Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Đại Quân Sư

Chương 3: Hàn Lâm Học Sĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng 9 năm 16 Hiển Đức, Giang Triết vào hàn lâm viện, theo lệ vào hàn lâm viện biên soạn, chức thất phẩm.

Tháng đầu năm Hiển Đức 17, Triết lấy bác học đa văn, đặc chiếu tham dự sáng lập sùng văn điện, qua 3 năm, Triết tinh thông giám thưởng, hiểu rõ khảo thí, mỗi ngày quên ăn quên ngủ, tay không rời sách, người nghe đều tán thán không ngớt.

Sau đó được thăng làm hàn lâm viện tu soạn, tòng lục phẩm.

Sùng văn điện điển tàng đều lưu tồn đến nay, bỉ nhân từng thấy, 6 7 phần vì Triết hiệu đính phẩm giám, lệnh người trố mắt.

_________________

Thật là hạnh phúc a, ta duỗi eo, cầm trong tay tập thơ lẻ, mấy ngày qua ta đều ở trong hàn lâm viện Tàng thư lầu, nơi đây không hổ là nơi tàng thư nhiều nhất, có rất nhiều thư tịch ta chưa được xem qua, ta có bản sự nhìn qua không quên, từ trước đều xem qua rất nhiều sách, cơ bản một bản chỉ cần nhìn một lần, liền có thể nhớ được đại khái, cũng may văn chương ta có thể một chữ không sót.

Chỉ là ta dù có bản sự lớn hơn nữa, trên trăm vạn thư tịch ta cũng không xem hết, vì thế tìm một bản hướng dẫn tàng thư, theo thứ tự chọn ra một số chưa đọc qua để đọc từng cái , dù gì ta tại hàn lâm viện cũng khoảng 3-5 năm, thế nào cũng xem được đại khái, đương nhiên ta lưu ý nhất là đám thư tịch bản lẻ chú thích, phải biết sách như vậy rất nhiều đều là tuyệt thế.

Một ngày này, ta tại thư khố tìm sách, vô ý thấy một bản sổ hoàng lăng, nhìn bề ngoài thập phần tinh xảo, nghĩ chắc là tinh phẩm khó kiếm, ta tiện tay lật xem một cái, thiếu chút hôm mê.

Trang đầu máu me viết 8 chữ lớn "muốn luyện thần công, huy đao tự cung." Ta vội gập lại, nhìn bìa, chính là cái gì "quỳ hoa bảo điển", vội vứt qua một bên, ta còn muốn lấy vợ sinh con nữa.

Lúc đó thấy bên cạnh có một bản của Trang tử thời Hán Dưỡng sinh chủ, vội cầm lên lật mấy trang, tuy so với bên ngoài cũng gần giống nhau, nhưng chú giải rất phong phú, chi chít cơ hồ viết đầy giấy trắng, ta lại rất thích xem người khách chú giải, trong đó ngưng tập tâm huyết người đọc sách a, thấy bên cạnh không người, ta tiện tay kéo ghế kê chân qua ngồi, ra ngoài đọc thật lãng phí thời gian a.

Lần này ta đọc liền mê, thì ra người viết phê văn này khả năng là một đạo sĩ kiêm y sinh, viết đều là một chút dưỡng sinh bí quyết, lúc nào nên ăn cái gì, nên uống cái gì, mấy giờ dậy, mấy giờ ngủ, làm sao đả tọa trước khi ngủ, làm sao luyện khí lúc dậy, thậm chí ngay cả thuật phòng the cũng có, thực là thứ ta thích nhất a, ngươi chớ cười ta, nguyện vọng lớn nhất của ta là sống sao cho thoải mái, không bệnh không hạn, lấy một người vợ ôn nhu hiền đức, sinh mấy đứa con đáng yêu, thuật phòng the cũng rất trọng yếu a, người không thấy đám người háo sắc đều thường đoản mệnh sao, chính vì không tiết chế mình, không biết dưỡng sinh a.

Ta đang lúc cao hứng, đột nhiên nghĩ tới, không ổn, ta làm sao biết hắn nói đúng hay không, làm thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, nếu có nghi hoặc phải tự mình giải quyết.

