Chương 1-1
Tự dưng bị Tôn Kiều Kiều “Nhặt” về nhà “Người lưu lạc”, quả thật rất im lặng, trừ khi có người hỏi chuyện hắn, còn không hắn tuyệt đối tích chữ như vàng, dường như nếu nói nhiều thêm một chữ thì sẽ chết vậy.
“Này cậu bé, cháu đến đây coi như đã cùng gia đình ta có duyên, cháu có muốn cùng chú tâm sự không?” Cùng bà xã và con gái thống nhất ý kiến, Tôn Tồn Đức liền đi ra khỏi phòng, trở lại phòng khách nói chuyện với cậu thanh niên kia.
Cũng không hiểu, có phải do đang ở địa bàn của người khác hay không, mà hắn thức thời gật đầu.
“Kia, cháu tên là gì, mấy tuổi, hiện đang ở đâu?” Đã đồng ý giữ cậu ta ở lại một đêm, Tôn Tồn Đức cho rằng ít nhất cũng nên biết một chút về hắn, vì thế mới hỏi chuyện phiếm với hắn.
“Diêm Hạo, ba mươi, vô không gian”. Nam tử không dài dòng, nói sơ lược về thông tin của mình ra.
“......” Tôn Tồn Đức trầm mặc, rút cục cũng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa.
Người thanh niên trẻ tuổi tên Diêm Hạo này, nói chuyện cũng thật đúng là ngắn gọn, làm cho hắn không có chỗ để nói tiếp, cảm giác này thực cũng không tốt cho lắm.
“Vậy anh từ đâu tới đây? Tại sao lại ngủ bên cạnh xe máy của tôi?” Tôn Kiều Kiều vừa mới hái được một bó hoa trắng phía sân sau, đang chuẩn bị tìm cái bình hoa để cắm vào, vừa lúc đi qua phòng khách nghe thấy, liền thuận miệng hỏi.
Diêm Hạo hạ mắt xuống, môi mím chặt dường như không muốn trả lời cô về vấn đề này.
“Diêm Hạo, nói đi! Anh từ đâu tới đây?” Tò mò Tôn Kiều Kiều dĩ nhiên đã quên trên tay mình còn cầm bó hoa, nhìn nhìn xem xét Diêm Hạo, rất quyết tâm bắt hắn phải nói ra nguyên nhân.
“Tôi thực sự cảm tạ cô nguyện ý cho tôi tạm trú ở chỗ này, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ phải bị cô điều tra lý lịch”. Diêm Hạo nhăn mày lại, bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
“Ôi...Chú nghĩ Kiều Kiều chỉ là quan tâm, không có ý gì khác”. Tôn Tồn Đức vội vàng đứng ra hoà giải. “Kiều Kiều, đừng nói nhiều, nhanh mang hoa cắm vào bình đi”.
Mỗi người đều có quyền riêng tư, Tôn Tồn Đức không thể phủ nhận điều Diêm Hạo nói, dù sao với hắn mà nói, dù cho cả nhà bọn họ có nhiệt tình đón tiếp thì cũng chỉ là người xa lạ thôi.
“Được”. Tôn Kiều Kiều đáp ứng, ngẩng đầu nhìn Diêm Hạo khẽ thở dài một tiếng, không cam tâm tình nguyện tránh ra, “Quỷ hẹp hòi, hỏi một chút cũng không được...”
“Thật xấu hổ, gia giáo không nghiêm.” Tôn Tồn Đức nhịn không được muốn lau mồ hôi trán.
“Không sao đâu, là cháu có vẻ đường đột, chú Tôn đừng khách khí như vậy”. Diêm Hạo trên mặt thoáng chút thả lỏng, không muốn giận chó đánh mèo người lớn.
“Ôi! Ông trời của tôi ơi ~ ~” Ngay khi Tôn Tồn Đức định khen ngợi hắn biết trên dưới, thì bỗng nhiên trong phòng bếp truyền ra tiếng hét thất thanh của Giang Hân Như.
Hai người đàn ông nhìn nhau một chút, giống như hai người một ý, không hề nghĩ ngợi liền chạy thẳng vào trong phòng bếp.
