- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Quyển 1 - Chương 23: Làm tù binh trở về
Nhất Đại Quân Sư
Quyển 1 - Chương 23: Làm tù binh trở về
Sắp xếp xong Trường Nhạc công chúa, Lý Chí đầy bụng nghi vấn, vi phục tới Tàng Vân Trang ngoại ô phía bắc Kiến Nghiệp, lần này hành quân gấp gáp, hắn một người mưu sĩ cũng không mang theo, nỗi khổ không ai có thể thương nghị khiến hắn càng gấp gặp mặt kẻ hợp ý kia. Tới Tàng Vân Trang, Lý Chí tâm tình bình tĩnh lại, hắn nghĩ kĩ lại làm thế nào để đem Giang Triết quy về dưới trướng, dọc đường hắn đều suy nghĩ vấn đề này, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, bất luận cách gì cũng không có nắm chắc, Giang Triết người này là một người hiếm có không nắm bắt được sơ hở, sau cùng Lý Chí hạ quyết tâm, bất luận thế nào nhất định phải đem Giang Triết mang đi, nếu không mình chẳng phải là tới Kiến Nghiệp vô ích sao?
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Chí đi vào Tàng Vân Trang, theo phân phó của hắn, Ung quân không quấy nhiễu chủ nhân Tàng Vân Trang, nhưng đã khống chế toàn trang, được Tư Mã Hùng dẫn đường, Lý Chí đi về phía Vãn Hương Uyển phía hậu viện, đó là nơi Giang Triết vẫn thường nán lại, Lý Chí có thể nhìn thấy Ung quân dũng sĩ ẩn giấu xung quanh viện. Lý Chí có chút lo lắng nhìn Tư Mã Hùng một cái hỏi, “Giang tiên sinh có bất mãn gì không?” Tư Mã Hùng thấp giọng nói, “Giang tiên sinh giống như không nhìn thấy chúng ta, hạ nhân trong trang rất ít, trừ một Lý Thuận, chỉ có 4 người tiểu bộc, nhưng tên kì quái vô cùng, gọi là cái gì Xích Kị, Đạo Ly, Hoa Lưu, Lục Nhĩ, những bộc nhân này đều rất nghe lời, không tạo phiền phức gì, chỉ là Lý Thuận kia mạt tướng luôn thấy kì quái, hắn là một hoạn quan.”
Lý Chí dừng chân nói, “Xích Kị cái gì đó, là tên của Mục Vương bát tuấn, xem ra Giang tiên sinh quả nhiên có văn tài, còn như Lý Thuận kia bản vương dường như biết người này, mật thám tại Nam Sở quân của chúng ta từng nói qua có một thái giám Giám quân thủ hạ cùng Giang Triết quan hệ thập phần mật thiết, ta vốn cho rằng chỉ là tình nghĩa cá nhân, hiện tại xem ra người này cùng Giang Triết quan hệ không tầm thường, chỉ là bỏ đi, một nội hoạn, chúng ta cũng không cần làm khó hắn, tránh đắc tội tiên sinh.”
Tư Mã Hùng thấp giọng nói, “Lý Thuận kia mạt tướng luôn thấy không bình thường, gặp hắn luôn thấy tâm lý phát lạnh.” Lý Chí nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, “Ồ, nếu như vậy, ngươi lưu tâm một chút là được.” Nói xong, hai người đã tới Vãn Hương Uyển, trước cửa uyển, Xích Kị và Đạo Ly đang ngồi trên hành lang, đang thấp giọng nói cười, thấy Lý Chí bọn họ tới, hai người đứng lên chắp tay.
Lý Chí cười hỏi, “Giang tiên sinh ở trong sao?” Xích Kị cung cung kính kính nói, “Công tử hôm nay thân thể không khỏe, dùng xong cơm tối liền nghỉ ngơi rồi.”
Tư Mã Hùng nghe thấy, hỏa khí dâng lên, thấp giọng nói, “Điện hạ, mạt tướng đã thông báo tối nay điện hạ sẽ tới bái phỏng, người này thật quá vô lễ rồi.”
Lý Chí xua tay ngăn hắn nói tiếp, cười nói, “Thì ra tiên sinh đã nghỉ, tiên sinh một mực thân thể không khỏe sao?”