Vì thế, sau đó 1 tháng, ta liền ở thư khố tìm tư liệu về phương pháp dưỡng sinh, có chút mâu thuẫn, có chút kiểm chứng, ta là ai a, ta là thiên tài a, cuối cùng ta liền chỉnh lý ra một bản yếu quyết dưỡng sinh của chính mình, liền bắt đầu thực hiện.

Làm thế nào đây, đầu tiên, ta mỗi ngày mở mắt liền tĩnh tọa một lát, luyện thuật dưỡng khí, sau đó ra ngoài hoạt động chân tay, luyện quyền tuy là không biết, nhưng cái gì ngũ nã hí vẫn là có thế, sau đó ăn một bữa sáng thanh đạm, lại ra ngoài làm việc, buổi trưa nếu không có việc gì đương nhiên tốt nhất là về nhà, ăn một bữa trưa tẩm bổ phù hợp tiết trời, tốt nhất là ăn muộn một chút, ngủ một giấc buổi trưa, thích làm gì thì làm nấy, buổi tối nếu có đi xã giao thì nhất định phải uống ít rượu ăn ít cơm, đợi khi về nhà, trước khi ngủ lại uống một ly rượu thuốc thanh tẩy tràng vị tự mình bài chế, sau đó đả tọa nửa canh giờ, lại ngủ cho kĩ, hơn nữa bình thường đi đứng nằm ngồi đều dựa theo các loại tư thế riêng biệt, đương nhiên không thể nhìn quá nổi bật.

Tuy hiện tại ta chức vị nhỏ bé, những ngày như vậy không thể nào bảo đảm, nhưng đây vẫn là mục tiêu ta gắng hết sức đạt được.

Còn như võ công, ta không biết luyện, chưa nghe qua người bơi giỏi chết đuối sao, ta nếu biết võ công, khó tránh khỏi rơi vào những chuyện không ngờ tới, làm không tốt còn tuổi trẻ chết sớm, dù gì ta chỉ muốn sống tới 70 tuổi là được.

Kiên trì được 2 tháng, quả nhiên thân thể của ta chuyển biết cực tốt, trước đây có chút đau vặt liền không thấy nữa, hơn nữa cảm thấy đầu óc rõ ràng, đọc sách làm văn càng thêm hạ bút như thần.

Một ngày này, ta từ thư khố đi ra, chuẩn bị ăn một bữa trưa ngon, ài, ta còn chưa thuê được đầu bếp giỏi, chỉ có thể tự mình làm.

Chính lúc ta đang tính buổi trưa ăn cái gì, đồng niên Lưu Khôi của ta, chính là cái vị bảng nhãn đó cười hớn hở đi tới nói, "Giang niên huynh, thế nào, chúng ta cùng đi Minh nguyệt lâu chứ?"

"Minh nguyệt lâu, làm gì?" Ta hiếu kì hỏi.



Lưu Khôi kinh ngạc nói, "Sao, huynh không biết sao, đi tham gia Trường Nhạc công chúa cầm hội a!"

"Cầm hội, Trường Nhạc công chúa?" Ta càng thêm hồ đồ.

Lưu Khôi đáp, "Phải a, Kiến Nghiệp khắp nơi ai cũng biết, Trường Nhạc công chúa gả xa tới nước ta, khó tránh nhớ nhà, vì giải tỏa tịch mịch, cử hành lễ cầm hội này, nghe nói là muốn kiến thức một chút Nam Sở sĩ tử phong phạm, còn nghe nói Trường Nhạc công chúa đi cùng một đại Ung nổi danh Cầm Tiên Tử Lương Uyển, Lương Uyển cầm kĩ nghe nói truyền từ Nhạc Thánh Vô Ưu Tử, siêu phàm thoát tục, nếu không phải Trường Nhạc công chúa là hão hữu chí giao của nàng, nàng sẽ không bồi công chua đi xa tới Nam Sở.

Còn nghe nói, Lương Uyển có ý tại Nam Sở chọn chồng, huynh nói, phàm là tài tử chưa có vợ, ai không muốn đi thử một phen."

Ta trợn mắt há miệng hỏi, "Nhưng, Lương Uyển không phải là bồi giá mà tới sao?"

