Ta bồi Tề Vương điện hạ đi trên đường, Tề Vương hưng chí bừng bừng hỏi ta cảnh vật xung quanh, ta đối với những thứ này tuy không phải đặc biệt hiểu rõ, nhưng cơ bản vẫn có thể nói được, nhưng vì tới sông Tần Hoài phải đi qua nơi phong nguyệt thịnh nhất là đường Tần Hoài, hai bên đèn l*иg sáng chưng, tất cả thanh lâu quán rượu đều đại môn mở lớn, trước cửa đều có nô bộc, nhiều nơi trước cửa còn có nữ tử oanh thanh yến ngữ chào mời khách, nhóm người chúng ta ai cũng tướng mạo không tệ, nhất là Tề Vương một thân cẩm bào, khí độ bất phàm, chính là bộ dạng của khách thanh lâu.
Vì thế không ít nô bộc kĩ nữ đều muốn tới lôi kéo, nhưng ta phát hiện mười mấy người hán tử trang phục bình thường hữu ý vô ý vây chúng ta lại, đẩy đám người kia ra, như là bảo vệ chúng ta 3 người, mười mấy người này tướng mạo đều rất bình thường, nhưng ai cũng hình thể khôi ngô, dưới ống tay áo lờ mờ thấy được cơ bắp nổi lên, đi đường bụi đất ngưng mà không tán.
Trong lòng ta biết đám người này nhất định là thị vệ của Tề Vương, phải vậy chứ, đường đường một thân vương đi dạo, sao có thể không có thị vệ bảo hộ? Nếu hắn đã có hộ vệ, ta liền không cần lo lắng vấn đề an toàn rồi. Thả lỏng một cái, ngay cả cảnh tượng khiến ta xấu hổ hai bên đường cũng không thể làm ta khẩn trương được nữa.
Đi không được bao lâu, liền tới bờ sông Tần Hoài, trên mặt sông vô cùng rộng rãi kia đang neo đậu hơn 10 chiếc thuyền hoa lớn nhỏ, chiếc lớn nhất bên trong ánh đèn rực rỡ, không giống những thuyền hoa khác truyền tới tiếng trúc cầm, tiếng đoán số uống rượu.
Chúng ta đi trên bờ, nơi đây đều là một chút thuyền nhỏ, ta liền hướng về một người thuyền nương yểu điệu hô lên: "Thuyền gia, đưa chúng ta tới Phiêu hương họa phảng." Người thuyền nương ngẩng đầu cười nói, "Mấy vị gia tới muộn rồi, chỉ sợ Phiêu hương phảng hôm nay đã đầy khách rồi, gia không thấy trên thuyền đã bắt đầu treo hồng đăng, chính là đầy khách rồi, rất nhanh phải nhổ neo rồi."
Tề vương tức giận nhìn ta, ta bình tĩnh nói, "Chúng ta đã đặt chỗ, đa tạ thuyền gia nhắc nhở." Sắc mặt Tề Vương liền hòa hoãn lại. 3 người chúng ta lên thuyền nhỏ, tiếp theo mười mấy người thị vệ âm thầm bảo vệ cũng tự mình lên thuyền, thuyền nhỏ trên sông rẽ trái quẹo phải, chỉ một lát liền tới thuyền hoa.
Sau khi lên thuyền hoa, một trung niên nữ tử cực có tư sắc, trang điểm diễm lệ nóng bỏng nhiệt tình lên nghênh đón, chưa nói đã cười, lên tiếng chào hỏi, "Ai da, thì ra là trạng nguyên lang a, nô gia nghe nói trạng nguyên lang đặt một phòng, còn cho là có người mạo danh nữa, ai chẳng biết Giang đại nhân không thích nhất là chỗ phong nguyệt chúng ta."
