- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Đao Xuân Sắc
- Quyển 2 - Chương 50
Nhất Đao Xuân Sắc
Quyển 2 - Chương 50
Edit:
Phúc Vũ
Nhất thời đều hiểu rõ lòng nhau, Tô Tiểu Khuyết sờ sờ vành tai, cười “xuy” một tiếng, trong thanh âm lại có vài phần hàn ý thấu xương: “Quả nhiên rất tốt.”
Thẩm Mặc Câu mâu quang khẽ lưu chuyển, nói: “Sắc dụ ta… kỹ nghệ thật sự quá vụng về.”
——-
Tô Tiểu Khuyết sớm biết Lý Thương Vũ rất có thể sẽ chấp mê bất ngộ, nhưng không ngờ hắn lại chấp mê bất ngộ tới nông nỗi này, nghe xong câu nói ngu xuẩn đó, nhất thời không khỏi nổi giận, mà Tô Tiểu Khuyết một khi nổi giận, sẽ không khỏi chọc tức người khác, lau lau miệng, một bước nhảy đến trước mặt Lý Thương Vũ,
hai
mắt khép hờ, đôi nhãn châu đen nhánh lại cố ý đảo sang khóe mắt, cứ thế liếc tà hắn, thấp giọng thì thầm: “Ta còn có một bí mật muốn nói với ngươi.”
Lý Thương Vũ rất không muốn nghe, nhưng chẳng làm gì được vì thân pháp Tô Tiểu Khuyết cứ như giòi bọ bám lấy thi thể, tả xung hữu đột, chỉ nghe hắn
ngân
giọng nói: “Thẩm Mặc Câu thật sự không phải cha ta, còn nữa…
trước giờ
hắn
chưa từng thích ngươi, người hắn thích là ta.”
Nghe xong một câu vô sỉ hạ lưu như vậy, Lý Thương Vũ
cũng hết
nhẫn nại được nữa, “xoát” một tiếng trường kiếm rời vỏ, nhắm thẳng ngay mặt Tô Tiểu Khuyết, kiếm khí dày đặc, mơ hồ có bích quang lưu động, thế kiếm này, đã không còn giống
với
kẻ ngu ngơ trước
đó.
Tô Tiểu Khuyết cười lạnh một tiếng, nhưng không đấu mà chạy, xoay ngườivọt ra ngoài.
Lý Thương Vũ đuổi theo tới cửa, thấy Tô Tiểu Khuyết đã lướt đến ven hồ Nguyệt Dực, lập tức hít một hơi dài, lãnh đạm nói: “Nếu ngươi đã không phải nhi tử của Mặc Câu, ta gϊếŧ ngươi có lẽ hắn cũng sẽ không trách.”
Kiếm thế như
cầu vồng, giữa không trung vẽ
nên
một đạo
hình
cung, người chưa tới, kiếm khí đã
ập
đến
thân thể, Tô Tiểu Khuyết trong lúc cấp bách vội gieo mình xuống hồ, sau lưng y sam bị rách, mặt nước lập tức sóng sánh một mảng máu tươi nồng đậm.
Nước trong
vắt, chỉ thấy huyết tích một đường lan đến giữa hồ.
Lý Thương Vũ không giỏi bơi lội, cân nhắc một hồi, đề khí bay lên, mượn lực ngay đình giữa hồ, kiếm quang lấp lánh trong không trung, nhắm thẳng hướng Tô Tiểu Khuyết đang cuộn mình như tôm nhàn nhã bơi dưới nước.
Ai ngờ
chuyện tốt đẹp nắm chắc trong tay như cá trong lưới rùa trong chậu này, đột nhiên lại bị hai ngón tay phá hủy hết thảy.