Bên cạnh có người đáp, "Đó chẳng qua chỉ là danh phận, nghe nói công chúa sớm nói qua với thái tử, Lương Uyển là tỉ muội tốt của nàng, nhất định phải lấy một tài tử trí đồng đạo hợp làm chính thất."

Ta quay đầu lại nhìn, thì ra là thám hoa Phục Ngọc Luân, nhìn hắn thay một bộ thường phục hoa mĩ, eo còn cài một cây ngọc tiêu, nghĩ chắc là có lòng cầu phượng rồi.

Chỉ là hắn xuất thân Hoài Dương thế gia, chắc cũng có thân phận.

Ta cười trong lòng, nếu vị Lương Uyển kia thực xuất sắc như vậy, nghĩ chắc thái tử điện hạ nhất định nắm tay than thở rồi, chỉ là hắn tổng không thể không cho Trường Nhạc công chúa mặt mũi, dù gì hắn tương lai sau khi đăng cơ, tam cung lục viện có thể tùy tiện tuyển phi, hiện tại vẫn phải cẩn thận một chút, dù gì Trường Nhạc công chúa thân phận bất đồng a.

Vốn ta không có hứng thú gì, ta là một người rất biết mình, tướng mạo ta vẫn tính là không tệ, nhưng cũng chỉ là trung bình mà thôi, ta tài hoa cũng không tệ, nhưng có tài hoa không có bối cảnh, cơ hội thăng quan tiến chức cũng không nhiều, những năm này binh hoảng mã loạn, những tướng lĩnh biết dẫn quân tác chiến chắc phải hơn nhiều những người văn nhân như chúng ta, Nam Sở vẫn có coi trọng văn nhân, vì thế quốc lực mới không mạnh, không cả bằng Thiên An Thục Trung Thục Quốc.

Nếu không phải thủy quân lợi hại, Đại Ung sớm đã vượt sông rồi, Giang Triết ta không phải là mục tiêu đáng để tranh chấp, lại không có cường hãn thực lực để phòng thân, chớ nói Lương Uyển sẽ không nhìn trúng ta, dù có nhìn trúng ta cũng không dám lấy.

Nhưng không đi cũng không được, khiến người khác cho rằng ta quá mức không cho thái tử và Trường Nhạc công chúa mặt mũi, vì thế ta quyết định đi một phen, dù gì ta đối đối với cầm kì thi họa không phải thập phần thành thạo, cầm có thể nghe, kì có thể chơi, mà rất khó thắng, thư pháp thì cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không được tính hàng danh gia thủ bút, họa thì ta miễn cưỡng có thể, nhưng ta giỏi nhất là giám thưởng, ta có người cậu họ, triều phụng nổi danh, trong tay châu báu trang sức, đồ cổ tự họa không phải số ít, năm đó ta từng theo cậu học qua, những năm đó đọc nhiều biết rộng, tin là ở mặt đó có thể kiếm bữa cơm ăn, nếu không phải cha mang ta rời đi, ta thực muốn làm triều phụng a.



Một bên nghĩ ngợi lung tung, một bên tùy tiện lan man ứng đối bọn họ, chúng ta một đám người tới Minh nguyệt lâu, Minh nguyệt lâu vốn là một nhà đại quan biệt viện, vừa hay mấy năm trước thái tử phủ tân kiến ở bên cạnh, vì thế sau đó thái tử dứt khoát mua đứt nó, vì thích sự tinh tế của nó, nên không để nó thông với thái tử phủ, nghe nói Trường Nhạc công chúa sau khi tới vô cùng yêu thích nơi này, liền muốn làm chỗ nghỉ ngơi của nàng, hiện tại Lương Uyển ở chỗ này tổ chức cầm hội, thực sự quá thích hợp.

Xuyên qua cửa ngách đen bóng, ta trái phải quan sát tòa tiểu viện, một hồ bích thủy, mười mấy gốc mai đỏ, lại thêm tòa tiểu lâu hai tầng xinh đẹp chiếu xuống mặt nước thực là cảnh giới thần tiên, chẳng trách Trường Nhạc công chúa yêu thích.