Ánh mắt ta từ bộ ngực trắng như tuyết của nàng ta rời đi, cười đáp, "Người đẹp nói đùa, ta một hàn lâm nho nhỏ, ngày thường sao có tiền tới Phiêu họa phảng chứ, hôm nay là ta theo khách quý tới chỗ này gặp Phiêu Hương cô nương, người đẹp phải phục vụ thật tốt đấy."
Người đẹp sớm nhìn thấy Lý Hiển, nàng ta gặp khách vô số, nhìn một cái liền biết Lý Hiển là một khách khó kiếm, lập tức nở mày nở mặt, uốn éo lên trước mặt Tề Vương uyển chuyển khom mình nói, "Quý khách từ xa tới, diễm nương nghênh đón muộn, mong quý khách thông cảm, vị này…." Ánh mắt bà ta chuyển hướng ta, ta thức thời đáp, "Vị này là Lý công tử, vị này là Tần công tử." Diễm nương yêu kiều nói, "Hai vị quý khách mau mời vào, hôm nay Phiêu Hương cô nương tâm tình không tệ, mấy vị nếu may mắn còn có thể được Phiêu Hương xem trọng nữa."
3 người chúng ta được diễm nương dẫn vào một gian phòng rộng rãi trang nhã, còn những người thị vệ thì được dẫn tới những gian bên cạnh, tự có thị nữ phụng bồi.
Gian phòng này tinh mỹ trang nhã, bên trong đèn sáng rực, gần cửa sổ đặt một bàn tròn lớn, còn lại quá nửa để trống, xem ra là nơi ca múa mua vui cho khách, bên phải có một cánh cửa nhỏ, bên trên treo rèm châu, bên trong ẩn hiện một căn phòng ngủ, xem ra thực là một phòng cực đẹp.
Hai bên đứng 8 người thị nữ tướng mạo xinh đẹp, đi lên thay 3 người cởϊ áσ khoác, 3 người ngồi xuống bàn gần cửa sổ, sau đó những thị nữ kia giống như hồ điệp bay tới, chẳng mấy chốc trên bàn liền bày trà rượu, sau đó 3 người thị nữ xinh đẹp nhất ngồi bên cạnh 3 người, vốn diễm nương kia an bài hai bên 3 người đều để trống, để mọi người đều có thể trái ôm phải ấp, vị Tần công tử tướng mạo tuyệt diễm kia liền cự tuyệt ý tốt, tự mình ngồi bên cạnh Tề Vương, diễm nương hiểu nhiều biết rộng đương nhiên không biểu hiện ra dị dạng, nhưng ta trong lòng run lên, đây không phải là thật chứ, vị Tần công tử này lại là một đồng tính, trước đây chỉ là hoài nghi mà thôi, lần này ta thực toàn thân ác hàn.
Vị Tần công tử này dường như quan sát thấy ta bất thường, lạnh lùng nhìn ta một cái, trong mắt đầy sát khí. Đến khi hắn quay đầu lại ta mới thở ra một hơi, hạ quyết tâm sau này nhất định phải nuôi mấy cao thủ ở bên, Tiểu Thuận Tử rốt cục không phải người tự do, nhưng đi chỗ nào tìm được hộ vệ hết mực trung thành đây, thực có người như vậy cũng không tới nghe lệnh một hàn lâm nhỏ như ta đi.
Chúng ta được thị nữ bầu bạn từ từ uống rượu, đợi đến khi Phiêu Hương cô nương tới, những thị nữ này dường như có chút bất an, cũng khó trách, Tề Vương quả thực là phong lưu phóng khoáng, thường thường thủ nhãn ôn tồn, vị Tần công tử thì thần sắc lạnh băng, không chút để ý thị nữ ở bên, luôn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thị nữ bên cạnh Tề Vương.
