Chương 3

"Đám các người giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp người" Thiên Nhạc Phong bình tĩnh trả lời,bước một bước chắn trước mặt Sở Phi Hoan,rút ra thiết kiếm chuẩn bị nghênh chiến

Hắn xoay đầu nói với nàng " Sở cô nương hãy lùi về sau vài bước để ta xử xong đám người xấu xa này,cô nương yên tâm bọn họ không thể đυ.ng tới đâu"

Sở Phi Hoan nhìn đám người trước mặt,mắt phượng nheo lại phóng ra một tia lạnh lẽo,không ngờ bên tai nghe đến lời nói trấn an của Thiên Nhạc Phong,nàng thu lại biểu cảm bày ra biểu cảm khó xử nhìn hắn

"Thiên huynh hãy cẩn thận,bọn họ đông người" Sở Phi Hoan khẽ gật đầu,hướng hắn cảnh báo,lùi ra sau vài bước tránh chỗ cho Thiên Nhạc Phong hành sự

Đám người bịt mặt tức giận trừng mắt với Thiên Nhạc Phong,rượu mời không uống lại uống rượu phạt thế thì đừng trách họ ra tay,bọn họ giơ kiếm đâm về phía Thiên Nhạc Phong,Thiên Nhạc Phong nào để yên bọn người xấu xa này đâm tới,thoáng một chóc liền xoay người né ra,đồng thời giơ kiếm lên đỡ

Thiên Nhạc Phong trái trái phải phải lăn lộn đánh một hồi với bọn người bịt mặt,có vài tên bị đánh trong có chút chật vật chao đảo.Thời cơ hội Thiên Nhạc Phong đang bận đánh nhau,một tên trong đám bịt mặt nhảy đến trước mặt Sở Phi Hoan định lôi nàng đi

Thiên Nhạc Phong quay đầu nhìn thấy tình cảm trước mắt,Sở Phi Hoan sắp bị tên lạ mặt bắt đi,liền quơ vài đường kiếm dùng thân thủ nhanh nhẹn một đường đâm vào ngực tên bịt mặt

Gã bịt mặt la lớn,ôm ngực lui về bước sau vài bước,ấn đường nhăn lại từ trong ngực áo lấy ra một thứ bột màu trắng ném về phía Thiên Nhạc Phong

"Cẩn thận!!" Sở Phi Hoan mắt thấy người ném thứ bột kì lạ, hô to nhắc nhở hắn

Chỉ tiếc là đã chậm,động tác của Thiên Nhạc Phong chưa kịp tránh đã vô tình hít phải một chút,Thiên Nhạc Phong thấy có điểm bất an,cơ thể nhoáng cái nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, chạy vội về Sở Phi Hoan,hai tay bế nàng,dùng kinh công nhảy vài cái,biến mất khỏi rừng cây không thấy dạng

"Khốn khϊếp"Tên bịt mặt tức giận lúc này kéo tấm khăn chen mặt xuống,là vị công tử lúc nãy ở quán mì, hắn tức giận chậm chân tại chỗ,mất miếng mồi ngon làm hắn không dễ chịu,cơ thể còn bị Thiên Nhạc Phong đả thương không thể đuổi theo

"Chủ tử,đừng nóng lòng e rằng hắn đã bị trúng độc,không thể chạy xa"

"Hừ,trúng thì sao hắn cũng biến mất rồi,chỉ tiết nếu ta hạ độc cao hơn thì hắn khó lòng mà thoát khỏi.Nếu không có thuốc giải ta xem hắn còn sống được bao lâu" Vị công tử lên tiếng,ôm ngực bị trọng thương cất bước rời khỏi

Trời lúc này đã chuyển sang dần tối,Thiên Nhạc Phong may mắn tìm được một hang động nhỏ khuất sau những bụi cây,trước cửa hang còn có một hồ nước nhỏ trong vắt

"Hộc...hộc" Thiên Nhạc Phong thở dốc,bỏ Sở Phi Hoan xuống,liền đột ngột chống ngực thở dốc

Sở Phi Hoan lo lắng nhìn y,bàn tay trắng nõn thon dài vuốt vuốt lưng hắn

"Thiên huynh,huynh có sao không ? Hình như là bị trúng độc rồi"

Thiên Nhạc Phong bình ổn hơi thở,nhìn hắn có chút mệt mỏi,thử vân công lại phát hiện ra không thể vận công được,Thiên Nhạc Phong cau mày,bọn người đó chắc chắn đấu không lại liền dùng thủ đoạn hèn hạ hạ độc hắn

Bên ngoài là một hồ nước trong vắt,Sở Phi Hoan thấy người tình hình không ổn ra ngoài lấy một chút nước trong hồ cho hắn,đưa đến trước mặt Thiên Nhạc Phong

"Thiên huynh uống nước đi,bình ổn lại một chút"

"Cảm ơn" Thiên Nhạc Phong đa tạ, ngửa cổ ực một hơi hết số nước mà Sở Phi Hoan đưa tới,làn nước rót vào trong cổ họng khiến người hắn mát mẻ bớt đi vẻ khó chịu một chút

Vì hắn uống quá nhanh nên một vài giọt nước rơi ra khỏi miệng,len xuống yết hầu của Thiên Nhạc Phong,Sở Phi Hoan ánh mắt u ám dừng trước cổ hắn,nhìn giọt nước men theo cổ chảy xuống bờ ngực chắc khỏe màu đồng,vẻ mặt lộ ra một tia khó tả

"Thấy trong người thế nào,có chỗ nào không khỏe không?" Sở Phi Hoan thu lại biểu tình,quan tâm hỏi hắn

"Ta không thể vận công được,người cảm thấy có chút mệt mỏi"Thiên Nhạc Phong xoa xoa đầu,tuy mệt mỏi nhưng tinh thuần vẫn còn tỉnh táo

Sở Phi Hoan ngầm đoán ra trong lòng

"Có thể huynh đúng phải "Tiêu độc" rồi"

Thiên Nhạc Phong kinh ngạc nhìn nàng,hắn chưa từng nghe tên loại độc này,có phải là một loại độc mới phát triển gì đây không

"Có ảnh hưởng nguy hiểm không?" Thiên Nhạc Phong gấp đến độ tay chân không yên,hắn không sợ chết,nhưng hắn còn các đệ ở sơn trại không thể bỏ mặc bọn họ được

"Loại độc này phát tán rất chậm,tầm này không thể gây nguy hiểm được,sẽ không thể vận công người có chút mệt mỏi,nếu trong vòng một tháng không giải e là sẽ lên cơn đau tim mà chết" Sở Phi Hoan tường thuật lại cho Thiên Nhạc Phong nghe

Sắc mặt Thiên Nhạc Phong càng lúc càng kém,mày cũng càng lúc càng cau lại

"Thật sao nhưng mà...Sở cô nương sao lại biết về độc dược?" Thiên Nhạc Phong có chút thắc mắc,một vị cô nương yếu đuối như Sở Phi Hoan tại sao lại rất am hiểu về những thứ này

"A, là ta có quen biết một vị bằng hữu chuyên về độc được nên biết được đôi chút"Sở Phi Hoan cười cười giải thích,nàng chưa muốn hắn biết về thân phận thật sự của mình

"Thì ra là vậy,nhưng giờ tìm thuốc giải ở đây đâu"Thiên Nhạc Phong lo lắng

"Không sao,vị bằng hữu ấy chắc chắn là có thuốc giải,huynh đưa ta về Chu Trang ta nhất định sẽ tìm huynh ấy cấp giải dược cho huynh"

Thở phào một hơi,nếu có giải dược thì bản thân không cần lo nữa,nhưng bây giờ nội công tạm thời bị phong bế không thể dùng được,Thiên Nhạc Phong nhíu mày chỉ khi nào được cấp giải được hắn mới thật sự an tâm

Cơ thể mệt mỏi,dưới tác dụng của độc dược mi mắt của Thiên Nhạc Phong dần dà nặng trĩu,ngủ lúc nào không hề hay biết

Sở Phi Hoan cười một tiếng,nhìn gương mặt ngô nghê ngủ say không hề phòng của bị Thiên Nhạc Phong rất đáng yêu,như một con mèo to xác ngoan ngoãn nằm ngủ vậy.Chớp mắt không thấy Thiên Nhạc Phong có ý tỉnh,nàng đứng lên bước ra khỏi sơn động để lại hắn một mình

Qua một tuần nén hương,Thiên nhạc Phong giật mình tỉnh dậy,đỡ đầu có một chút đau nhức,trong hang động là một mảnh yên ắng chỉ còn tiếng cây bị đốt cháy trong nhóm lữa vang lên tách tách và tiếng thở đều đặn của Thiên Nhạc Phong,nhưng....tuyệt nhiên không thấy Sở Phi Hoan đâu cả

Thiên Nhạc Phong cả kinh,đêm tối như thế này nàng lại còn đi đâu,có thể bên ngoài bọn bịt mặt vẫn còn truy lùng nàng.Hắn bật dậy bước nhanh ra khỏi hang động đi tìm nàng

Xen qua những lá cây,sắc mặt Thiên Nhạc Phong là một mảnh đỏ rực,phía trước hồ nước là Sở Phi Hoan,mà nàng....thì lại đang tắm,không chú ý xung quanh chỉ đắm chìm vào việc tắm rửa

Sở Phi Hoan đưa lưng về Thiên Nhạc Phong,mái tóc đen dài giờ đã xõa ra đến thắt lưng che đi một phần lưng trắng nõn,đôi vai nhỏ nhắn gầy gầy thoát ẩn thoát hiện bên trong làn nước trong vắt

Mắt Thiên Nhạc Phong mở to nhìn cảnh mỹ miều trước mặt,lại vươn tay tát một cái vào mặt,bị ý nghĩ của bản thân dọa sợ.Lòng thầm mắng,Thiên Nhạc Phong tên cầm thú này...đêm tối lại lén nhìn cô nương nhà người ta tắm..thật không biết xấu hổ,hắn quay người muốn rời đi thì đúng lúc Sở Phi Hoan xoay người lại

Bị cảnh trước mặt dọa cho cất không còn một giọt máu,thân thể Thiên Nhạc Phong run run....Sở Phi Hoan...nàng....nàng..nàng là nam nhân....

Thiên Nhạc Phong chấn động,chân như bị chôn vùi dưới mặt đất không thể cử động,Sở Phi Hoan nàng sau có thế là nam nhân,không thể sai được,tuy đang là vào đêm tối nhưng nhờ vào ánh sáng của ánh trăng hắn có thể khẳng định rằng nàng tuyệt đối là nam nhân

Bờ ngực bằng phẳng đó..cơ ngực đó,đến khi nàng lõa hồ hắn mới biết được thì ra những ngày nay nàng toàn lừa gạt hắn.Thiên Nhạc Phong cắn răng tức giận...nàng...không là tên kia,y dám lừa hắn

"Sở Phi Hoan..ngươi..ngươi là nam nhân,ngươi gạt ta ?"Thiên Nhạc Phong lúc này không còn quan tâm y có tắm hay không,trực tiếp nhào ra từ bụi cây,tức giận đến đỏ cả mặt mũi,hắn không hiểu vì sao Sở Phi Hoan lại lừa hắn như vậy

Sở Phi Hoan có chút bất ngờ,y không ngờ Thiên Nhạc Phong lại từ lúc nào xông ra không một lời báo trước,y cười một cái,bình tĩnh từ nước bước chân lên

