Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Đại Quân Sư

Quyển 1 - Chương 8: Minh Nguyệt khẩu chiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng 7 năm Hiển Đức 19, Đức Thân Vương Triệu Giác trở về, quốc chủ hỏi chuyện công Thục, khi đó Thừa Tướng Thượng Duy Quân chủ phe công thục, triều dã trên dưới đều hướng ứng, Đức Thân Vương cản trở, quốc chủ do dự, 15 tháng 7, Linh Vương nghĩa nữ Lương tại Minh nguyệt lâu thiết yến, mời Đức Thân Vương phó yến, ngoài ra còn có, Thừa tướng Thượng Duy Quân, Đại Ung Tề Vương Lý Hiển, Tề Vương phụ tá Tần Tranh, Giang Triết cũng được mời, hậu thế xem tới đây, hoặc khó hiểu, Giang Triết quan nhỏ, không biết vì sao có chỗ, được nghe xã tắc đại sự, hoặc viết, người này thời nay đã có hai lòng, vì khảo thực cớ, cũng chưa chắc.

Yến xong, Đức Thân Vương phẫn nộ về, Giang Triết đuổi theo, cùng Đức Thân Vương nói chuyện, Thân vương trầm mặc, sau đó triều hội thương nghị chuyện công Thục, Vương ảm đạm không nói, công Thục liền thành. Hoặc có người nói, Thân vương không ngăn cản công Thục, truy ngọn nguồn, đều do Giang Triết, tội thật lớn, sau từ cấp dưới thân vương biết lời Giang Triết, thực là nhất tâm vì Sở.

__________

Đức Thân Vương Triệu Giác trở về rồi, thảo luận việc công Thục lắng lại rất nhiều, vì Triệu Giác về một cái liền đi bái tế tiên vương, khi tiên vương băng hà, Triệu Giác trấn thủ tiền phương biên cảnh, không thể về chịu tang, nay trong triều chính cục đã bình định, Triệu Giác lại là quân sự trọng thần, thảo luận công Thục tất phải nghe hắn ý kiến, vì thế mới đặc biệt triệu hắn về.

Triệu Giác tế xong liền vào cung yết kiến quốc chủ, trước mặt quốc chủ nói không kiêng dè cản trở chuyện công Thục. Triệu Giác trong triều uy vọng cực cao, vì thế lập tức rất nhiều người không tiếp tục bàn đến chuyện công Thục nữa, nhưng càng có nhiều người thi nhau tới khuyên giải, nhất là triều thần danh sĩ Thượng Duy Quân, nhưng Đức thân vương thủy chung không đáp ứng.

Ngày 15 tháng 7, Minh Nguyệt công chúa Lương Uyển hạ thϊếp mời Đức Thân Vương phó yến, đồng thời mời Tề Vương Lý Hiển và Thừa tướng Thượng Duy Quân, ai cũng biết là chuyện gì, kì thực giữa những người nắm giữ quốc gia quyền thế không có quan hệ gì với ta, nhưng vì sao ta cũng phải tham dự?

Ta khóc cười không được nhìn Tề Vương, ta vừa nói ta chỉ là một viên quan nhỏ, không có tư cách tham dự, Tề Vương điện hạ cư nhiên mặt không biến sắc đáp, "Chỉ là Lương tiểu thư thiết yến, ngươi là quốc chủ phái tới tiếp đãi ta, tự nhiên phải tham gia." Ta tuy có tâm cự tuyệt, nhưng khi thị vệ bên cạnh Tề vương điện hạ dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn ta, ta vẫn phải đáp ứng rồi, ai nói uy vũ không thể khuất, ngươi thử để bọn chúng đứng trước mặt những người thị vệ kinh nghiệm sa trường này nói một chữ không mà xem.

Tề Vương điện hạ là người thứ hai tới, lần này yến hội ở trên Minh nguyệt lâu, nay chính là thịnh hạ, nóng bức khó chịu, tiểu lâu đem tất cả cửa sổ đều mở hết, xung quanh đều đặt thùng chứa đầy băng, trong lâu từng trận mát lạnh, Lương Uyển mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, ngồi chủ vị, Thượng Duy Quân một thân áo bào tơ, ngồi ghế thứ 2 bên trái, phía sau ngồi một vị hắc sam nho sĩ, chính là phụ tá của Thượng Duy Quân Viên Hiên. Thượng Duy Quân thấy Tề Vương điện hạ tới, mặt đầy ý cười lên trước nghênh tiếp, nhìn thấy ta liền cau mày một cái.