Ta lại chỉ ôn văn lễ mạo kính nhi viễn chi, khiến bọn họ tay chân luống cuống, đang lúc bối rối, cửa phòng bị đẩy ra, một nữ tử tuyệt mỹ ung dung đi vào, khuôn mặt xinh đẹp như non nước không bôi son phấn, làn da trắng mịn óng ánh đi kèm chút ửng đỏ, giống như vừa tắm xong, mái tóc như thác nước đen bóng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, trên người khoác một trường bào rộng rãi, thân thể nàng trong nữ tử Nam Sở cũng được tính là tinh tế duyên dáng, nếu luận dung mạo khí chất, nữ tử này tuy mỹ lệ, nhưng vẫn là thường thấy, nhưng khó được nhất là tư thái mị cốt trời sinh.
Nữ tử nhẹ nhàng đi vào, ngồi đối diện 3 người, mắt đẹp lưu chuyển nói, "3 vị quý khách lần đầu tới gặp Phiêu Hương, Phiêu Hương tới muộn như vậy thực khiến 3 vị đợi lâu rồi." Thanh âm thực tiêu hồn thực cốt, ta và Tần công tử đều không tự chủ được mặt đỏ lên, chính Tề Vương Lý Hiển trên mặt cũng lộ ra thần sắc khác biệt.
Nữ tử ánh mắt dừng trên người Tề Vương một lát, cười nhẹ, "Phiêu Hương nghe nói Tề Vương điện hạ là anh hùng hiếm có, càng là hào kiệt thương hoa tiếc ngọc, sao hôm nay lại rụt rè như vậy?" Ta không hề kì quái Liễu Phiêu Hương lại đoán ra thân phận Lý Hiển, chỉ muốn xem Lý Hiển phản ứng thế nào.
Lý Hiển ban đầu có chút kinh nghi, nhưng lập tức cười nói, "Ồ, tiểu nữ tử thực thông minh, lẽ nào gặp qua bản vương?"
Liễu Phiêu Hương thấy Lý Hiển không hề giấu giếm, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, đáp, "Điện hạ tuy mặc quần áo Nam Sở, lại đại khái không thích giày lụa, vẫn đi giày gấm của quý nhân Đại Ung, lại nói vương gia phong độ khí phách, đoạn thời gian này nô gia sớm đã nghe nói Tề Vương điện hạ tới Kiến Nghiệp, điện hạ nếu không đến, chẳng khiến Phiêu Hương tự thương hại sao. Đến như vị Giang hàn lâm đây, chính là khó gặp được một lần, nếu không đi cùng điện hạ, chỉ sợ Phiêu Hương tới nay cũng không có cơ hội gặp mặt."
Ta có chút thẹn thùng, ta từng nhận được Liễu Phiêu Hương thϊếp mời, mời ta tới Phiêu Hương họa phảng bái phỏng, nhưng ta túi rỗng tuếch, vì thế liền từ chối khéo. Tần công tử vốn có chút buồn bực nhìn Tề Vương, hiện giờ lại cười nhẹ nhìn ta, dường như đối với việc ta cự tuyệt Liễu Phiêu Hương rất vui vẻ. Ta vội nói, "Liễu cô nương nói đùa, hạ quan không chút tài sản, sao có tư cách tới đây."
Liễu Phiêu Hương nhàn nhã đứng dậy, ngồi bên cạnh ta, ôm tay ta nói, "Thực là, lẽ nào trạng nguyên công cho rằng chúng ta những thanh lâu nữ tử này không có chút nào chân tình, Phiêu Hương không thể thích tài hoa của trạng nguyên, lấy thân tương báo sao?"
