- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Quyển 1 - Chương 21: Biết được chân tướng
Nhất Đại Quân Sư
Quyển 1 - Chương 21: Biết được chân tướng
Ta nhìn Lương Uyển, vì bắt ả, ta phí biết bao tâm tư, an bài biết bao chuyện, cuối cùng phát hiện nơi bọn họ muốn cất giấu công chúa, đợi bọn họ trúng mai phục, ta dùng quân trận vây khốn, lại dùng cường đại võ lực và sự an nguy của công chúa uy hϊếp, cuối cùng đem bọn họ bắt sống, tuy dươpngf như rất đơn giản thuận lợi, nhưng ta hao phí tâm tư cũng quá nhiều rồi Vì bức Lương Uyển khai cung, ta dùng cách này khiến ả cảm thấy vô lực tự bảo, chỉ có để ả mất đi hết lòng tin, mới có khả năng khiến ả ngoan ngoãn cung khai, nếu không bị ả xem thấu ta cũng không muốn tổn thương công chúa, vậy thì thảm rồi.
Lương Uyển u ám nói, “Ngươi là người thế nào của nàng?”
Ta nhàn nhạt nói, “Phiêu Hương cùng ta có ước hẹn bạc đầu, tối hôm trước ngày nàng chết thảm, nàng vẫn còn ở chỗ ta, đáng tiếc vì vẹn trước vẹn sau, nàng lại không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của diễm nương nên mới chết oan.”
Phiêu Hương nhìn đám người trước mặt, nhanh chóng tìm lại kí ức, nghĩ về tất cả những người liên quan tới Liễu Phiêu Hương, nhưng Liễu Phiêu Hương tuy kẻ nằm dưới váy rất nhiều, nhưng không một ai phù hợp với hành vi của người trước mặt, ả lại nhớ kĩ lại tình cảnh trước khi Liễu Phiêu Hương bị chết, lúc đó mình đi vào phòng, thấy Liễu Phiêu Hương đang tắm, trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì phẫn nộ, nhìn mình, nàng lạnh lùng nói, “Không nghĩ tới Minh nguyệt công chúa chẳng qua chỉ như vậy, lại lừa gạt vũ nhục một tiểu nữ tử như ta.” Lương Uyển còn nhớ mình uyển chuyển khuyên giải, Liểu Phiêu Hương thần sắc vẫn băng lãnh nói, “Các người quyền cao chức trọng, ta không có gì để nói, dù cáo lên quan phủ, cũng vô dụng, ngươi yên tâm, ta phải sống cuộc sống của mình.” Nàng cứ nhẫn nhịn như thế, nhưng mình trong lòng vẫn sinh ra hàn ý, ả không tin một người lăng nhục Hàn vương Triệu Đức Long trước mặt mọi người như Liễu Phiêu Hương lại không truy cứu chuyện này, nghĩ tới chỉ cần Liễu Phiêu Hương đem chuyện này truyền ra, danh dự của mình sẽ mất hết, nếu mất đi chỗ đứng tại Nam Sở, mình khổ tâm kinh doanh hết thảy đều bị người khác chiếm hữu, mình cuối cùng liền hạ độc thủ trước lúc Liễu Phiêu Hương rời đi.
Ta nhì thấy Lương Uyển đang suy nghĩ, trong lòng dâng lên niềm phẫn nộ ngút trời, nếu không phải ả gϊếŧ Phiêu Hương, sao lại trầm tư như thế? Ta liền lạnh lùng nói, “Ngươi nhớ ra rồi?”
Lương Uyển nhìn ta một cái, trong lòng nghĩ, “Thì ra hôm đó Liễu Phiêu Hương nhẫn nhục chịu đựng, đáp ứng không báo thù mình, là vì muốn cùng tình nhân đoàn tụ, xem ra tình nhân của nàng thân phận không phải quá cao, nếu không Liễu Phiêu Hương sẽ không đáp ứng không báo thù.”
