Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh thích chơi piano. Đó cũng là niềm đam mê của nó từ hồi bé xíu. Nó tham gia câu lạc bộ thiếu nhi từ hồi 4 tuổi và đặc biệt rất thích các phím đàn.

Kỳ diệu thay, dường như các phím đàn nhỏ xinh ấy cũng thích nó. Cả hai kết hợp tạo nên những bản piano khi thì nhẹ nhàng , sâu lắng. Khi thì trầm bổng, vui tươi. Các anh chị trong câu lạc bộ nói nó rất có năng khiếu nên tài năng âm nhạc nhí áy cũng được rèn giũa một cách kỹ lưỡng hơn. Dần dần, nó được tham gia các cuộc thi về piano. Và thường xuyên đạt giải thưởng cao trong các cuộc thi đó. Nó là niềm tự hào của mẹ, của các bạn, của các thầy cô, các anh chị trong câu lạc bộ. ĐẶc biệt là chị Thu Phượng. Cô giáo dạy đàn của nó. Vì chị rất trẻ và vui tính lại rất yêu quý nó nên nó được đặc cách gọi bằng chị chứ ko phải bằng cô như các bạn khác.

Năm đó, nó học lớp 6. Thành phố tổ chức cuộc thi về âm nhạc. Nó rất muốn tham gia nên đã nài nỉ chị Phượng đưa đi. Chị đã đồng ý. Nó vui lắm. Có chị Phượng bên cạnh, nó sẽ tự tin hơn rất nhiều.

Thế nhưng..., nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.

Không thể ...

Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào....

Nó bất tỉnh...

Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.

...

Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi... vĩnh viễn ...sẽ ko bao giờ trở lại nữa.

Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa...

Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa...

Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa...

Chị...

Chị Phượng đi rồi...Nó còn chơi đàn để làm gì....Chẳng phải tại nó mà chị mới... đó sao ?

Lỗi là do nó...Tất cả tại nó.....

...

...

~~~~~**********~~~~

- Mẹ.

- Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? - Mẹ nó ân cần.

- Con là một đứa vô dụng... phải ko mẹ?

- Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.

- Nhưng vì con mà chị Phượng... – Nó nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chã.

- Không phải lỗi tại con đâu, con đừng tự quy tội cho mình như thế chứ. - Mẹ nó ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng xoa đầu đứa con gái.

Nó vẫn khóc. Khóc trong vòng tay thương yêu của mẹ.

Mặc cảm tội lỗi vẫn trào dâng.

Suốt 5 năm qua. Nó cố gắng vui tươi. Cố gắng cười. Nhưng sao, nó vẫn ko thể quên..

Chị Phượng...

***

~~~~~~~~~*******************~~~~~~~~~~

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế, Huy, nói cho tớ nghe đi. - Nhật lo lắng nhìn Linh rồi quay sang hỏi Huy.

Huy lặng lẽ nhìn Linh, thở dài.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, tại sao con bé ngốc đó vẫn chưa quên chứ. Mặc dù cậu đã cố gắng làm nó cười nhiều như thế nào.

~***~

Năm lớp 6.

Vào một ngày hè đẹp trời.

Có một cô bé xinh xắn và một cậu trai đáng yêu ...

- Cậu nhớ ...chị Phượng à? - Cậu bé hỏi.

Cô bé gật đầu. mắt hướng về một nơi nào đó...xa xăm. Đôi mắt đen, to tròn hiện hữu mồn một những hình ảnh về một ký ức đau buồn .

Nỗi buồn chưa nguôi.

Mắt cô bé lại ngân ngấn nước khiến cậu nhóc bối rối. Cậu nhóc là con trai mà. Con trai lại rất sợ nước mắt của con gái.

- Đừng buồn nữa được ko?

- Lỗi là tại tớ . Vì tớ...

- Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé.

- (Lắc đầu)

- Đuổi bắt vậy.

- (Lắc đầu)

- Vậy...chơi trò của con gái nhé. Nhảy dây ấy...

- (Vẫn lắc đầu)

- Làm thế nào bây giờ. Hay là chơi trò siêu nhân được ko ?

- Siêu nhân á. – Cô bé tò mò.

- Ừ. siêu nhân.

- Nhưng siêu nhân là của con trai mà.

- Vậy thì...chơi trò ‘ siêu nhân ước ‘ nhé !

- Trò ấy là trò gì ?

- Siêu nhân biết ước ấy. Thế này nhé. Cậu sẽ cầm con siêu nhân vàng này. Sau đó ước một điều để siêu nhân thực hiện điều ước ấy cho cậu. Hiểu ko ?

- Ưʍ....

- Ừ. Tớ cũng ước. Siêu nhân đỏ sẽ giúp tớ.

- ...

- Thử đi.

- Thôi được. Tớ sẽ thử.

- Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân... ừm...sợ nước mắt con gái lắm đấy.

- Thế à.

- Ừ.

- Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.

- Còn nữa. Cậu phải cười thật nhiều vào. Siêu nhân rất thích con gái hay cười. Như thế, siêu nhân sẽ giúp cậu nhiều hơn.

- Thật sao ?

- Ừ.

- Vậy thì tớ sẽ cười.

...

- Hà Linh này, cậu có biết tớ muốn siêu nhân của tớ làm gì cho tớ ko ?

- Làm gì ?

- Làm cho cậu béo như heo...

- Á...cái gì cơ...

- Cậu nhìn cậu xem. Mấy tháng nay cậu lười ăn lắm. Nên siêu nhân sẽ ...hehe.. - Cậu bé cười đểu.

- Không được. Không được. Tớ ko muốn làm heo đâu.

- Vậy thì cậu nhớ cười nhiều vào nhé. Cười nhiều sẽ ko giông heo chút nào đâu.

- Được rồi.

....

Trên cánh đồng đầy nắng và gió. Cô bé lại hồn nhiên vui vẻ cười đùa.

Bên cạnh, cậu bé cũng cười. Nụ cười của niềm tự hào, hãnh diện. Phải. Cậu nhóc làm cho TRần Hà Linh cười rồi.

Vui quá... !!!

~***~

Nhưngsao lúc này, Huy lại cảm thấy bất lực. Cậu ko biết làm cách nào để người con gái ấy vui hơn. Phải chăng, giờ đây, cô bé ngây thơ ngày nào đã trưởng thành, ko còn tin vào những trò đùa trẻ thơ nữa.

Làm sao đây ?

Nhìn thấy nó đau khổ, tự dằn vặt mình mà cậu thấy xót xa quá. Cậu mong người phải gánh chịu những tổn thương nặng nề ấy là cậu chứ ko phải nó. Nhưng nào có thể...

Huy lặng lẽ bước đến bên giường của Linh. Bàn tay con bé giờ vẫn lạnh toát. Nét mặt mệt nhọc. Ko còn căng tràn sức sống như ngày nào nữa.

Đau...

Phải ! Trái tim Huy đang đau..
« Chương TrướcChương Tiếp »