Ta thiếu chút bật cười, Liễu Phiêu Hương nếu không thích kim tiền, sao lại thành Kiến Nghiệp đệ nhất hoa khôi? Ta biết được rất nhiều quý nhân làm quan ở Kiến Nghiệp đều là khách của Liễu Phiêu Hương, chỉ là ta cũng nghe nói Liễu Phiêu Hương quả thực là một kì nữ, không có ngàn vạn gia tài tự nhiên là không có được nàng, nhưng dù có kim tiền quyền thế cũng chưa chắc có được Liễu Phiêu Hương, quốc chủ thúc phụ, Hàn vương Triệu Đức Long từng tới Phiêu Hương phảng, đêm đó liền muốn qua đêm, nào ngờ Liễu Phiêu Hương không thích hắn, bất luận Triệu Đức Long nói tốt thế nào cũng không lưu hắn, sau cùng Triệu Đức Long lấy quyền thế ra bức bách, nào ngờ Liễu Phiêu Hương thà chết không khuất phục, Triệu Đức Long không tiện dùng cứng chỉ có thể rời đi, sau đó nhiều lần muốn làm khó Liễu Phiêu Hương, vì Liễu Phiêu Hương nhiều ân khách nên thôi.
Sau đó có người hỏi nàng, Hàn Vương tuy tuổi quá ngũ tuần, nhưng tướng mạo tinh lực đều hơn người, nàng tại sao không phục tùng? Liễu Phiêu Hương cười lạnh đáp, "Nô gia tuy là hạ tiện nữ tử, nhưng vẫn hiểu được cái gì là trung hiếu nhân nghĩa, Triệu Đức Long năm đó lãnh binh đánh trận, chính mình gan nhỏ đánh thua trận, bộ hạ liều chết chiến đấu, cứu mạng hắn, hắn lại lấy oán báo ân, tố cáo bộ hạ không nghe tướng lệnh, làm lỡ quân cơ, phán trảm hình, chuyện này Nam Sở ai cũng biết, chỉ là ngại hắn thân phận quyền thế không dám chỉ trích hắn mà thôi, loại tiểu nhân hèn nhát ấy chính là thanh lâu nữ tử như nô gia cũng coi thường."
Việc này truyền ra, ai ai cũng coi thường Hàn vương, đối với Liễu Phiêu Hương liền nhìn bằng cặp mắt khác, chẳng bao lâu sau, Hàn Vương buồn bực mà chết, vì chuyện này Liễu Phiêu Hương danh động thiên hạ, mới thành Kiến Nghiệp đệ nhất danh kĩ, kì thực chưa chắc không có ai mạnh hơn Liễu Phiêu Hương, chỉ là không ai giống nàng thẳng thắn hiệp nghĩa mà thôi.
Trước đây ta nghe được chuyện này tuy cũng thấy khâm phục, chẳng qua là không có tiền, không dám tới gặp nàng, nếu sớm biết nàng không thu ta bạc, ta nói không chừng liền tới gặp nàng. Đại khái thấy ta thần sắc mê say, Tần công tử khinh bỉ nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh băng đó lập tức khiến ta tỉnh lại, nghĩ tới ta là bồi Tề Vương điện hạ tới. Vì thế ta liền nhẹ nhàng rút tay ra cung cung kính kính nói, "Đa tạ Phiêu Hương thưởng thức."
Liễu Phiêu Hương oán trách nhìn ta một cái, nộ khí bừng bừng đứng lên, đi tới bên cạnh Tề Vương, loại nhăn mặt cau mày thần sắc động nhân ấy khiến 3 người chúng ta đều không tự chủ ngây ra, sau đó Liễu Phiêu Hương liền không nhìn ta một cái, chỉ cùng Tề Vương điện hạ nói cười, còn thi thoảng nói chuyện cùng Tần công tử, thủ đoạn nàng rất cao minh, biểu hiện nhiệt tình thân thiết, cũng không lộ ra quá mức phóng đảng, ngay cả Tần công tử lạnh như băng cũng có chút cười nhẹ.
Liễu Phiêu Hương thực là một tuyệt thế vưu vật, uống mấy ly rượu, nàng liền đứng dậy hô một tiếng, từ bên ngoài đi vào một thị nữ áo lục, tay ôm các loại nhạc khí, trong tiếng nhạc bắt đầu múa, đủ loại dáng vẻ, vũ đạo nhiệt tình như lửa cháy khiến ta say mê, khi ta thấy thần tình trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Phiêu Hương, liền biết nàng đem sinh mạng của mình nhập vào trong vũ đạo, một khắc này ta thực đối với nàng động tâm.