Tô Tiểu Khuyết nguyên bản nhìn như bị thương
nghiêm
trọng, nhưng ngay
thời khắc lưỡi kiếm sắc bén sắp đâm vào người, lại khoan thai vươnhai
ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, phất một cái, bàn tay Lý Thương Vũ
liềnkhông thể nắm vững chuôi kiếm nữa,
thanhThu
Thủy trường kiếm xanh biếc sáng ngời kia
đã
như
con
rắn chết bị xiên dọc bảy thốn ngoan ngoãn nằm trong tay Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết giẫm lên mặt nước ngẩng đầu cười, hưng phấn huơ huơ túi máu chó sóng sánh trong bàn tay còn lại.
Lý Thương Vũ bừng tỉnh đại ngộ, vừa định rống giận một
câu
“Ngươi xảo trá!”, chưa kịp nói ra, chợt cảm thấy nơi gót chân bị siết, huyệt Dũng Tuyền nóng lên, cả người phát lãnh, cổ họng the mát, chóp mũi cay xè, trước mắt hoa lên, đã rơi tõm xuống nước, người vừa chạm nước, con
gàtrên cạn có lợi hại
đến đâu
cũng chỉ là một con
gà, hai cánh có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi thuỷ tinh cung.
Tô Tiểu Khuyết không chút vội vàng,
nhàn nhã
đưa hai ngón tay giữ chặt khớp hàm
Lý Thương Vũ,
nhét
một viên
dược đen sì to cỡ đầu ngón tay vào
trong
miệng Lý Thương Vũ, lại vuốt mạnh yết hầu của hắn, xác
địnhviên thuốc đã được nuốt xuống bụng, lúc này mới nắm tóc Lý Thương Vũ lôi như lôi một con chó chết trôi lên bờ.
Thẩm Mặc Câu đang ngồi bên cửa sổ trong tinh xá, thấy gần đó là vài khóm trúc đã ra phấn, xa xa là hồ sen hồng ngát hương, chợt nổi hứng,nhân
lúc
mặt trời vẫn chưa lặn, trải một cuộn giấy Trừng
Tâm
Đường, mài ít mực Lý
Đình
Khuê, bút Gia Cát thấm trong nghiên mực hình đuôi rồng, viết xuống hai dòng thơ:
Y y tự quân tử
Vô địa bất tương nghi.
Đang ngắm cảnh, Diệp Tiểu Miên ở bên ngoài chạy vù đến báo tin: “Gia, Tiểu Khuyết và Lý công tử đang đánh nhau ở hồ Nguyệt Dực, người cũng không đến xem sao?”
Tô Tiểu Khuyết tuy vào Thất Tinh Hồ chưa lâu, nhưng tính tình hài hước nhu hoà, vô cùng thu hút các tiểu cô nương, ở y xá cũng được xem là diệu thủ nhân tâm, bởi vậy cơ duyên rất tốt, trong lời nói của Diệp Tiểu Miên một là Tiểu Khuyết một là Lý công tử, ai xa ai gần, ai thân ai lạ, thật ra vừa nghe liền hiểu.
Thẩm Mặc Câu nghe nàng gấp gáp như vậy, trong lòng biết nhất định là Lý Thương Vũ chiếm thế thượng phong, nhưng hắn
biết
rõ bản lĩnh
củaTô Tiểu Khuyết, xem ra cũng không quá nguy hiểm,
bèn mỉm cười ném bút, rửa sạch hai tay, mới đi tới hồ Nguyệt Dực.
Chưa tới hồ, đã nghe từ phía Đãi Mãn Lâm Sương hiên Tô Tiểu Khuyết gân cổ gào thảm thiết: “Ai ô uy… Sùng Quang đại gia, xin ngài từ bi, nhẹ tay một chút, ta đây là da thịt chứ không phải bột mỳ, sao có thể mạnh tay như vậy? Cho dù là làm bánh bao, bột bị nhào nặn quá mức, nhất định sẽkhông xốp
không ngon a.”