Khi ả còn đang tiếp tục suy nghĩ, người áo đen có giọng nói lạnh lẽo kia liền đi tới trước mặt ả, nắm lấy vạt áo trước ngực ả xé xuống, vải vụn tung tóe, Lương Uyển chỉ thấy trước ngực lạnh lẽo, ngực đẹp lộ ra một nửa, Lương Uyển tức giận kêu lên một tiếng, biết đây là cảnh cáo mình, chỉ có thể nói, “Đã đến bước này, ta tin các hạ đã có đầy đủ chứng cứ, không sai, Liễu Phiêu Hương là ta gϊếŧ.”
Ả thừa nhận rồi, ta hung hăng nhìn Lương Uyển hỏi, “Được, vậy nói cho ta, tên khốn làm nhục Phiêu Hương rồi lại để ngươi bọc hậu cho hắn là ai?”
Lương Uyển lúc này mới hiểu, thì ra mình vẫn có thể giữ được tính mạng mấu chốt nằm ở đây. Ả vốn là nữ nhân trí lực hơn người, nay có cơ hội sao lại không lợi dụng chứ, ả cười nói, “Thì ra các hạ muốn biết chuyện này, chuyện này chỉ có một mình ta biết, xin hỏi các hạ, nguyện ý trả cái giá gì để đổi lấy tin này?”
Ta nhàn nhạt nói, “Sớm biết ngươi sẽ làm vậy, nhưng nếu không có đầy đủ nắm chắc, ta sao có thể động thủ, Lương cô nương, bất luận ngươi thân phận quan trọng ra sao, địa vị hiển hách thế nào, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, ta có thể làm gì cũng được, nếu ngươi chịu nói ra người kia, ta bảo đảm khiến ngươi chết bình yên, nếu ngươi không chịu nói, ta có trăm ngàn cách khiến ngươi chết không nhắm mắt.”
Lương Uyển cười lạnh, “Ta biết, đối với một nữ tử, có rất nhiều cách tổn hại nàng, ngươi có thể để tất cả nam nhân trong phòng này tới vũ nhục ta, ngươi có thể đối với ta dùng đủ các loại khốc hình, ngươi còn có thể huy dung mạo ta, nhưng ngươi nên tin rằng Lương Uyển ta có một trái tim sắt đá, bất luận ngươi tổn hại ta thế nào, chỉ cần ta sống chết không nói, sau cùng kẻ chết không nhắm mắt sẽ là ngươi, nếu ngươi chịu cùng ta công bằng đàm phán, ta đáp ứng sẽ có một ngày nói cho ngươi thân phận người đó.”
Ta nhẹ nhàng vỗ tay cười nói, “Được, không hổ là thủ lĩnh mật thám Đại Ung, các ngươi nói, ta khi xưa cẩn thận có phải có đạo lý không?”
Trần Chẩn lạnh lùng đáp, “Công tử quả nhiên tài trí hơn người, thuộc hạ bái phục.”
Ta đi tới trước mặt Lương Uyển lạnh lùng nói, “Ta sớ biết ngươi sẽ như vậy, ngươi có lòng tin tất phải chết, ta cũng tin ngươi có thể chịu đựng trùng trùng khốc hình, tại hạ tinh thông y đạo, có thể khiến ngươi nếm được sự đau đớn vũ nhục lớn nhất đời người, những người này đều là thuộc hạ của ngươi, ta có thể để ngươi ở trước mặt bọn chúng vui vẻ cầu hoan, tới lúc đó ngươi còn mặt mũi nào đứng trước mặt bọn chúng làm thủ lĩnh?”
Lương Uyển cố nhịn trong lòng sợ hãi, nói, “Ta biết ngươi có thể làm được, nghe nói có người thiện về chế tác mị dược cường liệt, nữ tử nếu uống vào sẽ không thể lường được, nhưng ta chỉ cần nhớ được là bị dược vật khống chế, liền sẽ không vì thế mà không ngẩng dầu lên được. ”
Ta cười lạnh, “Xong chuyện ngươi càng có thể đem bọn chúng diệt khẩu, cũng không ai biết được chuyện xấu của ngươi phải không?”
Lương Uyển nhàn nhạt nói, “Ta sao lại như thế?” Nhưng trong mắt ả mang theo sự kinh hãi, đây chính là tính toán của ả.
