Bất luận quá trình như nào, cuối cùng Chúc Ninh cũng coi như để trống được một tháng.
Trong một tháng này, Diệp Chu cũng không thật sự quay lại toàn bộ như Chúc Ninh nói, mà chỉ quay vài cảnh bù vào để tốt hơn.
Ngoại trừ Chúc Ninh, Tạ Cách Phi thì khỏi phải nói.
Từ khi được Diệp Chu nhắc nhở, Tạ Cách Phi mấy ngày liên tiếp đều không dám gặp Diệp Chu, anh cho là bản thân không phát huy trạng thái tốt nhất sớm hơn, không xứng với cơ hội Diệp Chu đã cho.
Sau nhiều lần chủ động biểu thị với Diệp Chu, chủ yếu nếu Diệp Chu cần, anh có thể quay bù hoặc quay lại cũng được, thậm chí còn nói với Diệp Chu bản thân không cần thù lao đóng phim.
Đối với chuyện này Diệp Chu thật sự có chút dở khóc dở cười, không khỏi cảm thán, diễn viên đoàn phim bọn họ thực sự là quá chuyên nghiệp.
Muốn quay lại toàn bộ giống như Chúc Ninh nói hiển nhiên là điều không thể, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của diễn viên, vẫn là quay bù lại mấy cảnh không được tốt lắm, cái khác thì cứ để vậy là được rồi.
Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trải qua sự nỗ lực của đoàn phim, ( một hồi trò khôi hài ) rốt cuộc cũng hơ khô thẻ tre.
Bộ phim hơ khô thẻ tre vào tối hôm đó, Diệp Chu thương lượng với mọi người không cần phải làm yến tiệc gì lớn, mà đem toàn bộ nhân viên tụ tập tại nhà ăn ăn một bữa liên hoan no nê.
Giang tổng là khách quý vốn cũng có mặt, không biết như nào hôm nay lại có một buổi họp hội nghị quan trọng, chỉ có thể tiếc nuối mà không đi được.
Bất quá trước khi bữa ăn kết thúc, Giang tổng tuy không tới, thế nhưng cũng đã dặn thư ký đặt trước một cái bánh kem cực lớn đem đến, để đầu bếp cắt cho tất cả nhân viên ở đây.
Lúc Diệp Chu nhìn thấy cái bánh kem cực lớn kia, lai liên tưởng đến khuôn mặt lãnh đạm cấm đυ.c của Giang tổng, cũng với nếp sống sinh hoạt dưỡng sinh, nhất thời thấy hắn đáng yêu, thậm chí còn cảm thấy đây là tương phản manh!
Bầu không khí buổi liên hoan vô cùng nhiệt liệt, trải qua một năm sớm chiều ở chung, tình cảm của các nhân viên đã sớm hòa thuận.
Dù mọi người đến từ những thành phố khác nhau, sau khi buổi liên hoan kết thúc, mọi người trong đoàn phim liền đường ai nấy đi, bắt đầu nghênh tiếp cuộc sống mới, công việc mới.
Cứ việc hiện tại miệng đều nói sau này sẽ thường gặp lại, thế nhưng người trưởng thành đều biết, cực kỳ biết, tương lai muốn gặp lại nhau như ngày hôm nay, tính khả thi quả thật nhỏ bé không đáng kể.
Thời điểm buổi liên hoan sắp kết thúc, vài cô gái cảm tính còn nhỏ giọng khóc nức nở đến đỏ mắt, không ngừng lấy giấy ăn lau nước mắt, đem nghẹn ngào mím chặt.
Phó đạo diễn thở dài, ông cũng đã gặp qua nhiều đoàn phim, đa số đoàn phim khi hơ khô thẻ tre đều cao hứng.
Dù sao hơ khô thẻ tre cũng coi như sau một thời gian làm việc bận rộn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, mọi người đều vội vàng ai về nhà nấy, trong buổi tiệc chia tay, không phải là không buồn, thế nhưng vui sướиɠ lại chiếm nhiều hơn.