Thẩm Mặc Câu nghe hắn
vẫn
còn sức ầm ĩ oán hận một hơi dài
như thế, càng thêm vài phần yên tâm, tiến vào hiên
xem tình hình, liền không khỏi đứng sững, nhìn đến không rời mắt.
Chỉ thấy nửa thân trên của Tô Tiểu Khuyết hoàn toàn xích͙ ɭõa, bị Sùng Quang hung hăng ấn lên bàn, quay lưng về phía
đại môn, ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ, rải trên tấm lưng trần vô số tia sáng ấm áp.
Tấm lưng kia quả thật đẹp như được điêu khắc, phía bên phải là một đạo kiếm thương không sâu nhưng vẫn còn chảy máu, từng giọt lăn dài như những hạt mã não ngọc châu, càng tôn thêm làn da vốn đã trắng mịn đến bán trong suốt, lại thêm xương vai ẩn ẩn nhô lên như hồ điệp đang vỗ cánh, kí©h thí©ɧ người muốn chạm vào, cột sống thẳng tắp mà uyển chuyển từ cổ đến mông, nơi lưng mông tiếp giáp là một vết hõm nhỏ tinh tế, phần thân thể xuống chút nữa lại ẩn hiện dưới lớp y sam ướt đẫm, tuy vẫn lộ ra đường cong, nhưng càng hận không thể được tận mắt chứng kiến.
Sùng Quang đang lau
máu
cho hắn, đột nhiên trước mắt hoa lên, Thẩm Mặc Câu đã tới bên cạnh, hai mắt không rời Tô Tiểu Khuyết, tiếng hô hấp cơ hồ có thể nghe được, thuận tay
đoạt
lấy mảnh khăn trong tay Sùng Quang, nói: “Ta đến rồi.”
Tô Tiểu Khuyết nghe thấy thanh âm hắn, nghiêng đầu nhìn, xác định là Thẩm Mặc Câu, vội đứng dậy, nhanh tay khoác áo chỉnh tề, mới miễn cưỡng cười gọi: “Gia.” Thần sắc có vẻ khẩn trương.
Thẩm Mặc Câu khẽ ân một tiếng, ôn nhu nói: “Ngươi lại đây.”
Tô Tiểu Khuyết âm thầm nghiến răng, hiện tại ta cách ngươi không quá hai bước, còn muốn ta lại thế nào nữa? Chẳng lẽ phải ôm lão tử ngươi mớivừa lòng
sao?
Trong bụng mắng thầm, nhưng chỉ đành uể oải tiến lên một bước, mắt thấy hơi thở của Thẩm Mặc Câu
đã
phả thẳng vào mặt, vội cúi đầu nói: “Gia, ta
động thủ
với Lý gia, là ta sai, bất quá ta
tuyệt
không dám đả thương đến một sợi tóc của hắn.”
Thẩm Mặc Câu dường như lơ đãng, lại thản nhiên ân một tiếng, hỏi: “Lưng ngươi sao lại bị thương? Có đau không?”
Tô Tiểu Khuyết thấy
hắn
thần tình
cổ
quái, nhưng cũng chân thành, lắc đầu nói: “Không đau, là bị kiếm khí của Lý gia đả thương, ta nhảy vào trong hồ mới
giữ
lại một mạng.”
Thẩm Mặc Câu bất giác vươn tay nâng cằm Tô Tiểu Khuyết, nhãn thần thâm thúy mà si mê, còn
mang theo vài phần nóng bỏng, nhìn đến cả người Tô Tiểu Khuyết đều toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mình chính là con vịt đang bị
quay vòng
vòng
trên giá nướng.
Thật lâu sau, Thẩm Mặc Câu thấp giọng nói: “Tốt lắm.”
Tô Tiểu Khuyết chỉ cảm thấy tình này cảnh này thật sự đã tệ đến mức không thể tệ hơn nữa, vội hỏi: “Chuyện gì tốt?”
