Nó kinh hãi giương đôi mắt tròn nhìn “ba sát thủ” trước mặt, miệng thì ú ớ ko biết nói gì. Nó ko muốn cho mọi ngươì biết vụ cá cược giữa nó và Uyên tẹo nào, nhất là trước mặt Huy thế này, dù rằng điều đó chẳng to tát gì mấy nhưng sao nó cứ thấy trong lòng có chút gì đó cắn rứt. Ừ thì với Huy.
Mồ hôi lạnh toả ra khắp trán, nhiệt độ trong căn phòng khách sáng sủa nay chắc đã vượt lên ngưỡng 50, nồng nặc mùi thuốc súng và ám khí. Dù sao cũng phải nói ra, chỉ là trình bày với “mấy ngươì này” sớm hơn một chút thôi. Nó tự nhủ rồi nuốt nước bọt đánh ực, ngồi với một tư thế ko thể nghiêm chỉnh hơn, quét mắt qua từng người dò tìm thái độ. Trang vẫn nhìn nó, Ken vẫn dán mắt vào nó, Huy cũng... à mà ko phải, cậu ấy ... đang ĐỌC SÁCH SAO? Nó tự hét lên với bản thân, trong lòng có chút ấm ức. Chẳng nhẽ Huy ko quan tâm đến chuyện này. Nhưng kệ, thế cũng tốt, chỉ sợ là khi nhìn thấy ánh mắt Huy nó lại ko cầm lòng được mà phun ra hết. Dù kín miệng cỡ mấy nhưng nó vẫn là người bại trận mỗi khi Huy dùng mắt tra khảo. Thế đấy!
- Thôi được. Tôi sẽ nói với mọi người, à ừm...về vụ chuyển trường. - Nó ngập ngừng, âm điệu trở nên ngắt quãng.
- Mày nói nhanh lên đi. – Trang gắt gỏng. Chắc hẳn con nhỏ đang tò mò lắm, ngay cả đồ ăn ngon mà còn ko thu hút được nó lúc này kia mà.
- Chuyện ...chuyện là...
“My life’s not smile.
But I don’t cry!
I belive... with you, I...”
Ông trời đang cố tình trêu ngươi nó hay đang muốn giúp đỡ nó đây nhỉ? Vào cái thời khắc trọng đại ấy, lúc mà nó sắp sửa phun hết ra ấy, thì... điện thoại nó kêu.
Hay!
Hay thật!
Tuyệt vời!
Nó chụp nhanh cái điện thoại, nhưng lại chần chừ ko muốn mở ra nghe khi nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia.
“Anh Tuấn”
Lúc này Huy đã ngẩng đầu lên nhìn nó, chờ đợi. Chết tiệt! Nó ko muốn nghe. Nhưng...
“Alo” – Nó nói bằng chất giọng lạnh lùng nhất có thể, đủ để đầu dây bên kia thoáng sững sờ trong vài giây.
“Em...sáng nay sao em lại nghỉ?”
“ Tại sao tôi phải nói với anh”
“Vì anh...”
“Đừng nói mấy chữ đó với tôi, chẳng có tác dụng gì đâu, tôi sẽ ko bao gìơ tin anh nữa, ko bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” – Nó cố kiềm chế cơn tức giận, nói một mạch rồi nhanh chóng cúp máy, tiện thể tắt luôn nguồn.
Nó quay sang phía Trang, lướt qua Huy thì thấy cậu ấy chỉ trầm ngâm như đang nghĩ chuyện gì đó.Thôi kệ, chuyện gì cũng được, nó ko bận tâm. Nó cần hạ hoả trong người xuống trước khi ngọn lửa đó kịp bùng lên.
- Tao chuyển trường là vì muốn đổi một môi trường học tập khác. – Nó cố nói sao cho thật tự nhiên vì đang nói dối mà.
- Đổi môi trường học tập? Tao có nghe nhầm ko đấy? Mày uống nhầm thuốc à Linh?
- Mày ko hề nghe nhầm. Được chưa? Năm nay chúng mình học 11 rồi, chả mấy chốc mà thi đại học, tao muốn chuyên tâm để học cho tốt.
- Mày bị chạm dây thần kinh rồi nào hử? Trường mình dù gì cũng là trường có tiếng, ko đứng nhất nhì thì cũng phải thứ 3. Mày đã mất bao công sức để thi vào đây vậy mà bây giờ mày nói chuyển trường nghe sao nghe ngon thế hả?