Ta vội thừa cơ nói, "Hạ quan phụng chỉ đi cùng Tề Vương điện hạ, đại nhân đã ở đây, thứ cho hạ quan cáo lui." Thượng Duy Quân lộ ra nụ cười vừa ý, thấy ta thức thời rất là biểu dương. Ta tự cho rằng đắc kế, chính muốn xuống lâu, Tề Vương liền nở nụ cười xấu, một tay nắm lấy cánh tay ta nói: "Đừng đi, Thượng đại nhân, Giang hàn lâm đã là vị quan quốc chủ phái tới, lại là Hàn Lâm viện Thị độc, lại là tài tử anh kiệt của Nam Sở các ông, chi bằng để hắn ở đây nghe." Thượng Duy Quân cau mày, cuối cùng không dám đắc tội Tề Vương điện hạ, chỉ là nhìn ta bằng ánh mắt cảnh cáo, để ta không được lắm lời.

Tề Vương ngồi ở bên phải thủ vị, Tần công tử ngồi ở hạ thủ, Ta chỉ được ngồi ở Tần công tử hạ thủ, tổng không thể ngồi ở bên trái, dù gì Tề Vương đặc biệt muốn lưu ta lại.

Đợi chẳng bao lâu, liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng cười vang, đi vào là một nam tử tuấn tú thân mặc trang phục vương gia, vì Linh vương qua đời chưa tới một năm, mũ của hắn còn để hiếu, chính là Đức thân vương Triệu Giác, đằng sau hắn còn đi cùng một trung niên nho sĩ áo xanh và một người võ sĩ đeo kiếm áo đen.

Ta vừa thấy Triệu Giác, liền thiếu chút kêu lên, người này lại này người áo xám trước đây ta ở cao trung từng tính mệnh cho hắn, nếu hắn chính là Đức Thân Vương, vậy thì lúc đó nhất định là tới Hoành Giang trú đóng, chuẩn bị thâu tập Mạt Lăng, chẳng trách khi đó hắn muốn ta tính hung cát, ta lúc đó đáp "nội có phân tranh, ngoại có cường địch", hiện tại nghĩ lại cư nhiên lại hợp với thế cục. Đức Thân Vương này là Linh vương ấu đệ, quân cơ trọng thần, không nghĩ tới ta lại từng tính mệnh cho hắn, không biết hắn còn nhớ ta chăng?

Triệu Giác ánh mắt đảo qua từng người trong phòng, không hề dừng lại trên người ta, chắc là đối với ta không có kí ức. Chỉ là dường như đối với thân phận của ta có chút hồ nghi.

Triệu Giác ngồi ở bên trái thủ tịch, tên võ sĩ kia thì đứng phía sau, mà người phụ tá của hắn thì ngồi ở bên trái mạt tịch, vì ta cố ý cách Tần công tử một chỗ, nên người này vừa hay ngồi đối diện ta, 4 mắt nhìn nhau, ta cười một cái lấy lòng, người này lại dúng ánh mắt sắc bén thăm dò ta một trận.

Triệu Giác ngồi xuống, liền có thị nữ dâng lên trà bánh, sau đó liền lui ra. Lương Uyển đứng lên nói, "Thϊếp thân phụng Tề Vương và Thượng tướng nhờ cậy, mời Đức thân vương phó yến, tuy thϊếp thân không nên xen vào quân quốc đại sự, nhưng chư vị đại nhân rốt cục vẫn cần có người hầu hạ, thϊếp thân bất đắc dĩ lưu lại, chuyện này liên quan tới Đại Ung ta cùng với Nam Sở, thϊếp thân sinh tại Đại Ung, lại chịu ân Nam Sở tiên vương, vì thế tuyệt đối không dám tiết lộ nửa lời."

Triệu Giác cười nhạt nói, "Lương tiểu thư là tiên vương nghĩa nữ, cũng có thể tính là Triệu Giác chất nữ, Triệu Giác tự nhiên tin được tiểu thư, chỉ không biết Tề Vương điện hạ và Thượng Thừa tướng có gì chỉ giáo?"

