- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Chương 4: Phẩm Họa Minh Oan
Nhất Đại Quân Sư
Chương 4: Phẩm Họa Minh Oan
Hiển Đức năm 18 kỉ tị, tháng 3, ta đã 22 tuổi, khi vừa trúng trạng nguyên, có rất nhiều người tới làm mối, đều bị ta uyển chuyển cự tuyệt, lấy lý do tuổi còn trẻ, muốn đọc thêm nhiều sách, vì triều đình hiệu lực, sau đó chuyện như vậy liền ít đi.
Vì người mắt sáng đều nhìn được ra, vị trạng nguyên trẻ tuổi là ta hoàn toàn không có du͙© vọиɠ thăng quan tiến chức, hoàn toàn đắm chìm trong biển sách, thậm chí có một chút si mê, người như vậy không hề phù hợp với yêu cầu của thế gia đại tộc, vì thế ta liền có được sự thanh tĩnh hiếm có.
Một ngày nọ, ta theo lệ cũ tới hàn lâm viện chuẩn bị công tác, thì thấy một đám người vậy ở chính đường, không tự chủ kinh ngạc, phải biết tuy ta cũng được xưng là hàn lâm học sĩ, nhưng trong hàn lâm viện vẫn phân biệt cao thấp, ta vì là trạng nguyên, trực tiếp vượt qua bậc thấp nhất là thứ cát sĩ, kiểm thảo, trực tiếp làm chính thất phẩm biên tu, bên trên vẫn còn biên soạn, thị giảng, thị độc, thị giảng học sĩ, chưởng viện học sĩ các cấp, nhưng ta thấy đám người bên đó, trên có chưởng viện học sĩ Tạ Hiền, dưới có một người nhị giáp tiến sĩ cùng khoa với ta, một thứ cát sĩ, điều này làm ta thấy ngạc nhiên, phải biết đám thị giảng học sĩ trở lên có rất nhiều người thường ở bên cạnh quốc chủ bầu bạn, sao lại túm lại một chỗ.
Ta đi qua thì thấy Doãn học sĩ và Điền học sĩ chính đang thao thao bất tuyệt tranh cãi gì đó, mà ở trên chiếc bàn giữa bọn họ, bày một bức cổ họa, bên cạnh đặt một chương tự màu đỏ, viết 7 chữ Thanh sơn cư sĩ lâm giang đồ, thì ra bọn họ đang thảo luận bức họa thật hay giả.
Ta mới hiểu ra, từ khi quốc chủ hạ chiếu kiến lập Sùng văn điện, có không ít người đem thư tịch tự họa trân tàng lấy ra, hi vọng có thể được thu nhận, chỉ là chân chính khoáng thế kiệt tác không dễ tìm.
Doãn học sĩ ung dung nói, "Bức họa này nhật định là giả, Thanh sơn cư sĩ tác phẩm thời đầu đều là thanh lục sơn thủy, phong cách rực rỡ, thời sau vì tu phật đạo, nên tác phẩm phần lớn là thủy mặc, họa phong biến thành điềm đạm tú lệ, bức họa này tuy là thủy mặc sơn thủy, nhưng ta thấy bút phong lởm chởm, trong bức họa vân vụ giống như bổ vào mặt, sông chảy ào ạt, như có nghe thấy, vì thế ta nói đây không phải tác phẩm của Thanh sơn cư sĩ."
Điền học sĩ cũng không chịu kém nói, "Ông nói tuy có lý, nhưng ta thấy bức họa này chất liệu giấy chính là giấy liêm văn được lựa chọn kỹ càng, tuy bảo tồn cực tốt, nhưng có thể nhìn ra nên là khoảng 200 năm trước, thời kì của Thanh sơn cư sĩ, ta thấy trên bức họa có 5 ấn chương của Thanh sơn cư sĩ, từ lời tựa thấy tuyệt đối không có vấn đề."
Những người khác mỗi người theo một phe, tranh cãi không thôi, ta nổi lên hứng thú, tỉ mỉ xem nửa ngày, từ trong kí ức lục tìm nửa ngày, cuối cùng mới ra quyết định.
Lúc này bọn họ cũng nhìn thấy ta, vì những ngày này ta đều biểu hiện ra sự thành thục giám thưởng tự họa, lại là người mới, vì thế 2 vị học sĩ không hẹ mà cùng đi về phía ta, Chưởng viện học sĩ ho một tiếng nói, "Tùy vân, cậu nghĩ sao?"