Ta vừa đi vừa nghĩ, một tòa tiểu lâu có thể chứa được bao nhiêu người đây? Đợi đến khi vòng qua hồ, liền thấy phía trước tòa tiểu lâu có một mảnh đất trống, nghĩ chắc là vốn để trồng hoa, hiện tại bị thanh lý, dùng cây tùng dựng lên một chiếc lều hoa, bên trên lợp đầy cỏ tranh, xung quanh đặt một vòng hỏa lư đo đỏ, bên trên ngửi thấy mùi mĩ tửu, ở giữa đặt mấy hàng ghế ngồi phủ da lông, mùa đông Nam Sở vốn không phải đặc biệt lạnh, hôm nay vừa khéo rơi một đợt tuyết nhỏ, trong lều ấm áp một mảnh, có mười mấy vị quý công tử thân mặc áo da đủ các màu sắc ngồi bên trong, một bên thưởng tuyết phẩm mai, một bên uống rượu ngon, thực là sướиɠ như vua.

Tiến lại gần ta liền nghe thấy bọn họ nghị luận, thì ra Trường Nhạc công chúa cầm hội không phải ai cũng có thể tham gia, vì thế trừ tuổi trẻ mới nổi, chỉ có con cháu thế gia mới dám tham dự, hơn nữa còn có kẻ tự phụ có chút tài danh, nếu không chẳng phải là tự tìm khó xử, vì thế người đến nhiều như ta tưởng tượng.

Tuy có chút hối hận có thể không tới, nhưng nhìn loại chiêu đãi này một cái, ta còn có cái gì không vừa lòng chứ, vội ngồi vào một góc, sau đó rót đầy một ly lớn ngự tửu ấm nóng, chuẩn bị tranh thủ được nửa ngày nhàn hạ.

Đợi không bao lâu, tiểu lâu liền mở cửa, đi ra 12 cung trang lệ nhân tú lệ tuyển chọn kỹ càng, bọn họ buông xuống rèm cửa, chẳng mấy chốc bên trong truyền ra tiếng ngọc bội đinh đang, sau đó lờ mờ truyền ra mùi hương thấm vào ruột gan, một người cung nữ trong đó khom người hướng vào bên trong thi lễ một cái, sau đó chuyển thân thanh thúy nói, "Công chúa điện hạ có lệnh, Lương tiểu thư ở trong lâu đánh đàn, bất luận thi từ văn chương, hay là cầm kì thi họa, nếu có người có thể khiến Lương tiểu thư chú ý, Lương tiểu thư liền đi ra gặp mọi người."

Chúng nhân lập tức ngồi ổn, nghiêng tai lắng nghe.



Chỉ một lát từ trong lâu truyền tới tiếng đàn của Lương Uyển, tiếng đàn ban đầu hơi nhẹ, khiến người khác phải nghiêng tai lắng nghe, dần dần tiếng đàn uyển chuyển lượn quanh, giống như hồ điệp xuyên hoa lượn lờ mà ra, tiếng đàn lặp đi lặp lại, âm vận liên miên bất tận, giống như suối chảy từ núi cao, trong lành trôi chảy, khiến người khác lập tức sinh ra cảm giác chạm đến tâm can.

Nghe tới đây, ta lặng lẽ ngáp một cái, thật vô vị, ta còn tưởng Đại Ung tới một vị cầm sư rất cao minh, thì ra cũng chỉ đến thế, cầm nghệ như vậy tại Nam Sở cũng không phải không có.

Đúng vào lúc này, tiếng đàn càng uyển chuyển, khiến người khác có chút buồn ngủ, đột nhiên giống như ngân bình bị phá, thiết kị đột xuất, gấp gáp thanh điệu giống như thiên quân vạn mã tung hoành rong ruổi, tiếng đàn biến thành hồn hậu trầm thấp, sát cơ ẩn phục, hào hùng thê lương, giống cảnh tượng mùa thu sa trường điểm binh.

Ta ngưng thần lắng nghe, đây mới là tiếng đàn đáng để nghe a.

Theo tiếng đàn dần hồi phục bình tĩnh, giống như sau đại chiến ca vũ thái bình, khiến người vui vẻ say sưa.