Thiên Nhạc Phong lúc này mới nhìn rõ toàn bộ thân hình y,cơ thể mịn màng không tỳ vết,đôi chân thon dài trắng buốt,mắt phượng như có như không nheo lại,y cười tà mị,nhưng một con hồ ly chân chính,hắn không thể không thừa nhận so với giả nữ y là nam nhân còn mị hoặc hơn nhiều

Sở Phi Hoan nhìn Thiên Nhạc Phong đang nhìn chằm chằm y,đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ

"Thiên huynh,ta nào có gạt ngươi ?" Sở Phi Hoan không có ý định đem y phục mặc vào người,lõa thể đứng trước mặt Thiên Nhạc Phong

Thiên Nhạc Phong mặt nóng lên,xoay mắt nhìn hướng khác,giọng nói bởi vì hồi hợp mà có chút run run

"Ai là Thiên huynh của ngươi,ngươi...mau mặc lại đồ cho ta"

"Ha ha ta thích như vậy đấy,cùng là nam nhân ngươi xấu hổ cái gì" Sở Phi Hoan nhỏe miệng cười lớn,nhìn điệu bộ xấu hổ của Thiên Nhạc Phong khiến y tâm tình đặc biệt vui vẻ

Thiên Nhạc Phong vẫn không nhìn y,ánh mắt né tránh,giọng điệu tức giận nói "Ngươi rõ ràng là nam đi giả thành nữ nhân,ngươi là lừa"

Sở Phi Hoan cười lạnh " Ta chưa từng nói ta là nữ nhân,suốt cả lúc trước ta cũng không có xưng là nữ nha"

"Ngươi..."Thiên Nhạc Phong cứng họng,nghĩ lại lúc trước quả là y không chưa từng nói y là nữ nhân,xưng hô cũng là ta ta huynh huynh chưa hề có nửa chữ xưng muội,nhưng y là một bộ dáng nữ nhân thì chính là y cố ý

Hắn lườm y,không muốn đôi co nhiều với Sở Phi Hoan xoay lưng như muốn rời đi.Sở Phi Hoan lóe lên một tia bất mãn,dùng kinh công nhảy hai cái chắn trước mặt Thiên Nhạc Phong,khoan tay cười

"Ây,sao lại chạy rồi,ta còn chưa có tính chuyện với ngươi" mắt phượng tà mị nhìn nam nhân thất kinh trước mặt

Thiên Nhạc Phong kinh ngạc,y muốn gì ở hắn,nhìn bộ dáng của y hắn thấy không thoải mái nói chính xác hơn là hắn có một cảm giác...sợ

Bàn tay nắm chặt tay hắn,Sở Phi Hoan xoay một cái dùng thân thể đè chặt Thiên Nhạc Phong xuống dưới thân.Thiên Nhạc Phong bị dọa sợ mặt trắng bệch liên tục giãy giụa,đáng tiếc vì hắn trong trúng độc nên sức lực suy yếu đi khá nhiều,cộng với việc không thể vận nội công,Thiên Nhạc Phong lúc này như cá nằm trên thớt

Sở Phi Hoan nhìn bộ dáng chật vật giãy giụa của nam nhân dưới thân y, ha ha cười lớn,y đưa tay cởi bỏ thắt lưng bên hông của Thiên Nhạc Phong

Thiên Nhạc Phong tức giận trừng mắt nhìn y " Ngươi...ngươi muốn làm gì"

Sở Phi Hoan nhỏe miệng cười,bộ dáng mị hoặc nhìn vào mắt Thiên Nhạc Phong,cúi xuống thì thầm nhỏ vào tai hắn ,từng chữ từng chữ rõ ràng nói vào tai nam nhân dưới thân

"Đương nhiên là thượng ngươi"

Một đường nhẹ nhàng mà lột bỏ được hết tất cả mảnh vải trên người hắn.Thiên Nhạc Phong lúc này lại lõa thể trước mặt một nam nhân xa lạ,gương mặt xấu hổ mà càng thêm đỏ,dùng hết sức lay động thân thể như muốn thoát ra