Ta liền đi tới trước bức họa tỉ mỉ xem một lần, mới mở miệng nói, "Đầu tiên nhìn từ khoản thức, bức họa này thượng khoản là "Kha tử viễn huynh nhã ngoạn", hạ khoản là "Năm thứ hai Nguyên hữu giáp thân mùng 9 tháng 7 kính chế", bên dưới là danh chương "lam thị ninh tuyền", 4 góc tranh đều là ấn chương Thanh sơn cư sĩ, trái phải là ấn đỏ của "ninh tuyền họa ấn", góc trái bên dưới là dấu trắng của "lâm uyên đường chương", góc phải là dấu trắng của "khuê chương các thị giảng lam", góc phải bên dưới là dấu đỏ của "thanh sơn cư sĩ", 4 loại ấn chương này ở các bức họa của Thanh Sơn cư sĩ đều xuất hiện qua, phân biệt ấn chương Điền đại nhân chính là người xuất chúng, tất sẽ không nhìn lầm.
Từ khảo chứng mà xem, Thanh sơn cư sĩ vốn là đại Tấn danh sĩ, chức vị chính tứ phẩm Khuê chương các Thị giảng học sĩ, sau đó Tây tấn xuôi nam, Thanh sơn cư sĩ đau lòng quốc sự, ẩn cư tại Thục trung Lâm uyên đường, nghe nói đương thời cư sĩ nghèo không thể tự cấp, cũng may Thục trung phú thương Kha Minh tiếp tế, mới độ qua mấy năm chiến loạn, mọi người nhìn góc dưới bên phải bức họa có Kha thị 2 ấn chương, có thể thấy bức họa này là Thanh sơn cư sĩ tặng cho Kha Minh."
Ta thở một hơi rồi tiếp tục nói, "Chỗ ấn chương này đều có lai lịch, hơn nữa ta từng đọc qua Thanh sơn cư sĩ Thục trung kí sự, ở quyển 9 có ghi "Tới thu phân, Tử Viễn thiết yến, khách chủ cùng vui, lâm biệt, Kha thị chấp thủ cứu chuyết tác, cảm kích ý thành, nên làm Lâm Giang đồ", sau đó ta tra Kha thị ghi chép, tuy Kha thị đã bị chôn vùi, nhưng ta nhớ vào thời cuối Đông Tấn Đào Khai có Thục chí Thạch sùng thiên, bên trong nhắc tới "Thạch sùng lúc nhỏ, theo hầu Kha thị, Kha thị bạc đãi, sau Thạch Sùng giàu khắp thiên hạ, cấu kết hoạn quan, đổ tội Kha thị mưu phản, chu hết cửu tộc", mọi người xem góc dưới trái phải bức họa có Thạch Sùng ấn chương "kim cốc nguyên mật tàng", hơn nữa Thạch Sùng sau này thân chết tộc vong, những thứ hắn cất giấu đều bị đưa vào cung, mọi người xem, góc trái ở giữa có Trường lăng vương ấn, Trường Lăng vương, vương thất năm cuối Đông Tấn, được Tấn Nguyên đế sủng ái, xét nhà Thạch Sùng chings là Nguyên đế, vì thế bức họa này trong tay Trường Lăng vương khả năng rất lớn.
Vì thế có thể thấy, bức họa này truyền thừa thập phần rõ ràng, vì thế ta cho rằng là thật."
Đại đa số người nghe liên tục gật đầu, chỉ có Doãn học sĩ không phục nói, "Đây chỉ là những gì cậu nói, vậy họa phong lại giải thích thế nào?"
Ta cười đáp, "Điểm này là ý kiến cá nhân ta, nếu sai sót vẫn mong các vị sửa cho, Thanh sơn cư sĩ trước khi nam độ họa phong cởi mở kịch liệt, vì thế thích vẽ thanh lục sơn thủy, nhưng trước đó 1 2 năm họa phong đã dần dần biến thành điềm đạm, cơ bản đều là tiểu thanh lục sơn thủy, dùng thủy mặc nhạt màu vẽ nên, thi thoảng đã xuất hiện thủy mặc sơn thủy, ở Thục trung mấy năm, Thanh sơn cư sĩ cơ hồ không có tác phẩm truyền thế, thẳng tới khi Đông Tấn bình định, mới bắt đầu chuyên vẽ tranh thủy mặc sơn thủy, nhưng sơ kì vẫn thích dùng mực đậm tô lên, bút pháp rắn rỏi, từ đó mà thấy, ta nghĩ Thục trung thời kì tất là thời điểm cư sĩ chuyển họa phong, cũng phù hợp tình hình hiếm có tác phẩm lưu truyền, dù gì tác phẩm không thành thục thông thường sẽ bị chủ nhân hủy mất, ta tại Thục trung kí sự quyển 7 từng đọc được trích lục Thanh sơn cư sĩ hủy tranh."