Một khúc đàn xong, tiếng vỗ tay như sấm, sau đó chúng nhân thi nhau lấy ra tác phẩm đắc ý của mình, muốn để Lương Uyển xem trúng, ra ngoài gặp mặt, vậy nhưng, Lương Uyển kia đại khái tâm khí cực cao, thủy chung không muốn ra, sau đó có chút kẻ không có đầu óc mục quang lại rơi trên người của ta, một tên quý công tử nửa cầu khẩn nửa mệnh lệnh nói với ta: "Từ lâu đã nghe Giang trạng nguyên tài hoa xuất chúng, một bộ Nguyệt hạ cảm hoài kinh động thiên hạ, xin mời Giang huynh làm một bài thơ, cũng tránh Nam Sở sĩ tử chúng ta mất mặt a." Ta không nói được gì rồi, đám gia hỏa này hình như nếu ta không lôi ra được thơ hay thì sẽ mất đi quốc thể vậy, bỏ đi, tiểu tử này là con một của thừa tướng đại nhân Thượng Duy Quân, ta cũng không thể đắc tội, vừa hay nghe được khúc nhạc như thế trong lòng ta cũng thấy ngứa ngáy, vì thế ta cũng không cần bút mực giấy nghiên, cao giọng ngâm tụng, "nật nật nhi nữ ngữ, ân oán tương nhĩ nhữ, hoa nhiên biện hiên ngang, dũng sĩ phó địch tràng, phù vân liễu nhứ vôcăn đế, thiên địa khoát viễn nhậm phi dương, huyên tưu bách điểu quần, hốt hiện cô phụng hoàng, tễ phàn phân thốn bất khả thượng, thất thế nhất lạc thiên trượng cường, ta dư hữu lưỡng nhĩ, vị tỉnh dẫn ty hoàng, tự văn lương sư đàn, khởi tọa tại nhất bàng, thôi thủ cự chỉ chi, thấp y lệ bàng bàng, uyển hồ nhĩ thành năng, vô dĩ băng thán trí ngã tràng." Tại trường tĩnh mặc một phen, tiếng hoan hô chợt vang lên, mấy người vội vàng phân phó lấy bút mực, muốn ghi lại thơ của ta.

Nơi này chính đang lúc hỗn loạn, chỉ nghe tiếng màn châu vén lên, từ trong lâu đi ra một người thân mặc một bộ tím vàng, khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, ta nhìn kĩ, nữ lang khoảng 20 tuổi, cùng Nam Sở nữ tử có khác biệt lớn là thân thể thon dài đầy đặn, lồi lõm đầy đủ của nàng.

Tuy bởi vì trời lạnh, y phục khá nhiều, lại thêm áo khoác che giấu không nhìn được tất cả, nhưng loại mĩ cảm mờ mờ ảo ảo đó vẫn khiến người khát vọng.

Ta nhìn lên khuôn mặt nàng, thấy nàng tuy không bôi son phấn, nhưng da sáng như tuyết, hai hàng lông mày phối hợp với đôi mắt trong veo như suối băng, thực sự là tuyệt thế giai nhân.

Lương Uyển ánh mắt rơi trên người ta, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng cúi người nói, "Vị này chính là Nam Sở tài tử, trạng nguyên khoa này đi, thϊếp thân rất thích thơ văn của ngài." Ta tuy có chút mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, vội nói, "Thơ kém cỏi có thể được tiểu thư thưởng thức, là Tùy Vân may mắn, kì thực Nam Sở ta tài tử như mây, chỉ là Giang mỗ thắng ở nhanh trí mà thôi, tiểu thư nếu có hứng thú, không ngại cùng mọi người tường đàm." Lương Uyển mắt đẹp lưu chuyển, nhìn phía chúng nhân, đám người như được đại xá, vội vàng vây lên trước, ta không nói thêm, dần dần thấy Lương Uyển cùng đám người nói chuyện thập phần hợp ý, liền lặng lẽ chầm chậm chuồn mất.

Chính lúc ta đi ra cửa ngách, vô ý thức quay đầu lại, liền thấy cửa sổ phía sau tiểu lâu nửa mở, một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn ta.