Ta cười nhẹ, “Ngươi đến bây giờ vẫn thủ thân như ngọc, nhưng ta tin ngươi không phải là một nữ tử giữ thân trong sạch, vậy vì sao ngươi không có tình nhân? Là ngươi coi thường thiên hạ nam nhân, hay là ngươi đã có ý trung nhân, hay là đối với ngươi mà nói, tấm thân xử nữ cực kỳ trọng yếu?”
Tiểu Thuận Tử đột nhiên nói, “Công tử, ả luyện võ công chắc không cần nữ tử thủ thân, ta nghĩ ả đã có ý trung nhân, hoặc mục đích của ả là làm thê thϊếp của ai đó, nên phải duy trì tấm thân xử nữ.”
Ta nhìn thần sắc của Lương Uyển, cười nói, “Có lẽ thật sự như vậy, người đâu, mang rượu tới, cho ả uống.”
Đạo Ly xách một bình rượu cùng Bạch Nghĩa đi tới, Bạch Nghĩa bịt mũi Lương Uyển, Đạo Ly từ từ trút rượu xuống, bọn họ thủ pháp thành thục, Lương Uyển không có cách nào phản kháng, nhưng rượu đổ gần một nửa xuống ngực, Lương Uyển đợi bọn họ thả ra mới ho mấy tiếng, chỉ thấy trước ngực lạnh lẽo, cổ họng cay nồng, trên mặt vì bị ngạt mà đỏ bừng, Lương Uyển chỉ thấy ánh mắt của tất cả đều rơi trên người mình, tuy hổ thẹn, nhưng ả biết sinh tử vinh nhục đều ở lúc này, nên vẫn kiên cường ngẩng đầu, nhìn về phía người nho sinh hắc sam, nghĩ mình nếu không còn khống chế được thì cắn lưỡi tự vẫn, những người này sẽ không biết mình đã quyết tuyệt.
Qua không bao lâu, Lương Uyển không hề cảm thấy xuân tâm phơi phới, chỉ cảm thấy thần thanh khí lãng, khoái hoạt giống như ở tiên cảnh vậy, Lương Uyển dần dần có chút uể oải, hận không thể nằm xuống ngủ, nhưng thân thể vừa động liền bị trói chặt lại. Lúc này bên tai truyền tới một giọng nói ôn hòa, “Lương cô nương, cô muốn nghỉ ngơi sao?”
Lương Uyển rên khẽ một tiếng nói, “Ta muốn ngủ một giấc là được.”
Giọng nói kia lại hỏi, “Cô ở Nam Sở lâu như vậy, chắc đã mua chuộc rất nhiều cao qua, thủ hạ có rất nhiều thám tử đi?”
Lương Uyển thần sắc mê mang, trả lời, “Đúng thế, Ung Vương điện hạ phái ta tới bảo vệ công chúa điện hạ, sau đó lại để ta chủ trì Giang Nam tình báo, đáng tiếc ta chỉ có thể cô phụ ông ấy hậu ái, sư phụ nói, thái tử điện hạ mới là chân mệnh thiên tử.”
“Sư phụ cô là ai?” Giọng nói kia lại hỏi.
Lương Uyển mất kiên nhẫn nói, “Sư phụ ta đương nhiên là Phượng nghi môn chủ rồi.”
“Ồ, vậy ai muốn cô đi mời Liễu cô nương tới Minh nguyệt lâu?”
Lương Uyển vừa nói ra một chữ “Vâng”, đột nhiên tỉnh lại, ả mắt lộ hàn quang, lạnh lùng nói, “Ta nói những gì rồi?” Lúc này một người thuộc hạ của ả lạnh lùng nói, “Cô nói, cô phản bội Ung vương, đầu nhập thái tử. A.....” Một người áo đen thiết quyền đánh trúng tiểu phúc hắn, khiến hắn không nói được nữa.
Ta nhìn Lương Uyển mặt như tro tàn, nói, “Ngươi ngay cả chuyện phản bội cũng nói ra rồi, còn gì để giấu nữa?”