“Tại sao lại như vậy? Tôi cũng rửa rau giống như mọi ngày, tại sao hôm nay toàn bộ phòng bếp lại ngập nước như thế này chứ” Giang Hân Như tiếp tục la hét, giống như thể trời đang sập xuống trước mặt bà vậy, “Tôi cái gì cũng chưa làm mà! Vì sao lại như vậy......”
“Bà xã! Bình tĩnh lại!” Tôn Tồn Đức vội vàng trấn an bà xã đang mất bình tĩnh, liếc mắt lại ngoài ý muốn thấy Diêm Hạo bước lên phía trước tắt van nước, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh giống đang tìm cái gì đó. “Diêm Hạo, cháu đang tìm cái gì?”
“Công tắc mở nước ở đâu vậy?” Diêm Hạo mắt vẫn liên tục tìm, nhưng mà hắn biết rằng hỏi sẽ nhanh hơn, liền mở miệng trực tiếp hỏi chủ nhà.
“Ở đây”. Tôn Tồn Đức vỗ vỗ bà xã, sau đó vội vàng đi đến sau ban công, chỗ công tắc mở nước, “Cháu biết sửa điện nước?”
“Biết sơ sơ”. Bĩu môi một cái, Diêm Hạo dĩ nhiên không muốn giải thích dài dòng, kéo ra ngăn chứa máy bơm nước, kiểm tra mọi thứ ở bên trong, “Vòi nước bị vỡ, chắc là đã dùng lâu rồi nhưng chưa có thay lần nào đúng không?”
“Từ ngày khánh thành nhà đến bây giờ cũng chưa có đổi qua, chắc cũng mười mấy năm rồi”. Tôn Tồn Đức gật gật đầu, bắt đầu tin tưởng người thanh niên này biết sửa điện nước, điều này nếu không biết cũng không thể nói ra được, “Rất nghiêm trọng sao?”
“Mua ống nước thay là được rồi”. Diêm Hạo đứng lên, phát hiện không biết Tôn Kiều Kiều đã đến phòng bép từ lúc nào, đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn hắn, làm hắn bất thình lình sợ run cả người, “Mua ống nhỏ, bằng với ống này, nếu không không lắp được lại mất công”.
Nếu không mua được loại giống vậy thì lắp cũng không được, sẽ vẫn rỉ nước, làm không tốt còn tệ hơn so với không đổi.
“Ngày mai chú sẽ đi mời thợ sửa điện nước” Tôn Tồn Đức mặc dù muốn nhờ hắn giúp, nhưng lại nghĩ đến Diêm Hạo chỉ là khách ở lại nhờ nhà mình một đêm, dường như không muốn làm phiền tới hắn, liền quyết định đợi đến ngày mai sẽ giải quyết.
“Không cần đâu! Vậy Diêm Hạo đi mua thôi!” Tôn Kiều Kiều nào biết đâu rằng lão ba kiêng nể? Cô hồn nhiên đề nghị.
Trong phòng bếp rơi vào trạng thái im lặng, không có ai mở miệng lên tiếng.
Mỗi người đều biết rõ Diêm Hạo sẽ không ở Tôn gia lâu, nhưng trong chốc lát xuất hiện tình huống này, thật đúng là không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
“Anh đã biết vấn đề ở chỗ nào, lại biết sửa điện nước, không bằng anh đi mua về thay đi!” Tôn Kiều Kiều cảm thấy chủ ý này rất tốt, cô hồn nhiên không phát hiện ra những người khác sắc mặt vô cùng không được tự nhiên, “À! Ba ba tôi sẽ đưa tiền mua ống nước cho anh, sẽ không lấy tiền của anh đâu”.
Diêm Hạo trợn mắt, không biết nên nói với cái cô gái đã “Nhặt” hắn trở về như thế nào cho phải?
Đúng, hắn hiện tại là không có tiền, toàn thân trên dưới trừ bỏ quần áo trên người, góp tất cả lại cũng không đến hai trăm nguyên, nhưng bị cô nói trắng ra như vậy, làm hắn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.