Ta đẩy cửa đi ra, đó là ai? Không biết tại sao ta vẫn cảm thấy có thể là Trường Nhạc công chúa.

Sau đó ta nghe nói, Trường Nhạc công chúa đem Minh nguyệt lâu ban cho Lương Uyển làm nơi ở, Lương Uyển tính tình cởi mở, nếu có người đến bái kiến, chỉ cần lấy ra được thi từ ca vũ, hoặc tinh thông cầm kì thi họa, thường thường có thể được tiếp kiến, không ít thiếu niên ái mộ Lương Uyển đều nghĩ mọi cách gặp nàng một cái, tuy không ít người có lòng, lại ngại Trường Nhạc công chúa không dám dùng cường, lại nói Lương Uyển danh khí càng ngày càng lớn, liền càng không có người dám đắc tội.

Sau này, ngay cả Triệu Thắng quốc chủ cũng thu Lương Uyển làm nghĩa nữ, tuy không liệt vào tông phả, nhưng mọi người đều bắt đầu xưng nàng là Minh nguyệt công chúa, danh khí vang xa.

Ta một kẻ hàn lâm học sĩ nho nhỏ không thể đi tìm phiền phức như thế, tuy Lương Uyển mấy lần gửi thiệp mời ta, ta đều dùng các loại lý do cự tuyệt, có người hỏi ta, ta liền nói thư trung tự hữu nhan như ngọc, người khác tuy cười ta hủ lậu, cũng vui vì bớt đi một cường địch, chỉ là vì không quá phận, ta nhiệt thành vạn phần ở trong hàn lâm viện tàng thư, như vậy ta tự tìm niềm vui lại miễn người khác lườm nguýt, cứ vậy liền tạo ra kết quả khiến ta vui như phát cuồng, đầu năm 17 Hiển Đức, ta được đặc chiếu cho phép tham dự kiến lập Sùng Văn điện.

Ta một người nhìn qua liền không quên rất nhanh trở thành chủ lực, cũng khó trách, ta tinh thông giám thưởng đồ cổ tự họa, lại hiểu nhiều nhớ lâu, trong quá trình chỉnh lý tàng thư tự họa vô cùng đắc lực, ta lại tuổi trẻ lực tráng, không dùng ta còn dùng ai nữa? Đây là những ngày vui vẻ nhất đời ta, Sùng văn điện từ khi chính thức phụng chiếu kiến lập tới khi xây xong, tổng cộng mất 3 năm thời gian, ta một mực ở trong, vui mà không mệt.

Tuy niên, trong lúc ta chìm mê trong biển sách, xảy ra một chuyện ta lờ mờ cảm thấy có thể phát sinh, chính là Nam Sở và Thục quốc phát sinh xung đột, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

Đương nhiên, ta không có cơ hội tham gia, cũng không có hứng thú biết, ngoài ra, nếu còn có chuyện gì hơi đặc biệt, thì chính là Trường Nhạc công chúa mang thai rồi, nhưng không may bị sẩy, nghe nói là vì tuổi trẻ lại thêm thủy thổ không hợp, từ đó Trường Nhạc công chúa thân thể một mực không khỏe, vì thế tới Mạc sầu hồ hành cung phía tây ở, đương nhiên thái tử điện hạ sẽ không tịch mịch, Trường Nhạc công chúa bồi giá cung nữ đều là đại Ung mĩ nữ, hơn nữa ai cũng giỏi thuật nội mị, bọn họ sớm đã trở thành thái tử điện hạ sủng cơ.

Kẻ nói cho ta biết đều mặt đầy hâm mộ thái tử diễm phúc, ta thì lại cười khổ, theo ta thấy Trường Nhạc công chúa chỉ sợ không thích thái tử, nếu không sao lại chuyển hành cung, cũng phải, người ta kim chi ngọc diệp là Đại Ung công chúa, vì kết thân mà gả tới Nam Sở, sợ rằng không có tâm tư nào lấy lòng một Nam Sở thái tử xoàng xĩnh đi.

Ta ác ý nghĩ, Đại Ung bồi giá nhiều mĩ nữ như vậy, có phải có lòng mê hoặc thái tử, miễn công chúa ủy khuất?
« Chương TrướcChương Tiếp »