"Ngươi đã đến rồi!"
Diệp Tư miễn cưỡng cười với Hứa Phong, sau đó quay mặt sang chỗ khác, lấy tay lau nước mắt, vai hơi run run.
Hứa Phong cũng không tránh né, đi đến trước mặt Diệp Tư, trong mắt hắn, những giọt nước mắt trong suốt chảy trên hai gò má hoàn mỹ không tỳ vết, làm cho người ta cảm thấy đau lòng! Diệp Tư thấy Hứa Phong lại đứng đối diện nàng, nhanh chóng dùng tay lau đôi mắt xinh đẹp, chỉ có điều nước mắt trong suốt càng lau càng nhiều.
Nước mắt của Diệp Tư không ngừng rơi xuống, giống như chịu vô hạn ủy khuất. Hứa Phong tuy rằng không biết rốt cuộc Diệp Tư gặp phải chuyện gì, nhưng mà nhìn qua màn kia, cũng có thể đoán ra đôi chút.
Ngay cả một cái gia đinh nho nhỏ cũng có thể khi dễ nàng, có thể tưởng tượng địa vị của nàng ở gia tộc thấp đến thế nào. Đối với nữ nhân mà nói, xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt. Một nữ nhân không có thân phận địa vị, lớn lên dù xinh đẹp, đối với người khác hay đối với mình đều quá mức nguy hiểm.
Rất hiển nhiên, Diệp Tư chính là loại người này. Nhìn qua là Diệp gia đại tiểu thư, nhưng không có địa vị tương xứng. Muốn tự bảo vệ phải trả giá bằng cố gắng và gian nan rất lớn. Đến ngay cả một tên gia đinh đều khi dễ nàng như vậy, có thể nhận ra nàng phải chịu đựng bao nhiêu mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhìn qua nữ nhân làm cho mọi người điên đảo, Hứa Phong mơ hồ có thể càm nhận được nữ nhân này phải chịu bao nhiêu ủy khuất và mệt mỏi.
Hứa Phong thở dài một hơi, đi đến bên cạnh lấy ra khăn lông ướt: “ Diêp Tư tỷ! Đừng dùng tay, dùng khăn mặt lau đi là tốt rồi!"
Hứa Phòng dùng khăn mặt nhẹ nhàng thoa lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Tư, giúp nàng lau đi nước mắt.
Nhìn thấy cặp mắt đã hơi hơi sưng đỏ của Diệp Tư, bờ mi còn run run, những ủy khuất trong mắt không thể kìm nén biểu hiện ra bên ngoài.
“Tối lắm! Cầm lấy lau mặt đi”. Hứa Phong đưa khăn lông ướt cho Diệp Tư.
Diệp Tư cầm lấy, lau mặt, nước mắt của nàng đã ngừng chảy, vén lên vài sợi tóc mất trật tự lên, có chút ngượng ngùng nhìn Hứa Phong: “ Xấu hổ quá, ta thất thố rồi”.
Hứa Phong lắc đầu thầm nghĩ: nàng nhất định là nhẫn nhịn không nổi, phải nhận quá nhiều ủy khuất cùng áp lực, mới có thể thấy qua lần thứ nhất rơi lệ trước mặt mình.
“Diệp Tư tỷ, nếu ngươi có ủy khuất gì có thể nói với ta! Có thể ta không giúp gì được cho ngươi, nhưng nhất định sẽ lắng nghe ngươi nói”. Hứa Phong cười nhìn Diệp Tư.
Cảm xúc của Diệp Tư khôi phục một chút bình thường, cười với Hứa Phong lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu! Chỉ là một vài sự tình rắc rối trong nhà!”
Hứa Phong nghe Diệp Tư nói như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm nhãn thần của Diệp Tư. Diệp Tư bị Hứa Phong nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt có chú bối rối lảng tránh ánh mắt của Hứa Phong.