Giống như đoàn phim ( một hồi trò khôi hài ) vậy, quan hệ của mọi người và bầu không khí đoàn phim vô cùng tốt, giống như này cũng chẳng có mấy.
Bất quá nếu muốn biết nguyên nhân, phó đạo diễn cũng đoàn được hai ba cái, ngoại trừ đãi ngộ đoàn phim cực tốt, quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế của Diệp Chu vô cùng có mị lực.
Thẳng thắn mà nói, ban đầu mọi người đều bị thù lao Kinh Chập nện xuống hấp dẫn mà tới, một thời gian sau đó Diệp Chu lại bị vướng scandal, bọn họ cũng không phải là chưa từng do dự.
Cũng không phải là bọn họ không lo lắng, chuyện này giống như là đánh cược vậy.
Nếu như Diệp Chu thật sự bất kham không có năng lực giống như internet nói, dù cho thù lao có phong phú đến mấy, cũng không có giúp đỡ gì cho kế sinh nhai của bọn họ.
Cũng may, bọn họ đánh cược thắng.
Diệp Chu không những không giống internet nói, ngược lại trong vấn đề quay phim và hướng dẫn diễn viên cậu lại làm vô cùng tốt.
Cậu cũng không có ngạo khí của một đạo diễn, vừa vặn ngược lại, thông qua hợp tác lâu như vậy, phó đạo diễn cảm thấy Diệp Chu thập phần khiêm tốn.
Cậu khhông phải không phạm qua sai lầm, nhưng chỉ cần có người nêu ra và đưa ra chỗ có vấn đề chính xác, Diệp Chu chưa bao giờ không thừa nhận, cũng không làm giá đạo diễn, cũng sẽ tiến hành sửa lại, thậm chí còn khen ngợi đối với người nếu ra vấn đề.
Diệp Chu thật sự là một người tốt, vô luận là ở chung hay là hợp tác, đều làm cjo người khác cảm thấy thoải mái.
Cậu đều tôn trọng ý kiến của nhân viên, vì vấn đề an toàn của diễn viên mà không tiếc danh dự cũng phải báo cảnh sát, cậu...
Giống như có một ma lực kỳ quái nào đó trên người cậu, mỗi người ôm hi vọng với cậu, đều sẽ không thất vọng.
Bị bầu không khí của mọi người anh hưởng, âm thanh phó đạo diễn cũng có chút khàn, hình ảnh khoảng thời gian này ở chung cứ xẹt qua trong đầu.
Ông từ trước tới giờ luôn lý trí, hiếm thấy có chút cảm tính.
Đứng dậy bưng ly rượu, hướng Diệp Chu nói: "Đạo diễn Diệp, cảm ơn ngài đã tổ chức một buổi liên hoan cho mọi người tụ tập lại với nhau, cảm ơn khoảng thời gian ngài chăm sóc chúng tôi, càng cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này không ngừng mang theo mọi người cùng nỗ lực, lão Mạnh tôi không biết nói chuyện, tất cả đều trong ly rượu này, ngài đừng để ý."
Nói xong, phó đạo diễn trực tiếp ngửa đầu, đem ly rượu một hơi cạn sạch.
Ly rượu vừa hết, còn không chờ Diệp Chu phản ứng, liên tiếp có người đứng lên chúc rượu cậu.
Mấy nam nhân còn đỡ, nhhiều lắm âm thanh vì kích động mà có chút khàn khàn, còn mấy cô gái trẻ tuổi mời làm việc chưa được bao lâu, vừa đứng lên nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
Diệp Chu vốn không định uống, tuy đời trước cậu vì lôi kéo đầu tư mà trường kỳ du tẩu trên bàn rượu, đã sớm luyện được tửu lượng vô cùng tốt, nhưng cậu không chắc thân thể này chịu được a!
Nhưng mà, nhìn từng vành mắt đỏ hết cả lên của mọi người, Diệp Chu đến cùng vẫn không nói gì, ngửa đầu uống một ly lại một ly.