Nghe tới đây, mọi người đã đồng tình với phán đoán của ta, ánh mắt cũng biến thành tôn kính nhiệt tình, dù gì giống như ta biết nhiều nhớ kĩ không có mấy.
Chuyện này qua đi, ta liền có càng nhiều công việc, quan trọng nhất chính là tới đại nội thư khố chỉnh lý ngự trát, thì ra lúc trù kiến Sùng văn điện có người kiến nghị ta Nam sở lập quốc 16 năm, trải qua hai đời quốc chủ là khai quốc võ đế Triệu Thiệp cùng đương kim quốc chủ Triệu Thắng, tại sách sử ghi lại không đủ hoàn thiện, hy vọng có thể nhân cơ hội này chỉnh lý võ đế chu phê cùng với ngự trát chỉnh lý thành sách, sau khi tấu quốc chủ, quốc chủ long nhan đại hỷ, nhưng chỉnh lý chỗ ngự trát chu phê là một việc vô cùng phiền phức, ta tuy là người mới, nhưng vì năng lực phi phàm, nên Chưởng viện học sĩ Tạ Hiền quyết định sẽ do Thị độc học sĩ thâm niên lâu nhất là Hạ Tủng phụ trách, còn ta hỗ trợ Hạ Tủng, Hạ Tủng thực tế tuổi đã quá hoa giáp, rất mau liền lui về nghỉ hưu, vì thế trên thực tế ta là người phụ trách, mà Hạ học sĩ chạy theo ta mấy ngày liền tự động xin về nhà nghỉ.
Chỗ rắc rối nhất của việc này chính là phải tới Tàng thư khố phía Ngự thư phòng làm việc, nơi đó lưu trữ tất cả văn thư, hơn nữa ta không thể tự tra cứu, phải có quản sự quản lý thư khố đi cùng, vì thế ta liền tại nơi cách quốc chủ không tới trăm trượng bắt đầu làm việc, đây đại khái chính là xa tận chân trời gần ngay trước mắt đi.
Quản sự thái giám họ Vương, râu tóc đều trắng, mỗi ngày ngồi 6 7 canh giờ đơn giản chính là muốn mất mạng, vì thế ngày đầu tiên ta liền thông minh ngoan ngoãn khuyên: "Vương công công, chúng ta cùng nhau thế nào cũng phải 10 ngày nửa tháng, ngài không cần khách khí, chỉ cần tìm một tiểu công công nhanh nhẹn tới giúp, ngài liền cách dăm ba hôm tới xem là được." Vương công công tuổi cũng cao rồi, làm việc lại nhàn rỗi, tàng thư khố tuy cách ngự thư phòng rất gần, nhưng đám công công ty lễ giám đều là sủng thần trẻ khỏe, vì thế vương công công căn bản không leo lên được bên cạnh quốc chủ, nếu không có bản sự tranh sủng, hắn tuổi lại cao, ai lại đi vô cớ làm khó hắn, vì thế hắn căn bản không cần quá lo lắng có người cáo hắn không tận chức.
Vì thế hắn phái một người đệ tử mới thu không được một năm là Tiểu Thuận Tử giúp ta, vì Tiểu Thuận Tử này thông minh tháo vát, hơn nữa đọc qua mấy năm sách, trong đầu có mấy trăm thiên văn tự, đây đối với thái giám đã là khó có được, rốt cục không phải ai cũng giống thái giám ty lễ giám tiếp nhận chuyên môn nghiệp vụ.