Xích Kị cung kính đáp, “Công tử từ Thục Trung trở về một mực đau ốm, mấy hôm trước vốn đã tốt lên, nhưng Đức Thân Vương đột ngột qua đời, công tử dâng biểu lại bị cách chức, vì thế công tử lại bệnh cũ tái phát, nếu điện hạ có gì phân phó, tiểu nhân liền mời Lý tổng quản ra đây, để điện hạ huấn thị.”
Tư Mã Hùng tay nắm bội kiếm, nộ khí bừng bừng nhìn Xích Kị, Xích Kị vẫn kính cẩn hữu lễ, trên mặt luôn cười, không hề sợ hãi.
Lý Chí nghĩ một lúc rồi nói, “Cũng được, bản vương liền gặp Lý tổng quản.” Nói xong, Lý Chí liền tới tiểu đình cách hiên không xa lắm ngồi xuống, nhìn xung quanh đầy là trúc xanh, vui mừng tự đắc, Đạo Ly và Xích Kị dâng trà lên, phục vụ vô cùng chu đáo, không lâu sau, Tiểu Thuận Tử một thân áo xanh đi ra, cung kính hành lễ yết kiến hoàng tử, nói, “Nô tài Lý Thuận, khấu kiến điện hạ, gia chủ nhân vì bệnh mà thất lễ, không thể ra hầu hạ, xin điện hạ thứ tội.”
Lý Chí ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lý Thuận tướng mạo phong độ quả nhiên bất phàm, Lý Chí ở Đại Ung gặp không ít nội hoạn, nhưng bất luận bọn chúng địa vị cao thấp thế nào, bất luận ngạo mạn hay phục tùng, bọn chúng đều có đặc điểm chung, chính là trong mắt có tự ti, còn Lý Thuận này trong mắt lại là tĩnh lặng mà lạnh nhạt, hắn cử chỉ tuy khiêm nhường, nhưng Lý Chí có thể cảm thấy hắn kiêu ngạo, đó là một loại nắm giữ sinh tử kiêu ngạo, Lý Chí nhớ rất rõ, hắn từng thấy qua ánh mắt như thế này, chính là lần đầu gặp Phượng Nghi Môn chủ, năm đó hắn theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến, trong một lần hành quân, Phượng Nghi Môn chủ phiêu nhiên mà tới, cùng Lý Viên nói chuyện một đêm, vô cùng hợp ý, không lâu sau, Đại Ung liền có được sự ủng hộ của bạch đạo võ lâm, phụ hoàng bên cạnh thì thêm một Kỷ quý phi, Lý Chí nhớ mãi ánh mắt của Phượng Nghi Môn chủ, đó là một đôi mắt ôn nhu từ bi, thương xót chúng sinh, nhưng Lý Chí cũng nhớ mãi, khi hắn dẫn quân đánh Dương lão sinh, ra tay trợ giúp hắn thích sát đại tướng bên cạnh Dương Lão sinh xong, Phượng Nghi Môn chủ trong nháy mắt liền tản phát ra ngùn ngụt khí thế duy ngã độc tôn, cũng vào một khắc đó, Lý Chí liền sinh ra ý đề phòng Phượng Nghi Môn. Nhìn khí chất của Lý Thuận, Lý Chí đột nhiên hiểu được, người này nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa còn là một nhân vật có hy vọng trở thành đối thủ của Phượng Nghi Môn chủ.
Nghĩ tới đây, Lý Chí ôn hòa nói, “Bản vương nghe nói qua một chút chuyện liên quan tới Lý tổng quản, nếu bản vương đoán không sai, Lý tổng quản đã từng tham dự Thục Trung đại chiến chăng?”
Lý Thuận kinh ngạc nhìn Lý Chí một cái nói, "Điện hạ cư nhiên biết chuyện một kẻ nô tài như tiểu nhân, nô tài cùng công tử nhiều năm nhận thức, từng nhận được công tử chiếu cố, nay Kiến Nghiệp hỗn loạn, liền dứt khoát vứt bỏ hư giả vinh hoa, ở bên công tử ăn bát cơm nhàn, nếu điện hạ giáng tội một kẻ trong cung như nô tài, nô tài tự nhiên không dám phản kháng."
