Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Thưa phu nhân, thứ mà phu nhân cần đây ạ. - Một người đàn ông mặc bộ vest đen kính cẩn nói.

- Để trên bàn cho tôi.- Người phụ nữ ngồi trên ghế, trông cực kỳ sang trọng và quý phái.

Sau khi cánh cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, người đàn bà đó mới chậm rãi mở xấp giấy trên bàn ra xem. Ánh mắt bà ta ánh lên tia nhìn khó hiểu rồi ngay lập tức thay vào đôi mắt đó là ánh mắt sắc lẹm. Nụ cười chợt nở trên môi với bao ý nghĩ mà không ai có thể đoán được.

- Thì ra là thế. - Người đàn bà đó chậm rãi nói.

Bà ta tiếp tục cười, vẫn nụ cười nửa miệng ấy nhưng có phần hằn học hơn. Xấp giấy trên tay bất chợt bị vọt xuống đất không thương tiếc. Vương *** trên sàn nhà. Bàn tay bà ta nắm chặt. Giận dữ.

***

Giờ ra chơi tại lớp 10A3.

Lũ con gái vây lấy Ken, chật cứng cả một góc bàn. Nói năng cười đùa vui vẻ, ầm vang cả một góc lớp. Đứa nào đứa nấy cứ gọi là mặt tươi hơn hoa, hớn ha hớn hở.

Ken thì cũng đáp trả lại sự nhiệt tình của các bạn nữ một cách nồng nhiệt lắm. Pha trò cười khiến các nàng cứ gọi là lăn ra cười sằng sặc. Anh chàng lại còn khuyến mãi thêm bao nhiêu là nụ cười tươi rói cùng cái chớp mắt nhẹ nhàng mà quyến rũ phải biết, khiến cácạn nữ cứ gọi là ‘phởn’ cả ngày không hết.

Điều này khiến My cảm thấy cực kỳ khó chịu.Thường ngày, chỗ ngồi của My rất yên tĩnh . Bởi lẽ, con bé dường như không có bạn, một người cũng cũng không. Một phần cũng bởi vì My ít nói, khó gần, phần khác thì là do ghen tỵ bởi My học rất giỏi, luôn đứng đầu ở hầu hết các kỳ thi. Do vậy, không ai dở hơi mà lại đi đến chỗ con bé bắt chuyện cả. Tự dưng bây giờ có thêm học sinh mới lại nhè đúng chỗ My mà ngồi khiến cho giờ ra chơi của con bé không còn được thoải mái dễ chịu như trước nữa. Mặc dù chỉ có 10 phút giải lao ít ỏi nhưng cũng đủ để con bé có thể ôn lại bài cũ, đọc trước bài mới.

Giờ đây, con bé ngồi như một kẻ thừa. Không ai thèm bắt chuyện. Thi thoảng thì bị mấy con nhỏ xung quanh liếc xéo tỏ ý khôn-hồn-thì-phắn-ra-chỗ-khác-cho-ta-còn-ngồi-cạnh-hotboy. My tức lắm nhưng nó đâu có quyền ngăn cản. Chỗ ngồi đó đâu phải của riêng nó. Càng nghĩ My càng thấy ấm ức, nó cầm quyển sách rồi vọt nhanh ra ngoài. Chỉ chờ có thế, mấy con nhỏ xung quanh vội tranh nhau ngồi cạnh Ken như thể “đáng ra My phải ra từ trước mới phải”.

My bực dọc bước ra phía sau trường. Nơi đây thật yên tĩnh, quả là một không gian lý tưởng dành cho những người như My. Bất chợt, con bé thấy Huy, ngồi một mình.

- Anh Huy.

- My à, sao hôm nay lại ra đây thế?

- Trong lớp ồn lắm. Em không học được. Còn anh. Hôm nào anh cũng ra đây à?

- Ừ. Không khí trong lành dễ chịu thế này. Không hưởng thụ hơi phí. hì ...- Huy nhắm hờ mắt. Thưởng thức từng đợt gió nhẹ thoảng qua, khẽ phả vào mặt.

- Ừm... – My nhìn Huy, cười nhẹ. Không hiểu sao lúc này con bé lại thấy yên bình đến thế. Ở cạnh Huy chăng? Từng dòng suy nghĩ vắt qua, chất chứa hàng vạn câu hỏi mà ngay cả con bé cũng không lý giải nổi.

***

Thiếu nữ tóc đỏ đứng từ ban công tầng 3 nhìn xuống, nắng vàng chiêú rọi vào mái tóc hung đỏ của cô gái xinh đẹp khiến chúng dường như muốn rực lửa. Đôi mắt đẹp, quyến rũ thường ngày giờ đây thay vào là ánh mắt ghen tức đến thù hằn.

