Chương 1: Hời được anh chồng!

Trường tiểu học Nghi Viên.

Đồng Ngôn vừa kết thúc một lớp học tiếng Trung kéo dài 40 phút, cổ họng khát khô nước.

Cô đi ngược gió trở lại văn phòng, chậm rãi ngồi xuống, rót cho bản thân mình một cốc trà bưởi mật ong.

Những đứa trẻ cô phụ trách học lớp 2, tuy không chạy nhảy lung tung như những đứa lớp 1 nhưng cũng không thể ngồi yên, lúc nào cũng khóc chỗ này khóc chỗ kia, có một tiết học đã phải dỗ bọn chúng biết bao nhiêu lần..

Cô giáo Chu ở bàn bên cạnh bắt đầu lẩm bẩm: "Này, cô có biết rằng cô giáo Tiền dạy lớp ba lại đi xem mắt không."

Đồng Ngôn nhấp một ngụm trà ngòn ngọt, nheo mắt nhớ lại cô giáo cao gầy xinh đẹp kia, có vẻ như cô ta không chịu được áp lực thúc giục kết hôn của chú hiệu trưởng, thậm chí còn phải chạy đi xem mắt.

Ngoại trừ cô, văn phòng này toàn phụ nữ đã kết hôn và có con, bọn họ đều rất hào hứng khi nói về những cuộc gặp gỡ rồi kết hôn như thế này, dù sao thì họ cũng từng là trung tâm của những cuộc nói chuyện như vậy.

Chu Dĩnh gõ bàn của cô, vẻ mặt tò mò: "Tiểu Đồng, cô có biết cô giáo Tiền đã đi xem mắt bao nhiêu lần không?"

Đồng Ngôn lắc đầu, cầm cốc Hello Kitty của cô lên thổi thổi.

Giáo viên bên cạnh Chu Dĩnh đưa mắt liếc nhìn, trêu chọc cô ta.

Đồng Ngôn là người ứng cử viên đầu tiên khi cô được nhận vào trường này, nhưng cô không biết vị trí này vốn là dành cho Tiền Kỳ Kỳ, nhưng cô đã bị cà rốt đuổi ra ngoài, cuối cùng gia đình Đồng Ngôn đã tiêu tốn rất nhiều tiền để xin thêm vị trí này..

Hỏi cô về Tiền Kỳ Kỳ, điều đó không phải sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu sao?

Vương Tinh không muốn nhìn thấy cả người tràn đầy mùi hương của cô giáo Tiền, cô ta cong môi: “Cô ấy đương nhiên đang vội, cô ấy hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, còn chưa tìm được bạn đời, để tôi nói cho các cô biết, cô ấy đã đi xem mắt không ít hơn hai mươi lần một tuần đâu.

Lại là yên lặng, ai mà không biết Đồng Ngôn vừa mới thoát khỏi đội ngũ 27-28 còn độc thân này chứ.

Nửa năm đầu, mẹ cô vẫn tích cực tham gia các nhóm hẹn hò giấu mặt, nửa năm sau, bà tìm cho con gái mình một người ngoài nghèo nàn không có gì trong tay.

Người khác nói mẹ cô gấp gáp, sợ con gái quay về thành phố lớn sẽ tìm tùy tiện tìm con rể, nhất quyết muốn bỏ cô ở lại Nghi Nguyên.

Vương Tinh là giáo viên dạy toán năm nay mới vào làm sao có thể biết những chuyện này, thấy bọn họ im lặng liền nói: “Người phụ nữ này nên tìm một người đàn ông càng sớm càng tốt, nếu không khi về già sẽ không ai thèm muốn cô ấy nữa."

Cô ta năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học liền đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, nhàn rỗi quá cho nên đi thi, dù sao chồng cũng có thể chu cấp cho cô.

Chu Dĩnh bỏ qua những lời trước đó của cô ta, bắt đầu lại chủ đề bằng "đàn ông", trêu chọc Đồng Ngôn: "Đúng không, tiểu Đồng, thật tốt khi tìm được một người đàn ông phải không?"

Đồng Ngôn có chút bất đắc dĩ, thanh công cụ trên điện thoại nhắc nhở soạn bài, "ừ" một tiếng đáp lại.

Ngay khi màn hình đen bật lên, điện thoại bắt đầu rung, dòng chữ "Chồng" nhấp nháy hiện lên trên màn hình.

Chu Dĩnh liếc cô một cái, che miệng cười nói: "Tiểu Đồng, chồng cô còn đúng giờ hơn cả gà trống, biết cô đã xong việc, cho nên mới nhắn đó."

Nhắc đến chồng, tất cả phụ nữ trong văn phòng đều phải ghen tị.

Tuy rằng anh ở rể miễn phí tại nhà cô, nhưng việc nhà đều là do anh lo liệu, mưa gió cũng sẽ không trì hoãn thời gian đưa cơm nước hàng ngày, đón đi đưa về đầy đủ, đơn giản là một người chồng hiếu thảo - chàng trai nhị thập tứ hiếu điển hình

Đồng Ngôn trên mặt có chút ngượng ngùng, cô đến nơi này đã hai năm, vẫn chưa quen đám người này chọc ghẹo như vậy.

Gọi điện thoại trước mặt bọn họ không dễ dàng, cho nên Đồng Ngôn đành phải hủy cuộc gọi, nhìn thời gian, mười một giờ, quả nhiên là đến giờ đưa cơm.

Cô cười: "Vậy tôi đi trước."

Chu Dĩnh xua tay: "Đi đi, đều là vợ chồng son, những buổi đầu tân hôn thật ngọt ngào."

Đồng Ngôn quấn khăn quanh cổ, bắt đầu chuẩn bị tâm lý trước khi ra ngoài, không phải vì thời tiết xấu có mưa tuyết bên ngoài, mà là vì người chồng cô được hời mới cưới chưa được ba tháng.