Lương Uyển cười lạnh, “Tuy ta lỡ miệng nói một chút chuyện, cùng lắm sau này ta dứt khoát phục vụ thái tử, còn ngươi muốn biết người kia chính là tiền vốn duy nhất của ta, nên nếu ngươi không chịu trả giá, ta tuyệt đối sẽ không nói ra thân phận người ấy. Kì thực ngươi hà tất phải vì một kĩ nữ mà phí tâm như vậy, thiên hạ nữ tử tốt nhiều như vậy, Phượng Nghi môn ta cũng có rất nhiều sư tỉ muội phẩm mạo phi phàm, nếu các hạ thích, Lương Uyển nguyện thay ngươi làm mai.”
Ta nhàn nhạt nói, “Phiêu Hương tuy không may rơi vào chốn phong trần, nhưng tấm lòng nàng như trăng sáng trên trời, còn Lương cô nương tuy thân mình trong sạch, nhưng hành vi lại không thẳng thắn bằng nữ tử phong trần.”
Lương Uyển giận tới mặt xanh đen, ta nhẹ nhàng than một hơi, Lương Uyển quả nhiên khó đối phó, ta ban đầu cố ý nhắc tới mị dược, vì ai cũng cho là ta cho nàng uống rượu bên trong có mị dược, ta ở bên trong quả thực có cho thêm mị dược, nhưng là mê hồn dược do anh túc tinh luyện mà thành, loại mê hồn dược này khuyết điểm lớn nhất là nếu người uống có chuẩn bị liền rất khó có tác dugj, ta từng để Đại Ung mật thám bị bắt uống thuốc này, nhưng bọn chúng dưới tình huống không hề chuẩn bị vẫn không nói một lời, nên ta để Lương Uyển trước đó hiểu rõ mục đích của ta, như vậy ả sẽ mất đi sự đề phòng, sau đó lại để ả uống vào “mị dược” ả cho là có thể chống lại, mà Lương Uyển sau khi uống mê hồn dược quả nhiên nói ra chút chuyện, đáng tiếc là Lương Uyển đối với chuyện liên quan đến sinh tử phòng ngự quá chặt chẽ, nên không thể thành công, nhưng ta không hề nản lòng, đây vốn là một bước trong kế hoạch của ta, đến đây, Lương Uyển đã hiểu được ta quan tâm đến chuyện này, vậy đến khi ta ra át chủ bài, ả mới đáp ứng cùng ta trao đổi điều kiện.
Ta cười nhẹ, “Xem ra Lương cô nương thực sự không chịu nói rồi, nếu đã vậy, ta chỉ có thể đắc tội.”
Lương Uyển quật cường nói, “Ta thật muốn xem xem ngươi còn thủ đoạn gì.”
Ta nhàn nhạt nói, “Ta muốn mời cô nương nghe một đoạn kịch hay.” Nói xong, ta vẫy vẫy tay, Xích Kị thi một lễ với ta, chuyển thân đẩy cửa đá phía sau chỗ ta ngồi ra, vào một khắc cửa đá bị đẩy ra kia, tất cả ánh mắt đều nhìn về một tấm gương đồng lớn cao cỡ một người, bên trong ánh đèn mập mờ, có thể thấy một chiếc giường lớn màn rủ xuống, đầu giường ngồi một tố y thiếu nữ, chính là Trường Nhạc công chúa, từ gương đồng nhìn thấy Trường Nhạc công chúa chắc là ở trong phòng phía sau tấm cửa đá. Xích Kị tiến vào, sau đó cửa đá liền bị đóng lại. Tất cả Đại Ung mật thám đều dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn ta, xem ra bọn chúng đã đoán ra thủ đoạn của ta. Ta xua tay một cái, một người lấy một chiếc đồng quản giấu trên tấm cửa đá ra, lúc này tất cả đều nghe thấy âm thanh truyền tới từ chiếc đồng quản kia.
“Ngươi là ai, muốn đối với ai....ta làm gì?”
“Không, ngươi không được qua đây, ngươi không được qua đây.” Sau đó lại truyền tới tiếng xé quần áo, cùng tiếng thiệu phụ khóc lóc giãy dụa.
“Dừng tay, dừng tay.” Tất cả Đại Ung mật thám đều quát lên. Chỉ có Lương Uyển vẫn như cũ mặt xanh đen, không lên tiếng.
Ta ra hiệu tắt đồng quản, tuy nghe không được âm thanh, nhưng những người này càng là lo lắng, bọn chúng ban đầu liều mạng giãy dụa, có người bắt đầu quát mắng.