“Có thể làm cho Diệp Tư tỷ ở trước mặt người lạ như ta khóc như vậy, cũng không phải là vấn đề nhỏ à nha”. Hứa Phong tùy ý cười cười.
Diệp Tư nhìn thiếu niên trước mặt so với nàng nhỏ hơn sáu bảy tuổi, nhìn cặp mắt trong suốt của Hứa Phong, nàng lại xúc động muốn thổ lộ tâm sự.
“Kỳ thật không cần Diệp Tư tỷ nói ta cũng biết,lấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Diệp Tư tỷ, có lẽ là ngọn nguồn tai họa cho nam nhân, Diệp Tư tỷ muốn đối phó với những nam nhân này, chỉ sợ cũng sẽ mệt mỏi thể xác và tinh thần. Ha Ha, Diệp Tư tỷ không nên quá xinh đẹp như vậy”. Hứa Phong cười nói.
Một câu này làm cho Diệp Tư nhịn không nhịn được nhoẻn miệng cười, vẻ mặt xinh đẹp mang theo dáng cười tiều tụy, xinh đẹp mà tiều tụy làm cho người ta có một loại rung động, lại càng động lòng người, khiến cho tim Hứa Phong nhịn không được nhảy lên.
“Một đứa bé như ngươi, thì biết cái gì là điên đảo chúng sinh a!” Diệp Tư nhịn không được lườm Hứa Phong một cái, theo như Diệp Tư thấy, thiếu niên ngây thơ trước mắt chỉ là một đứa bé trai, mà những lời đứa bé nói ra giống như cao thủ tình trường, làm cho nàng không nhịn được bật cười.
Hứa Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn hiểu trong mắt Diệp Tư thành thục xinh đẹp hắn bị coi là tiểu hài tử. Đối với cái cơ thể mới mười sáu mười bảy tuổi này Hứa Phong cũng đành chịu.
“Diệp Tư tỷ đúng là!” Ánh mắt của Hứa Phong đọng lại trên bộ ngực muốn phá áo mà ra của Diệp Tư. Hô, tuy nhiên không thể nhìn vào bên trong, nhưng là cổ áo màu trắng, giống như màu của làn da, khiến cho Hứa Phong được mở rộng tầm mắt.
Diệp Tư thấy phương hướng ánh mắt của Hứa Phong, mặt cười có chút nóng lên, nhưng mà lại không tránh đi, ở trong mắt Diệp Tư, thiếu niên trước mặt nàng còn chưa được coi là nam nhân.
“Tuổi còn nhỏ mà đã biết đánh giá mỹ nữ. Sau khi lớn lên không biết sẽ làm hại bao nhiêu cô nương”. Diệp Tư cười mắng Hứa Phong một tiếng.
Hứa Phong nghe Diệp Tư nói như vậy, lặng lẽ cười thầm, thầm nghĩ Diệp Tư nói không có sai là bao, kiếp trước khi hắn lớn lên, cuộc sống tùy ý đúng thật không được coi là người tốt.
“Không có hứng thú làm hại người khác. Nhưng thật ra ta muốn làm hại Diệp Tư tỷ một chút. Nữ nhân xinh đẹp giống như người vậy mới có thể khiến ta nảy sinh tâm tư muốn gây họa”. Hứa Phong nhún nhún vai nói. Ánh mắt mỉm cười tập trung trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tư, ánh mắt có chúng nóng bỏng.
Diệp Tư kinh ngạc bật cười, dùng tay che tầm mắt của Hứa Phong, thấy Hứa Phong đem ánh mắt nóng bỏng nhìn lên nàng, trong lòng không hoảng hốt. Nhưng mà vừa nghĩ đến bộ dạng thư sinh yếu ớt của Hứa Phong, không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm mình lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, thế nào còn bị tiểu nam hài làm cho bối rối: “ Còn nhỏ mà lớn gan, mới tí tuổi đầu đã dám trêu chọc nữ hài tử, xem ra ta phải dạy bảo ngươi thật tốt, miễn cho sau này ngươi lại càng càn rỡ…”
Hứa Phong đem đầu đưa tới, nghiêng một bên chủ động giống như để Diệp Tư đánh nói: “Diệp Tư tỷ muốn giáo huấn ai mà nói, chắc hẳn rất nhiều người nguyện ý để Diệp Tư tỷ giáo huấn”.