Chậc! Phải chăng nó đã nói dối ko đúng người. Kể ra thì nghe cũng hơi hơi vô lý. Trường Sun của nó đứng thứ 3 thành phố, thầy cô giáo toàn là bậc tiến sĩ, cử nhân, điều kiện học tập tốt, môi trường đào tạo có chất lượng, số học sinh đỗ đại học hàng năm lên tới 80%. Vậy mà bây giờ nó lỡ miệng nói ra cái lý do ngang phè ấy, chẳng phải là rất vô lý hay sao. Dù sao thì cũng đâm lao rồi, phải theo lao thôi. Nó nghĩ rồi nói tiếp.
- Tao đâu có nói điều kiện học ở trường mình tồi. Quá được là đằng khác. Nhưng... tao có lý do để chuyển. – Ko thể bịa được nữa rồi. Càng nói dối thì càng lòi ra, nó quyết định úp mở.
- Lý do gì á? – Ken chồm ngươì tới, nói bằng giọng ko-thể-tin-nổi. - Chị mà cũng biết học là rất quan trọng sao?
Cái thằng này, chắc là muốn ăn đấm lắm rồi thì phải. Nó – đương nhiên là một cái gương cực-kỳ-sáng cho bậc đàn em noi theo chứ chẳng chơi. Ấy vậy mà cái kẻ được gọi là Kenny Phạm đang ngồi trước mặt nó đây lại dám cả gan phun ra mấy câu có-khả-năng-xúc-phạm-người-vô-tội một cách ko ngạc nhiên thấy rõ.
Nó cứ vờ như ko nghe thấy cho yên thân, chả hơi đâu mà đi đôi co với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia.
- Đấy! Lý do đấy. Câu chuyện chỉ có thế. - Vẫn cái giọng tỉnh bơ xụi lơ.
- Mày bị ấm đầu hả Linh. Cách đây 2 năm, đứa nào đã phát rồ lên khi tuyên bố với tao là “ko vào được trường Sun thì chấp nhận ăn chay hết quãng đời còn lại” hả. Để rồi khi vào được cái trường này thì lại đưa ra cái lý do dở hơi nhất quả đất là chuyên tu học hành nên phải chuyển đi. Mày bị thiểu năng rồi chắc.
Ừ đấy! Nếu thiểu năng được thì tốt quá. Nó sẽ chẳng phải đau đầu vì mấy cái chuyện đang dồn dập xảy ra thế này. Kể ra thì nó cũng hơi hơi ấm đầu thật.
- Ừ thì ko phải lý do đấy được chưa?
- Thế lý do của chị là gì? Nói đại đê, vòng vo mãi. - Thằng Ken bực dọc.
- Thì lý do riêng mà lại. Ko tiện nói ra.
- Nói. – Trang giở giọng du côn đe doạ.
- Ko nói được.
- Thôi. Ko cần nói, tớ biết rồi. – À hà ! Huy ! Cậu cũng biết cách gây sự chú ý đấy nhỉ. Mà...cái gì á, « biết rồi » là sao ? Chẳng nhẽ, con nhỏ Uyên đã nói hết cho Huy nghe rồi ?
Nó nhìn Huy bằng ánh mắt của một-sinh-vật-lạ. Nửa vờ nửa tin. Ko thể nào. Chuyện này đâu có hay ho gì mà nhỏ Uyên lại đi hớt lẻo chứ, mà ko đúng, con nhỏ đó cũng có thể lắm chứ, người thua là nó cơ mà.
- Cậu biết rồi? – Nó hỏi lại, đầy nghi ngờ.
- Phải!
- Ai nói cho cậu biết?
- Chẳng ai nói. – Huy hờ hững đáp, trong ánh mắt cậu ấy ánh lên tia nhìn khó chịu.
Ô. Cậu ấy là thần tiên chắc. Ko ai nói mà cũng đoán ra sao? Tài!
- Cậu nói rõ ràng đi Huy. – Trang sốt ruột.
- Thôi được. Đằng nào cậu cũng biết rồi thì nói luôn đi. Tớ chả phải giấu nữa.
Huy biết hết rồi thì cũng chả cần phải che đậy làm gì. Chuyển trường vì lý do đấy thì sao. Nghĩ lại nó thấy mình ngốc quá, ai lại đi nhận lời cá cược với con nhỏ đó làm gì cơ chứ. Quả là suy nghĩ nông nổi, háo thắng quá sức. Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Đi thì đi. Vậy thôi.
- Cậu và tên Tuấn đó có gì với nhau phải ko? – Huy nhìn nó, nói chậm rãi.