Thời điểm sắp tan cuộc, cũng không biết là ai lớn tiếng hô một câu: "Đạo diễn Diệp, đây là lần cuối cùng rồi, nói cái gì đó đi."
Vừa dứt lời, đã có người bắt đầu phụ họa, tất cả mọi người đều có chút say rồi, khởi đầu chỉ là ồn ào, chẳng biết lúc nào mà thành mọi người nói: "Đạo diễn Diệp, nói hai câu gì đi!"
Lúc này rượu cũng đã ngấm vào Diệp Chu, cậu có chút đau đầu, cậu biết rõ bản thân không phải là người thích náo động.
Nếu là lúc bình thường, Diệp Chu nhất định sẽ từ chối. Nhưng có lẽ do rượu, cũng có thể là do bầu không khí quá tốt, Diệp Chu cũng không cự tuyệt.
Cậu đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả nhân viên đoàn phim.
Theo động tác của cậu, nguyên bản náo động ầm ĩ trong phòng ăn bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Diệp Chu suy nghĩ một chút, khuôn mặt không biểu tình gì lộ ra nụ cười xán lạn, cậu nâng ly, cất cao giọng nói: "Cảm ơn sự nỗ lực của mọi người trong thời gian qua, ngoài trừ cảm ơn, còn muốn chúc mọi người."
"Chúc mọi người, tiền đồ như gấm, tương lai đầy hi vọng!"
...
Chuyện công ty lần này tương đối nhiều, Giang Đình Viễn cứ tưởng tới tám giờ sẽ kết thúc hội nghị, ai ngờ lại kéo dài tới mười một rưỡi mới kết thúc.
Thời điểm Giang Đình Viễn tới đón người, nhìn thấy chính là Diệp Chu ngồi lẻ loi trên bậc thang trước nhà ăn, hắn bó tay toàn tập với người này, phó đạo diễn đầy mặt viết bất đắc dĩ.
Sự thực chứng minh, dù đời trước tửu lượng của Diệp Chu có tốt đến mấy, nhưng mà, nguyên thân chính là một con gà, mặc dù không đến nỗi một ly là gục, nhưng cũng không khá mấy.
Lúc nhìn thấy Giang tổng, phó đạo diễn giống như thấy cứu tinh, lập tức chạy đến trước mặt Giang tổng, nói bằng tốc độ vô cùng nhanh: "May mà Giang tổng ngài đã đến, những người khác trong đoàn phim đều đã được tôi đưa đi, chỉ còn mỗi đạo diễn Diệp, dù có nói như thế nào cũng không chịu đi lên xe."
Giang Đình Viễn nhìn cậu yên lặng ngồi ở trên bậc thang, hai tay nâng cằm, Diệp Tiểu Chu nhìn xung quanh rồi nhìn hướng này, nhất thời giống như có cái gì đó đánh trúng tim hắn.
Diệp Chu bây giờ thực sự là nhìn quá ngoan, vừa ngoan lại vừa manh, chỗ nào còn có bộ dạng của thường ngày, quả thực là đáng yêu đến phạm quy!
Dù trái tim Giang tổng đã phủ bụi nhiều năm, lưc này cũng không khỏi gia tốc nhịp tim mấy phần.
Trên mặt như trước không biểu tình, hắn tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Diệp Chu liển dừng lại, ngữ điệu thanh lãnh, nhưng cũng không khó nghe ra sự quan tâm bên trong.
"Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Nói, Giang Đình Viễn đưa tay với Diệp Chu, muốn đem người từ bậc thang kéo lên.
Mà hiển nhiên đồng học Diệp Tiểu Chu không mấy nguyện ý, thập phần chống cự đem tay hắn đẩy ra, nổi giận đùng đùng nói: "Anh là ai!"
Giang tổng: "..."
Đây là lần thứ hai Diệp Chu đánh tay hắn, lần trước là tại hội đấu giá. Giang Đình Viễn nghĩ vậy, càng cảm thấy cậu say không nhẹ.
