Chương 21

Cuối cùng, dưới uy nghiêm của Cố Thanh Y, Giang Nguyên chỉ đành mua một cái drap giường màu vàng nhạt đơn giản, dù cho trong lòng vẫn hướng về tấm drap màu đỏ thẫm hình uyên ương hí thủy kia.

Mà Cố Thanh Y vừa cùng Giang Nguyên thảo luận vấn đề drap giường xong, đang nói chuyện chờ Giang Nguyên ra khỏi siêu thị thì phát hiện hội nghị kết thúc. Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện đã năm giờ chiều.

Ặc, trong hội nghị nói gì vậy? Cậu nhìn một đám người trẻ tuổi đang thu dọn tài liệu và sách bút của mình, nhíu mày nhớ lại nhưng không nhớ được gì. Hy vọng về rồi không phải viết báo cáo, cậu nghĩ vậy rồi thuận theo dòng người đi ra ngoài.

Lần họp này toàn giáo viên trẻ, mọi người đều xa lạ, cũng không muốn nhiệt tình làm quen, cho nên tan họp ra ngoài ai cũng vui vẻ thoải mái, mỗi người đều chú tâm vào điện thoại của chính mình oán hận.

Cố Thanh Y vừa báo cho Giang Nguyên mình đã tan họp sắp về nhà, vừa theo dòng người chen chúc ra khỏi cửa.

Kỳ thật đa số đều là các cô giáo tới họp, cho nên Cố Thanh Y thân cao mét tám, đứng giữa một rừng giày cao gót thì vẫn khiến người ta chú ý vô cùng. La Hi đang vất vả tìm cách ra khỏi phòng họp thì thấy Cố Thanh Y ở phía xa xa. Cậu nhỏ giọng nói xin nhường đường, liền lợi dụng ưu thế người cao dáng dài chen đến chỗ Cố Thanh Y. Đang định vỗ vai Cố Thanh Y, thì lại không may giẫm phải giày của một cô giáo lớn tuổi bên cạnh. Dù bà đã đi giày cao, nhưng dáng người 1m55 vẫn không lọt vào trong mắt La Hi.

“Ngại quá ngại quá!” Nhìn bà tức giận tới trợn mắt, La Hi vội vàng nhỏ giọng xin lỗi, mắt to ngập nước, lúc cười lên còn hở ra một cái răng nanh.

“Thôi không sao.” Vị giáo viên già đẩy gọng kính mảnh, sửa lại quần áo lắc đầu nói “Đi đi.”

Ai lại không thích thiếu niên cười lên giống như một đóa hướng dương chứ? Nhìn qua cũng chẳng lớn hơn cháu mình là mấy, thật khiến người ta thương.

“Cảm ơn ạ!” La Hi hơi cúi người, quay đầu chạy đi — vừa va phải cô giáo kia khiến cậu lại cách Cố Thanh Y xa một chút. La Hi đứng lại nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Cố Thanh Y.

Công sức không phụ người.

Cố Thanh Y đang đứng ở trạm xe bus, thấy xe về nhà đang ở đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì vai bị người ta vỗ một cái.

Ngạc nhiên xoay người lại, cậu thấy một người hai bước gộp thành một, áo khoác vắt trên vai, trên người chỉ mặc một cái áo phông đen, thở mạnh nói với mình “Thầy… Thầy Cố.” Lúc ngẩng lên, còn thấy mồ hôi giống như nước biển hỗn loạn trên trán.

“Thầy La.” Mắt thấy xe đã đến, Cố Thanh Y cười lấy lệ, liên tục quay đầu nhìn đường, nhưng một tay La Hi vẫn đang đặt trên vai cậu, cậu có muốn chạy cũng không chạy được.

“Ừ, ừ là tôi là tôi.” Chờ La Hi lấy lại được nhịp thở, xe bus đã đi mất dạng, Cố Thanh Y cũng chỉ đành bất đắc dĩ đứng đó duy trì nụ cười lễ nghi nhìn cậu ta, thấy cậu ta không nói gì nữa mới hơi nhướn mày ý bảo cậu ta tiếp tục.

“Cái đó…. Bên cạnh có quán cafe, tôi mời cậu một ly nhé.” La Hi rốt cuộc nói ra lời nghẹn trong họng, cả mặt đỏ ửng, cười đến lông mày cũng ngập vẻ vui mừng.

Cậu có cảm giác, Cố Thanh Y là đồng loại.

Từ trước tới nay, La Hi theo đuổi người khác rất táo bạo. Một là do cậu có thể xác nhận đối phương là gay, hai là do, điều kiện của cậu khiến ít người có thể từ chối được. Cậu cũng rất cởi mở, anh thích tôi tôi thích anh chúng ta liền ở bên nhau, còn không thì lại là bạn.

Thế nhưng với Cố Thanh Y thì không giống thế.

Lúc cậu thấy ảnh chụp Cố Thanh Y thì nháy mắt liền giống như bị thần Cupid cầm mũi tên tình yêu bắn vào tim, ngưa ngứa, đau nhức. Tại sao lại có thể có một người đàn ông xinh đẹp nhưng không chói mắt như vậy cơ chứ!