Diệp Tư nhìn khuôn mặt thanh tú thư sinh của thiếu niên trước mặt, trong lòng buồn cười không thôi, nghĩ thầm hắn tuổi còn nhỏ, lại thích giả bộ cao thủ tình trường. Nếu như không phải Liễu Thiến Như biết hắn, Diệp Tư đúng thật không tin thiếu niên lớn gan này chính là một gia đinh.
“Tốt lắm! Hết nói nổi ngươi! Ngươi tuổi còn nhỏ, chắc thích loại hình giống như Liễu Thiến Như với Tiêu nhị tiểu thư mới đúng”.
Diệp Tư cười cười, cùng nói chuyện với thiếu niên này một lúc, những khổ sở trong lòng giảm bớt rất nhiều.
“Các nàng còn nhỏ, làm sao so sánh được với Diệp Tư tỷ phong tình vạn chủng!”
Nghe được câu này Diệp Tư bật cười, đẹp giống như đóa hoa yêu cơ nở rộ, bên trong con mắt cười yếu ớt lóe lên tràn ngập các loại màu sắc: “ Ngươi biết cái gì là phong tình vạn chủng?”
Hứa Phong vỗ vỗ đầu, nghĩ thầm thân thể có bộ dáng thiếu niên này, đúng là thiếu chín chắn. Khiến cho nữ nhân không để vào mắt, thấy Diệp Tư kiều mỵ tự dưng mỉm cười, Hứa phong bất đắc dĩ nói: “ Trước kia không biết, nhưng nhìn thấy Diệp Tư tỷ thì đã hiểu”.
Giọng nói trêu chọc, lại để cho Diệp Tư vỗ vỗ cái trán, nhìn thiếu niên ngây thơ trước mặt, nghĩ thầm hiện tại thiếu niên đều được học qua dỗ ngon dỗ ngọt sao? Nói như thế một cách tự nhiên! Mặc dù ánh mắt nóng bỏng, nhưng trong đó không giống như cái loại ánh mắt tham lam của người trưởng thành, nàng cũng không sinh ra cảm giác chán ghét giống như khi đối mặt với nam nhân khác.
Diệp Tư dùng ngón tay điểm vào trán Hứa Phong một cái gật đầu: “ Sau này bảo Thiến Như cách xa ngươi một chút, nàng thật sự rất dễ dàng bị ngươi lừa”.
“ Lừa nàng ta không tính là gì, lừa được Diệp Tư tỷ mới có cảm giác thành công”. Hứa Phong bĩu môi, ánh mắt nhìn nữ tử phong tình vạn chủng trước mặt, lướt qua những đường cong động lòng người, lại để cho Hứa Phong khó có thể kìm nén.
Diệp Tư bị một thiếu niên nhìn chăm chú như thế, lại càng ngượng ngùng, ngăn cản không được ánh mắt của Hứa Phong, chỉ có thể bắt đắc dĩ nói: ”Tốt lắm! Sợ ngươi rồi! Có tiềm chất làm sắc lang”.
Nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng, nhưng mà nhìn thấy lưu quang tràn ngập các loại màu sắc trong nụ cười yếu ớt của Diệp Tư, Hứa Phong nghĩ thầm: thân thể thiếu niên cũng không đến nỗi tệ, ít nhất bề ngoài nhìn qua thập phần vô hại. Nếu một nam tử trưởng thành nhìn nàng như vậy, chắc chắn nàng sẽ dùng khuôn mặt khác để đối đãi.