- Cái gì? – Nó há hốc mồm, ko phải cái lý do mà cậu ấy bảo biết-hết-rồi là...
- Cậu chuyển trường chỉ để chọc tức tên đó chứ gì? Hay là hai người đã chia tay nên ko muốn nhìn thấy mặt nhau. - Giọng Huy có phần hơi dữ dội, nửa như châm biếm.
- Chia tay? Chọc tức? – Nó vẫn chưa khép cái miệng vô duyên lại được, quắc mắt nhìn Huy.
- Ko phải lý do đó thì là gì? Cuộc điện thoại lúc nãy chẳng phải đã tố cáo hết rồi sao?
- ... - Biết nói gì bây giờ. Hay là cứ nhận quách lý do đó cho xong.
- Trời ơi, chuyện đó là thật hở mày? Mày với anh ý yêu nhau bao gìơ mà đã chia tay? Ôi chúa ơi! Tao thật ko thể tin nổi. – Trang xù vừa nói vừa thở.
Tao còn ko tin được nữa là mày. Ko ngờ Huy lại khéo tưởng tượng đến thế. Hay là cứ nhận quách cái lý do này cho xong, cho dù nghe có vẻ hơi.... “quỵ luỵ vì tình” thì phải.
- Mẹ tôi ơi. Tôi thật ko thể hiểu nổi bà chị yêu đương lúc nào mà kín thế hả? Chấp nhận chuyển trường chỉ vì cái-thằng-đó sao? Trốn chạy à? Bà chị cũng khϊếp thật đấy. – Ken nói bằng cái giọng vừa sửng sốt vừa đểu.
Huy vẫn nhìn nó, lặng im. Nhìn có vẻ hơi tội tội, thần sắc bắt đầu kém dần đi trông thấy, cứ như là sắp phát bệnh vậy. Nó hơi lo, đành lay vai Huy hỏi nhỏ:
- Sắc mặt cậu kém thế? Ốm à?
- Tớ chẳng sao cả. Về trước đây. – Huy lạnh lùng nói rồi đứng phắt dậy.
Chả hiểu sao lúc này nó bỗng thấy có lỗi ghê gớm. Nhìn cái dáng cao cao của Huy lúc lầm lũi bước đi ấy, nó cảm giác như cậu ấy đang cô đơn lắm. Tim nó bất chợt đập mạnh mẽ, nó muốn chạy lại kéo Huy lại và nói tất cả với cậu ấy, rằng nó và Tuấn chẳng có chuyện gì cả, nhưng...nó đã ko làm được. Nó ko muốn nhắc đến cái vụ cá cược nhảm nhí đó với Huy, nhất là chuyện này...lại có phần liên quan đến cậu ấy. Uyên chẳng hạn.
Rốt cuộc là nó đang làm gì thế này.....
Tự cốc đầu mình một cái rõ đau, nó chạy vội lên phòng. Có lẽ ở riêng một mình sẽ giúp nó suy nghĩ thông thoáng hơn.
..*..
- Thưa chủ tịch. Theo nguồn tin từ bệnh viện thì chiều nay người đó sẽ làm thủ tục xuất viện. – Tên đeo kính đen khúm núm nói với người đàn bà ăn vận sang trọng bên trong chiếc xe Mec màu đen.
- Biết phải làm gì rồi chứ? – Bà ta lạnh lùng.
- Dạ. Rõ rồi ạ. Em sẽ làm thật sạch sẽ, chủ tịch cứ yên tâm.
- Vậy thì tốt. Xong việc tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản. Nhớ là phải “bay” luôn.
- Dạ dạ...
...*...
“Mẹ à? Bao giờ thì mẹ về nhà ạ?”
“4h mẹ sẽ về, con cứ ở nhà đợi mẹ nhé, ko cần phải đến đón đâu”
“Con biết rồi mà, con sẽ cho mẹ thật bất ngờ cho coi. Mẹ nhớ về càng sớm càng tốt nhé, con yêu mẹ. Chụt chụt”
“ Gớm quá, lớn rồi mà còn... Mẹ rất tò mò về bất ngờ của con đấy”
“Hì hì. Bye mẹ”
Cúp điện thoại, nó nhảy ngay vào bếp. Hôm nay mẹ về, nó sẽ giành cho mẹ một bất ngờ cực lớn. Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng hết sức. Bộ váy màu xanh da trời và một bữa cơm thịnh soạn, ko biết mẹ sẽ thích cái nào hơn nhỉ? Nó thầm cười rồi vui vẻ bắt tay vào việc, quên đi hết những chuyện ko vui đi. Nó sẽ chỉ là một đứa con gái yêu đời, lạc quan, mạnh mẽ khi ở bên mẹ mà thôi. Mẹ là nguồn sức mạnh của nó mà.
