Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh cứ thế mà đồng ý à?!” Giang Nguyên vừa tắm xong, lau lau tóc, khoanh chân ngồi trên giường, khó tin mở to mắt nhìn Cố Thanh Y.

“Ừm…. Ừ, đúng vậy.” Cố Thanh Y cầm sách, có lệ trả lời.

Sao có thể cứ thế mà đồng ý chứ.

Nếu thật sự chỉ dừng ở đó, vậy mấy năm nay, cậu đã tính oan cho Giang Nguyên rồi. Từ hôm đó, cậu chuyển khỏi kí túc xá, từ chối đề tài mới mà giáo sư cho, nói muốn ở nhà chuyên tâm viết luận án. Nhưng nhà đâu có về được? Sau khi nói rõ với cha mẹ, đúng là mẹ cậu có đến tìm cậu một lần, nhưng chính cậu vẫn ngoan cố không đổi — chí ít thì mẹ cậu đã nói vậy.

Cậu là gay, cậu thích Giang Nguyên. Chuyện này, sao mà đổi được.

Giang Nguyên mỗi ngày đều gọi điện, cuối cùng, cậu dùng hết tiền điện thoại liền dứt khoát mua một số mới, xin giáo sư nghỉ một tháng, chính mình trốn trong quán rượu ở thành phố B.

Hút thuốc cũng là lúc đó học được. Một ngày một bao, ngày nhiều nhất, gạt tàn có thể dúi đầy đầu lọc thuốc.

Cậu không biết mình đang làm gì nữa, chỉ là rất suy sụp.

Cũng không trèo lên giường ngủ, mỗi sáng tỉnh lại đều đơ ra trên thảm trải sàn, bên cạnh rơi đầy giấy viết bản thảo. Sau đó, có một đám khóa dưới tới thành B du lịch, thuận tiện mang cho cậu ít tư liệu. Khi mở cửa, thấy phòng cậu, ai cũng nói cậu sắp trở thành một nhà triết học đến nơi rồi.

Gầy gò tiều tụy, hốc hác đến đáng thương.

Vẻ đẹp của Cố Thanh Y trong lòng các cô nàng từ trước đến nay đều là loại vẻ đẹp chỉ thuộc về những công tử cao quý, sạch sẽ thanh tú, từng ngón tay đều tỏa ra khí chất cao ngạo lạnh lùng. Thế nhưng, ngày hôm đó, người đàn ông ngồi trên thành cửa sổ ấy, lại xa lạ đến mức khiến họ suýt chút thì không nhận ra.

Nửa dựa trên vách tường, một chân gập lên, cả người giống như một con mèo nghịch mệt, biếng nhác. Giữa hai ngón tay bên trái là một điếu thuốc đang hút dở, trên đùi là một quyển sách, phía trên đặt chiếc bút máy thường dùng.

Lúc Cố Thanh Y nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, trên cằm lún phún râu, khóe miệng cong cong cười với bọn họ, có thể nhìn rõ hàng lông mi dài dài. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mặt trời từ ngoài chiếu vào chính là nguồn sáng duy nhất. Cố Thanh Y ngồi đó, nhãn thần mờ mịt giống như một khắc sau sẽ lập tức biến mất.

Có em gái còn không nhịn được mà chụp một tấm ảnh, sau này vẫn còn là huyền thoại lưu truyền trong trường. Trong mười cô thì có khoảng ba người để hình nền này.

Sau khi nhận được tư liệu, Cố Thanh Y cũng mê man một hồi.

Cơ hội du học nhất định không còn nữa, hy vọng được ở lại trường giảng dạy cũng không còn. Cậu mất hai ngày để đăng kí lí lịch lên mạng, thời gian còn lại thì tiếp tục đơ ra.

Khi ấy, Khải Hành cũng vừa hay đang tuyển giáo viên trẻ tuổi, bằng cấp của Cố Thanh Y rất nhanh đã lọt qua vòng sơ khảo, sau đó cậu được thông báo một tuần sau sẽ tiến hành thi viết và phỏng vấn.