Thẩm Mặc Câu thấp giọng cười, ghé sát lại, nhe răng ngoạm lấy vành tai Tô Tiểu Khuyết, nói: “Ngươi đã hiểu chuyện nên…
tốt lắm.”
Vành tai Tô Tiểu Khuyết bị gặm ra dấu răng, vừa nóng vừa rát, nghe
rađược lời này còn có tư vị kỳ lạ, trong lòng không khỏi rùng mình, liền nghênh tiếp ánh nhìn của Thẩm Mặc Câu, chỉ thấy mục quang hắn thâm thúy hoa mỹ, nhìn không ra nửa phần quỷ dị, mà khóe miệng lại mang một mạt tiếu ý như thể đã nhìn thấu tất cả.
Nhất thời đều hiểu rõ lòng nhau, Tô Tiểu Khuyết sờ sờ vành tai, cười “xuy” một tiếng, trong thanh âm lại có vài phần hàn ý thấu xương: “Quả nhiên rất tốt.”
Thẩm Mặc Câu mâu quang khẽ lưu chuyển, nói: “Sắc dụ ta… kỹ nghệ thật sự quá vụng về.”
Tô Tiểu Khuyết bỗng hất cằm, nhãn thần quật cường nhưng không giấu được vẻ
bị
đả kích, nhìn Thẩm Mặc Câu.
Thẩm Mặc Câu lập tức mỉm cười hôn hôn môi hắn: “Nhìn ánh mắt này của ngươi xem, hung ác cứ như con sói nhỏ, ngay cả câu dẫn người
kháccũng không xong… ân, kỹ nghệ tuy vụng về, nhưng trái lại cực kỳ hữu hiệu, ta sẽ ăn sạch ngươi…”
Dứt lời quay mặt liếc nhìn Sùng Quang, phất tay nói: “Ngươi đi đi.”
Sùng Quang không dám trái lệnh, chần chờ một lát, lại nhìn Tô Tiểu Khuyết, lúc này mới rời hiên.
Vừa ra ngoài, liền nghe “loát xoát”, hiển nhiên là tiếng y sam bị xé rách, cắn chặt răng, nhưng không quay đầu, bỏ đi một nước.
Tô Tiểu Khuyết xích͙ ɭõa đứng dưới tàn dư của ánh chiều tà đỏ thẫm, không hề có một tia bất an hoảng loạn, lúc Thẩm Mặc Câu chậm rãi vuốt ve, Tô Tiểu Khuyết cũng chỉ khẽ run rẩy chốc lát, nhưng lập tức không né tránh nữa.
Xúc cảm nơi da thịt như hài tử, có mềm của tơ, có êm của nước, lại băng lãnh dị thường, loại kí©h thí©ɧ mới mẻ nhưng khao khát đã lâu này, cho dù là Thẩm Mặc Câu cũng khó lòng kháng cự, cười trêu: “Lạnh lắm à? Không sao, chỉ lát nữa thôi ngươi sẽ hảo hảo nóng lên.”
Nói xong ngón tay đánh vòng, nhắm ngay đốt xương cụt của Tô Tiểu Khuyết mà chậm rãi ấn xuống, hỏi: “Sao lại đột nhiên hiểu chuyện thế này? Trái lại mang đến cho ta một bất ngờ lớn.”
Thân thể Tô Tiểu Khuyết cực kỳ nhạy
cảm, bị hắn sờ như vậy, liền đứng không vững, nhịn không được vịn vào vai Thẩm Mặc Câu, nói: “Tình cờhiểu
ra thôi, đương đầu bổng hát thể hồ quán đính
(ý
chỉ nhân duyên tình cảnh giúp
người
tỉnh ngộ),
nên
đột nhiên thông minh.”
Thẩm Mặc Câu
bật
cười: “Hồ ngôn loạn ngữ,
làm gì
có ai ngộ ra chuyện này?”