Ta lạnh lùng nói, “Lương cô nương, nếu cô không chịu nói ra chuyện ta muốn biết, Trường Nhạc công chúa sẽ gặp phải điều gì cô sẽ hiểu được, ta muốn biết, nếu Đại Ung hoàng đế bệ hạ biết vì cô mà khiến ái nữ của hắn gặp phải giày vò như vậy, hắn sẽ đối với cô thế nào, thái tử sẽ đối với cô thế nào, Ung vương lại đối với cô thế nào?”
Lương Uyển tuyệt vọng ngẩng đầu, ả biết mình đã rơi vào hố bẫy quá sâu, người này đáng sợ giống như ma quỷ, từ thủ đoạn hắn đối phó mình có thể nhìn được, hắn là một ác ma tâm cơ thâm trầm, hắn tuyệt đối làm được ra chuyện như vậy, chỉ có một chuyện hắn không làm, đó là tổn thương mình, vì hắn không lãnh được hậu quả ả thà chết mà không nói.
Ả khổ sở nói, “Để thuộc hạ của ngươi dừng tay, nếu công chúa không bị tổn thương, ngươi lại đáp ứng không tổn thương ta, ta sẽ nói cho ngươi.”
Ta nhàn nhạt nói, “Nói mau lên, thuộc hạ của ta tình tình không gấp, ngươi nói ra còn kịp. Còn như tính mạng của ngươi, ta đáp ứng, hôm nay không lấy tính mạng ngươi, cũng không làm tổn thương ngươi nữa.”
Lương Uyển buồn bã nói, “Ta chỉ có thể tin ngươi, người đó là thái tử Lý An.”
Ta cau mày, lạnh lùng nói, “Ngươi nói bừa cái gì? Đại Ung thái tử sao lại tới Nam Sở?”
Lương Uyển trấn định lại nói, “Tề Vương hứa với Nam Sở quốc chủ có thể xưng đế, nhưng sau khi phá Thục, lại nói lời nuốt lời, nếu không có người có thân phận càng cao tới an ủi, chuyện này truyền ra há chẳng phải khiến Đại Ung mất thể diện? Vì thế thái tử điện hạ bí mật tới Nam Sở, trừ Triệu Gia ra không gặp bất kỳ ai, trước khi đi, thái tử nói nghe Tề Vương điện hạ nói Liễu Phiêu Hương không thể không gặp, ta vốn nghĩ Liễu Phiêu Hương chẳng qua chỉ là một thanh lâu nữ tử, thấy thái tử còn không phục tùng sao, ai biết được Liễu Phiêu Hương sau khi tới chỉ hát một khúc liền cáo từ, thái tử điện hạ dưới cơn giận dữ liền dùng cứng, xong chuyện để ta bọc hậu, ta chỉ có thể gϊếŧ Liễu Phiêu Hương.” Lương Uyển hoảng nhẹ, Lý An tuy để ả bọc hậu, nhưng không để ả gϊếŧ người, ả cho rằng chỉ cần thêm chút vàng bạc là được, lại sợ Liễu Phiêu Hương đem chuyện này truyền ra, thanh danh của mình mất hết không nói, còn khiến thái tử điện hạ gặp phải khó khăn, nên mới gϊếŧ người diệt khẩu, đối với Lương Uyển, Liễu Phiêu Hương sinh tử chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Ta nhìn Lương Uyển, cuối cùng biết được chân tướng chuyện này ta cơ hồ lòng như tro tàn, ta phải làm sao báo thù thái tử một nước đây? Lương Uyển dường như nhìn thấy ta biến hóa, nói, “Các hạ, ngươi nếu vứt bỏ hiềm khích, Lương Uyển bảo đảm ngươi một bước lên mây.”
Ta lạnh lùng nói, “Ngươi nói là thật?”
Lương Uyển lạnh lùng, “Ngươi chỉ có thể tin ta, nếu ngươi không tin, đương nhiên có thể nói lời nuốt lời gϊếŧ ta.”
Ta không nói gì, trước khi xác định ả nói thật, ta sẽ không gϊếŧ ả, Lương Uyển cũng biết một điểm này, mới dám nói như vậy.