Trong trận bóng rổ, cậu cuối cùng cũng được tiếp xúc với người thật, dưới sự cổ vũ của Lục Triếp và bạn bè chạy qua hơn nửa sân đấu, mở miệng làm quen, thế nhưng, có trời mới biết, lúc nói chuyện, chân cậu run như thế nào.

Tuy lần đó bị một tên ngốc to xác có phần đẹp trai cắt ngang, nhưng cậu đã lên kế hoạch cho lần gặp nhau tiếp theo, chỉ một giai đoạn tác chiến thôi cũng đã viết kín hai mặt giấy lớn, còn chăm chú hơn cả chép tư tưởng Mac Lenin ngày xưa. Thật không ngờ, hôm nay vừa thấy Cố Thanh Y nở nụ cười liền khiến cậu quên sạch những kế hoạch to lớn mình đã vạch ra, liếc nhau một cái thì tim giống như treo lên họng luôn.

Con mắt màu trà, thật xinh đẹp.

Giống như viên thạch anh mẹ cậu vẫn cất kĩ, màu sắc ấm áp, tinh xảo, quý giá.

“Có…” Cố Thanh Y vừa nghĩ tới Giang Nguyên đầy miệng La Hi này La Hi nọ liền nhức đầu, liều mạng nghĩ ra một cái cớ từ chối.

“Không xa đâu! Thật đấy, một ly cafe thôi, được không?” La Hi hơi nhăn mày, ngước lên nhìn Cố Thanh Y, trông thật giống một cây cải thìa đáng thương.

“Được rồi.” Cố Thanh Y là điển hình của kiểu người ăn mềm không ăn cứng, một người thầy vừa thấy học sinh khóc lóc nói em rất cố gắng liền ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói, thì chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đành để Giang Nguyên chờ thêm một lúc vậy.

La Hi thấy cậu đồng ý, hưng phấn đến mức đứng ngay đó, quay người bật nhảy lên, hai tay nắm lại ra trước ngực ra dấu chiến thắng xong mới xoay người hé ra nụ cười “Đi bên này.”

Quán cafe thật sự không sai, chính là chỗ Lục Triếp đề cử.

Ánh đèn tràn ngập không gian ấm áp, trên mặt bàn có những đường vân giống như được làm từ gỗ, các vật trang trí màu xưa cũ được trang trí tùy ý, có bàn còn thắp một cây nến.

Thế nhưng nghĩ đến Giang Nguyên đang nấu cơm ở nhà, Cố Thanh Y lại không có tâm trạng để thưởng thức khung cảnh ưu nhã này.

La Hi gọi một cốc hot chocolate phủ bột cacao, cậu cũng tiện tay chỉ một cốc. Hai người ngồi đối diện nhau, có chút xấu hổ.

“Ừm…Thầy Cố.” La Hi đặt cốc xuống bàn, bên mép còn dính vụn cacao, lúc nói chuyện có chút buồn cười “Tôi muốn xin số điện thoại của cậu có được không?”

Cố Thanh Y dựa người vào sofa, vắt chéo chân, áo khoác đặt một bên. Cậu cầm cafe đặt trên đầu gối chân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc, cả người giống như một con mèo biếng nhác. Cậu đang lo lắng nhìn dòng xe ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy La Hi mở miệng, có chút kinh ngạc quay lại, nhưng rất nhanh đã bình thường lại “Được.”

La Hi chìa điện thoại ra, cậu nhập số của mình vào.

Điện thoại màu đen nằm giữa những ngón tay trắng nõn bị quay một cái, trả về cho chủ. Ngay lúc La Hi định vươn tay nhận lấy, Cố Thanh Y lại rụt tay về, để lại hai tay La Hi lơ lửng giữa không trung. “Thật ra thì nên ít liên lạc một chút, vì vị kia nhà tôi, máu ghen tương đối nhiều.”

Nói xong, cậu đứng dậy, đặt di động lên bàn đẩy qua, vẻ mặt vẫn quy củ như cũ “Cảm ơn cafe của cậu.”

Lúc La Hi còn đang ngẩn ngơ, Cố Thanh Y đã cầm áo khoác, nhanh chóng đẩy cửa rời đi.

Gió lạnh thổi qua mặt La Hi, cũng khiến trái tim cậu tỉnh táo lại. Cố Thanh Y vừa nãy, thật sự là trêu ghẹo người ta mà…

Nhưng Cố Thanh Y lại không nghĩ vậy.

Bắt kịp xe, tâm tình cậu thật tốt. Cố Thanh Y đứng dựa vào cây cột gửi tin nhắn cho Giang Nguyên.

Chiêu vừa nãy là chiêu từ chối rất ý tứ của Giang Nguyên mà cậu đã được chứng kiến không ít lần. Nó vừa không thoát khỏi cấp bậc lễ nghĩa, vừa không khiến đối phương hy vọng, mà còn duy trì được quan hệ bạn bè, một khi quang minh chính đại tuyên cáo available như vậy, thường sẽ khiến đối phương lịch sự rút lui.

Cậu cảm thấy như vậy rất tốt.

Nhưng điều mà cậu trăm triệu lần không nghĩ tới chính là La Hi không quan tâm điều đó.

Có bạn trai? Sợ gì, chia ra là được!

Đây là người duy nhất từ trước đến giờ cậu ta muốn theo đuổi, có bỏ qua sĩ diện một chút cũng đâu có sao.