Một ngày cuối cùng, cậu mới ra khỏi quán rượu, mua tây trang, thu dọn đơn giản rồi tới trường. Vượt qua không chút trở ngại. Lúc cậu thu dọn hành lí dọn vào kí túc xá giáo viên thì đυ.ng phải Lục Triếp.

Lục Triếp lúc ấy đang cầm báo chuẩn bị đi ăn mì.

Cố Thanh Y vô tình liếc mắt, mặt báo quay về phía cậu, phía trên là hình Giang Nguyên mặc tây trang, khoác tay một cô nàng xinh đẹp, nụ cười chững chạc và giả tạo. Tiêu đề thật lớn chính là thanh mai trúc mã Kim Đồng Ngọc Nữ gặp lại sau mười năm.

Cậu coi như không có gì, chia đôi tờ báo trải ra ăn mì với Lục Triếp, từ đó về sau tạo thành một mối quan hệ kiên cố bền vững.

Bốn năm sau, cậu trốn tránh tất cả tin tức của Giang Nguyên. Mà Giang Nguyên, cũng bị trách nhiệm to lớn của nhà họ Giang trói buộc, không thể tránh thoát. Đảm nhiệm một kì hạn mới, có không biết bao nhiêu người muốn lật đổ sự tồn tại của anh, anh ra vào đều bị ánh đèn flash chiếu rọi. Năm đầu tiên, anh điên cuồng đi tìm Cố Thanh Y đã khiến cho Giang thị gặp phải vô số nguy cơ sụp đổ.

Cho đến sau cùng, khi trợ lí chuyển lại lời Cố Thanh Y, muốn anh đừng làm phiền cậu nữa, anh mới từ bỏ.

Anh cho rằng, bọn họ chỉ có thể đi cùng nhau tới đây…

Thậm chí, anh còn nhiều lần nghĩ rằng, Cố Thanh Y có thể kết hôn với người khác không? Giống như bọn họ đã từng tưởng tượng, ở trong giáo đường trao nhẫn, hôn nhau, thề nguyện chung thủy.

Còn anh, đến một người chúc phúc qua đường cũng không thể làm.

“Không thể nào!” Giang Nguyên ảo não, vất khăn mặt qua một bên.

Cố Thanh Y nhún vai, từ chối cho ý kiến.

“Vợ à, anh yêu em nhiều như vậy, như vậy.” Đi qua cọ vai Cố Thanh Y, Giang Nguyên ló ra một bộ chim non nép mình. Chớp chớp mắt, tung ra một cái mị nhãn khó ai sánh được.

“Ừ.” Cố Thanh Y chỉ cảm thấy bên vai nặng trĩu, một tên đàn ông nóng hơn cả lò sửa chui vào trong ngực, trên người có mùi sữa tắm giống cậu, thiêu đốt người ta đến hốt hoảng.

Giơ tay, xoa xoa tóc Giang Nguyên “Đi lấy máy sấy.”

!!!!

“Chờ anh!” Giang Nguyên lăn một vòng xuống giường, chạy như bay đến phòng tắm lấy máy sấy, lúc giẫm lên sàn nhà còn suýt chút nữa thì trượt chân.

“Anh cẩn thận một chút.” Cố Thanh Y nhìn Giang Nguyên giống như sắp đập đầu lên cái kệ bên cạnh, sợ đến mức sách trên chân cũng rơi xuống.

“Không sao không sao.” Nói xong, Giang Nguyên còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, cởi dép đi chân trần đến giường, cắm điện, sau đó ngồi xuống cạnh người Cố Thanh Y, đưa máy sấy cho cậu, ngoan ngoãn cúi đầu.

Thử nhiệt độ trên tay một chút, Cố Thanh Y đưa máy sấy đến một khoảng cách an toàn, một tay tùy ý vén lên mái tóc ngắn của Giang Nguyên. Tóc anh dày và mềm, khiến người ta sờ rồi thì khó mà ngừng được.

“Chó lông xù.” Nhẹ nhàng vỗ lên ót anh, Cố Thanh Y khẽ cười.

“…Uông.” Ngả đầu lên đùi Cố Thanh Y, Giang Nguyên nghiêng mặt, ngại ngùng nở nụ cười thỏa mãn, vành tai ửng hồng.

“Ngày mai anh đến đón em tan làm được không.” Giang Nguyên nhàn rỗi ngồi nghịch góc áo Cố Thanh Y, tự mình cân nhắc “Sau đó mình cùng đi chọn tấm thảm đi, nếu không sớm muộn gì anh cũng ngã chết ở cái phòng tắm. Ừm, sau đó lại đi mua máy pha cafe, à, có phải mua lò nướng không…..”

Chưa đợi anh lên xong cái kế hoạch sinh sống lí tưởng, tóc Giang Nguyên đã khô rồi. Cố Thanh Y thu máy sấy đi tới nhà tắm treo lên, sau đó quay lại vỗ vỗ Giang Nguyên đang ngồi trên sàn nhà mơ màng suy nghĩ về kế hoạch sinh sống lí tưởng. “Anh trai, đây là nhà em thuê một năm đó.”

Cậu và chủ nhà làm hợp đồng thuê năm một, đồng thời yêu cầu không sửa lại quá nhiều từ nguyên gốc.

Lúc đầu cậu đã nghĩ đây đúng là một nơi đáng để ở lại lâu dài, thế nhưng không hiểu sao, lúc chủ nhà hỏi thời gian thuê, cậu lại thốt ra “Một năm đi.”

“Như vậy sao được!” Giang Nguyên nghe vậy, lăn một cái nhảy lên “Mai chúng ta không đi mua đồ gia dụng nữa!”

“Đi mua nhà đi!”

…. Biết ngay là thế mà! Cố Thanh Y liếc anh một cái, hít sâu, quay người tắt đèn “Anh vẫn nên đi vệ sinh cá nhân rồi ngủ đi.” Cứ cho là Giang Nguyên hoàn toàn có thể mua được một căn nhà, cậu cũng không muốn quyết định xúc động như thế, huống chi, Giang Nguyên còn đột nhiên từ vị trí đó của Giang thị chạy đến thành B mua nhà!

Không có chuyện mới là lạ!

“Ngày mai anh sẽ đi tìm Linda.” Giang Nguyên bò theo lên giường, vén chăn ngồi xuống, thương lượng với Cố Thanh Y.

“Chuyện này anh đừng quan tâm!” Cố Thanh Y cũng nằm xuống bên kia giường, đắp chăn xong thì quay lưng về phía Giang Nguyên nhắm mắt lại “Em tự quyết định.”

Thời gian cậu làm việc chưa lâu, nhưng lương nhà trường trả không thấp, bên cạnh đó, cậu còn theo mấy người trong tổ giáo vụ kèm gia sư cho học sinh vào kì nghỉ hè và nghỉ đông. Bốn năm qua, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng tiền tích cóp cậu viết thêm bản thảo cho nhà xuất bản ngoài giơ dạy thôi cũng đủ để mua một căn phòng ở phía rìa cái thành B này rồi.

Lúc trước cậu cũng đã tính vậy, nên đã điều tra qua về tư liệu và giá phòng ở, không còn quá xa lạ với bất động sản nữa. Tình hình lúc này, chỉ là phòng đơn biến thành phòng đôi, và thời gian xảy ra sớm hơn một chút mà thôi.

Cảm giác Giang Nguyên phía sau không ngừng nhích gần tới, tim Cố Thanh Y không khỏi đập nhanh hơn. Nhưng giống như do dự thật lâu, chờ đến khi cậu mơ màng ngủ mất, Giang Nguyên mới dám đưa tay đặt nhẹ lên thắt lưng cậu.

Cố Thanh Y cười cười, đưa tay nắm lấy cái tay lớn này.

“Giang Nguyên, đừng về Giang thị nữa, em nuôi anh.” Cố Thanh Y buồn ngủ, lẩm bẩm nói.

“Ừ, được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »