Quyển 2 - Chương 51

Edit:

Phúc Vũ

Tạ Thiên Bích mỉm cười, Tô Tiểu Khuyết ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, dụi dụi mắt, lại thấy hắn một thân bạch y như hòa vào ánh trăng thanh hàn,

dần

phủ lên một lớp

xanh

nhạt, tóc mai đen nhánh ánh lên màu trắng bạc như tinh quang của tuyết, càng nhìn càng giống Ngụy Thiên Nhất, trong lòng không khỏi kinh ngạc sợ hãi, nước trong đầm cũng trở nên lạnh buốt

thấu xương, mình lại vô lực bơi vào bờ.

——–

Lý Thương Vũ nghe thấy thanh âm dị thường hoa mỹ mà lạnh lùng của Thẩm Mặc Câu nói đến đoạn “tiểu tử Thương Vũ không luyện Nhập Bát Tinh Kinh cũng không còn gì hữu dụng”, chỉ hận hai tai không thể điếc ngay lập tức, hay





một tia sét nào đó đánh mình chết tại chỗ cho xong.

Đến khi nghe tới “Thẩm Mặc Câu ta không xứng đáng có hài tử”, trái tim đã biến mất tăm, vô hồn mà

mơ hồ

nghe tiếng côn th*t gian nan xuyên vào huyệt động, nghe tiếng Tô Tiểu Khuyết giãy giụa càng lúc càng yếu cùng tiếng kêu thảm

thiếtđứt quãng, nghe máu tươi tí tách rơi trên nền hiên bằng cẩm thạch khảm hoa lê, nghe nhục thể dần ướŧ áŧ thông thuận mà giao hợp, nghe thanh âm dâʍ đãиɠ phát ra khi côn th*t xuyên xỏ đẩy đưa nơi cúc huyệt, nghe tiếng khóc lóc cầu xin

hàm

hồ không rõ của Tô Tiểu Khuyết, còn có tiếng Thẩm Mặc Câu hiếm khi động tình,

nặng nề

thở dốc như thường nhân.

Chợt nhớ lại, lúc Thẩm Mặc Câu cùng mình giao hoan, ngay cả hô hấp cũng chưa bao giờ rối loạn.

Dược lực của Tử sinh hoàn tan dần, Lý Thương Vũ từ từ mở mắt, xuyên qua khung cửa sổ hình lá phong, dưới ánh hoàng hôn tráng lệ của Thất Tinh Hồ, có thể thấy rõ trong hiên hai

kẻ

đang sống chết quấn lấy nhau.

Thẩm Mặc Câu

ngồi

trên giường, hai tay nắm thắt lưng Tô Tiểu Khuyết nhấc lên ấn xuống, Tô Tiểu Khuyết dùng một loại tư thế bán chết quỳ

sát

trong lòng Thẩm Mặc Câu, mái tóc đen nhánh của cả hai quyện vào nhau, nhìn không rõ nét mặt Tô Tiểu Khuyết, nhưng có thể thấy vẻ rạng ngời trên khuôn mặt Thẩm Mặc Câu.

Một Thẩm Mặc Câu như vậy, mình

đã bao giờ

gặp qua? Thời khắc này, hắn ôn nhu là thật, tàn nhẫn là thật, nóng

vội

là thật, đòi hỏi là thật, muốn ngừng mà không được là thật, trầm mê trong đó càng là chân thật. Toàn thân như từ bức tượng chạm ngọc biến thành người thực, tuyệt đẹp,

vẻ đẹp

chết chóc mà sống động, Thẩm Mặc Câu là tình nhân bằng xương bằng thịt của Tô Tiểu Khuyết.

Lý Thương Vũ, chỉ là lư đỉnh luyện công.

Tựa hồ đau đến cực hạn, ngược lại sinh ra loại kɧoáı ©ảʍ sắc bén, những tình tự đố kỵ, chua xót, phẫn hận, bất lực dần dần phai nhòa, tâm trí dần dần sáng

ra,

trongmục quang chỉ còn lại thâm tình nhu hòa gần như thuần tịnh.

Lý Thương Vũ hít sâu, như được sống lại



trân trọng

tận

hưởng không khí, bất tri bất giác, dược tính của Tử sinh hoàn đã qua, tứ chi không còn cứng đờ, chân khí cũng không còn ngưng trệ.

Nhìn

cái bát trên bàn đã sứt mẻ một góc, chỉ cảm thấy dị thường

nực cười, lập tức chậm rãi nhắm mắt, ngưng thần hội

tụ chân khí ở khí phủ, không ngừng xoaychuyển, dần dần ngưng đọng thành một khối, không chút do dự, ầm ầm nổ tan tành, cảm nhận được khí phủ đau âm ỉ, biết là đã bị phế, chân khí trong cơ thể không còn chỗ để quy

tụ, tản ra khắp tứ chi xương cốt, đoạn biến mất biệt tăm, tuy cử động chậm chạp đi nhiều, nhưng lại có được sự an tâm cùng kiên định.

Khoan thai

rời khỏi hòn non bộ, vòng qua cửa sổ, tiến vào hiên, một thân chân khí của Lý Thương Vũ lúc này đã mất hết, cước bộ đương nhiên thập phần nặng nề, nhưng Thẩm Mặc Câu không hề kinh ngạc, còn làm như không thấy, chỉ là động tác lại thêm vài phần hung hăng, Tô Tiểu Khuyết đã sớm không còn thần trí, chỉ khép hờ đôi mắt ngồi trên đùi Thẩm Mặc Câu, lên xuống theo từng động tác của hắn, thi thoảng phát ra vài tiếng rên đau mong manh vô tội, một phen hung hăng này, liền “a” một tiếng như thể sực tỉnh lại, cũng không rõ lấy đâu ra khí lực khoa tay múa chân, giãy giụa muốn né tránh cự vật dữ tợn kia.

Thẩm Mặc Câu sao chịu buông tha? Hai tay nắm chặt đùi hắn kéo xuống đâm thẳng vào, Tô Tiểu Khuyết chỉ còn biết tức tối rên

rỉ

trong cổ họng, Lý Thương Vũ

đảo mắtnhìn, thấy giữa hai đùi hắn toàn máu tươi hòa lẫn chút dương tinh, còn tí tách chảy xuống, không khỏi nghĩ tới một con thú nhỏ bị bẫy của thợ săn đâm xuyên qua, nhưng chỉ lặng lẽ đứng một bên, nhãn thần không vui không khổ, dời đến những quả phúc bồn tử chi chít như rặng san hô trên hòn non bộ bằng đá Thái Hồ.

Thật lâu sau Thẩm Mặc Câu từ từ nhắm mắt,

ngước

cằm, bàn tay dụng lực vuốt ve tấm lưng Tô Tiểu Khuyết,

quay đầu

gặm lấy vành tai hắn, đã nhẹ nhàng thoải mái bắn ra.

Tô Tiểu Khuyết tuy đau đến sắp phát cuồng, trong đầu một mảnh trống rỗng, cơ hồsắp

bị xé nát, nhưng nơi giao hoan lại có loại kɧoáı ©ảʍ tê tái thấu đến xương tủy, kɧoáı ©ảʍ này xen lẫn với đau đớn, càng khiến người điên dại, ngay trong

màn mây mưa thô lệ hung ác đó, càng rêи ɾỉ đứt quãng nghẹn ngào, vô thức tiết ra,thấm

ướt cả phần bụng Thẩm Mặc Câu.

Thẩm Mặc Câu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đã đầm đìa mồ hôi của hắn, nói: “Hôm nay

ngươi

sắp không xong rồi, ta tạm tha cho ngươi vậy.”

“Xoát” một tiếng nhẹ vang, rút cự vật ra, hậu huyệt Tô Tiểu Khuyết đã vô pháp khép lại, huyết nhục mơ hồ.

Thẩm Mặc Câu tự mặc y phục, nhặt lên

kiện

y sam đã khô của Tô Tiểu Khuyết, nhưng không mặc vào cho hắn, chỉ dùng áo choàng khoác lên người hắn ôm vào lòng, nhìn về phía Lý Thương Vũ, mỉm cười nói: “Ngươi hà tất tự phế võ công? Xem ta là

kẻ

như thế nào?”

Lý Thương Vũ se giọng đáp: “Thương Vũ vẫn luôn xem ngươi là phu quân.”

“Về phần tự phế khí phủ cũng không liên quan đến ngươi, chỉ là cảm thấy vì môn Nhập Bát Tinh Kinh này, mà những hành động trước kia của Thương Vũ đều quá vô sỉ khó coi, chính mình còn không thể chịu được.”

Thẩm Mặc Câu gật đầu: “Như vậy cũng tốt, sau này ngươi có dự tính gì không?”

Lý Thương Vũ thản nhiên nói: “Ta muốn rời khỏi Thất Tinh Hồ, nếu ngươi không thả ta, giữ lại cũng không sao cả, chung quy từ nay về sau Thương Vũ với ngươi hoàn toàn vô dụng.”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Được, ngươi muốn đi lúc nào cũng được. Mấy năm qua là ta có lỗi với ngươi, rời Thất Tinh Hồ nếu gặp phải chuyện gì khó xử, không ngại cứ trở về.”

Dứt lời lại nói với Tô Tiểu Khuyết đang nằm trong lòng mình: “Ngươi vừa lòng chưa? Hừ, màn kịch này, là vì để dẫn đến kết quả này đúng không? Chút thông minh vặt vãnh, cũng dám khoe khoang trước mặt ta? Không hung hăng thượng ngươi một chút, ngươi sẽ không nhớ đời.”

Lý Thương Vũ cắn môi, đột nhiên chảy nước mắt: “Mặc Câu, chúng ta bên nhau đã ba năm.”

Thẩm Mặc Câu ân một tiếng, nói: “Từ lúc tương phùng ở Long Tưu Nhạn Đãng, đã tròn ba năm lẻ ba tháng.”

Lý Thương Vũ thấy hắn vẫn nhớ rõ

như vậy, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần vui mừng: “Mặc Câu, ngươi có thể ở

bên

ta ba ngày nữa được không?”

Thẩm Mặc Câu cúi đầu nhìn Tô Tiểu Khuyết sắc mặt trắng bệch hơi thở mong manh, hơi trầm ngâm, gật đầu ưng thuận. Đang định ôm Tô Tiểu Khuyết rời hiên, Tô Tiểu Khuyết lại cựa quậy vươn tay về phía bát tim sen trên bàn, thấp giọng nói: “Đưa… cho ta cái bát kia.”

Thẩm Mặc Câu y lời cầm lấy cái bát, thấy bên trong bát sứ men xanh chạm trổ hoa văn, tim sen xanh biếc chất cao đến non nửa bát, lập tức đưa cho hắn, Tô Tiểu Khuyết hai tay run run ôm lấy, nhắm mắt tựa vào lòng Thẩm Mặc Câu, không nói gì nữa.

Lúc Tô Tiểu Khuyết được Thẩm Mặc Câu đưa về Yên Phân Kiếm Tiệt viện, thấy Sùng Quang đang ngồi ngẩn một mình bên ánh đèn, gương mặt yêu mị trái lại lộ vài phần khả ái đáng thương như hài đồng, không khỏi nhẹ giọng phì cười.

Thẩm Mặc Câu thấy hắn bị hành hạ như thế, vẫn còn cười được, bất giác càng thêm yêu thương, đích thân lấy nước sạch lau từ trong ra ngoài hoa

cúc

cho hắn, còn tỉ mỉ thoa một

lớp

dược cao thượng hạng.

Thuốc trị thương khác ở Thất Tinh Hồ đại khái không bằng phụ tử Trình gia bào chế, nhưng cũng may lấy da^ʍ làm gốc, tiếng lành đồn xa, dược dùng để trị loại thương này tất nhiên là thiên hạ đệ nhất, dược cao đắp lên, bỏng rát đau đớn, như châm cứu bằng kim hơ lửa, nhưng vết thương liền nhanh chóng kết vảy.

Tô Tiểu Khuyết cũng thuộc hàng gan góc, lúc bị cưỡиɠ ɠiαи tuy đau đến chết đi sống lại khóc cha gọi mẹ xin tha, nhưng trải qua một hồi, thần trí thanh tỉnh, không rên một tiếng.

