Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Định Không Nối Lại

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn 4 giờ sáng, lúc Cận Tiêu vừa mới nằm xuống không lâu, Lý Nhất Xuyên đã thức dậy. Hắn ngay cả tắm cũng không kịp, lấy từ tủ lạnh một khối bánh mì Cận Tiêu ăn còn dư, vội vàng đi gặp mẫu hậu đại nhân. Bà sau khi biết hắn cùng Cận Tiêu chia tay liền hoan hỉ vui mừng y như lễ mừng năm mới.

Mẫu hậu đại nhân nhìn hắn thì thanh xuân dào dạt che mặt, vui vẻ nói: “Biến suất rồi biến suất rồi, nghe mẹ đích nói quả nhiên biến suất rồi.”

Mắt buồn ngủ mông lung mà ừ một tiếng, Lý Nhất Xuyên cúi xuống gặm bánh mì miếng được miếng không, lâu sau mới kịp phản ứng: “Nói cái gì?”

“Đương nhiên là chuyện con cùng Cận Tiêu chia tay rồi ~”, mẫu hậu đại nhân càng nghĩ càng vui vẻ, tìm một băng ghế đá kéo Lý Nhất Xuyên ngồi xuống, hỏi han tình hình: “Ai~ mau nói cho mẹ biết sao con lại nghĩ thông suốt như vậy.”

Lý Nhất Xuyên ngẩn người, hỏi lại: “Nghĩ thông suốt?”

“Đùa mẹ hả”, mẫu hậu đại nhân bất mãn, “Con như thế nào quyết định cùng Cận Tiêu chia tay?”

“A.. Việc này a”, Lý Nhất Xuyên hạ mí mắt, chậm rãi cắn một miếng bánh mì, ngữ khí thản nhiên, “Con chưa định cùng em ấy chia tay.”

Mẫu hậu đại nhân: “…”

Lý Nhất Xuyên: “Chỉ là đùa em ấy chút thôi.”

Mẫu hậu đại nhân: “… …”

Mẫu hậu đại nhân hốt hoảng nói: “Mày mang chuyện chia tay ra làm trò đùa?”

Lý Nhất Xuyên: “Ân.”

“Bẩn!”, mẫu hậu đại nhân nhéo mặt, vô cùng đau đớn lầu bầu, “Lòng của mày thực bẩn…”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Mẫu hậu đại nhân giáo dục hắn: “Sao mày có thể lấy chuyện này ra đùa nghịch được! Tâm của mày ở đâu! Nếu mẹ là Cận Tiêu, mẹ nhất định sẽ đánh mày bất tỉnh, sau đó đem mày nhốt trong phòng ngủ ba ngày ba đếm không cho ăn cơm, đến khi nào mày chịu khóc lóc ôm đùi mẹ nhận sai thề không dám làm loạn nữa mới thôi.”

Lý Nhất Xuyên: “… … … …” Từ từ, này là đồng ý anh cùng Cận Tiêu sao…. Có thật là mẹ không đây?

Lý Nhất Xuyên trầm mặc một hồi, nói: “Mẹ không phải tới khuyên con về nhà sao?”

“Khuyên nhủ cái búa! Còn lâu! Mẹ cần gì phí tâm với đứa chơi bẩn như mày!” Mẫu hậu đại nhân thở phì phì đem một bao tải đồ đặc sản ném cho hắn, “Mang về cho tiểu Cận, nói là mẹ đặc biệt bay tới đây cho nó! Dặn nó phải ăn nhiều vào, giống như biệt lão cân cá hầu nhi(?), toàn bị mày khi dễ.”

(?) 别老跟个猴儿, ai hiểu câu này xin thỉnh giáo

Lý Nhất Xuyên ôm lấy bao tải: “Ân.”

“Ân cái rắm,” Mẫu hậu đại nhân nói, “Đống này không có phần của mày đâu, không được ăn vụng nghe chưa.”

Lý Nhất Xuyên gật đầu: “Vâng.”

Mẫu hậu đại nhân hừ một tiếng, vừa bới lại tóc vừa bĩu môi: “Được rồi, đưa mẹ đến sân bay đi, mẹ muốn trở về.”

Lúc này trời còn chưa sáng, bốn phía sương mù nồng đậm, cơ hồ nhìn không thấy người. Lý Nhất Xuyên nhìn chăm chú vào bản thân rồi nhìn một vòng lão mẹ, trong lòng lộn xộn, lời muốn nói đến bên miệng lại biến thành: “Hảo.” Dừng một chút, hắn nghiêng đầu bổ sung một câu, “Con xin lỗi.”

Mẫu hậu đại nhân thực không kiên nhẫn: “Lời này nói với mẹ ích lợi cái búa! Mau chạy trở về nói với vợ mày đi.”

