“Trưởng khoa Trương, ông đã làm gì con gái tôi, sao nó lại trở nặng như thế này. Cút ra chỗ khác ngay đi! Phạm Kiến Quốc, mau gọi bác sĩ Hàn vào xem cho Bình Bình, ông còn thừ người ra làm gì?”
Bà ta nhanh chóng lao đến bên cạnh giường của Bình Bình, lấy khăn tay từ trong ví ra run rẩy lau máu cho con, nước mắt lã chã rơi xuống.
Trưởng khoa Trương lắp bắp không thành tiếng, ông ta không ngờ chỉ vì chút sĩ diện mà lại chịu kết cục vả mặt đau đớn thế này. Nếu như Phương Bình có mệnh hệ gì thì mấy mạng của ông ta mới đền nổi chứ, nghĩ đến thế Trưởng khoa Trương đã tim đập chân run.
“Được được, để tôi đi gọi bác sĩ Hàn!”, đến lúc này Phương Quốc Vinh mới hoàn hồn, lật đật chạy ra ngoài.
Bác sĩ Hàn thấy tình hình có vẻ ổn, bệnh nhân cũng đã được phẫu thuật liền quay gót tính ra về thì bị tiếng hét chói tai làm kinh động – Phương Quốc Vinh hoảng loạn chân nam đá chân xiêu chạy đến kéo tay ông.
“Bác sĩ, mau mau đến giúp con gái tôi với, Bình Bình đột nhiên ói ra máu, hiện tại rất đau đớn!”
Bác sĩ Hàn mặt mày thất sắc liền cùng Phương Quốc Vinh đi ngay vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy tình trạng nghiêm trọng của Phạm Bình Bình ông nhăn mặt lắc đầu, đưa mắt nhìn Trưởng khoa Trương với dáng vẻ bồn chồn không biết xử trí thế nào.
“Kim bạc này đang chữa trị cho bệnh nhân rất tốt tại sao lại rút ra giữa chừng thế này? Là cậu làm sao?”
Chu Hoa cùng với Trưởng khoa Trương điếng người, hai tai ù đi như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang. Bác sĩ thiên tài của thành phố lại đang khẳng định phương pháp chữa trị của Thiệu Tuyên là hiệu quả à? Không phải anh ta chỉ là một y tá bất tài vô dụng hay sao, làm thế nào mà phương pháp của anh ta lại có tác dụng chứ?
Chu Hoa không kịp nghĩ ngợi nữa, chạm vào tay Bình Bình thấy đang dần lạnh đi liền cuống cuồng, một mực hướng bác sĩ Hàn mềm giọng nài nỉ.
“Bác sĩ Hàn, xin hãy giúp Bình Bình, tình trạng của con bé bây giờ nguy kịch lắm rồi!”
“Người có thể sử dụng thuật ngân châm này để chữa trị không nhiều, hơn nữa y pháp lại rất cao cường! Tôi không thể nào so sánh được, trình độ của tôi hiện nay vẫn còn kém rất xa. Phạm Tiểu thư chỉ còn cách cánh cửa Qủy môn quan trong gang tấc mà có thể ‘cải tử hoàn sinh’ như thế này đúng là thần kỳ! Xin Phương Phu nhân tìm người này đến chữa trị cho Tiểu thư, tôi quả thật không dám múa rìu qua mắt thợ.”
Chu Hoa nghe bác sĩ Hàn từ chối chữa trị cho Bình Bình thì ngẩn người ra, sau đó đỏ mặt tía tai quay ngoắc 180 độ trách móc.
“Bác sĩ là thiên tài trong giới y khoa của thành phố sao lại có thể bó tay được chứ, cái gì mà thần y có y thuật cao cường. Ông rõ ràng là không muốn chữa trị cho Bình Bình nhà chúng tôi nên mới tìm cách thoái thác! Đúng là đồ bác sĩ vô lương tâm.”
Bác sĩ Hàn trước thái độ hằn học của Chu Hoa vẫn không hề tức giận, ông ôn tồn nói.
“Đây là sự thật, tôi cũng không quen biết người đã ra tay cứu Phương tiểu thư nên hà cớ gì phải nói tốt cho anh ta! Nếu bà muốn cứu sống con gái thì bây giờ đi tìm người đó nhanh nhanh một chút còn kịp!”
Nói rồi bác sĩ Hàn cúi đầu chào, nhanh chóng đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của vợ chồng Phương Quốc Vinh.
Trong phòng bệnh, Tôn Phỉ Phỉ lấy nước đá lạnh bọc vào khăn tay ra vẻ ân cần chườm má cho Thiệu Tuyên, một bên má của anh bị Trưởng khoa Trương tát đã bắt đầu ửng đỏ lên. Trong lòng của Tôn Phỉ Phỉ vô cùng hỗn loạn, cô trực tiếp cùng Thiệu Tuyên thực hiện ca phẫu thuật cho Phương Bình nên đã nhìn thấy tất cả phương thức chữa trị của anh. Tuy là một bác sĩ ngoại khoa lâu năm, cũng từng phụ mổ cho nhiều bác sĩ đầu ngành nhưng tay nghề điêu luyện tuyệt đỉnh như Thiệu Tuyên là lần đầu tiên cô mới được chứng kiến. Anh thật sự là Thiệu Tuyên yếu đuối, nhu nhược trước đây sao?
Ổ bụng bệnh nhân bị va đập mạnh dẫn đến xuất huyết ồ ạt nhưng anh vẫn không hề nao núng, bình tĩnh hút dịch trong khoang bụng rồi khâu khép miệng vết thương rất nhanh chóng, cuối cùng mới dùng kim bạc hỗ trợ cầm máu và làm lưu thông mạch máu đang bị tắc nghẽn cho bệnh nhân. Tất cả đều diễn ra trong tích tắc khiến cho tính mạng của Phương Bình thoát khỏi cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”, anh ta sao có thể chứ?
“Em sao thế?”, Tôn Phỉ Phỉ thẫn thờ không nói năng gì khiến cho Thiệu Tuyên cảm thấy bất an. Có phải cô đã phát hiện ra gì không? Hay đã nhận ra anh không phải là Thiệu Tuyên trước đây.
Tôn Phỉ Phỉ nghe Thiệu Tuyên hỏi thì bất giác ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt ấm áp, ôn hòa của anh thì bất giác lúng túng như bị người ta nhìn thấy tim đen, cô hạ tay đang chườm đá cho anh xuống.
“Không...em không sao…”, Tôn Phỉ Phỉ chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập vọng đến.
Trưởng khoa Trương dưới áp lực phải gánh trách nhiệm trên vai liền sợ hãi chạy đi cầu cứu Thiệu Tuyên.
“Thiệu Tuyên, Phương Bình xảy ra chuyện rồi, cô ấy bị xuất huyết ồ ạt, nôn ra máu không ngừng!”
Thiệu Tuyên lạnh nhạt nhìn ông ta, nhíu mày.
“Có can hệ gì đến tôi? Chuyện đến nước này ông còn dám vác mặt đến cầu cứu, chẳng phải tôi đã cảnh cáo ông không được rút kim bạc ra sao. Không có kim bạc ổn định lưu thông máu dĩ nhiên dẫn đến xuất huyết sau đó mất kiểm soát, cuối cùng là tử vong!”