Nếu là bình thường, Cận Tiêu thích nhất là nghe Lý Nhất Xuyên dùng loại ngữ khí này nói chuyện, khi đó cái đuôi khẳng định đã sớm vểnh lên trời, một bên đắc ý dạt dào một bên ghét bỏ chọc ngoáy hắn: “Nha, ăn dấm rồi?”
Nhưng hiện tại đầu óc anh đã bị rượu cồn biến thành ruột bánh mì rồi, không có tỏ vẻ gì cả mà chỉ cao hứng thì thầm một câu: “To lắm… rất là to nha.”
“… …” Lý Nhất Xuyên có chút khó chịu, hắn dừng một chút, không nói là đúng hay sai, chỉ lãnh đạm hỏi, “Em giờ đang ở đâu?”
Cận Tiêu sửng sốt thật lâu thật lâu đại não mới tiếp nhận thông tin. Anh quay mặt qua hỏi chủ quán: “Tôi đang ở đâu?”
Ông chủ quán bar: “…”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu: “… …?”
Chủ quán nhanh như chớp đoạt lấy điện thoại báo địa chỉ.
Lý Nhất Xuyên nghe xong à một tiếng, ngữ điệu không hề phập phồng: “Chờ.”
‘Ba’ một tiếng cúp điện thoại.
Cận Tiêu lấy lại di động alo nửa ngày cũng chẳng nghe thấy tiếng nào, ủ rũ ngã vào quầy bar ủy khuất kêu to: “Hắn tại sao không chịu nói gì cả!”
Chủ quán trầm mặc, một lúc lâu thình lình nói: “…....Treo rồi.”
Cận Tiêu nhất thời nhảy dựng ba thước, run rẩy cổ họng khϊếp sợ nói: “Treo treo cái gì….. Hắn đã chết?”
Chủ quán: “…”
Chủ quán: “…..Ý tôi là hắn cúp điện thoại rồi.”
“Àiiiiii sao không nói sớm” Cận Tiêu lại nằm úp sấp xuống mặt bàn, tay chận cuộn lại thành một đoàn, “Làm tôi sợ muốn chết.”
Chủ quán trong lòng thầm nhủ tôi mới là người bị cậu hù chết chứ, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Thật có lỗi, lần sau sẽ không như vậy. Ngài có muốn uống chút canh giải rượu không?”
“Không cần! Không muốn uống!” Cận tổng thực không kiên nhẫn mà cào cào tóc, vươn tay nắm lấy cà vạt của chủ quán, kéo dài thanh âm ủy khuất rầm rì, “Tui muốn ôm ôm ~”
Chủ quán: “… … … … …” Này là!
Thấy chủ quán bất động, ánh mắt Cận Tiêu trầm xuống, đột nhiên phát cáu dùng sức đá cái ghế bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Mẹ ngươi, ôm hay không?!”
Động tĩnh đặc biệt lớn, cơ hồ khiến nửa quán bar đều tò mò nhìn lại đây. Không có biện pháp, chủ quán đành phải vòng ra quầy bar, cởi bao tay giúp hắn vuốt lông, nhu thanh âm nói: “Rồi rồi ôm một cái, ngoan, đừng làm rộn.”
Cận Tiêu quỷ dị mà yên tĩnh trở lại, mị ánh mắt, lắc lư trở lại quầy bar, ngoan ngoãn ngoài dự đoán để chủ quán dỗ dành.
Chủ quán dỗ một lát đột nhiên cảm thấy có chút không hợp, vừa chuyển đầu liền thấy Lý Nhất Xuyên tựa một bên, thần sắc không rõ mà dõi theo tay mình, đôi mắt tối như mực lại thâm sâu nguy hiểm.
Vừa nhìn liền biết là muốn đánh người.
Chủ quán mặt không đổi sắc thu tay, đeo lại bao tay đi vào quầy bar tiếp đón: “Quý khách muốn dùng gì?”
“Không cần.” Lý Nhất Xuyên ôm lấy thắt lưng Cận Tiêu, đem hắn dựa vào mình: “Tôi tới để ôm một cái.”
Chủ quán bar: “…..”
Chủ quán hiếm khi quẫn bách: “Tôi không có ý gì xấu, cũng không còn cách nào khác cả…”
Lý Nhất Xuyên nhìn qua thật bình tĩnh, đáp: “Đã biết, em ấy mỗi lần rượu vào đều vậy.” Ngừng vài giây, lại nói: “Yên tâm đi, lần sau sẽ không phiền toái ngài nữa.”
Những lời này hiểu sâu xa có nghĩa là: Yên tâm đi, lần sau không cần ngươi chiếu cố người ta nữa.
Chủ quán không khỏi có chút đau đớn nhưng ngữ khí thủy chung mang ý cười: “Không sao không sao, dù gì Cận tổng cũng không mang phiền toái gì.”
Tiếng nói vừa dứt, Cận tổng “không mang phiền toái” đột nhiên đứng lên, mặt không đổi sắc ói ngay tại quầy bar.
Chủ quán bar: “…”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu phanh cổ áo, lại lảo đảo ngã ra sau: “…. …. Ô…. Khó chịu!”