Lý Hiển nhìn Triệu Giác cười nói, "Từ lâu đã nghe Đức thân vương là Nam Sở đệ nhất danh tướng, Đô đốc Nam Sở đại quân, hôm nay được gặp, quả nhiên là nhã chí cao quý, phong tư bất phàm, Lý Hiển tuy là thân vương, nhưng trong quân chẳng qua chỉ là một tướng quân, nếu luận chức vị, Lý Hiển là ở dưới Thân Vương, chỉ giáo 2 chữ thẹn không dám nhận, chỉ là Đức Thân Vương ngăn trở chuyện công Thục, không quá phù hợp 2 chữ danh tướng, mong Đức Thân Vương chỉ thêm."

Triệu Giác nhàn nhạt nói, "Thục Quốc không chịu thần phục Đại Ung, tuy có tội, nhưng Thục quốc quốc chủ từng là Đông Tấn di thần, cùng Đại Ung tuy từng làm thần cùng triều, nhưng không phân biệt quân thần, nay ta không biết Đại Ung dựa vào cái gì lấy lý do Thục Quốc không chịu xưng thần, tiến đánh Thục Quốc, dù Đại ung cho rằng lý do đầy đủ, Nam Sở ta tuy xưng thần Đại Ung, cũng không hề có bổn phận phải nghe Đại Ung sai khiển."

Lý Hiển cười đáp, "Đức Thân Vương lời này sai rồi, Đại Ung ta quân thần hiền minh, Thục Vương cát cứ một phương, không chịu xưng thần, thật không thể nhẫn nhịn, nếu Thục Quốc sớm xưng thần với nước ta, Đại Ung ta cũng không tiến đánh Thục Quốc, ta nghe nói mối thù thiên tử, 9 đời sau vẫn có thể báo, khi xưa Thục Quốc thừa dịp Đại Ung ta mới lập quốc, xuất binh xâm phạm, đốt gϊếŧ cướp hϊếp, khiến tiên đế Đại Ung ta nghe mà nhỏ máu, thù này không báo, sao thể làm người.

Sau này Đại Ung ta đánh Nam Sở, Thục Quốc lại lần nữa xuất binh, tuy đối Nam Sở có ân, nhưng Đại Ung ta lại tổn thất thảm trọng, đất Tam Tần ngàn dặm hoang phế, sinh linh đồ thán, chính sau việc này, Thục Quốc chẳng phải cũng vơ vét của quý quốc vô số vàng bạc mĩ nữ sao? Như vậy Thục quốc chính là một ác lang trốn trong chỗ ám, bình thường ẩn nấp không ra, nếu thấy khe hở, tất ra cắn người. Hiện tại Đức Thân Vương thay Thục quốc nói chuyện, chỉ sợ có một ngày sẽ bị kẻ hữu bang không chút tình nghĩa, chỉ biệt lợi ích này thôn phệ."

Triệu Giác lạnh lùng nói, "Giác tuy bất tài, cũng biết câu môi hở răng lạnh, chỉ sợ sau khi Thục vong, chính là tới Nam Sở ta."

Lý Hiển lập tức nghẹn giọng, trong lòng hắn hiểu rõ, sau khi đánh Thục quốc, Nam Sở chính là mục tiêu, chỉ là không nghĩ tới Triệu Giác không ngại đắc tội Đại Ung thẳng thắn như vậy, là Đại Ung hoàng tử, hắn không muốn nói lời bừa bãi.

Lúc này Tần công tử tiếp lời nói, "Lời này sai rồi, cái gọi là môi hở răng lạnh, chính là dựa vào nhau, đồng tâm hiệp lực, nay Thục quốc nhiều lần gây hấn Nam Sở, coi hữu hảo như kẻ thù, nay nha lợi như đao, trên môi thấy máu, ta không biết Đức Thân vương nói môi hở răng lạnh là chỉ cái gì?"