Một nụ cười khẩy thoáng qua. Tiếng giày cao gót lại vang lên đều đặn, không gian tĩnh mịch đến kỳ lạ.

***

My trở về lớp mà tâm trạng nặng trĩu mang theo nhiều suy nghĩ. Hôm nay, con bé chẳng học được gì cả. Nhưng sao nó vẫn thấy vui vui...Chẳng nhẽ... “Chắc không phải đâu...”, con bé lắc lắc đầu. Miệng lầm bẩm một cách khó hiểu.

Biểu hiện khác lạ của My khiến Ken thấy buồn cười. Cậu đã quan sát nhỏ My từ lúc nhỏ bước vào lớp đến giờ. Ban đầu thì ngồi cười một mình, lúc sau thì lại lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì cứ lẩm bẩm mỗi một câu “không phải, không phải”. Thật là chẳng hiểu gì.

Ken lay lay tay My, hỏi nhỏ:

- Này, cậu bị sao thế? Hâm à?

My quay sang nhìn Ken, bực tức. Nhưng cô bạn ko nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi.Thấy vậy, Ken tiếp tục hỏi:

- Sao hả? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Ha ha..

My vờ như ko nghe thấy gì. Chỉ chăm chăm nhìn vào quyển sách trước mặt. thực ra thì cũng có chữ nào vào đầu My đâu.

- Đúng là thần kinh. – Ken chán nản quay mặt đi chỗ khác. Lần đầu tiên trong suốt 16 năm chiến đấu với đời, có một đứa con gái ko thèm nói chuyện với cậu.

***

~~~~~~~*******~~~~~~~~~~~

Nó đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp nó – 11B8. Nơi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ dưới sân trường.

Oa...khung cảnh hiện ra quả thật rất đa dạng phong phú ... đến nỗi ...khiến người ta thấy tò mò.

Bên gốc cây bằng lăng (đã trụi lá ) là một đám con gái tíu tít túm năm tụm ba cười đùa với “buôn dưa”, chủ đề tán phét của các nàng vẫn quanh đi quẩn lại chỉ là ba cái “mục” cũ rích. Hot boy và trai đẹp.

Bó tay...!!!

Toàn một lũ vịt giời hám giai không hơn không kém.

Cứ như nó có phải tốt hơn ko? Tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện...

Chậc..Tự hào !!!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Không phải nó mẫn cảm dị ứng với con trai đâu nhá. Mà bởi vì nó chưa gặp được anh chàng (xấu số) nào có thể khiến cho trái tim nhỏ bé kia rung động thôi. Từ bé đến lớn, nó luôn gắn chặt với Huy. (Từ hồi còn để chỏm chứ có ít đâu !!!) .Mà Huy lại quá ư là...hoàn hảo. Có lẽ vì vậy mà nó chưa tìm được cái cảm giác là lạ từ một ai đó . Theo như Trang xù phân tích thì nó được gọi là tình yêu. Nôm na là thế.

Càng nghĩ nó càng phát hiện ra. Tình yêu chắc là rắc rối lắm. Đương nhiên đó là một điều vô cùng hợp lý với một đứa loveless như nó.

Nó thở dài. Haizzz..

Phải giữ cho thiên lương lành vững, cô tâm hồn trong sạch mới được. Không thể như lũ vịt mê giai tít thò lò ở dưới kia được. Nó khác. Thấy anh đẹp trai nhất quyết ko đổ lệ. Phải xem xét tính khí người ấy xem thế nào đã rồi mới quyết định sau. Thế nhưng , cái con mỏ nhọn Trangxù nó lại cứ một mực cho rằng. Phải đẹp trai thì mới tính tiếp. Khổ thế chứ lị. Con bé mê giai đến mờ mắt rồi.

Gì chứ, đẹp trai thì cứ lấy cậu bạn chí cốt của nó ra mà so. Tuyệt vời thật lực ý chứ.Vừa lãng tử vừa học giỏi. LẠi chơi bóng rổ cực siêu. Ối em xếp hàng đăng ký mà chưa đổ em nào mới kinh chứ.Càng ngẫm nghĩ nó càng thấy thắc mắc. Càng thấy kỳ lạ.

Đang miên man với dòng suy nghĩ, bất chợt, có bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Khiến nó giật mình hoảng hồn quay lại...

Oh my god..!!!

- ...

- Này em...

- ...

- Em...

- Hơ..dạ...anh..anh...gọi em?

- Không phải em thì còn ai vào đây nữa. Em vui tính thật đấy. – Anh chàng lạ mặt trước mặt nó cười. “Ui chao! Cười gì mà duyên thế không biết. Nhìn hai cái răng khểnh của anh kìa...Anh ơi, cười lại đi nào ...” – Chẳng hiểu sao lúc này, con tim nó dường như đang nhảy múa. Thề là chưa có lúc nào mặt nó ngu ngu như lúc này. Thật đấy!!!

- Ờ...hì...xin lỗi anh. Có..chuyện gì ko ạ. – Ko hiểu sao lại ngại ngùng thế nữa. Anh ta cũng chỉ đẹp trai...ngang...Huy thôi mà. Đâu cần phải choáng thế chứ. Nhưng sao ...nó vẫn thấy anh chàng này cuốn hút kiểu gì ý...làm nó ko thể rời mắt được . Lạ quá đi... Á...không phải nó nhiễm hội chứng mê giai của Trang xù rồi chứ...ko thể nào ....

- Em học ở 11B8 hả? – Anh chàng đẹp trai cười rõ “duyên”.

- Vầng... à vâng. Có chuyện gì thế ạ?

- Em đưa cái này cho lớp trưởng hộ anh nhá. Cám ơn em.

- Ơ. Vâng. Được ạ.

Nói rồi. Anh chàng mỉm cười với nó một cái rồi sải chân bước đi.

Oh my god!!! Nice body!!!

Đi được một đoạn. Không hiểu nghĩ thế nào mà anh chàng ấy lại quay lại thì thầm vào tai nó khiến mặt nó nóng ran.

- À. Anh quên chưa nói với em. Lúc nãy , anh thấy em đứng một mình ở đây. Trông điệu bộ của em .. ừm...thú vị lắm đấy.

Hơ...anh ấy...nói..nói gì...

Như thế là có ý gì????

Thú vị ư? Trông như một con ngố thì có. Aaaaa..... Chết mất...!!!!

“Mà mình đang nghĩ gì thế này. Không phải là đang...

Á...không phải...không phải.

Nhưng sao anh ấy lại nói thế chứ...Xấu hổ quá...Mẹ ơi...

Tâm hồn trong sáng như pha lê của con đâu rồi...”

