang Nguyên toại nguyện nghe được âm thanh bát canh gà kia rơi xuống đất, anh cúi đầu nhìn khe cửa một chút, quả nhiên thấy canh gà đang chảy ra, vẫn còn bốc lên hơi nóng, mùi vị rất thơm.

“Sao vậy sao vậy, trượt tay sao?” Trong nhà hình như là Liễu Trí, đi dép lê loẹt quẹt loẹt quẹt chạy ra, nhặt bát lên.

Ông ta không biết chuyện gì, chỉ thấy vợ và con trai ngơ ngác đứng nhìn, cánh cửa gỗ lớn chạm trổ hoa văn mở ra một nửa, gió lạnh không ngừng quét vào trong.

“Đúng thật là.” Ông ta chau mày nắm lấy tay nắm cửa, ôm vai bà vợ đang trợn mắt há mồm, mở cửa ra.

Ngoài cửa, có hai người đàn ông đứng đó.

Một người mặc áo khoác nhạt màu bên ngoài áo len đỏ, bộ dạng phong lưu phóng khoáng nhưng vẻ mặt thì cứng đờ. Một người khác mặc áo len cao cổ màu đen, khoác ngoài chiếc áo khoác dáng dài, dáng vẻ nhàn nhã, quanh người tỏa ra khí lạnh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lúc nhìn thấy Liễu Trí, anh mỉm cười “Ồ, chú Liễu à, khéo thật đấy.”

Cửa lớn dày nặng cũng khó tránh khỏi bị gió thổi dạt sang một bên.

Vẻ mặt Liễu Trí rất khó coi, tay nắm tay nắm cửa hơi run lên kéo lại nhưng vẫn bị hở ra một khe nhỏ, thân thể không ngừng ngả về phía trước, trông rất hài hước. Giang Nguyên nhếch khóe miệng, giơ chân chặn cửa lại.

Cửa mở rộng, ba người vẻ mặt khác nhau đứng im như tượng, người thoải mái nhất, ngược lại, lại chính là Giang Nguyên.

Không biết móc đâu ra gói thuốc, anh không nhìn mẹ mình lúng túng đứng trước mặt, tự mình châm một điếu, chậm rãi thở ra một vòng khói, hai ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run run, gạt đi tàn thuốc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười.

Một tay nghịch nghịch bật lửa Zippo, anh cụp mắt, đến nhìn cũng không muốn nhìn mấy người bọn họ.

“Con hôm nay đến cũng không phải vì chuyện lớn gì.” Anh lịch sự gật đầu với Liễu Trí. “Cho nên cũng không cần vào ngồi một chút đâu. Chỉ là như này, lúc trợ lý của con làm việc ở đây, có chút không được tốt lắm, không cẩn thận viết thành tên con trên giấy chứng nhận bất động sản. Con biết mọi người như vậy sẽ không thấy thoải mái. Hay là như vậy đi, con quy ra tiền bán lại cho mọi người, hôm nay chúng ta làm thủ tục luôn, được không? 80 ngàn một mét vuông, bốn trăm mét vuông, mua xong con còn chưa ở một ngày, lại niệm tình người quen cũ, con bớt cho mọi người một số 0, ba mươi triệu triệu. Trước tối nay phải chuyển tiền vào thẻ cho con, số thẻ thì đi hỏi trợ lý, nhưng mà không cho trả tiền theo kì đâu nhé.”

Lại gạt gạt tàn thuốc một chút, Giang Nguyên ngẩng đầu, liếc nhìn mẹ mình một chút.

“Còn không thì trước sáu giờ tối chuyển ra ngoài đi.”

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút “Còn hai giờ bốn mươi phút, thời gian cũng dư dả mà nhỉ?”

Chú thích:- Espresso: Cà phê espresso được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao qua bột cà phê được xay mịn. Pha chế bằng phương pháp này cà phê sẽ rất đậm và trên mặt có một lớp bọt màu nâu đóng phần quan trọng trong việc tạo hương thơm cho cà phê.

- Costa coffee: Costa Coffee là thương hiệu cà phê lớn nhất và phát triển nhanh nhất ở Anh, đồng thời là một chuỗi cửa hàng cà phê Ý uy tín bậc nhất (theo nguồn: Allegra Strategies 2007).