Tới khi Liễu Phiêu Hương dừng lại, ta thấy nàng cũng nhìn phía ta, 4 mắt chạm nhau, Liễu Phiêu Hương đột nhiên lộ ra thần sắc cực kì vui mừng, sau đó lại đi về bên cạnh Tề Vương, uể oải ngồi bên cạnh hắn, bộ dáng uể oải xinh đẹp khiến người khác lập tức muốn ôm lên trên giường.
Lúc này diễm nương liền tiến vào cười nói, "Đêm đã khuya, mời Giang đại nhân, Tần công tử tới phòng bên nghỉ ngơi, nếu có thị nữ yêu thích, không ngại mời bọn họ đi cùng."
Trong lòng ta có chút say sưa, vội đứng dậy cáo từ, rồi mời Tề Vương điện hạ nghỉ ngơi, Tần công tử ngây ra, đột nhiên đứng dậy ra ngoài. Ta vội theo hắn ra.
Cho thị nữ ra, ta ở một gian phòng dễ chịu nhưng không lớn lắm nằm cả quần áo lên giường, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, đầy hình bóng của Liễu Phiêu Hương, nghe được tiếng nước róc rách bên ngoài, ta chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Đương lúc ta nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm thấy có người cởϊ qυầи áo ta, ta trong lòng lạnh run, không phải là Tề Vương tới thâu tập ta chứ, liền vội mở mắt, chính muốn kêu gào, liền thấy một khuôn mặt như hoa như ngọc, chính là Liễu Phiêu Hương, ta liền mềm xuống, lập tức không kêu ra được, Liễu Phiêu Hương thấy ta tỉnh lại, xinh đẹp cười một cái, tay nhỏ khẽ động, một lát liền tự cởϊ qυầи áo, lộ ra ngọc thể tú mĩ yêu kiều, ta từ từ duỗi tay ôm lấy nàng, nhưng lại có chút do dự, lẩm bẩm, "Tề Vương."
Liễu Phiêu Hương phốc một tiếng cười nói, "Ngài không biết sao, Tần công tử kia là nữ tử, chúng ta còn chưa cởϊ áσ, nàng đã nhịn không được xông vào trong rồi, ta nhường phòng lại cho họ rồi. Đại trạng nguyên, ngài còn đợi gì nữa?"
Ta tuy học qua thuật phòng the, nhưng chưa từng thật sự chạm qua nữ nhân, nhất thời không biết làm sao, Liễu Phiêu Hương hiểu ý, lật tay ôm lấy ta, ta chỉ thấy trong đầu oanh lên một tiếng, bất chi bất giác cởi bỏ quần áo, cảm thấy thân thể nữ tử mềm mại ấm áp quấn lấy mình, ta cuối cùng cũng hoàn toàn mê thất rồi, hoàn toàn đắm chìm trong nam hoan nữ ái.
Sau khi ta mệt mỏi ngủ thϊếp đi, Liễu Phiêu Hương nhắm mắt nghỉ một lúc rồi dậy, lấy y phục khoác lên, chẳng mấy chốc liền gọi 2 thị nữ vào, 2 thị nữ nhẹ tay nhẹ chân thay ta tắm rửa thay quần áo, ta tuy từng tỉnh một lúc, nhưng nửa đầu ngón tay cũng không muốn động, đến khi tỉnh lại, đã nằm trên một chiếc đệm sạch sẽ, mặc áo ngủ thơm tho, ta nhìn sang Liễu Phiêu Hương đang ngủ say bên cạnh, mặt liền đỏ, lúng túng nói không nên lời.
Liễu Phiêu Hương mở mắt cười nhẹ: "Trạng nguyên lang, không cao hứng bị thanh lâu nữ tử như ta đoạt mấy tấm thân đồng tử sao?" Ta càng mặt đỏ tai hồng, lúc sau mới nói, "Cô gả cho ta được không?" Liễu Phiêu Hương đầu tiên trào phúng cười một cái, nhưng thấy ta thần sắc chân thành, than một tiếng nói, "Không được."