Triệu Giác cười nhạt, trung niên nhân người phụ tá của hắn bỏ xuống quạt xếp trên tay, mở miệng nói, "Tuy Nam Sở và Thục quốc có vướng mắc nhỏ, nhưng không phải là kì sỉ đại nhục, năm 9 Hiển Đức, Đại Ung bình định trung nguyên, dàn binh Trương Giang, nếu không phải Thục chủ tương trợ, xuất binh Tần Xuyên, Đại Ung sao có thể bãi binh dừng chiến. Tuy như vậy, Nam Sở ta vẫn hướng Đại Ung xưng thần, thực là mối nhục nghiến răng, tuy nay hai nước hòa hảo, Trường Nhạc công chúa gả cho quốc chủ ta, hai nước kết thành thông gia, vậy mà quý quốc tại Trường Giang phía bắc hàng năm thao luyện thủy quân, nam phạt ý chưa thôi, không biết Tề Vương điện hạ giải thích thế nào?"

Lý Hiển cười đáp, "Hai nước tuy hòa hảo, nhưng quý quốc người giống thân vương đây luôn ghi nhớ không quên mối thù hai nước không phải số ít, nước ta nếu không luyện thủy quân, chỉ sợ quý quốc đại quân sớm đã qua sông rồi, Đức Thân Vương trấn thủ Trường Giang, lẽ nào không biết tình hình bên trong? Huống hồ nước ta sớm đã cùng quý quốc kết hảo, hoàng muội ta lại là ái nữ của phụ hoàng, gả xa tới Nam Sở, những năm gần đây không những nhiều lần vãng lai, còn thông thương thông hôn, nào giống Thục Quốc bế quan tỏa cảng, nước ta sớm có quân nghị, không công Thục quốc miễn tâm họa, thì bình Nam Sở để ngủ được yên."

Triệu Giác cười lạnh, "Lý nào như vậy, 10 năm qua, Nam Sở ta mỗi năm nhập cống kim ngân tài bảo, nhưng quý quốc lại không chịu bán vũ khí lương mã, nếu thực lòng kết hảo, sao lại như thế, vương hậu tuy là Đại Ung công chúa, sau này quốc gia đại sự sao có thể cố kị phụ nhân, Trịnh võ công vì đánh Hồ Quốc, mà gả ái nữ, Triệu Giác không dám quên."

Tần công tử nộ đáp, "Đức Thân Vương vũ nhục nước ta như vậy, thực khó thể nhẫn, nhưng nghĩ kĩ lại, thân vương lo lắng cũng không phải không có đạo lý, xin nghe tại hạ vì thân vương giải thích. Nước ta cấm tuyệt bán ra vũ khí chiến mã, không phải nhắm vào quý quốc, nước ta bắc phương biên cảnh không yên, biên quân chiến sĩ gối giáo mà ngủ, sao dám bán chiến mã binh khí, huống hồ quý quốc thâm cư Giang Nam, Giang nam đều là sông hồ, quý quốc nếu không muốn đánh Đại Ung, vì sao cần chiến mã, lẽ nào là muốn đánh Thục Quốc sao?"

Triệu Giác nghẹn giọng, Thượng Duy Quân vội vãn hồi, "Vương gia cùng Tần công tử đều có chút lỡ lời rồi, hôm nay chúng ta tụ họp, không phải vì tranh khí phách, mong hai vị không nên ghi hận."

Triệu Giác và Tần công tử cùng lúc nâng ly trà lên uống một ngụm, biểu thị buông bỏ tranh luận.

Tần công tử hít một hơi nói, "Nước ta mưu Thục, cố nhiên là vì Thục quốc cố chấp, không muốn xưng thần, tuy kết minh, lại nhiều lần phạm ước, đáng hận nhất là nước ta diêm khu sản lượng không đủ, còn lại phải mua từ Thục Trung, Thục Quốc nhiều lần tăng giá, Thục Trung đặc sản phong phú, Thục Quốc ở bảo địa mà lại tích muối, việc này thực không thể dung thứ, nếu hai nước chúng ta đánh Thục Quốc, nguyện ý cùng quý quốc chia đều Thục Trung nhân khẩu thổ địa, hai nước chúng ta cách sông mà trị, tới lúc đó Nam Sở quân lực đại tăng, Đại Ung ta còn có biên họa, Nam Sở chiếm toàn bộ Trường Giang, còn có cái gì đáng lo? Nếu như vậy, Đức Thân Vương vẫn không yên tâm, cho rằng không thể chống lại Đại Ung ta, chi bằng nhân dịp sớm bỏ giáp đầu hàng, lẽ nào Nam Sở chỉ nghĩ an phận Giang Nam, sinh tử chịu người chi phối sao?"