Thẩm Mặc Câu thấy hắn quật cường đến thú vị,

dùng

ngón tay véo yêu ngay chỗ kia vài cái, thừa cơ tha hồ ăn đậu hủ, Tô Tiểu Khuyết vẫn như cũ nghiêm mặt cứng đầu.

Thẩm Mặc Câu biếи ŧɦái tới mức sâu thâm khó dò như hồ ly, thấy hắn như thế, trong lòng càng vui vẻ, ăn được ăn quen, chỉ hận không thể ôm vào lòng thượng thêm một hồi nữa, vừa cười vừa quay đầu, phát hiện Sùng Quang hai mắt sưng đỏ như thủy mật đào, chỉ lo nhìn Tô Tiểu Khuyết mà khóc lóc thảm thiết, lại thấy cánh mông Tô Tiểu Khuyết đã hơi tách ra,

hoa

cúc bị thương rất nặng, thật sự không thể hầu hạ, đành phải kiềm chế dục hỏa, phân phó Sùng Quang hảo hảo chăm sóc hắn, đứng dậy ra về.

Hắn vừa đi, Sùng Quang liền nhào đến bên giường, ôm chặt cánh tay Tô Tiểu Khuyết, một bên khóc lóc một bên lải nhải, không hề có dấu hiệu ngừng lại, như lũ lụt cuốn trôi Long Vương miếu, sóng dữ nhấn chìm Thuỷ tinh cung, bi bi tráng tráng, nước mắt nước mũi giàn giụa, nấc nghẹn liên hồi, câu trước lệch cả dặm với câu sau, giống như người bị bạo gian là hắn chứ không phải Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết nằm sấp nghe nửa ngày,

ban

đầu còn cảm thấy hắn ngay cả khóc cũng có vần có điệu vô cùng mới mẻ, rất có

năng

khiếu làm ăn mày ngồi lê ở đầu đường xin cơm, kết quả nghe suốt nửa ngày, càng nghe càng thấy phiền phức, mà Sùng Quang vẫn chưa chịu thôi, cũng không biết rót cho mình chén nước, lập tức dốc toàn lực,

gân cổ mắng: “Lão tử còn chưa chết, khóc trù như vậy làm gì? Ngươi xướng khúc tiểu quả phụ viếng mộ chồng sao?”

Sùng Quang nghe thấy thanh âm hắn khàn đặc, nhất thời đau lòng muốn chết, càng gắt gao ấn tay Tô Tiểu Khuyết vào trong ngực, tiếng khóc cũng theo đó thê thảm thêm vài phần.

Tô Tiểu Khuyết thở dài, thấy vậy không phải là cách hay, đành phải cau mày, hữu khí vô lực nói: “Phiền ngươi khóc rồi, rót cho ta chén nước đi! Cổ họng lão tử sắp khô đến ho ra lông chim.”

Câu này trái lại lọt được vào tai Sùng Quang, lập tức bật dậy, luống cuống tay chânđi

rót nước, nghĩ nghĩ lại thêm vào một thìa mật ong, thử xem nguội hay nóng, mới vội vàng bưng tới giường, một bên nức nở, một bên từng thìa từng thìa đút Tô Tiểu Khuyết uống, song song làm hai việc cực kỳ suôn sẻ.

Tô Tiểu Khuyết khát cực điểm, như được uống cam lộ, một chén nước hòa với mật ong chỉ chốc lát sau liền uống sạch, cảm thấy tinh thần đã hồi phục vài phần, nghe tiếng khóc Sùng Quang

đã

hơi nhỏ lại, sợ hắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho lần thứ hai sắm vai hiếu tử, vội cười hì hì dỗ dành: “Ngươi đừng khóc nữa, mọi chuyện nên nghĩ thoáng một chút, trên đời này làm gì có kỹ nữ không cởϊ qυầи, ăn mày muốn thể diện?”