Lý Nhất Xuyên liền gật đầu, ừ một tiếng, ôm bao tải đồ đặc sản để lên xe tải, tiễn mẹ ra sân bay.

Hắn biết mục đích mẹ tới đây, cũng hiểu tâm tư của bà.

Ngay từ đầu Lý Nhất Xuyên không phải đã cong, trước đó hắn cũng kết giao với vài bạn gái, cũng dự định có một cuộc sống sinh hoạt hôn nhân bình thường, không có ý định độc thân gì, thẳng đến khi hắn gặp Cận Tiêu.

Khi đó mọi chuyện tiếp diễn y hệt khuôn sáo cũ rích, nhưng mà lúc ấy thật sự diễn ra như vậy.

Kia là vào sáng sớm, Lý Nhất Xuyên cầm bữa sáng chạy về nhà, còn chưa kịp mở cửa chợt thấy đùi nặng nặng, cúi xuống liền nhìn thấy Cận Tiêu một thân mùi rượu ngồi dưới đất ôm bắp đùi mình, ánh mắt thâm tình mà ướt sũng theo dõi hắn, làm nũng nói: “Đừng đi… Tôi khó chịu quá~”

Lý Nhất Xuyên khi đó: “…”

Sau đó tay hắn run lên, đổ sữa đậu nành lên mặt Cận Tiêu.

Cận Tiêu cũng không sinh khí, chỉ có chút ủy khuất dùng tay lau đi sữa đậu nành, rầu rĩ lên án: “Anh bắn tôi….”

Vốn đang áy náy Lý Nhất Xuyên liền: “… ….”

Lý Nhất Xuyên trầm mặc một lát: “….. Tôi không có.”

Cận tổng lau mặt, thực không vui: “Còn nói không có! Đều bắn hết lên mặt rồi!”

Lý Nhất Xuyên: “… … … … Đó là sữa đậu nành.”

Cận Tiêu sửng sốt: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh là sữa đậu nành?”

“…” Lý Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn là, “… …”

Hắn nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra được một cậu: “Bắn cậu là sữa đẫu nành, không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

“A.” Cận Tiêu mờ mịt gật gật đầu, sau đó thình lình hỏi, “Kia không phải là sữa đậu nành?”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Nói là nói như vậy, nhưng tổng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào…

Mà lúc này Cận Tiêu đối với vấn đề sữa đậu nành hay tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã không thèm quan tâm, anh lảo đảo đứng lên, xoay mặt ngửi áo mình, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Thối quá.”

Lý Nhất Xuyên không tiếp lời. Hắn quay đầu, trộm nhập mật mã phòng.

Cận tổng ở sau lưng ánh mắt mất đi tiêu cự, một phen nắm lấy cái tay đang nhấn mật mã của hắn, rầm rì nói: “Không được đi! Cho tôi lau lau ~”

Lý Nhất Xuyên thực bất đắc dĩ: “…..Không tự mình lau được sao?”

Cận Tiêu rũ mắt, biểu tình ủy ủy khuất khuất, buồn bã nói: “Đây là do anh bắn ra, cư nhiên còn không chịu lau cho người ta…..”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Cận Tiêu: “Thật, mất, mặt!”

Không có biện pháp, Lý Nhất Xuyên đành mời Cận Tiêu vào trong nhà, dùng khăn mặt đơn giản rửa sạch sữa đậu nành trên người anh.

Chờ hắn làm xong hết thảy rồi đi tắm thì cả người đã mệt muốn chết —— Cận Tiêu rất có năng lực làm loạn, hết muốn lau lại muốn ôm một cái, không ôm liền giận tái mặt đá hắn, cứ hướng chỗ đau mà đá. Lý Nhất Xuyên nhiều lần muốn dùng khăn mặt bóp ngạt anh nhưng cố nhịn.

Bởi vì quá mệt mỏi, Lý Nhất Xuyên ở bên trong ngâm mình hơn ba tiếng mới đi ra. Hắn rũ rũ đầu, uể oải lau khô thân thể, đi ra sô pha chỗ Cận Tiêu nằm, định xem anh còn làm ầm ĩ không, ai ngờ đạp vào mắt là cảnh Cận Tiêu tao nhã ngồi trên ghế sa lông, thần sắc thản nhiên dự hội nghị qua video, xử lí công vụ.

Thấy hắn đến cũng không tiếp lời, chỉ xuống chỗ bên cạnh mình: “Ngồi xuống, chờ.”

Lý Nhất Xuyên: “… … … …” Người này là ai? Cái người đòi ôm một cái đi đâu rồi?
« Chương TrướcChương Tiếp »