Lý Chí xua tay cười nói, “Hai nước giao binh, liên quan gì tới những người mệnh khổ các ngươi, huống hồ nay Lý tổng quản ở bên Giang tiên sinh, sau này bản vương còn cần Lý tổng quản nói mấy câu tốt đẹp, xem ra Giang tiên sinh nộ khí rất lớn?”
Lý Thuận trong mắt hiện lên một tia hảo cảm, nói, “Công tử tuy bị ép từ quan, nhưng rốt cục vẫn vì Nam Sở cống hiến nhiều năm, nay thấy giang sơn xã tắc nguy vong, nếu công tử mà thấy mừng thì nói thế nào cũng không thông, hơn nữa điện hạ lần tác chiến này ý đồ không rõ, công tử nhà ta nghĩ mãi không hiểu, nếu điện hạ chịu nói với tiểu nhân, tiểu nhân truyền lời cho công tử, có thể sẽ khiến công tử vui mừng.”
Lý Chí trong lòng nhảy một cái, phải chăng Giang Triết đối với mình không phải thập phần bài xích? Rồi thản nhiên nói, “Lần này đánh Kiến Nghiệp, nếu Giang tiên sinh thấy có thể cảm thấy Lý Chí làm bậy, nhưng thực là họa từ bên trong, Lý Chí ngày đêm như đi trên băng mỏng, nếu không thể có được Giang tiên sinh phụ tá, chỉ sợ Lý Chí tính mệnh không còn lâu nữa, monh Lý tổng quản nói lại tâm tư, lần này bất luận thế nào cũng phải mời Giang tiên sinh theo tại hạ về Đại Ung, nếu Giang tiên sinh không chịu chiếu cố, chỉ sợ Lý Chí vô phúc, không thể được nghe những lời bổ ích nữa rồi.”
Lý Thuận thi lễ nói, “Điện hạ xem trọng công tử như vậy, nô tài thay công tử bái tạ, xin hỏi điện hạ, công tử nhà ta chỉ thích cảnh đẹp núi non, không hề có lòng tế thế cứu dân, cũng không có ý kiến công lập nghiệp, không biết điện hạ dựa vào cái gì khiến công tử dốc hết tâm huyết? Chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván mà thôi.”
Lý Chí đứng dậy chân thành nói, “Ta không dám nói nhất định có thể quân thần sống yên, nhưng Lý Chí quyết không phải người đố hiền kị năng, cũng không phải là Việt Vương chỉ có thể cùng chung hoạn nạn mà không thể cùng hưởng phú quý, bản vương biết Giang tiên sinh không thích phú quý vinh hoa, cũng không thích kiến công lập nghiệp, nhưng nếu thiên hạ phân loạn, chỉ sợ Giang tiên sinh cũng không thể bình an qua ngày, nay Đại Ung ta nội hoạn trước mắt, Nam Sở quần long vô thủ chỉ sợ rất nhanh sẽ rơi vào hỗn loạn, Bắc Hán tuy vẫn tính là ổn định, nhưng nơi ấy trọng võ lực, lại không trọng sĩ tử, Thục Trung nếu nghe thấy tên của Giang tiên sinh, chỉ sợ lòng báo thù vẫn hơn ý kính trọng, không phải bản vương ngôn từ uy hϊếp, nếu Đại Ung ta không thể nhất thống thiên hạ, chỉ sợ sẽ liên tục loạn thế, không còn nơi nào bình yên. Nếu Giang tiên sinh chịu giúp bản vương một tay, bản vương có thể đảm bảo, tương lai tiên sinh có thể tại Đại Ung an cư lạc nghiệp, Chí và tiên sinh cùng hưởng vinh hoa.”
Lý Thuận nghĩ một lát rồi nói, “Điện hạ tình chân ý thiết, nô tài sẽ một chữ không thiếu bẩm báo công tử.” Nói xong, Lý Thuận khom người hành lễ, sau đó lui xuống. Lý Chí ngồi trong đình, trong lòng tràn đầy chờ mong, từ lời Lý Thuận nói, Lý Chí có thể phát giác ra Giang Triết không phải hoàn toàn cự tuyệt, chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi.