Lý Nhất Xuyên bình tĩnh tiếp được Cận Tiêu, từ trong ví lấy ra một cái khăn tay xoa xoa khóe miệng anh, sau đó để trước mặt chủ quán tiền rượu, gật đầu xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi đi trước, hôm nào đến bồi tội.”
Nói xong cũng không quản Cận Tiêu còn đang than thở vặn vẹo, trực tiếp bế bổng anh đi ra quán bar.
Dọc đường đi hắn không nói một lời, sắc mặt bình tĩnh, thẳng đến khi lên xe mới nâng mặt Cận Tiêu lên, dùng nước khoáng giúp anh súc miệng, ngay sau đó gần như hung ác mà hôn lên môi Cận Tiêu, dùng sức hấp duyện đầu lưỡi anh.
Cận Tiêu: “….Khụ, khụ…Ngô ngô —— Ọe!”
Anh bị hôn lại muốn ói ra.
Lý Nhất Xuyên đúng lúc thu lưỡi, che miệng của anh, cúi xuống ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Không khí tốt như vậy mà dám phun thì tôi sẽ làm thịt em.”
Cận Tiêu nghe lời không dám ói tiếp. Anh chớp chớp đôi mắt, con ngươi gian nan chuyển động nhìn về phía Lý Nhất Xuyên, nhìn nửa ngày mới nhận ra này là người yêu của mình. Chợt nhớ tới lời hắn nói lúc trước, Cận Tiêu hào phóng mở ra hai chân, hừ hừ nói: “Đến làm đi.”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Đầu có chút đau, Lý Nhất Xuyên vươn tay khép lại đôi chân dài xấu xa kia, than nhẹ nói: “Như thế nào lại nghĩ đến chuyện này chứ.”
Cận Tiêu mất hứng: “Không phải anh nói muốn làm chết tôi sao? Mặc kệ rồi?”
Lý Nhất Xuyên nhu nhu mi tâm: “Tôi chỉ thuận miệng nói, em đừng tưởng thật.”
Cận Tiêu ngẩn người, a một tiếng vò vò tóc, cũng không biết là có nghe hiểu hay không, chờ Lý Nhất Xuyên cảm thấy không đúng quay qua nhìn anh, đôi mắt Cận Tiêu đã đỏ hồng.
Lý Nhất Xuyên: “… …”
Lý Nhất Xuyên luống cuống tay chân, cẩn thận cúi đầu xuống nhìn anh, thấp thấp nói: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên khóc?” Dừng một chút, hắn cố hạ thấp thanh nhu hòa nói: “Đừng nói với tôi là bởi vì không thể làm ——“
Còn chưa nói xong, hắn thình lình bị Cận Tiêu đấm một cái. Vành mắt đối phương đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là vì vậy! Một tuần chỉ làm có ba lần, ông đây muốn đánh ngươi đã lâu rồi!”
“…” Lý Nhất Xuyên thật sự không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc một lát mới bất đắc dĩ nói, “Bác sĩ nói làm nhiều không tốt cho thân thể, hơn nữa chỗ đó của em rất nhạy cảm, mỗi lần làm đều chảy máu.”
Cận Tiêu sửng sốt, vài giây sau nghiêng đầu sang chỗ khác: “Vì thế mà anh chán ghét chỗ đó của tôi đúng không…”
Lý Nhất Xuyên: “… ….Tôi không có.”
“Anh có!”
“Thật sự không có.”
“Anh chính là có!” Cận Tiêu xoay mặt phẫn nộ nói, “Nếu như không có anh liền làm tôi luôn đi!”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Lý Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, thỏa hiệp nói: “Hôm khác đi.”
Cận Tiêu hừ lạnh: “Sao lúc nào cũng phải là hôm khác, hôm nay anh bị bệnh liệt dương à?”
“Không. Hôm nay nó mất hứng.” Lý Nhất Xuyên vẻ mặt bình tĩnh nói hươu nói vượn, “Nó nghe thấy em khen người khác chim to nên ghen tị.”
Cận Tiêu không hiểu sao lại bị cái lý do này thuyết phục: “… …A, như vậy a, kia để hôm nào vậy.”
Hai người cứ như vậy tạm thời ngưng chiến, lái xe về đến nhà.
Vừa vào cửa, Cận Tiêu lại bắt đầu không an tâm, rầm rì hướng Lý Nhất Xuyên cọ cọ: “Không thì sờ sờ tui một chút đi…. Đi mà đi mà~ Sờ một tí thôi ~~”
Lý Nhất Xuyên buông chìa khóa, đẩy anh ra: “Không được, mất hứng.”
Cận Tiêu nổi giận: “Cũng không phải để cái XXX của anh sờ tôi! Nó mất hứng liên quan cái rắm a!”
Lý Nhất Xuyên mặt không đổi sắc: “Tôi nói là tôi mất hứng.”
“Em lại làm sao vậy?!”
Lý Nhất Xuyên nhẹ nhàng nói: “Em còn không đoán ra lý do chia tay, tôi đương nhiên mất hứng, tự mình thủ da^ʍ đi, tôi ngủ trước.”
Nói xong, hắn thần sắc tự nhiên sượt qua vai Cận Tiêu, phiêu nhiên lên lầu ngủ.
——————————————
Càng! Càng!
Bị bản thân mình chăm chi cần lao làm cảm động khóc….