Lời còn chưa dứt, Sùng Quang đã mếu máo, nước mắt như trân

châu

tuôn

lã chã, tuy lệ rơi trong im lặng, nhưng càng khiến người nhìn mà phiền lòng. Sùng Quang lần này thật sự thương tâm quá đỗi, chỉ hận Tô Tiểu Khuyết là một tên vô tâm vô phế, hết lần này tới lần khác nói ra từng chữ đâm vào tim người ta, đau lòng thay hắn mà tim cũng tan nát, hắn còn bày ra vẻ mặt vô lại.

Tô Tiểu Khuyết thấy mình càng khuyên hắn càng mãnh liệt, mông cùng thắt lưng lại đau đến từng trận run rẩy phát lãnh, nhất thời cũng không để ý tới Sùng Quang, áp mặt vào gối, chỉ chốc lát đã nặng nề thϊếp đi.

Trong mộng chỉ cảm thấy cả người nóng như thiêu

như

đốt, hoảng hoảng hốt hốt chạy tới đầm nước ở Ngọa Vân Kiều trên Bạch Lộc Sơn, vừa ngâm mình trong nước liền mát lạnh thoải mái, trên cầu có một người đang đứng, bạch y cao ngạo, tay trái đặt trên Trường An đao bên hông, hai mắt như hàn tinh, nhưng

nụ

cười lại như sơn hoa rực rỡ, không phải Tạ Thiên Bích thì là ai?

Như thể hai năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, mình vẫn còn ở Bạch Lộc Sơn vào đêm xuân nọ, ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Tạ Thiên Bích mỉm cười, Tô Tiểu Khuyết ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, dụi dụi mắt, lại thấy hắn một thân bạch y như hòa vào ánh trăng thanh hàn,

dần

phủ lên một lớp

xanh

nhạt, tóc mai đen nhánh ánh lên màu trắng bạc như tinh quang của tuyết, càng nhìn càng giống Ngụy Thiên Nhất, trong lòng không khỏi kinh ngạc sợ hãi, nước trong đầm cũng trở nên lạnh buốt thấu xương, mình lại vô lực bơi vào bờ.

Cứ thế một trận hỏa nhiệt một trận băng lãnh, quả thật trong mộng cũng không yên, không biết trải qua bao lâu, mới mở mắt tỉnh

lại. Vừa tỉnh, đập vào mắt chỉ có đôi mắt sưng như quả đào của Sùng Quang,

trong lòng

không khỏi thất vọng, thở dài, lại hôn mê.

Lý Thương Vũ sóng mắt lưu chuyển, rót một chung rượu nho thật đầy cho Thẩm Mặc Câu, nói: “Mấy năm qua ngươi ngày đêm đều gặp ta, cũng khổ cho ngươi.”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Thương Vũ nhan sắc như hoa, sao lại khổ được?”

Lý Thương Vũ lắc đầu: “Mặc Câu, hôm nay ngươi cứ nói những lời thật lòng với ta có được không? Một người mang mặt nạ quá lâu, mặt không mục rữa thì cõi lòng cũng thối nát.”

Thẩm Mặc Câu nghe hắn nói thẳng ra như thế, không khỏi nhướn mày: “Cũng được.”

“Thương Vũ, ta chưa bao giờ thích ngươi, hai mươi mấy năm qua ngoại trừ Tô Từ Kính, ta chưa

từng

thích bất

kỳ ai… còn Tô Tiểu Khuyết là ngoài ý muốn.”

Nhắc tới Tô Tiểu Khuyết, nhãn thần bất giác mang theo vài phần ý cười, vừa nhu hòa vừa nóng bỏng, còn có một chút dung túng cùng hung hăng.

Bàn tay đang cầm chung rượu của Lý Thương Vũ khẽ run lên, nhưng thanh âm thập phần bình tĩnh: “Ta biết, những gì hôm qua nhìn được, nghe được, chẳng lẽ ta còn chưa rõ sao?”

Ngắm nghía thứ dịch lỏng màu tím sẫm trong chung, cười khổ: “Lúc ngươi lên giường với ta, hô hấp cũng chưa từng rối loạn… Ngay cả ánh mắt cũng không hề có nửa điểm khác biệt so với lúc

bình

thường.”