Nhưng ta thấy Tiểu Thuận Tử một cái liền giật mình, vì nếu ta không nhớ sai, tiểu tử này chính là tiểu tử bán thân chôn cha ta gặp được khi vừa tới Kiến Nghiệp, sao bây giờ lại thành thái giám rồi, chỉ là đại khái có chuyện gì thương tâm đi, ta cũng không tiện hỏi, dù gì hắn cũng không nhận ra ta, ta liền coi hắn là người xa lạ thôi, thế nhưng tên tiểu tử này thực không tồi, không những chuẩn bị văn phòng tứ bảo thập phần đắc lực, mà chỉ cần ta nói muốn tìm một phần tấu chương hay là ngự trát, hắn đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm được, vì thế bọn ta hợp tác vui vẻ, vốn định 20 ngày làm việc, theo tốc độ hiện tại xem ra 12-13 ngày liền tương đối rồi.
Buổi trưa ngày thứ ba, ta chính đang uống một ly thanh trà sau bữa cơm, chuẩn bị nghỉ một lát rồi tiếp tục, đột nhiên Vương công công nộ khí bừng bừng được 2 tiểu thái giám phục thị xông vào, miệng quát, "Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thuận Tử, tiểu nô tài người ở đâu?" Ta nghi hoặc nhìn hắn, đây là chuyện gì a?
Vương công công thấy ta, đổi thành mặt cười nói, "Giang trạng nguyên, cậu cũng ở đây a?"
Nói thừa, ta không ở đây thì ở đâu, chỗ này lại không cho ta về nhà ngủ trưa.
Ta trong lòng nghĩ, miệng thì nói, "Công công, sao vậy, chuyện gì khiến ngày nổi giận như vậy?"
Vương công công tức giận đáp, "Tiểu Thuận Tử đồ ranh con tay chân không sạch sẽ, lấy mất lọ tị nhân mà ta yêu thích, đó là tiên đế thưởng cho lão nô đó."
Tiểu Thuận Tử mắt mở lớn, phác thông một tiếng quỳ xuống đất nói, "Quyết không có chuyện này, nô tài không có gan như vậy, dám trộm đồ vua ban." Hắn đã tịnh thân hơn một năm, 14-15 tuổi lại là thời phát dục, vì thế thanh âm lanh lảnh, lúc này hắn trong lòng kinh hoảng, càng thêm mấy phần chói tai.
Bên cạnh tên tiểu thái giám the thé nói, "Còn dám cứng miệng, ngươi cho là chúng ta không biết sao, ngươi vốn là kẻ mắc tội cường đạo, Vương quản sự mất đồ, ta liền nghĩ nhất định là ngươi làm, công công tới phòng ngươi tìm một cái quả nhiên là thấy."
Tiểu Thuận Tử sắc mặt biến xanh, liên tục khấu đầu nói, "Không phải nô tài, không phải nô tài làm, chắc chắn có người vu oan."
Vương công công giận giữ, "Ngươi là nói ta vu oan ngươi, hay là Tiểu Phúc Tử vu oan ngươi?"
Tiểu Thuận Tử mồ hôi lạnh tuôn ra, đột nhiên quay người bổ về phía ta cầu khẩn, "Giang đại nhân, ngài là người có học vấn, cầu ngày phân giải với công công, nô tài mấy ngày này đều thị phụng bên cạnh đại nhân, làm sao có thời gian đi trộm đồ."
Ta vốn đang hưng trí bừng bừng xem kịch hay, Tiểu Phúc Tử kia tuy là một con hát giỏi, nhưng ta nghe thấy hắn hô hấp có chút gấp gáp, tim đập gia tốc, sớm nhìn ra là hắn đang vu oan, chỉ là Tiểu Thuận Tử lai lịch không tốt, bối cảnh không sạch sẽ, vì thế không cách nào phân biện mà thôi.
Ta không tính tham gia vào chuyện hậu cung, vì thế chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Tiểu Thuận Tử gấp không biết làm sao.
Vương công công thấy ta không nói, nghiêm giọng nói, "Các ngươi trói hắn lại cho ta, đưa tới Kính sự phòng, đem hắn đánh chết tươi, xem hắn dám trồm đồ, trong cung chính là đại tội đứng đầu."
Ta trong lòng run lên, không phải chứ, lại đánh chết hắn.
Tiểu Thuận Tử bị dọa tới ôm lấy hai chân ta khóc nói, "Cầu đại nhân xem tại Tiểu Thuận Tử hầu hạ chu đáo, cầu tình giúp nô tài, nô tài thực không có ăn trộm."
