Diệp Chu mới sáng sớm bị người đánh thức, vốn là một bụng tức giận.
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, thêm vào dù sao hiện tại cậu đang trong bộ thân thể này, xuất phát tâm thái cảm tạ muốn bù đắp, đã chuẩn bị tâm lý thay nguyên thân thu thập hỗn loạn.
Dù cho nguyên thân có nhiều chỗ không tốt, lại làm cho cậu một tia vong hồn có cơ hội sống lại một đời, đối với việc này Diệp Chu vẫn rất cảm kích.
Bởi vì thừa kế ký ức nguyên thân, trước khi tới đoàn phim Diệp Chu đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Thông qua tiếp xúc vừa rồi, Diệp Chu phát hiện tình huống so với mình nghĩ còn nát bét hơn.
Muốn làm ra một bộ phim hay, có kịch bản hay, có đạo diễn giỏi, diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt vẫn không đủ, một bộ phim thành công nhất định phải có sự hiẻu nhau, sở trường riêng của đoàn phim.
Diệp Chu có thể tiếp thu một đoàn phim tồn tại đủ loại kiểu vấn đề, nhưng cậu lại không thể tiếp thu đoàn kịch chia năm xẻ bảy, nhân viên công tác mỗi tổ một ý, dương thịnh âm suy không lý tưởng.
Thậm chí còn hóng xem trò vui.
Không vì đoàn phim nỗ lực, chia năm bè bảy mảng, mặc dù cưỡng ép đem chồng lên để tạo ra một bộ dáng, nhưng khi gió thổi cũng sẽ ầm ầm mà sụp đổ.
Vậy đoàn phim cuối cùng có thể tạo ra một tác phẩm hay không?
Đáp án là có thể.
Nhưng cũng không phải là một tác phẩm hay, điểm này, kết cục bên trong nguyên tắc hết sức rõ ràng.
Trước khi Diệp Chu rời khỏi đoàn phim, tiểu bàn tử vừa nhìn thấy cậu liên nghênh đón, bước chân dừng lại.
"Dư Tiểu Xuyên đúng không." Diệp Chu đối với hắn rất có hảo cảm, lập tức hỏi: "Tương lai có tính toán gì, nếu không đi cùng tôi?"
Mà hiển nhiên, cứ việc đoàn phim ( truy hung ác ) không có kết quả tốt, Diệp Chu chỉ có cái danh đạo diễn hiển nhiên cũng không đáng tin để đi theo.
"Không được không được." Tiểu bàn tử lúng túng cười cười, liên tục xua tay.
Tuy rằng tiểu bàn tử cảm thấy những người trong đoàn phim có hơi quá đáng, cũng vì thấy bất bình cho Diệp Chu, rất đồng tình với tiểu đạo diễn dễ nhìn này.
Cho dù đoàn phim có chút kém cỏi, tốt xấu cũng có lương ổn định có ổn định, nhưng nếu như hắn cùng tiểu đạo diễn đi thật, làm không được hai người cũng chỉ có thể ăn gió tây bắc.
Diệp Chu biết hắn lo lắng, cũng không có miễn cưỡng. Chỉ là tay từ đâu đó lấy tấm danh thϊếp, đưa cho tiểu bàn tử.
"Đây là số điện thoại riêng của tôi, tương lai nếu đổi ý, có thể gọi cho tôi."
Tiểu bàn tử không nhẫn tâm từ chối, nhanh chóng đem danh thϊếp Diệp Chu nhét vào túi.
Sau khi rời khỏi đoàn phim, Diệp Chu liền về biệt thự.
Vì Giang Đình Viễn không thích có nhiều người trong biệt thự, ngoại trừ mỗi sáng sẽ có quản lý gia đình lại đây dọn dẹp, ba bữa sẽ đều có đầu bếp lại đây đưa món ăn, lúc khác cũng không có người.
Khi về Diệp Chu đi qua siêu thị, liền mua bánh mì cùng phiến mạch ăn cho đỡ đói.
Vừa về tới biệt thự, liền ngậm bánh mì đem chính mình nhốt vào phòng.
Một bên miệng gặm bánh mì, một bên mở máy tính, chỉnh lý lại các tác phẩm đã mua tại buổi đấu giá ngày hôm qua.
Diệp Chu đơn giản thô bạo đem này đó tác phẩm chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là tác phẩm cậu khá yêu thích cùng xem trọng.
Loại thứ hai là các tác phẩm cậu không mấy hứng thú, mà thông qua nội dung tiểu thuyết biết được tương lai các tác phẩm này đại bạo.
Về phần loại thứ ba, có chút tương đối đặc thù.
Này đó tác phẩm đều không ngoại lệ do vai chính thụ tham gia diễn, hoặc là tác phẩm do vai chính công đầu tư, tất cả đều là tác phẩm vai chính công thụ sau này hợp tác.
Tổng cộng mười ba tác phẩm, chỉnh lý xong này đó, Diệp Chu thành thạo cầm bánh trong tay gặm hết, vỗ tay một cái.
Trước tiên đem tác phẩm mình không thấy hứng thú, tương lai cũng không có ý định quay bỏ qua một bên.