Lúc này, một người Đại Ung mật thám nói, “Các hạ, ngươi còn chưa thả công chúa ra!”
Ta không nói gì, Trần Chẩn mở ra cửa đá, tất cả đều nhìn vào gương đồng bên trong, công chúa vẫn ngồi ở đó, chỉ là tư thế có chút biến hóa, Xích Kị đi ra, đóng cửa.
Ta nhìn bọn chúng một cái, giải thích, “Chư vị yên tâm, công chúa điện hạ mệnh vận trắc trở, tại hạ sao có thể làm khó nàng, người thuộc hạ này của ta thiện về khẩu kĩ, để chư vị cười chê rồi.”
Những người này mới thở ra một hơi, công chúa không gặp phải bất kì tổn thương nào khiến bọn chúng vô cùng nhẹ nhõm, còn Lương Uyển thì ác độc nhìn ta nói, “Thì ra là ngươi, ta biết ngươi là ai rồi, Giang Triết, ngươi là Giang Triết.”
Lời ả nói giống như gió lạnh thổi qua khiến tất cả tĩnh lại, người của ta tự nhiên là vì thân phận của ta bại lộ, còn người của Đại Ung thì vì kinh ngạc, bọn chúng đều biết ta vị trạng nguyên tài tử này.
Ta lạnh lùng nói, “Lương tiểu tư sao lại nhận ra ta?”
Lương Uyển kiêu ngạo nói, “Giọng của ngươi ta cuối cùng nhớ ra giọng của ngươi nghe qua ở đâu đấy, còn có, ngươi lúc nói tới công chúa, nhãn thần ôn nhu, tràn đầy đồng tình thương hại, khi xưa ngươi yết kiến công chúa ta thấy qua nhãn thần này.”
Ta tán thán nhìn Lương Uyển một cái, “Quả nhiên lợi hại, Lương cô nương không hổ là người xuất sắc trong Đại Ung mật thám, cư nhiên nhìn thấu thân phận kẻ không tiếp xúc nhiều như ta.”
Lương Uyển thần sắc có chút cổ quái, lạnh lùng nói, “Giang Triết, ngươi cưỡng ép công chúa, phạm đại tội, ngày sau ngươi nếu nguyện ý, ta có thể tiến cử ngươi vào Đại Ung triều đình tới lúc đó tiền đồ như gấm, ngươi hà tất phải vì một nữ tử mà gây khó cho tiền đồ của mình.”
Ta cười lạnh nói, “Lương cô nương, cô thật quá đáng sợ, cái gọi là, Thanh trúc xà nhân khẩu, Hoàng phong vĩ hậu trâm, Nhị bàn giai bất độc, Tối độc phụ nhân tâm, hôm nay ta mới tin, không sai, ta không gϊếŧ cô, ta cũng không tổn thương cô, ta chỉ cần cô nhớ lấy.”
Tiểu Thuận Tử đi qua, đem một viên dược hoàn màu đỏ to bằng quả long nhãn nhét vào miệng Lương Uyển, Lương Uyển muốn giãy dụa, nhưng Tiểu Thuận Tử bàn tay lạnh lẽo khiến ả mất đi dũng khí kháng cự, ta nhàn nhạt nhìn ánh mắt sợ hãi của ả, nói, “Ta không gϊếŧ cô, cũng không tổn hại cô một phân một hào, viên dược hoàn này uống vào, cô sẽ quên đi hết thảy, ta tuy không thể xác định cô sẽ quên bao nhiêu, nhưng ta có thể bảo đảm, cô sẽ không nhớ được hôm nay phát sinh hết thảy.”
Lương Uyển sợ hãi nhìn ta, ả cho là ta có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua ả, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới ta sẽ dùng cách này, ả kêu lên, “Ngươi lừa ta, ta nói với ngươi không phải là thật.”
Ta lạnh lùng nói, “Lương cô nương, cô nếu muốn thay người khác giấu diếm, dùng tới thái tử điện hạ để qua mặt sao?”