Trên miệng
cười
nói,
dưới
tay vẫn không ngừng động tác, lướt dọc theo bờ mông đầy đặn, di chuyển dần lên trên, những nơi hắn chạm qua, đều dấy lên ngọn lửa tiêu hồn thực cốt, Tô Tiểu Khuyết đã có chút thở dốc, lại cười lạnh: “Thủ pháp của Tống phu nhân đứng đầu thiên hạ, ta hiện tại đã không còn như người thường, còn có thể không thông minh ra sao?”
Thẩm Mặc Câu ngón tay đột nhiên khựng lại, nhíu mày: “Sao ngươi biết?”
Tô Tiểu Khuyết chỉ cười không đáp, Thẩm Mặc Câu nhìn đôi môi mỏng của hắn hơi
cong
lên, tim chợt đập nhanh hơn
đã đành,
còn
có thêm loại cảm giác mãnh liệt như thời niên thiếu bồng bột, lập tức dùng môi mình mạnh mẽ phủ lên, bá đạo ngang ngạnh
chiếm
đoạt
toàn bộ
vị ngọt
trênmôi hắn, quấn lấy đầu lưỡi non mềm linh hoạt kia, không ngừng cọ mυ"ŧ mà vẫn thấy chưa đủ, nhịn không được cắn một cái, đến khi vị máu đã tràn ngập trong khoang miệng, kɧoáı ©ảʍ
liền
như thủy triều dâng lên, dục hỏa bị
kiềm
nén bấy lâu trong cơ thể càng lúc càng âm ĩ muốn bộc phát.
Thật lâu sau nụ hôn mới chấm dứt, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Thẩm Mặc Câu đã
mơ hồ hiện
một tầng huyết sắc, khàn giọng ra lệnh: “Cởϊ áσ cho ta.”
Tô Tiểu Khuyết
dùng
mu bàn tay lau miệng, lại “phi” một tiếng phun hết máu loãng trong miệng ra, mới cởi lớp ngoại bào bằng tơ tằm đỏ thêu những đóa sen màu mực của Thẩm Mặc Câu, lại giúp hắn cởi luôn lớp áo trong trắng tuyết, thấy vật nơi khố hạ của Thẩm Mặc Câu đã ngẩng cao đầu, quả thật một trời một vực so với con người tư chất ưu nhã phong tư tuyệt sắc như chủ nhân của nó, hiển nhiên to lớn dị thường, như một ngọn thương tám trượng, trông vừa hung tợn vừa khôi ngô, như mãnh thú hoang dã, tuy tím đen mà sáng loáng, thoạt
nhìn
không hề lương thiện. Sở hữu dị vật này,
chẳng cần mỹ sắc, cũng đủ hoành hành thiên hạ.
Tô Tiểu Khuyết vừa nhìn, không khỏi chấn
kinh, khuôn mặt còn trắng hơn ba phần so với lớp áo trong kia. Trong lòng biết ngạnh vật vĩ đại này nhất định không phải bẩm sinh có được, mà là
do
người tạo tác, run rẩy chỉ vào
chỗ
đó cả giận mắng: “Đây là quái vật mụ yêu phụ Xu Cơ làm ra! Có
đúng
không?”
Thẩm Mặc Câu nghe hắn mắng Xu Cơ, vô cùng vui vẻ, cũng không để tâm hắn chỉ chỉ trỏ trỏ dương v*t của mình, gật đầu nói: “Xu Cơ giỏi dùng da^ʍ dược, độc thuật của Hạc Niên, chính là chân truyền từ ả.”
Kéo Tô Tiểu Khuyết ôm vào lòng, tinh tế vuốt ve, cười nói: “Tống Hạc Niên há lại muốn hại ngươi? Ngươi không phải là tên đoạn tụ bẩm sinh trời phú, nếu không nhờ nàng hạ dược ngươi, một khi phong nguyệt,ngươikhông chết có lẽ cũng tàn phế.”