Ta liền nghĩ tới khi trước hắn bán thân chôn cha bộ dạng khổ sở, không tự chủ mềm lòng, dù gì cũng không phải đại sự gì, hắn lại quả thực bị oan.
Chuyển mắt một cái, tính toán trong lòng, ta nhàn nhạt nói, "Vương công công, ta thấy kẻ nô tài này khóc đến lợi hại, có lẽ thực bị oan chăng?"
Vương công công có chút do dự, lúc sau nói, "Đồ là từ phòng hắn tìm được."
Ta cười đáp, "Tiểu tử này mầy ngày nay đều theo ta, công công là lúc nào bị mất đồ?"
Vương công công nghĩ nghĩ, nói, "Tối hôm qua còn dùng, hôm nay buổi trưa liền không thấy."
Ta cố ý chau mày nói, "Việc này quả thực khó phân giải, vậy đi, hạ quan hiểu chút dịch kinh, hiểu nhất đoán người họa phúc, người ngay oan khuất, ta liền tính một quẻ đi."
Đám thái giám như Vương công công vì nhân sinh gập ghềnh, tín mệnh nhất, hắn mắt sáng lên nói, "Đại nhân biết bói toán, được, lão nô liền đi lấy bàn toán."
Ta xua tay nói, "Quẻ bói nho nhỏ, không cần dùng bàn toán.
Vậy đi, nếu đã là đoán oan khuất, phàm là người có oan uổng, tâm khí tất sẽ chính trực, ta có cách này, để Tiểu Thuận Tử và vị cáo trạng Tiểu Phúc Tử này mỗi người ăn một viên kim đơn ta tự đặc chế, đợi ta cầu khấn trời xanh, nếu vô tội, người đó liền không sao, nếu có tội sẽ bị đau bụng." Nói xong ta lấy từ trong lòng ra một bình ngọc, đổ ra 2 viên kim đan kim quang xán lạn, đưa cho 2 tiểu thái giám.
Vương công công cười nói, "Được, liền để lão nô kiến thức bản sự của trạng nguyên công.
Hai người các ngươi còn không ăn đi."
Tiểu Thuận Tử không chút do dự nuốt xuống kim đan, Tiểu Phúc Tử do dự một lát, đem kim đan bỏ vào miệng, làm một động tác tiểu xảo, kim đan liền trượt xuống tay áo.
Hảo bản sự, ta tán thán không thôi.
Sau đó giả vờ giả vịt cầu khấn trời xanh, không tới thời gian một nén hương, đột nhiên Tiểu Thuận Tử sắc mặt trắng bệch, ai da một tiếng quỳ xuống đất, 2 tay ôm bụng, đau đớn vô cùng.
Mà Tiểu Phúc Tử thì vẫn vô sự.
Hắn đắc ý nói, "Quả nhiên là ngươi trộm, trạng nguyên công cầu khấn thật linh nghiệm."
Vương công công do dự nhìn ta một cái, đang muốn hạ lệnh, ta liền cười nhạt nói, "Ta tuy có chút tài năng, nhưng còn chưa có bản sự mời được thần minh trị tội các ngươi, loại kim đan này là ta đặc chế, chuyên môn dùng để lưu thông tràng vị, hôm qua ta nghe Vương công công nói tuổi đã cao, thường bỏ bữa, loại dược này nếu là người già ăn cùng canh hạt sen vừa hay đắc lực, nếu là thiếu niên huyết khí chính thịnh trực tiếp ăn, thì sẽ bụng đau như cắt, Tiểu Phúc Tử, thuốc của ngươi đâu, giấu ở đâu rồi?" Tiểu Phúc Tử bị dọa liên tục lui về sau, chỉ thấy Vương công công bước dài một cái về trước mặt hắn, nhẹ vẩy tay một cái, Tiểu Phúc Tử lập tức đau đến mặt trắng bệch, Vương công công dễ dàng từ trong tay áo của Tiểu Phúc Tử tìm được kim đan.
Sau đó buông tay ra, Tiểu Phúc Tử ngã xuống, bị dọa mất hồn vía.
Vương công công nhàn nhạt nói, "Tiểu Thuận Tử, còn không qua phòng ta, trên bàn còn một bát canh hạt sen lạnh."
Tiểu Thuận Tử gật đầu, lập tức liền xông ra ngoài, chỉ một lát liền quay lại, mặt đầy sảng khoái, Vương công công cười híp mắt nói, "Đa tạ trạng nguyên công nghĩ cho lão nô." Nói tới cơ hồ muốn cướp bình thuốc trong tay ta.