Qua một lúc, Lý Thuận trở lại nói, “Công tử bảo nô tài truyền lời điện hạ, chuyện phục vụ liên quan tới công tử một đời vinh nhục, không thể tùy ý quyết định, nay điện hạ quân vụ bận rộn, mời điện hạ về cung, công tử nói, điện hạ bắt giữ Thượng Duy Quân Thượng tướng gia, Thượng tướng gia là cha ruột Thượng phi, không thể bạc đãi. Nay thái tử và Thượng phi còn đang trốn, nếu điện hạ hy vọng tương lai bình Nam Sở dễ dàng một chút, vẫn là không nên quá mức truy lùng tốt hơn, quốc chủ chạy trốn, nếu điện hạ đã bắt được bọn họ là tốt nhất.
Nói tới đây, Lý Thuận nhìn Ung Vương một cái, Lý Chí gật đầu nói, “Ngày mai Triệu Gia sẽ bị dẫn về Kiến Nghiệp.”
Lý Thuận tiếp tục nói, “Quốc chủ tầm thường, mê muội sàm ngôn, nay thân hãm tù ngục, xã tắc không giữ được, thiên hạ coi khinh, dù lưu lại Nam Sở cũng không có chỗ dùng, nếu đem về Đại Ung, tính mệnh không quá mấy năm, chỉ sợ khó sống tiếp, chỉ sợ Nam Sở thần dân vì thế thâm hận Đại Ung, khi xưa Sở Hoài Vương chết khách nơi Tần Quốc, người Sở đại hận, từng có câu “Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở”, sau này Đại Tần quả nhiên vong về tay người Sở.”
Lý Chí lo lắng nói, “Nhưng ta lần này hưng binh Kiến Nghiệp, nếu không thể mang về Triệu Gia cùng bách quan, sao có thể hướng phụ hoàng phục mệnh?”
Lý Thuận nhàn nhạt đáp, “Công tử cũng biết cái khó của điện hạ, vì thế lại nói, nếu vạn bất đắc dĩ, bắt buộc phải đem quốc chủ về Đại Ung, không thể bừa bãi tổn thương, nên lập tức lui binh nghỉ chiến, cùng Nam Sở hòa đàm, khiến tân quân cắt đất chia thành để chuộc lại quân thần bị cướp, như vậy một là có thể tiêu giảm Nam Sở quốc lực, hai là tránh việc cùng Nam Sở kết xuống thâm thù không giải được.”
Lý Chí trầm tư hồi lâu mới nói, “Đa tạ Giang tiên sinh lời hay, bất luận tiên sinh có đáp ứng vì Lý Chí làm việc hay không, Lý Chí đều đối với tiên sinh cảm kích không thôi.”
Nhìn bóng lưng Lý Chí, Lý Thuận lộ ra một tia tiếu ý, đây là ta cố tình để hắn thay ta tiếp đãi Ung Vương, để hắn dùng ánh mắt của mình xem Lý Chí có đáng theo hay không, đáp án của hắn là đáng.
Nghe Tiểu Thuận Tử kĩ càng bẩm lại, ta buông quyển sách trên tay xuống, nhàn nhạt nói, “Xem ra Lý Chí đối với ta là thế bắt buộc rồi.”
Tiểu Thuận Tử nói, “Công tử, ý cậu là?”
Ta nhàn nhạt nói, “Ung Vương điện hạ có một câu khiến ta rất động tâm, nếu thiên hạ phân loạn, ta lại có chỗ nào có thể yên thân?”
Tiểu Thuận Tử nói, “Huống hồ còn có thái tử Lý An, nếu người đó thực là Lý An, công tử muốn báo thù khó tránh khỏi phải mượn thế lực của Ung Vương.”
Ta than thở, “Đúng thế, gϊếŧ chết Lý An chưa chắc đã khó, nhưng bọc hậu thì phiền phức rồi, nhưng ta cũng không muốn cứ dễ dàng như vậy liền theo Lý Chí, khi trước ta từng muốn tận lực vì Đức Thân Vương, nhưng Dung Uyên khiến ta bỏ cuộc rồi, Lý Chí là minh quân, ta còn phải xem xem bên cạnh hắn có hiền thần hay không. Vậy đi, ta sẽ không đáp ứng làm việc cho hắn, tạm thời cứ như vậy, ta nghĩ chúng ta cứ làm tù binh tới Đại Ung thôi.”