Bàn tay Thẩm Mặc Câu kỹ nghệ cực kỳ cao siêu, lại thêm ba mươi năm thành thục, dưới mười ngón tay của hắn, trong thiên hạ tuyệt không ai không động tình.
Tô Tiểu Khuyết tuy bị dục hỏa thiêu đốt, nếu không
nhờ
Thẩm Mặc Câu ôm
đến
gắt gao, e rằng đã nhũn ra trên mặt đất, nhưng kỳ
lạ
là trong lòng vẫn tồn tại chút thanh tỉnh, cảm thấy kỹ xảo điêu luyện bậc này của hắn, vậy mà chẳng bằng một góc của Ngụy Thiên Nhất ở gian nhà trúc
hôm nào, khiến cả người mất hết tự chủ mà trầm mê.
Chót lưỡi bị cắn trong miệng vẫn còn chảy máu, vị tanh chua chát khiến Tô Tiểu Khuyết càng thêm vài phần lãnh tĩnh: “Tại sao Lý Thương Vũ không bị hạ dược?”
Thẩm Mặc Câu đã lần hai ngón tay
vào
hậu huyệt nhẹ nhàng khuếch trương, một bên thuận miệng nói: “Hắn luyện Nhập Bát Tinh Kinh, đương nhiên không giống nam tử
bình
thường.”
Tô Tiểu Khuyết hung hăng cắn vai hắn, thanh âm khàn khàn đứt quãng: “Vậy… vậy tại sao… tại sao không truyền Nhập Bát Tinh Kinh
cho ta?”
Thẩm Mặc Câu bị cắn đến toàn thân một trận tê dại, cười nói: “Ngươi luyện thứ đó làm gì? Môn võ công
này
không có nửa điểm tốt lành, ta không muốn hại cả đời ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết mơ mơ hồ hồ hỏi: “Thế chẳng lẽ ngươi muốn hại cả đời Lý Thương Vũ?”
Thẩm Mặc Câu hôn lên trán hắn, nói: “Không phải muốn hại, mà là dịp may ngẫu nhiên, tiểu tử Thương Vũ không luyện Nhập Bát Tinh Kinh cũng
chẳng còn gì hữu dụng.”
Nói xong lại cho thêm một ngón tay vào khuếch trương
khuấy
động, Tô Tiểu Khuyết nhịn không được “a” một tiếng rêи ɾỉ thật dài, như thống khổ lại như vui sướиɠ, đôi mắt đã nổi lên ý
xuân da^ʍ hoan nồng đậm, khuôn mặt sạch sẽ đến trong sáng của hắn, càng đặc biệt phi thường dụ hoặc.
Thẩm Mặc Câu nhãn thần lại thêm phần hoa mỹ thâm trầm, nhưng hô hấp đã rối loạn, thuận thế lật người Tô Tiểu Khuyết, áp lên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, mặt bàn rất cao, cũng may hai chân Tô Tiểu Khuyết cực kỳ thon dài, thắt lưng tuy
đang cong, mũi chân vẫn có thể chạm đất.
Thẩm Mặc Câu từ cặp đùi thẳng tắp hôn dần lên, đến
bờ
mông đầy đặn đang vểnh cao kia, lại đứng dậy, phủ lên tấm lưng Tô Tiểu Khuyết, đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai hắn, đoạn xông thẳng vào lỗ tai, Tô Tiểu Khuyết kinh hãi kêu lên một tiếng, ngay cả làn da mỏng manh trên mu bàn tay cũng ửng hồng, trong thanh âm rêи ɾỉ mang theo vài phần nức nở trầm thấp.
Thẩm Mặc Câu thấy hắn nhạy cảm như vậy, quyết định không nhẫn nại nữa, mà
có
muốn nhẫn nại cũng không được, liền tống thẳng vào chỗ tư mật hút hồn kia.