"Sao, phải có rất nhiều bạc sao, cần bao nhiêu, ta sẽ có cách." Ta vội hỏi.
Liễu Phiêu Hương mím môi cười, "Không phải, ta sớm đã kiếm đủ bạc, chuộc lại được tự do rồi."
Ta ảm đạm, "Vậy, cô không gả cho ta có phải là ta không đủ tư cách?"
Liễu Phiêu Hương kinh ngạc hỏi, "Ngài là hàn lâm học sĩ, ta chỉ gả cho ngài làm thϊếp cũng khó tránh ảnh hưởng tiền đồ của ngài, ngài thực muốn lấy ta làm vợ sao?"
Ta nhàn nhạt nói, "Vậy thì quan hệ gì, cùng lắm ta từ quan là được, dù gì ta cũng không phải rất thích làm quan, mấy năm này ta cũng có chút tích góp, mua mấy trăm mẫu đất vẫn là có thể, chỉ là ta sợ cô không thích cuộc sống thanh bần như thế."
Liễu Phiêu Hương lộ ra nụ cười không nói nên lời, nói, "Ta biết ngài thực lòng, hơn nữa không có chút nào do dự, ta tiếp khách vô số, vốn sớm có ý hoàn lương, nhưng khi ta kiếm đủ bạc rồi, đột nhiên lại nghĩ, ta có thể gả cho ai đây, đám sắc quỷ tự cho là phong lưu kia, chỉ nhìn mặt đã khiến ta buồn nôn, nếu là người thật thà lại hiềm hắn ngốc nghếch vô vị, tuy có mấy người khiến ta ái mộ, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải gả cho hắn, sau này tuổi già sắc suy, bị hắn vứt như giày hỏng lại khiến ta lạnh tâm. Ài, hôm nay gặp được ngài, ngài là thật sự yêu thích ta múa, ta nhìn ra được, ngài biết ta tại vũ nghệ đổ biết bao nhiêu tâm huyết, vì thế ta tự mình hầu ngài chăn gối, vui mừng quân tử chân thành với ta, vậy nhưng vẫn không thể a, Phiêu Hương tính tình tùy tiện, không thể theo chồng dạy con, ta giống như chim én Giang Nam, thích phồn hoa, thích tự do, không thể lại bị nhốt trong l*иg, Giang lang, sau này Phiêu Hương có thể gặp hết nam tử trong thiên hạ, nhưng Giang lang phải nhớ Phiêu Hương trong lòng yêu nhất thủy chung là chàng, chàng không được ghét bỏ Phiêu Hương, thi thoảng tới thăm ta được không."
Ta trong lòng đau đớn, ta nghe ra được, Liễu Phiêu Hương nói là thật lòng, không có chút nào giấu giếm, nữ tử đặc biệt như thế, thực không có nam nhân nào có thể lưu nàng lại được. Nắm lấy tay nhỏ của nàng, ta nói, "Phiêu Hương danh động kinh hoa, Giang Triết tuy có chút quan chức nho nhỏ, nếu thường tới gặp mặt, khó tránh gặp phải thị phi, hôm nay cách biệt, tuy không phải vĩnh biệt, cũng khó được gặp lại, Phiêu Hương, Phiêu Hương, nàng ta tương vong chốn giang hồ, hơn là đồng cam cộng khổ, nếu ngày sau gặp lại, nàng không được coi ta như người qua đường mới được."
Liễu Phiêu Hương kiều thân chấn động, nàng biết thanh niên tâm ý, hắn sẽ không cùng nàng lén lút tâm tình, nếu không thể lấy nàng làm vợ, sau này cũng sẽ không tới tìm nàng, nhưng nàng cũng đã thấy đủ, trong đời người hư tình giả ý này, nàng cuối cùng cũng có được một phần chân tình.
Khi ta đi khỏi phòng, thấy Tề Vương tâm tình thỏa mãn, cùng Tần công tử mặt đỏ bừng không dám nhìn ai, liền cung cung kính kính nói, "Điện hạ, chúng ta sớm chút về dịch trạm nghỉ ngơi thôi." Tề vương nhìn ta cười đáp, "Thế nào, đêm qua xuân phong có đắc ý?"
Ta trong lòng lẩm bẩm, hắn biết ta ở cùng Phiêu Hương sao? Ta chỉ cười nhạt, một bộ dáng thần bí, Tề Vương hồ nghi nhìn ta một cái, xem ra đêm qua hắn mải hái hoa, đám thị vệ của hắn chắc cũng phong lưu. Lúc lên bờ, ta không tự chủ được quay đầu lại nhìn, Phiêu Hương họa phảng kia trầm tĩnh dị thường, nơi đó chôn vùi mối tình đầu của ta.
Đám Tề Vương trở về xong, ta vội trở về nơi ở, thấy trên bàn đặt một mảnh giấy, bên trên viết, "Đêm qua phong lưu khoái hoạt, không biết nhìn chằm chằm bên cạnh, Tề vương người này, tâm địa khó lường, kẻ giám thị ta đã xử lý."
Tay ta run lên, Tiểu Thuận Tử thật trung thành, chỉ là không biết ta có tài đức gì mà được hắn đối đãi như vậy.
Cũng vào lúc này, trong dịch quán, Tề Vương mặt trầm như nước, bên dưới đứng một thị vệ sắc mặt hổ thẹn. Tề Vương lạnh lùng nói, "Ngươi nói ngươi không giám thị Giang Triết, vì sao?" Thị vệ nọ mặt đầy kinh hoảng đáp, "Điện hạ thứ tội, thần vốn phụng mệnh ở phòng đối diện giám thị Giang Triết, nhưng không biết vì sao đột nhiên ngủ mất." Tề Vương thần sắc càng thêm nghiêm tuấn, lại không hề trách tội, chỉ để hắn lui đi.
Tần công tử ngồi gần hắn nhàn nhạt nói, "Ta đã kiểm tra qua, hắn là bị người điểm huyệt. Có thể tại nơi nhỏ hẹp như vậy thần không hay quỷ không biết điểm huyệt của hắn, người này võ công tối thiểu là ở trên ta."
Tề Vương nghi hoặc, "Nhưng ta thấy Giang Triết không biết võ công, lẽ nào hắn đã tới cảnh giới phản phác quy chân?"
Tần công tử hơi cau mày, nghỉ nửa ngày rồi nói, "Trên đời này đạt tới cảnh giới như vậy chỉ có gia sư, Thiếu lâm tự Từ chân trưởng lão, cùng với Ma môn tông chủ Kinh Vô Cực 3 người, Giang Triết này tuổi trẻ như vậy, ta tuyệt đối không tin hắn có thể đạt tới cảnh giới đó."
Tề Vương như có điều suy nghĩ nói, "Nhị ca và Lương Uyển đều nói ta chú ý tới Giang Triết này, vốn ta còn không cho là vậy, nhưng hôm nay gặp mặt, liền thấy người này thâm bất khả trắc, chuyện đêm qua càng khiến ta khó giải a. Nam Sở tuấn kiệt quả nhiên bất phàm, may thay, may thay, người này giấu nghề, dường như sẽ không trở thành chướng ngại của chúng ta."
Tần công tử cúi đầu nói, "Nếu ngươi cảm thấy hắn phiền phức, ta có thể giúp."
Lý Hiển lắc đầu đáp, "Nhân vật như vậy, sao có thể gϊếŧ dễ dàng, lại nói chúng tia cũng chưa chắc thành công." Nói xong trong mắt hắn hiện lên tia sáng chói mắt.