...*...
Bà Lan phấn khởi bước từ cổng bệnh viện ra, trong lòng đong đầy niềm vui. Ở mấy hôm trong cái nơi lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc này, bà đã ngán lắm rồi, bà muốn nhanh chóng trở về nhà, nơi có đứa con gái yêu đang chờ, bà cũng tò mò về bất ngờ mà Linh đã nói lắm.
Đường từ bệnh viện về nhà khá xa nên ko thể đi bộ được. Bà quyết định đi xe bus mà ko gọi taxi cho đỡ tốn tiền. Cũng bởi bây giờ bà đang thất nghiệp, lại chẳng sống được bao lâu nữa, bà muốn dành dụm từng chút một để dành cho con gái bà sau này.
Bến xe bên kia đường kia rồi. Nhân lúc vắng xe bà băng vội qua. Vì chưa phải giờ tan tầm nên đường cũng vắng.
.
.
Chiếc xe tải phi từ trong một con hẻm nhỏ ra đường lớn với tốc độ khá nhanh. Tiến thẳng đến người đàn bà có gương mặt phúc hậu trên môi vẫn còn nở nụ cười mà ko có ý định dừng lại.
Nghe thấy tiếng xe ngày một lớn. Bà Lan hoảng hồn quay lại nhìn.
...
Ko một tiếng kêu la.
Ko một tiếng thét.
Tất cả chìm trong một sự im lặng đến tuyệt đối.
Người xung quanh đường đều sững sờ.
...
Chiếc xe tải đâm thẳng vào người đàn bà ấy, hất bà văng ra xa, đầu bà đập mạnh xuống nền đường.
.
.
.
Chẳng mấy chốc con đường đã nhuộm màu đỏ tươi.
Ngươì đàn bà nằm trên vũng máu. Thoi thóp. Cố nói ra điều gì đó.
Ngươì dân thất thanh nâng bà chạy vào bệnh viện.
.
.
.
Máu!
Nhuộm đỏ cả một phần đường.
.
.
Số phận.
Như trêu ngươi con người.
Niềm vui đoàn tụ như đã nhuốm màu máu.
Đắng cay và chua xót.
.
.
.
- Á...
- Chị sao thế?
- Ko. Chỉ đứt tay thôi mà, hì ..ko sao ko sao. – Nó cố cười để xua đi cái nóng đang hừng hực trong ruột gan. Chả hiểu sao nó bỗng cảm thấy nóng ruột ghê gớm.
- Chẳng cần thận cái gì cả. – Ken cằn nhằn.
- Ừ ừ ...
.
“My life’s not smile.
But I don’t cry!
I belive... with you, I...”
- Điện thoại kìa.
- Ờ . Tại ...ko chú ý.
Nó cuống cuồng vớ lấy cái điện thoại. Là số của mẹ, nó vui sướиɠ:
“Mẹ à? Sao mẹ vẫn chưa về ?”
« Cháu là con của bà Trần Hà Lan phải ko ? » - Giọng của người lạ.
« Vâng... ạ ? » - Dự cảm ko lành chợt ùa đến. Từ lần mẹ ngất ra đườnglần trước, thú thực là nó rất sợ nghe điện của người lạ.
« Mẹ cháu vừa bị tai nạn xe. Tình trạng rất nguy kịch, cháu phải đến bệnh viện ngay... »
BỘP !
Điện thoại trên tay rơi cộp xuống đất. Tai nó đang dần ù đi. Chắc chắn là nghe nhầm. Người đó đã nói sai, mẹ đang trên đường về mà, mẹ ko xảy ra chuyện gì đâu. Ko phải ? Tai nạn xe gì chứ, tình trạng nguy kịch cái gì, là giả dối, ko thể có chuyện đó được.
Ken từ phòng khách chạy vội lại, thấy mặt nó đẫm nước mắt, toàn thân run rẩy,vội vàng hỏi.
- Có chuyện gì thế ?
- Mẹ...hức....mẹ ơi....mẹ....
- Bác Lan làm sao ? Chị nói đi chứ ?
- Hức...mẹ...tai...tai...nạn...
- Đến bệnh viện mau. – Ken hét lớn rồi kéo mạnh nó ra ngoài.