Tô Tiểu Khuyết đột nhiên xoay lại, đường cong nơi lưng mông chuyển tiếp càng xinh đẹp đến kinh người, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến một lão hồ ly tu luyện lâu năm như Thẩm Mặc Câu miệng khô lưỡi rát như hoàng mao tiểu tử bất ngờ được gặp mỹ nhân.
Hắn đưa tay nắm lấy cự vật của Thẩm Mặc Câu, môi hơi run rẩy, vẻ mặt tràn ngập nét kinh hoàng của một thiếu niên thuần khiết: “Thẩm Mặc Câu, giờ ta nhận ngươi làm phụ thân, ngươi buông tha cho ta
có
được không?”
Thẩm Mặc Câu
lưỡng lự
một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, nói: “Thẩm Mặc Câu ta không xứng đáng có hài tử…”
Tô Tiểu Khuyết nhắm mắt
lại, quay người, ngực dán chặt
vào
mặt bàn, đôi tay gắt gao siết hai bên mép bàn, se giọng nói: “Gia, mời ngươi dùng.”
Thẩm Mặc Câu thấy đốt tay hắn trắng bệch, huyết sắc trên móng tay ngưng đọng
thành một khối
ngay chính giữa, không khỏi có vài phần mềm lòng, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn,
nội tâm
càng minh bạch, cho dù hôm nay buông tha tiểu hồ ly này, chỉ cần hắn còn ở Thất Tinh Hồ ngày nào, thì vẫn còn là nỗi
khát khao sâu sắc bí ẩn không thể áp
chế của bản thân,
bèn nói: “Có trách thì trách ngươi không phải nhi tử của ta, ta chưa bao giờ có nửa phần khinh bạc chà đạp nương ngươi, nhưng ngươi thì khác, ngươi là cốt nhục của Tô Từ Kính và Đường Thanh Vũ, ta cần gì phải thương tiếc ngươi?”
Hôn lên vành tai hắn, chạm đến hậu đình tư mật, phát hiện nơi đó đã hé mở như nhụy hoa mềm mại mượt mà, dưới ánh hoàng hôn càng sáng ngời diễm lệ ướŧ áŧ, trong lòng không khỏi rung động, cười nói: “Xem này, chính ngươi cũng muốn đúng không? Làm người chung chăn gối với ta, không vui sướиɠ hơn làm nhi tử sao?“
Toàn thân Lý Thương Vũ lạnh như băng
sương, cứng như sắt đá, bị đặt trong thạch động ở hòn non bộ tinh xảo, ngoại trừ thính giác nhạy bén hơn bình thường, toàn thân trên dưới, không còn nơi nào hữu dụng, ngay cả nhịp tim cũng khống chế ở mức nhẹ nhất chậm nhất, hô hấp gần như triệt để đình chỉ, đôi mắt cũng hoàn toàn không có khí lực mở ra.
Viên
thuốc
mà Tô Tiểu Khuyết
ép
hắn nuốt trong hồ, chính là thành tựumấy
năm trước của Trình Tốn: Tử sinh hoàn.
Tử sinh hoàn sau
khi ăn vào nội trong hai canh giờ, tuy sống mà như chết, hai canh giờ sau, sẽ từ cõi chết phục sinh.
Chỉ là lúc giả chết, lục cảm mất hết,
hệt
như người chết, Tô Tiểu Khuyết trời sinh thông minh, tăng giảm vài vị thuốc, khiến thính giác chẳng những không mất, mà càng thêm
nhạy bén, còn khung cửa sổ chạm khắc hình lá phong của Đãi Mãn Lâm Sương hiên, lại vừa vặn đối diện với hòn non bộ ở hậu viện, Lý Thương Vũ nằm trong thạch động, bao nhiêu thanh âm trong hiên không hề gặp cách trở, từng tiếng một truyền đến, rõ ràng như ngay bên tai.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Đao Xuân Sắc
- Quyển 2 - Chương 50