~~~~~~~~~~***********~~~~~~~~~

Nó thẫn thờ đi vào lớp. Bước đến bàn Yến lùn, vứt toẹt vào mặt con nhỏ mồm vẫn đang ngồm ngoàm nhai bim bim. Rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi trước hàng chục con mắt ngạc nhiên của mọi người.

Yến lùn ngừng ăn. Mở giấy ra xem.

Mắt con nhỏ sáng hơn đèn pha ô tô.

- A!! Chúng mày ơi. Anh Tuấn đấy, bí thư trường, anh ý...

- Anh ý viết thư cho mày hả ? – Hà mí vội chạy ngay đến.

- Hì...Không phải cưng ạ. Là giấy thông báo. Chỉ có chữ ký của anh ấy thôi. he he...

- Ui. con dở hơi. Làm tao cứ tưởng....

- Xì...Tưởng với chả tưởng. Tao lại tung chưởng cho bộ tóc mới của mày lai tạp nham giờ...

- TRánh xa tao ra đấy. – Hà mí vội lùi lại.

****

Trang xù chạy đến chỗ nó. Mặt sốt sắng.

- Sao thế ? Linh ? Mày làm sao thế?

Đáp lai Trang chỉ là ánh mắt thờ ơ đến...phát ghét..

- Làm sao đâu? – Nó ngó lơ.

- Thế thì nói cho tao biết, Yến lùn nó vừa thông báo cái gì đi.

- Hơ..làm sao mà tao biết được.

- Thế từ nãy giờ mày ở trong lớp làm gì hả cái đầu ngu ngốc này..- Trang xù gõ nhẹ vào đầu nó.

- Ơ. Tao ko để ý lắm. Thế cái Yến nó nói gì?

- Cả lớp đã nhất trí chọn mày...làm đại diện tham gia hội diễn văn nghệ của trường nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường rồi cưng ạ.

- HẢ????????????? Ai cho chúng mày quyết định như thế??????

- Cả lớp mà.

- Tao sẽ gϊếŧ chúng màyyyyyyyyyyyyyyyyy..- Nó hét lên.

- Làm sao mày gϊếŧ được 30 con vịt cái vớ 19 con vịt đực hả? Chịu khó tý đi. Ai biểu mày có tài làm chi. hehe. – Trang xù cười nham nhở khiến cho 49 cái miệng khác cũng nham nhở ko kém.