Triệu Giác ảm đạm, chỉ lắc đầu, trong lòng hắn biết Nam Sở binh sĩ chiến lực không mạnh, nếu đánh Thục Quốc, chỉ sợ đại bộ phận thổ địa nhân khẩu đều rơi vào tay Đại Ung, cái gì chia đều chiến quả, tới lúc đó còn không phải ai đánh được thì là của ai sao. Chúng nhân nhìn nhau, đều nhìn ra trên mặt Triệu Giác thần sắc kiên quyết, xem ra bất luận miệng lưỡi thế nào cũng không thể thay đổi tâm ý hắn, Lý Hiển trong mắt hiện lên thần sắc buồn bực, nhìn Lương Uyển một cái. Lương Uyển đứng dậy nói, "Hôm nay mọi người đều mệt rồi, nếu không ghét bỏ, mời chư vị xuống lâu dùng cơm, thϊếp thân chuẩn bị nước ô mai giải nhiệt, mời chư vị thưởng thức."

Thượng Duy Quân đứng dậy cười nói, "Lương tiểu thư yến tịch nhất định phải tham gia, mời mời."

Triệu Giác đứng dậy, nhìn Tần công tử hỏi, "Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, tại Đại Ung quan chức thế nào?"

Tần công tử chỉnh áo nói, "Tại hạ Tần Tranh, hiệu lực dưới trướng Tề Vương."

Triệu Giác cười nói, "Tần công tử miệng như lợi kiếm, Triệu Giác bội phục, chỉ là có những chuyện nói có hay đi nữa cũng không qua được thực lực cùng lợi ích, Nam Sở ta tự nhận không có tư cách ngang vai vế với Đại Ung, nếu Đại Ung tiến công Thục Quốc, Nam Sở ta nên gươm ngựa sẵn sàng, cầu tự bảo."

Tần công tử thấy Triệu Giác cố chấp như vậy, cười khổ đáp, "Đức Thân Vương khư khư cố chấp, không lời nào nói động, Tần Tranh lỗ mãng, mong vương gia thứ tội."

Triệu Giác hơi gật đầu nói, "Bản vương quân vụ bận rộn, xin cáo từ trước, mong chư vị thứ tội." Chúng nhân không ngờ Triệu Giác lại quả quyết như vậy, vốn tính tiệc rượu say sưa lại lựa lời khuyên giải, lúc này chỉ có thể bất lực đưa tiễn. Mấy người đều thi thoảng biến sắc mặt, trong lòng ta động một cái, đột nhiên đứng dậy nói, "Chư vị đại nhân đều đã mệt nhọc, liền để hạ quan tiễn vương gia đi." Tề Vương đám người đều không có tâm trạng quan tâm, Thượng Duy Quân cay đắng nói, "Cũng được, cũng được."

Ta theo Triệu Giác đi ra, Triệu Giác có chút mệt mỏi, ta nhìn kĩ vị thân vương tuổi qua 30 này, những năm nay áp lực của hắn nhất định rất lớn, 3 năm không gặp, hai hàng tóc mai đã hơi bạc, trên người hắn lộ ra khí thế kiên nghị bất khuất, đây là cột chống trời của Nam Sở ta a, ta vừa kính ngưỡng, vừa khó chịu thay hắn, hết mình cố gắng không thể giải thích với người, thực không hiểu vì sao lại có dũng khí như vậy. Triệu Giác phát giác ánh mắt ta, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi là ai?"

Ta cung kính đáp, "Hạ quan Giang Triết, Hàn lâm viện Thị độc, hiện tại hầu giá bên cạnh quốc chủ."

Triệu Giác ngạc nhiên, hỏi, "Ngươi chính là Giang Triết, vì sao ngồi cùng Tề Vương?"

Ta vội giải thích, "Hạ quan phụng mệnh tiếp đãi Tề Vương, hôm nay Tề Vương phải bắt hạ quan tại trường. Hạ quan may mắn được nghe vương gia giáo huấn, tam sinh hữu hạnh."