Sau đó bắt đầu sàng lọc các tác phẩm mình cảm thấy hứng thú, cùng tác phẩm sẽ đại bạo trong tương lai.
Phương pháp cậu sàng lọc cũng rất đơn giản, muốn một bộ tác phẩm giành giải, không có gì so với tự mình xem hữu hiệu hơn.
Sau khi tập trung lực chú ý vào thứ này, thường thường chỉ cần tập trung vào trong đó, sẽ dễ dàng làm cho người ta quên thời gian.
Diệp Chu cầm bút trong tay thả xuống, xoa xoa đôi mắt có chuta mệt mỏi, dư quang lơ đãng đảo qua đồng hồ, nhất thời có chút kinh ngạc.
Giờ đã là buổi tối.
Khép lại quyển vở trước mặt, Diệp Chu đứng lên làm mấy cái vận động, hoạt động một chút tứ chi có chút cứng ngắc do ngồi lâu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian dài như vậy, cậu cũng miễn cưỡng xem xong nội dung năm tác phẩm một lần.
Bất quá cũng may, dành cả buổi chiều này vẫn có ý nghĩa.
Diệp Chu chọn được hai bản.
Một quyển có tên gọi là ( một hồi trò khôi hài ), là một bộ hài kịch rất có ý tứ màu đen, nội dung bên trong hoang đường mang theo khôi hài, khôi hài bên trong dẫn đến mấy phần thương cảm.
Mặc dù có tỳ vết, thắng ở khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, không cần thay đổi nhiều, chỉ cần tìm một biên tập chỉnh sửa một chút liền có thể.
Quan trọng nhất là, bộ tác phẩm này thành phẩm không lớn, Diệp Chu nhìn ra chỉ cần 20 triệu liền có thể làm được, phi thường thích hợp để cậu luyện tập chút.
Ngoại trừ quyển này, còn có một bản có tên gọi ( thuyền cứu nạn ), bộ tác phẩm này là tác phẩm khoa học viễn tưởng nổi tiếng do tác giả Phương Vân Vân ba năm trước viết.
( thuyền cứu nạn ) trong lúc nhân khí rất cao, sau đó ký kết nhà xuất bản, tại chất giấy thư tịch dần dần sa sút bây giờ, lượng tiêu thụ có chút đáng sợ.
Danh gia danh tác, lẽ ra không lo bản quyền bán không được, không tốt chính là tác phẩm này lại là đề tài khoa học viễn tưởng.
Thị trường điện ảnh khoa học viễn tưởng trong nước không được nhiều nhà đầu tư ưa chuộng, nguyên nhân vô cùng đơn giản, lúc quay chi phí cao nhưng thu lại thì thấp.
Đơn giản mà nói chính là... Không những không kiếm được tiền, có khi làm không tốt liền bồi luôn mấy ngàn mấy trăm triệu, xem như không còn gì.
Cứ việc trong nước không thiếu thành tích của phim khoa học viễn tưởng, nhưng so với nhai phim khoa học viễn tưởng uể oải cùng thị trường khoa học viễn tưởng mà nói, quả thực thật là ít ỏi.
Lâu dần, liền biến thành tình huống như thế.
Chỉ có tác phẩm nhân khí cao, bản quyền lại là thế nào cũng đều bán không lên giá, liền lấy ví dụ ( thuyền cứu nạn ) nói đi, giá bản quyền ban đầu từ một ngàn vạn, không người hỏi thăm, liền hạ xuống sáu triệu cũng không bán đươc.
Cuối cùng website bản quyền thực sự không có biện pháp, bất đắc dĩ đưa đến buổi đấu giá thử vận may, cuối cùng thành công bị Diệp Chu dùng 450 vạn mua.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc liền ký kết hợp đồng, Diệp Chu còn bị website bản quyền mãi cảm tạ.
Đối với chuyện này...
Thẳng thắn mà nói, Diệp Chu cũng vui đến điên rồi.
Người khác có lẽ không biết, Diệp Chu nhờ xuyên qua mà biết được kịch bản này có bug trong nội dung tiểu thuyết, cái này quả thật không khác gì nhặt được tiền.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, ( thuyền cứu nạn ) lẽ ra là không có ai mua, sau mấy năm trằn trọc bị vai chính thụ Trình Nhiên nhìn trúng, liền khuyên bảo Giang Du lúc đó đã tiếp quản Giang thị mua lại.
Căn cứ tác phong bá đạo tổng tài vì một nụ cười của mỹ nhân, lúc đó vừa tiếp thu Giang thị, con đường làm quan rộng mở Giang Du vung tay liền đầu tư cho Trình Nhiên ba trăm triệu.
Ai ngờ sau khi bộ phim được chiếu, phòng bán vé lại thu được sáu trăm triệu, làm Trình Nhiên và Giang Du kiếm lời.
Quyển kịch bản này hẳn là tác giả viết để mở bàn tay cho vai chính công thụ, kết quả bây giờ lại vào trong tay Diệp Chu.
Ngươi nói xem, Diệp Chu có thể không vui sao?
Cậu thấy sướиɠ đến chết mất!