Ngón tay Thẩm Mặc Câu

thong thả

lướt qua lớp dạ quang mỏng

manh

trong suốt ánh lên trên chung rượu, từ

tốn

nói: “Ái tình che mắt người, ngươi chính là bị tình làm mờ lý trí, kỳ thực có động lòng hay không, sao có thể thật sự gạt được ngườikhác?”

“So với ở trên giường giao hoan với ngươi, ta nguyện ý cùng nhau uống rượu

hàn huyên

thế này hơn. Nên biết Thẩm Mặc Câu ta cả đời này dư thừa nhất chính là đủ loại nam nhân

cùng nữ tử, khuyết thiếu nhất lại là người mình thật lòng yêu thương.”

“Có lẽ ngươi cũng đã biết trước khi ta làm cung chủ, chẳng qua chỉ là một gã nam sủng của Xu Cơ, Xu Cơ ham muốn vô độ, hơn nữa còn thích dùng các loại dược vật khí cụ âm độc cổ quái, có

lúc còn

ép ta qua đêm với vài nữ nhân,

bất quá là một trong những chiêu ả dùng để hành hạ ta, lên giường với ả trong lòng ta chỉ tràn đầy ghê tởm; mấy năm gần đây bị Nhập Bát Tinh Kinh khống chế, thu nhiều nam sủng, nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm, những đêm hoan ái, với ta mà nói thật sự vô cùng nhạt nhẽo, nào có nửa phần chân chính vui vẻ khát khao?”

Giang hồ đồn đãi Thẩm Mặc Câu yêu da^ʍ vô sỉ, nào biết kẻ này lại chán ngán nhất là chuyện trên giường? Lý Thương Vũ nghĩ tới Thất Tinh Hồ tuy trời nước xanh ngắt một màu, nhưng Thẩm Mặc Câu đêm đêm bồi hồi, vô tình vô ái, càng tịch mịch bi thương khôn kể, không khỏi ngẩn người, chăm chú nhìn Thẩm Mặc Câu.

Thẩm Mặc Câu thấy trong mắt hắn tình thâm như biển, thở dài: “Thương Vũ, ta gạt ngươi đã lâu, ngươi thân bại danh liệt, võ công cũng mất hết, thậm chí còn không thể làm nam nhân, đều do ta tác

nghiệt.”

Lý Thương Vũ lộ ra một mạt tiếu ý lạnh lùng mà mãn

nguyện: “Ta không trách ngươi, Lý Thương Vũ gặp được Thẩm Mặc Câu, là chuyện hữu tình nhất cả đời này. Ba năm, quãng thời gian lâu như vậy, ngươi cho ta nghe rất nhiều lời êm ái, ta đều ghi tạc trong lòng…

cũng đủ rồi…”

Ánh nắng chiều rọi lên đình giữa hồ, huy hoàng tráng lệ như thế, so với buổi hoàng hôn ba năm trước ở Long Tưu Nhạn Đãng, tựa hồ không khác



nhau, nhưng Lý Thương Vũ biết, tà dương ở Thất Tinh Hồ chính là nơi chôn

cất

toàn bộ tình tố trong cuộc đời khiếm khuyết tàn tạ của mình, lần này vào giang hồ, chỉ còn là cái xác biết đi.

Nhất thời

im

lặng, thật lâu sau Lý Thương Vũ mới

hỏi: “Mặc Câu, hôm qua có phải ngươi đã sớm biết ta ở trong hòn non bộ?”

——-

Thật sự thích lối hành văn có Tiểu Thái đại nhân vô cùng! Chặt chẽ mạch lạc, chỉ một đoạn ngắn ngủi nói về ánh mắt của Thẩm Mặc Câu khi giao hoan với Lý Thương Vũ ở chương 12 nhưng lại có mối liên hệ rất lớn đến quyển hạ. Chỉ một câu Ngụy Thiên Nhất thích nhất là trà tim sen ở chương 48, là lý do tại sao Tiểu Khuyết dù đau đến sắp hôn mê cũng phải ôm lấy bát tim sen trong chương này. Tiểu Thái đại nhân a~~ thần tượng a~~~