Triệu Giác tuy có chút kinh kì, cũng không đi sâu, cay đắng nói, "Ta nghe qua thơ của ngươi, thật hay, "Tuý lí thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lí phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh. Sa trường thu điểm binh. Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền lương. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sanh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sanh."" Hắn dường như chìm đắm trong bài ta viết ở Giang Hạ "Phá Trận Tử", vô ý vuốt tóc mai một lúc sau mới nhàn nhạt nói, "Ngươi cho là chúng ta nên đánh Thục Quốc sao?"

Ta thấy xung quanh không có người ngoài, liền đáp, "Trước khi tại hạ bày tỏ ý kiến, thứ hạ quan hỏi 3 vấn đề?"

Triệu Giác kinh ngạc nhìn ta một cái nói, "Ngươi hỏi đi."

Trong mắt ta thoáng qua một tia bi ai, hỏi, "Thứ nhất, xin hỏi vương gia, Nam Sở ta trên có quốc chủ, hạ có thứ dân, có người nào giống vương gia hiểu được dã tâm lang sói của Đại Ung?"

Triệu Giác trầm mặc nửa ngày mới đáp, "Không có mấy ai, dù là thuộc hạ thân tín của ta cũng đều khuyên ta công Thục Quốc."

Ta lại hỏi, "Thứ 2, xin hỏi Tề Vương, nếu Đại Ung tự đánh Thục Quốc, Thục Quốc cầu ta xuất binh cứu trợ, Nam Sở ta dám xuất binh sao?"

Triệu Giác thê lương nói, "Không dám, quân thần nước ta tất sẽ ngồi nhìn Thục quốc diệt vong."

Ta biết hắn đau lòng, nhưng vẫn hỏi câu thứ 3, "Thứ 3, nếu vương gia cản trở công Thục, mà quốc chủ ý chỉ đã quyết, chỉ có thể chọn tướng lĩnh khác, không biết Nam Sở ta còn ai có thể so được với tướng quân lãnh binh đánh trận?"

Ta liên tục hỏi 3 câu, từng câu càng sắc bén, Triệu Giác nghe thấy mồ hôi lạnh ứa ra, chằm chằm nhìn ta.

Ta cúi đầu nói, "Nay, nước ta đã không thể tự chủ, nếu vương gia khăng khăng một mực, quốc chủ phái người khác đánh Thục quốc, binh sĩ nước ta vốn không bằng Thục Quốc và Đại Ung, nếu khi công Thục tiêu hao quá lớn, Đại Ung dục chiếm Nam Sở ta, thế như chẻ tre, nếu vương gia tự mình dẫn binh, có thể đạt được Ba Thục bộ phận yếu hại làm căn cơ, lại có được Lũng Hữu Quan trung làm hòa hoãn, lại thủ chắc Tương Phàn, vậy thì Đại Ung bị vào thế bắt buộc, tối thiểu có thể bảo đảm Nam Sở mấy chục năm ngai vàng, sau này nếu Nam Sở ta có thể nằm gai nếm mật, chưa chắc không thể có được thiên hạ."

Triệu Giác trên mặt lộ ra vẻ bi thương, sau đó lại hồi phục bình tĩnh, sau đó trong mắt lại hiện lên thần sắc kiên nghị, nói, "Giang đại nhân thực là vô song quốc sĩ, nếu là ta lãnh quân đánh Thục, Giang đại nhân có muốn làm phụ tá của ta?"

Nói đùa gì vậy, ta không muốn lên chiến trường, vì thế nhàn nhạt nói, "Hạ quan không thông quân lược, không dám tuân theo, nếu vương gia có điều chưng cầu, hạ qua tất không gì không nói, nói cho bằng hết."

Triệu Giác sững sờ nhìn ta một cái, dường như không hiểu ta vì sao chối đẩy con đường lên mây xanh như vậy, hắn trầm giọng nói, "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, Giang đại nhân là thần dân Nam Sở ta, há có thể không vì Nam Sở tận lực, ngươi suy nghĩ cho thật kĩ đi." Nói xong dẫn người rời đi.

Ta tức giận nhìn theo bóng lưng Triệu Giác, đồ lấy oán báo ân, ta vừa mới chỉ điểm ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy, muốn để ta lên chiến trường, thực há có lẽ đó, làm sao đây, tìm ai giúp ta không cần tòng quân xuất chinh đây? Ta khổ sở nghĩ.
« Chương TrướcChương Tiếp »