- Aaaaaaaaaaaaa....Tao đi chết đây......- Nó lấy tay ôm đầu. Bất lực. Cái lũ người ko ra người, quỷ ko ra quỷ này, chúng nó định làm cái gì ko biết.

~~~~~~~~~~~~********~~~~~~~~

~~~~~*******~~~~~~~~~

- Sao chúng mày lại cử tao đi. Tao biết cái quái gì đâu mà biểu với chả diễn. – Nó gào lên.

- Thôi. Đừng che giấu tài năng nữa. Cái Trang xù nó khai hết cho tao rồi. - Yến lùn lè lưỡi trêu nó.

- Cái gì? Muốn hát hò gì thì chúng mày tự đi mà làm nhá. Tao ko tham gia đâu.

- Tao có bảo mày hát đâu. Tao biết mày chơi piano rất giỏi mà. Đừng chối.

- Bọn mày...ko. Tao ko tham gia đâu. – Nó vẫn ngoan cố.

- Đây là mệnh lệnh rõ chưa? Nếu mày ko muốn làm mất mặt tập thể thì tham gia đi. – Giọng Yến lùn đanh lại.

- Nhưng sao ko phải đứa khác mà lại là tao....

*****

- Linh. Mày tham gia đi. Mày là bộ mặt của cả lớp đấy. Đừng làm mọi người thất vọng chứ. – Trang xù cố nài nỉ.

- Sao mày lại nói với chúng nó là tao biết chơi piano hả? tao ko thích chơi piano chút nào.

- MÀy nói dối. MÀy rất thích piano .

- Ko. Tao ko thích. Không thích chút nào.

- Mày.. Nói đi. – Trang nhìn thẳng vào mắt nó.

- Nói..nói gì?

- Tại sao mày lại ghét. Mày vẫn nghĩ sự việc lần ấy là lỗi của mày ư? Mày ko thể vứt bỏ quá khứ đau buồn ấy đi để sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn à? Mày...mày làm tao..thất vọng...Linh.

- Mày ... đừng nói nữa. Tao xin mày. Đừng nói...

Trang xù vẫn tiếp tục. Không để ý rằng đôi vai nhỏ bạn đang rung lên từng hồi. Hai bàn tay nó run rẩy. Đôi chân chỉ chực ngã nhào.

- 5 năm trôi qua rồi. 5 năm rồi đấy. Mày hãy nhìn những người xung quanh mày đi. Họ đều muốn mày sống tốt hơn. Chứ ko ai muốn nhìn thấy một Trần Hà Linh nhu nhược, hèn nhát. Chị Thu Phượng...chị ấy sẽ ko muốn nhìn thấy mày thế này đâu. Mày...

- Đừng... đừng... – Lúc này. Nó ko thể đứng vững nữa. Hai chân nó khuỵu xuống. Toàn thân nó run lẩy bẩy. Lạnh toát.

- Mày đứng lên cho tao. Nói đi. Mày có thể quên ko? – Trang nắm lấy vai nó. Lay lay.

- Xin mày...tao...

- Nói đi.. Mày nói đi.

- ...

- Trang. Cậu bỏ Linh ra. Cậu làm cái quái gì đấy?

Lúc vô tình đi ngang qua, Nhật đã nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhất là lúc Linh ngã xuống. Toàn thân ko còn chút sức lực nào. Trong lòng chợt cồn cào. Cậu chạy nhanh đến.

- Linh. Cậu làm sao thế này ? – Huy quay sang TRang. - Cậu đã làm gì cậu ấy ?

- Tao thật sự thất vọng. Không phải vì mày mà tao thất vọng chính bản thân tao. Tao ko xứng đáng làm bạn thân của mày. Nhất là..tao ko thể khiến mày quên đi nỗi đau đó. – Trang nói, nhẹ như gió. Tựa như ko có chút thanh âm nào phát ra từ cái miệng nhỏ xinh kia. – Xin lỗi mày vì chuyện hôm nay. Nhật à, đưa cậu ấy về nhà hộ tớ.

- Trang... – Nó thều thào, yếu ớt. – Tao...không thể...

- Mày đừng nói nữa. Suy nghĩ cho kỹ đi. Lúc nào tao cũng tin ở mày. Mày rất mạnh mẽ. Đúng ko ?

Trang đi thẳng. Bất chợt nhỏ thấy khoé mắt mình cay cay... nước mắt từ đâu bỗng trào ra, từng đợt. Giờ đây, nó căm ghét chính bản thân mình. Nó ko muốn nhỏ bạn phải buồn. Nhưng nó lại càng ko thể để cái quá khứ đó mãi vây kín lấy Linh được. Con bé cần phải thoát ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »