Chương 19: có người thổ lộ với Kiều Kiều.

Lên xe taxi Kiều Kiều vẫn luôn nhìn chị Trương Hạo, cô ta không đuổi theo mà chỉ nhìn hai người rời đi.

Tuy rằng như thế nhưng Kiều Kiều vẫn rất lo lắng, cảm giác người này sẽ không dễ dàng bỏ qua, khẳng định sẽ tìm Trương Hạo gây phiền toái.

Còn có, cô ta thật sự muốn cùng em trai mình ở bên nhau sao? Mỗi ngày giống người yêu ở bên nhau?

Kiều Kiều lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, quay đầu lại thấy Trương Hạo đang ở đó phát ngốc.

“Trương Hạo, anh nghĩ gì vậy?” Do dự một lát, Kiều Kiều hỏi.

Trương Hạo trả lời: “Chuyện vừa rồi có chút ngạc nhiên.”

Kiều Kiều biết anh đang nói thật, nhưng cô càng muốn biết Trương Hạo trừ bỏ ngạc nhiên còn đang suy nghĩ gì.

Trương Hạo tựa hồ nhìn ra tâm tư của cô, đem tay cô nắm chặt, “Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em là bạn gái anh, ai cũng không thể thay thế.”

“Ân!” Kiều Kiều lập tức bình tĩnh lại, sau đó nói sang chuyện khác: “Thân ái, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, chúc anh hết thảy thuận lợi nha!”

Tuy nói Trương Hạo là học việc ở cửa hàng bánh kem, nhưng ở trong mắt Kiều Kiều anh thực mau sẽ trở thành một thợ làm bánh suất sắc, đến lúc đó cô có thể vui vẻ mà ngồi chờ ăn!

Ý nghĩ đó không phải là giả dối, phải biết rằng trù nghệ của Trương Hạo rất lợi hại, làm bánh kem chắc chắn cũng sẽ rất ngon!

Tới cổng trường, Kiều Kiều đưa cho Trương Hạo một trăm tệ mới xuống xe, mới đi được vài bước thì gặp được khuê mật tiểu Bạch, tiểu Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới, rất chắc chắn nói: “Kiều Kiều, dáng người cậu cùng trước kia không giống nhau, nói, mấy ngày nay cậu làm gì?”

Mấy ngày nay đã làm gì? Đã…… Đương nhiên là cùng Trương Hạo không biết xấu hổ mà làʍ t̠ìиɦ……

Dáng người không giống trước kia đương nhiên là bởi vì ăn Điềm Dịch!

Bất quá mấy thứ này Kiều Kiều sao có thể nói với người khác? Cho dù là khuê mật cũng không được, vì thế quyết đoán lắc đầu, “Không có, có lẽ…… Không cẩn thận phát dục đi……”

Tiểu bạch nghe vậy nhíu mày, rất hoài nghi nhìn chằm chằm Kiều Kiều một hồi lâu mới buông tha, “Tạm thời tin tưởng cậu, ai, mình cũng muốn phát dục!"

“ Yên tâm, cậu rồi cũng sẽ phát dục!” Kiều Kiều cười khổ an ủi, trong lòng lại nghĩ, việc phát dục của tiểu Bạch cô không giúp được, chẳng lẽ đem Điềm Dịch cho tiểu Bạch ăn? Kiều Kiều không làm được, hơn nữa như vậy cũng quá kỳ quái!

Vừa đến phòng học, một nam sinh liền niềm nở chào hỏi, Kiều Kiều hoảng sợ lui về phía sau hai bước mới thấy rõ là một soái ca trong ban, cô cũng rất có ấn tượng với cậu ta, tên là Dương Vĩ, bị bệnh liệt dương, ha ha ha ha……

Nghĩ vậy tay Kiều Kiều vội vàng che miệng, sợ cười ra tiếng thì không lễ phép.

đang chuẩn bị đi vòng qua Dương Vĩ thì người này lại trịnh trọng nói: “Trịnh Kiều Kiều, có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Kiều Kiều ngẩn người, khẽ gật đầu, cùng cậu ta đi ra ngoài.

“Dương Vĩ đồng học, cậu có chuyện gì?” Kiều Kiều nghi hoặc hỏi.

Dương Vĩ cúi đầu không dám nhìn cô, bất quá cậu ta vóc dáng rất cao, có thể dễ dàng nhìn đến cơ thể Kiều Kiều, đặc biệt là bộ ngực no đủ.

Nhìn đến nơi đó Dương Vĩ tức khắc có chút khẩn trương, hít một hơi nói: “Trịnh Kiều Kiều, mình rất thích cậu, mình muốn theo đuổi cậu.”

Kiều Kiều hoảng sợ, vừa rồi lui hai bước, lần này lui năm sáu bước, cứng đờ mà cười cười, “Dương Vĩ cậu đừng nói giỡn, sao có thể? Không nói nữa, tớ muốn đi học.”

Còn tưởng rằng Dương Vĩ tìm mình có chuyện gì, thì ra là tỏ tình, cô đã có Trương Hạo, sao có thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta được? Cho nên vẫn là nhanh chóng chạy lấy người.

Dương Vĩ lại bắt lấy cánh tay Kiều Kiều, giống như rất thâm tình mà nói: “Kiều Kiều, mình rất nghiêm túc! Mình thực thích cậu! tối mấy ngày nay tớ đều mơ thấy cậu…… Cho mình một lần cơ hội được không? Giữa trưa mình mời cậu ăn cơm!”

Kiều Kiều giật tay ra, ngước mắt nhìn cậu ta, “ thật sự rất xin lỗi, tôi đã có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt, cho nên…… Xin lỗi!”

Nói xong cô nhanh chóng rời đi, lần này Dương Vĩ không cản lại mà có chút khổ sở đứng ở đó nhìn theo bóng Kiều Kiều đi xa, một lát sau khổ sở biến thành phẫn nộ, căm hận.

Bởi vì Dương Vĩ bỗng nhiên tỏ tình, Kiều Kiều có chút không chuyên tâm, không biết Dương Vĩ vì sao bỗng nhiên như vậy? Trước kia không thấy cậu ta có biểu hiện thích mình a, không phải là thấy cô “Phát dục” mới như vậy đi?

Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng như vậy.

Bởi vì giữa trưa Trương Hạo phải ở lại trông quán cho nên hai người không cùng nhau ăn cơm, buổi chiều Trương Hạo phải làm việc nên cũng sẽ không sang gặp cô.

Chạng vạng, Kiều Kiều cùng tiểu Bạch tới nhà ăn dùng cơm, bởi vì buổi tối còn có tiết nên không thể về nhà.

Ở nhà ăn dùng cơm Kiều Kiều có chút thất thần nghĩ: cô cùng Trương Hạo bao lâu nữa mới có thể gặp mặt? Cô hiện tại thật nhớ anh, đã mười giờ không gặp.

Cậu ở cửa hàng nhất định rất bận đi? Buổi tối hẳn là phải tăng ca, như vậy chỉ sợ đến khuya mới có thể ở gặp nhau.

Đang nghĩ ngợi di động bỗng nhiên rung lên, Kiều Kiều một hồi lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng nghe máy, di động truyền đến âm thanh Trương Hạo: “ Anh đang ở cổng trường, đêm nay anh bồi em học được không?”

“ Được, đợi em ra đón anh.”

Kiều Kiều cúp máy, cơm chiều cũng không tiếp tục ăn, cùng tiểu Bạch vội vàng nói vài câu liền nhanh chân rời khỏi nhà ăn.

Đến cổng trường Kiều Kiều rất nhanh tìm được Trương Hạo, không kìm được mà ôm anh thật chặt, sau đó hốc mắt có chút đỏ, “ Em còn tưởng rằng đến khuya mới có thể gặp anh.”

“Ân, cho nên anh tới.” Trương Hạo nói, khẽ vuốt lưng Kiều Kiều.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)