Một bên nói một bên cáo từ đi ra, chẳng mấy chốc hai người trung niên thái giám đi qua dẫn Tiểu Phúc Tử xuống.
Tiểu Thuận Tử cảm kích quỳ trước mặt ta thiên ân vạn tạ nói, "Ân công hai lần cứu giúp, Tiểu Thuận Tử dù có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo được đại ân." Mắt ta mở lớn, một lúc sau mới nói, "Ngươi còn nhớ ta?" Tiểu Thuận Tử thẹn thùng nói, "Kì thực nô tài nhìn một cái liền nhận ra trạng nguyên công, trước đây đại nhân khảng khái giúp đỡ, tiểu nhân kí ức như mới."
Ta hiếu kì hỏi, "Vậy người sao không nói sớm nhớ ra ta?"
Tiểu Thuận Tử do dự nửa ngày mới nói, "Nô tài, nô tài khi xưa bán thân chôn cha là giả."
Ta liền hai mắt mở càng lớn.
Tiểu Thuận Tử nói, "Nô tài vốn cũng là xuất thân đọc sách, chỉ là sau khi phụ thân qua đời, thúc thúc vì đoạt sản nghiệp, vụиɠ ŧяộʍ bán ta cho đoàn kịch, nô tài từ đó lưu lạc khắp nơi, vì nô tài chịu không nổi đoàn kịch lăng nhục, vì thế cùng mấy huynh đệ chạy trốn, không kế mưu sinh, khắp nơi ăn xin trộm cắp lừa đảo.
Lần đó gặp được đại nhân, nô tài chính đang cùng một lão khất cái nhập bọn, hắn làm cha ruột, ta làm hiếu tử, đại nhân khảng khái giúp đỡ, nhưng 2 chúng ta vì lợi mà đen lòng, lén lút bám theo đại nhân…"
Nói tới đây, hắn càng thêm ngượng ngùng, ta lập tức hiểu ra khi trước kẻ đánh ta ngất là ai rồi.
Nhưng ta vẫn mê hoặc hỏi, "Các ngươi có nhiều tiền như vậy, đủ sinh sống rồi, ngươi sao lại, sao lại?" Ta có chút nói không ra.
Tiểu Thuận Tử cười đáp, "Có thể là báo ứng, chúng ta mấy người bị bị bắt làm đạo phỉ, không ngờ bị quan binh bắt, chúng ta cướp một nhà tông thất, lại đều là những kẻ làm giặc đã quen, vì thế bị phán tử hình, mấy người chúng ta tuổi còn nhỏ, phán án lão gia nói nếu nguyện ý vào cung làm nô có thể miễn tử, 2 huynh đệ của ta ngạnh khí, cứng rắn lên pháp trường, nô tài gan nhỏ, vì thế nhập cung."
Ta than, "Ngươi không phải gan nhỏ, ngươi là có dũng khí, nhân sinh tuy rằng nhiều khổ, nhưng chúng ta phải khổ mà cầu sinh, ngươi có thể sống tiếp, còn có thể đem chuyện xưa ra làm trò đùa, đây mới là dũng sĩ, người coi nhẹ sinh tử đa phần không phải dũng sĩ, mà là trốn tránh trách nhiệm."
Tiểu Thuận Tử đột nhiên một lần nữa quỳ xuống ôm lấy 2 chân ta, đau tới mức ta còn hoài nghi hắn muốn lấy oán báo ân, sau đó ta liền cảm thấy có nước mắt thấm đẫm quan bào.
Từ đó tiểu tử này phục thị ta càng thêm tận tâm tận lực, sau đó ta nghe nói Vơng công công là một võ công cao thủ, Tiểu Thuận Tử chính đang theo hắn học võ, nhất thời tâm huyết dâng lên, lại thêm khâm phục tiểu tử này kiên nhận, vì thế ta liền sao trộm một bản Quỳ hoa bảo điển.
Tiểu Thuận Tử xem tới không nói lên lời, trịnh trọng thu lại.
Nửa tháng sau, ta rời khỏi hoảng cung, mang theo ngự trát chỉnh lý xong, cùng một sự thu hoạch lớn nhất, ta nhiều thêm một người bạn nửa đêm canh ba thông thường tới bái phỏng.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Chương 4: Phẩm Họa Minh Oan