Translator:
Ngọc Vân
Phủ Trấn Viễn tướng quân bên trong kinh thành, có một tiểu nam hài gần xa nghe tiếng, hắn mất mẹ từ nhỏ, lớn lên vô cùng thanh tú lại có chút khả ái. Từ nhỏ đã bướng bỉnh, luôn khiến cho bọn người hầu phải sợ hãi, đau tim. Tính đến khi hắn mười tuổi, bên ngoài đã đắc tội với không ít người, mãi cho đến lúc có một vị tiên sinh xa lạ trẻ tuổi đến nhà, đối tượng để hắn chơi đùa lại thêm ra được một người.
Nhưng khi vị tiên sinh kia bị chọc tức đến không thể chịu nổi nữa, thì ngẫu nhiên phát hiện đệ tử của mình vẻ mặt tái nhợt, một hơi nôn ra ngụm tiên huyết lớn, thế mới biết hắn là vì để làm cho bọn người hầu nhớ mong hắn sau khi hắn chết, nên mới thường xuyên làm khó dễ những gia nô bên cạnh. Trong đại phủ, từ lâu hắn đã đem những gia nô này coi như người trong nhà.
Ngày qua ngày, hắn nôn ra huyết càng trầm trọng hơn, cứ như vậy đã mấy năm rồi. Không ai biết vì sao từ nhỏ thân thể hắn đã không khỏe như vậy, cũng không ai biết vì sao các danh y được tìm đến, thậm chí ngay cả ngự y cũng lắc đầu thở dài.
Nếu đã như thế, hắn liền điên cuồng làm những chuyện mà mình thích, không khước từ việc làm bạn cùng với gia nô, phụ thân mấy năm cũng không thấy, chỉ có bà vυ" trông coi hắn, luôn xem hắn như cháu trai.
Mười tuổi, tâm tình của hắn cũng đã nhờ vị tiên sinh mà già dặn hơn. Ngược lại vị tiên sinh đó cũng biết một chút về y học, nên từ đó thầy trò hai người nỗ lực nghiên cứu sâu về y thư. Nam hài thông minh, tiên sinh cơ trí (nhìn xa trông rộng), hai người lần lượt tìm hiểu và cải biến những sách y học, nhưng bỗng một ngày bên trong phủ xuất hiện một lần đại loạn, thư phòng bị một ngọn lửa thiêu cháy sạch sẽ.
Một ngày, nam hài nghe được gia nô nhắc tới chuyện phó khảo (đi thi), tiên sinh tài hoa hơn người, hẳn cũng là lúc nên đi thi để tuyển một chức vị. Hắn tự biết tính mạng mình không còn lâu, ngay sau đó liền hẹn tiên sinh đêm trăng nói chuyện. Ban ngày hắn đã nhờ bà vυ" chuẩn bị lễ vật thật tốt, để ngày kế tiên sinh có thể lên đường