Hứa Phong đột nhiên cảm thấy, hắn có nên lợi dụng bản mặt vô hại này, đi gây tai họa cho mấy thiếu phụ thành thục khác. Nhưng mà, Hứa Phong liền bỏ qua ý nghĩ này. Lấy bộ dáng tiểu thí hài của hắn muốn đi gây họa cho thiếu phụ khác, khó khăn rất là lớn, bởi vì theo thái độ của Diệp Tư có thể nhận ra được, các nàng căn bản không xem chính mình là nam nhân.
Diệp Tư thấy thiếu niên trước mặt đột nhiên chán nản, trong lòng cũng thả lỏng. Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của thiếu niên này. Làm dáng vẻ như cao thủ, lại càng buồn cười hơn.
“Tên gia đinh này, thật sự rất thú vị!”
“Ngươi gọi là Hứa Phong đúng không! Có thể giúp ta một việc được không?” Diệp Tư hỏi
Hứa Phong nhún nhún vai, thầm nghĩ yêu cầu của một nữ nhân như vậy, hẳn là có rất ít nam nhân có thể cự tuyệt, mà Hứa Phong chính là một trong số nam nhân không có tiền đồ đó.
“Diệp Tư tỷ mời nói”. Hứa Phong cười cười nói
Diệp Tư đi đến bên cạnh giường, vén mành lên, trước mắt Hứa Phong xuất hiện một trung niên nam tử với khuôn mặt có nhiều đạo hắc tuyến.
“Ngươi có thể cứu hắn hay không?” Diệp Tư hỏi Hứa Phong, cặp mắt động lòng người mang theo sự kỳ vọng.
“Ta cứu hắn?” Hứa Phong kinh ngạc, không hiểu tại sao nữ nhân này lại đưa ra yêu cầu như vậy, Hứa Phong thầm nghĩ hắn cũng đâu có biết y thuật a.
“Thiến Như nói có lẽ ngươi có thể cứu hắn!”
Hứa Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt này, khẽ nhíu chân mày, trong lòng thật không ngờ Liễu Thiến Như lại đem hắn đẩy ra, đây không phải là không trâu bắt chó đi cày sao?
Nhìn ánh mắt mong chờ của Diệp Tư, Hứa Phong cảm giác da đầu run lên, một lúc sau mới lên tiếng: “ Để ta thử xem”.
Nói xong câu đó, Hứa Phong đi về phía trung niên nam tử, cảm giác đau đầu không thôi, để một người không biết một chút về y thuật đi cứu chưa hắn, đây không phải nói đùa hay sao?
“Nữ nhân Liễu Thiến Như kia, xem ra cần tìm cơ hội đánh nàng. Sao có thể lấy mạng người ra mà giỡn đây?”
Hứa Phong thở nhẹ ra một hơi, tuy không biết làm thế nào mới tốt, nhưng vẫn kiểm tra trung niên nam tử đó một lần. Không nhìn ra cái gì khác lạ, Hứa Phong không một chút nghĩ ngợi, thi triển Tịnh Huyền thuật đối với trung niên nam tử.
Nếu nói hắn biết y thuật, cũng chỉ có duy nhất Tịnh Huyền thuật.
Một đạo màng nước rơi vào mặt trung niên nam tử, khiến cho Hứa Phong kinh ngạc đó là, những đạo hắc tuyến trên mặt trung niên nam tử lại có có thể mờ đi vài phần, khi màng nước chạm tới, sắc mặt của hắn thêm vài phần hồng nhuận, nhưng mà sau khi màng nước biến mất, sắc mặt lại tái nhợt, chẳng qua những đạo hắc tuyến đã biến mất không có tiếp tục hiện lên.
“Di…” Hứa Phong cũng có chút kinh ngạc, thật không ngờ Tịnh Huyền thuật còn có hiệu quả như vậy. Điều này làm cho Hứa Phong không nghĩ nhiều, sử dụng một đạo Tịnh Huyền thuật lần nữa đối với người trung niên nam tử