Bất quá nhìn cậu chống cự như vậy, cũng không tiện cưỡng chế đem người mang đi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà hạ thấp giọng, nói: "Tôi chính là Giang Đình Viễn."
Hắn chưa nói hết, Diệp Chu nhất thời càng phẫn nộ: "Anh nói bậy, Giang tổng nhà tôi chính là đang họp hội nghị đấy nhá!"
"Đã họp xong rồi." Giang Đình Viễn nỗ lực giải thích, "Tôi tới đón cậu về nhà."
Nghe hắn nói vậy, Diệp Chu nghiêng đầu, tựa hồ thật sự đang nghiêm túc tự hỏi tính chân thực trong lời nói của hắn.
Giang tổng thấy thế, tiểu nhân nhi manh đến nỗi phải che ngực kiềm chế lại, ngay cả biểu tình cũng nhu hòa hơn mấy phần, bên môi chậm rãi cong một nụ cười yếu ớt.
Nào có biết, nguyên bản Diệp Chu không sai biệt lắm sắp tin hắn, thế nhưng khi thấy hắn cười, nhất thời dâng cao cảnh giác.
"Anh mới không phải là Giang tổng, Giang tổng nhà tôi nhất định sẽ không cười giống như anh!" Diệp Chu thề son sắt mà nói, ngữ khí bình tĩnh, nói suýt nữa làm Giang Đình Viễn cũng phải tin.
Giang tổng đỡ trán, nói với người bên cạnh đang quan sát bọn họ để xem có cần gì giúp đỡ không: "Ông cứ về trước đi, nơi này giao cho tôi là được."
Ý đồ đuổi người hết sức rõ ràng.
Phó đạo diễn hơi do dự, có chút không yên tâm, nhưng bị vướng bởi khí tràng mạnh mẽ của Giang tổng, đành phải cẩn thận mà rời đi.
Sau khi ông rời đi, chung quanh ngoại trừ Diệp Chu và Giang Đình Viễn, cũng không còn ai khác.
Giang tổng nỗ lực để cho âm thanh của mình nhu hòa một ít, dụ dỗ nói: "Tôi thật sự là Giang Đình Viễn, chúng ta về nhà trước có được hay không?"
Diệp Chu lập trường kiên định, lắc đầu từ chối: "Trừ phi anh có thể chứng minh, nếu không phải tôi sẽ không đi theo anh."
"Được rồi." Giang tổng bị cậu làm cho không còn biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp, "Cậu muốn tôi chứng minh như thế nào?"
Diệp Chu suy tư một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Anh biết Giang tổng thích ăn gì không?"
"Cơm dinh dưỡng."Diệp Chu ngồi thẳng thân thể, tiếp tục đặt câu hỏi: "Anh biết anh ta thích uống gì không?"
"Nước rau dưa."
Diệp Chu nhíu mày lại, lần thứ hai đặt câu hỏi: "Anh ta thích màu gì?"
"Màu đen."
Ánh mắt Diệp Chu viết chữ nghi ngờ cực lớn, rất kinh ngạc với cái người trước mặt có thể trả lời toàn bộ câu hỏi.
Cậu đã có chút tin tưởng người trước mặt thật sự là Giang tổng.
Nhưng nếu cứ như vậy đi với hắn, vạn nhất nhận lầm người, quả thật là không còn mặt mũi, vì vậy Diệp Tiểu Chu trầm ngâm một hồi, liền hỏi câu cuối cùng.
"Vậy anh có biết, anh ta thích hay yêu ai không?"
Giang Đình Viễn: "..."
Không khí phảng phất như đọng lại khi câu hỏi này được đưa ra.
Diệp Chu chờ giây lát vẫn không có câu trả lời, trong lòng không khỏi mừng thầm, không trả lời được đi, may mà cậu cơ trí, chưa đi cùng với anh ta...
Cậu còn chưa kịp vui vẻ, sau một hồi yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến một trận ấm áp, ngay sau đó, cậu nghe thấy thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai.
"Thích em."