Tiểu Thuận Tử khổ sở nói, “Vậy thì quá khuất nhục rồi, công tử lại muốn làm tù binh, ngồi ghế khách thì không ngồi, lại muốn làm tù tội.”
Ta cười nói, “Chỉ sợ hiện tại ngồi lên ghế khách, tương lai ngồi tù cũng không được.”
Ngày hôm sau, Triệu Gia bị Ung quân giải về Kiến Nghiệp, thấy Ung vương một cái, Triệu Gia liền liên tục khẩn cầu, “Cô đối với Đại Ung vốn không có lòng phản bội, mong điện hạ nhìn ở mặt mũi của vương hậu, tha cho cô một đường sinh lộ.”
Lý Chí chỉ ôn hòa khuyên giải, nói phụ hoàng nhớ nữ nhi nữ tế, muốn đọn về Ung đô một nhà đoàn tụ. Triệu Gia khổ sở cầu xin, sau cùng chỉ có thể rớt nước mắt ưng thuận, yêu cầu gặp vương hậu Trường Nhạc công chúa, liền bị Lý Chí nói Trường Nhạc công chúa gặp phải sợ hãi, không tiện gặp mặt.
Lại qua mấy ngày, Lý Chí đem Kiến Nghiệp trên dưới vơ vét một phen, mang theo quốc chủ, vương tộc, phi tần, bách quan rời khỏi Kiến Nghiệp, hôm đó Nam Sở quân thần khóc lóc thất thanh, bách tính rơi lệ đưa tiễn, nhưng trước mặt Ung quân thiết kị chỉ có thể nghẹn ngào nuốt nước mắt. Lý Chí ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai bên ánh mắt lạnh lùng, cười khổ, “Xem ra Nam Sở dân tâm còn chưa mất a.”
Tư Mã Hùng ở bên nói, “Đúng vậy, chỉ là bọn chúng không có dũng khí phản kháng lại, nếu không chúng ta chỉ có 2 vạn người, bọn chúng mỗi người chém một đao, chúng ta liền xong đời.”
Lý Chí nhàn nhạt nói, “Người nam âm nhu, nhưng cũng không thể xem thường lực lượng của chúng, nếu chúng ta bức bách quá, chỉ sợ bọn chúng sẽ liều mạng gây khó chúng ta, bọn chúng thiện về âm mưu, tới lúc đó chúng ta đâu đâu cũng thấy gai đó.”
Tư Mã Hùng nghe được 4 chữ “người nam âm nhu” liền không tự chủ hừ lạnh, “Người nam thật là tâm tư thâm trầm, điện hạ đối với tên trạng nguyên Giang Triết kia chiêu hiền đãi sĩ như vậy, nhưng hắn tới giờ vẫn không chịu quy hàng, điện hạ nay đem hắn thành tù binh giải về, xem hắn còn tỏ vẻ thế nào.”
Lý Chí không tự chủ liên tục cười khổ, hắn cũng không nghĩ tới, từ ngày hôm đó trở đi hắn mấy lần đi cầu kiến Giang Triết, Giang Triết không phải cáo bệnh thì là vội vã gặp mặt rồi cáo lui, thủy chung không chịu cùng mình nói kĩ, mình nhiều lần hướng Lý Thuận nghe ngóng Giang Triết tâm ý, Lý Thuận cũng chỉ hàm hồ đáp lời, Giang Triết không muốn tới Đại Ung làm quan. Sau cùng vì bất đắc dĩ, Lý Chí chỉ có thể đem Giang Triết cưỡng chế cho vào danh sách tù binh, dẫn về Đại Ung, hắn tự mình hướng Giang Triết cáo tội, Giang Triết chỉ là cười nhạt, dường như không hề tức giận, đợi tới khi lên đường, Giang Triết chỉ mang theo Lý Thuận một người, những tiểu đồng khác đều tặng bạc giải tán rồi, tự mình tới doanh tù binh, hắn cùng rất nhiều quan viên đều quen biết, giao tình tuy không sâu, nhưng vẫn tính có thể nói chuyện được, hắn ung dung như thường khiến không ít quan viên đang lòng đầy lo lắng tâm tình tốt lên nhiều. Lý Chí rất lo lắng triệt để đắc tội Giang Triết, mấy ngày này ăn ngủ không yên, nhưng Nam Sở bốn phương quân cần vương liều mạng tiến công về Kiến Nghiệp, Ung quân đã có chút không chống đỡ nổi, hắn buộc phải thật nhanh rời khỏi Kiến Nghiệp.
Trường Nhạc công chúa cũng theo quân về bắc, tuy chịu sợ hãi, nhưng Trường Nhạc công chúa một khi nghĩ tới có thể về được Đại Ung, tâm tình liền thoải mái hơn nhiều, chỉ là mấy ngày này phải rời khỏi Đại Ung, Lý Chí luôn thấy Trường Nhạc công chúa giống như có gì muốn nói, thần sắc có chút hoảng loạn, Lý Chí mấy lần hỏi han, đều bị Trường Nhạc công chúa trả lời qua loa, nhưng Lý Chí thấy Trường Nhạc công chúa không phải là quan tâm Triệu Gia, cũng không quá để tâm, dù gì sau khi về tự có Trường Tôn quý phi khuyên giải. Còn như Lương Uyển đang bị điên, giống như biến thành một đứa trẻ, mỗi ngày không phải khóc thì là đùa nghịch, Lý Chí trong quân không có Phượng Nghi Môn cao thủ, chỉ có thể cho người trông chừng cẩn thận, lại phái một chút cung nữ chiếu cố ả.
Lý Chí nghĩ tới mình gặp phải những chuyện này, thật là khổ sở khó nói, mình lần đánh Kiến Nghiệp này có phải đi sai một bước không? Tối thiểu mình nhìn những thu hoạch trước mắt này, tương lai có thể sẽ biến thành độc dược không cách nào phá giải.
Ở trong đám người nhìn Ung quân rời khỏi Kiến Nghiệp, Trần Chẩn và Hàn Vô Kế lạnh lùng nhìn Ung quân thiết kị, Hàn Vô Kế thấp giọng nói, “Kì thực nếu cứu công tử ra không phải chuyện khó, nhưng công tử lại không chịu.”
Trần Chẩn nhàn nhạt nói, “Ngươi không biết được, công tử và Ung Vương luôn có liên hệ, tuy phần lớn là vì Nam Sở, nhưng công tử đối với Ung Vương vẫn là rất coi trọng, lần này Ung Vương cầu hiền đãi sĩ, nghe Xích Kị nói lại, căn bản là rõ ràng nhằm vào công tử, công tử sao lại không cảm kích hắn xem trọng chứ, chỉ là công tử còn tưởng nhớ Đức Thân Vương, đối với Nam Sở vẫn còn mấy phần tình cảm mới thà rằng làm tù binh theo quân mà thôi.”
Hàn Vô Kế lạnh lùng nói, “Kì thực công tử chính là tấm lòng quá mềm, khi xưa công tử vì Nam Sở tận tâm tận lực, nếu không có công tử, Thục quốc của chúng ta sẽ không bại dễ dàng như thế, Đức Thân Vương kia đối với công tử cũng không phải toàn tâm toàn ý xem trọng, vậy mà công tử vẫn cứ không buông xuống được, ngày đó còn tự mình tới Tương Dương cứu Đức Thân Vương, đáng tiếc Nam Sở quốc chủ tầm thường vô năng, bức tử Đức Thân Vương, khiến công tử thất vọng.”
Trần Chẩn than, “Đúng thế, từ Tương Dương trở về, công tử cơ hồ bệnh cũ tái phát, vẫn là Lý gia khuyên giải đủ điều, công tử mới không còn thương tâm.”
Hàn Vô Kế khổ sở nói, “Công tử tại Nam Sở, chúng ta tại Thục quốc, đều đau giống nhau a, ngươi ngày thường tự phụ lạnh nhạt vô tình, ta lại không tin ngươi đối với Thục quốc không có gì lưu luyến.”
Trần Chẩn trầm mặc một lúc rồi nói, “Thục quốc đãi ta bạc bẽo khắc nghiệt, ta nay nghĩ lại cũng thấy mấy phần hoài niệm, Nam Sở đãi công tử cũng tính là rộng rãi, cũng khó trách công tử thủy chung không nỡ bỏ đi.”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Quyển 1 - Chương 23: Làm tù binh trở về