Lương Uyển chỉ thấy từng màn hồi ức dâng lên trong lòng, niềm vui thời thơ ấu, lúc thiếu nữ khắc khổ luyện võ, lần đầu thấy Ung Vương điện hạ kinh hỷ động tâm, còn ở tại Nam Sở trùng trùng đấu đá, sau cùng xuất hiện lại là trước khi Liễu Phiêu Hương chết ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối, sau đó từng cái hết thảy đều tán đi. Tới sau cùng, Lương Uyển trên mặt hiện ra nụ cười như trẻ nhỏ, thiên chân vô tội.
Ta nhàn nhạt nói, “Cô gϊếŧ vợ ta, ta hủy mất nhân sinh của cô, tuy không tính công bằng, nhưng cũng tính cô đền tội rồi, Lương cô nương, nếu chúng ta còn có ngày gặp lại, cô phải sống cho thật tốt, nếu ta và cô bất hạnh, sau này thành người dưng gặp lại, ta chỉ có thể lấy tính mạng cô, để tế linh hồn ái thê trên trời.”
Ta ngẩng đầu nhìn qua, trừ Tiểu Thuận Tử, tất cả mọi người trong mắt đều một mảnh sợ hãi, dù là Trần Chẩn hay Xích Kị, Đạo Ly bọn họ đều thấy ta dùng dược hủy đi kí ức đám nhỏ bị đưa đi kia, nhưng lúc đó ta dùng dược lượng cực ít, vì thế chỉ khiến bọn chúng một đi hai ba năm kí ức mà thôi, sao thấy được tình cảnh như Lương Uyển hôm nay. Ta cười nhẹ, trong lòng bọn chúng có sợ hãi cũng không tệ, nhìn những Đại Ung mật thám kia, ta nhàn nhạt nói, “Các ngươi biết thân phận của ta, thật xin lỗi không thể để các ngươi rời đi rồi.”
Một người nói, “Ngươi cũng để chúng ta uống loại thuốc kia?”
Ta lắc đầu, “Loại thuốc đó giá trị hơn xa hoàng kim, ta sẽ không nỡ tùy tiện sử dụng, các ngươi tính mạng ta phải lấy, dù gì các ngươi tại Nam Sở nhiều năm, ta gϊếŧ các ngươi cũng không quá.”
Những người này trong mắt xẹt qua một tia bi tráng, một người nói, “Các hạ là Nam Sở cao quan, cùng Đại Ung ta trên có quốc thù, dưới có thư hận, ngươi gϊếŧ chúng ta vốn không có quan hệ gì, nhưng các hạ đã thương tiếc công chúa điện hạ, mong các hạ không đem công chúa giao cho người Nam Sở, xin các hạ đưa điện hạ tới trước mặt Ung Vương, chúng ta dù chết cũng không hối tiếc.”
Ta nhìn hán tử một cái, nói, “Chuyện hôm nay, trên không thể nói với thiên địa, dưới không thể nói với phụ mẫu, các ngươi biết những bí mật này, dù ta không gϊếŧ các ngươi, các ngươi cũng không sống nổi thái tử truy sát, nếu các ngươi tuân thủ lời hứa, ta có thể trả binh khí cho các ngươi, để các ngươi tiễn công chúa điện hạ về chỗ Ung Vương, chỉ là sau đó các ngươi phải tự sát bảo mật.”
Người hán tử trong mắt xẹt qua vui mừng, nói, “Các hạ hãy tin chúng ta.”
Ta nghiêm túc nói, “Ta tin Đại Ung dũng sĩ hứa hẹn, các ngươi nếu hủy ước, chỉ khiến ta coi thường Ung Vương điện hạ, các ngươi thấy qua thủ đoạn của ta ngày hôm nay, thì nên biết, ta nếu muốn ám sát một người không phải khó, tới lúc đó Ung vương điện hạ chính là cái giá các ngươi bội tín.”
Đại hán nọ nghĩ một lúc rồi nói, “Các hạ thủ đoạn tàn khốc âm độc như vậy, mưu kế lại chu đáo như thế, ngươi nếu trong ám mưu thích Ung Vương điện hạ quả thực có 5 phần nắm chắc. Tốt, tính mạng rẻ mạt của chúng ta không có gì quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ là xin các hạ đồng ý, chúng ta muốn hướng Ung Vương điện hạ bẩm báo chuyện thái tử cùng Lương Uyển cấu kết.”
Ta nhàn nhạt nói, “Có thể, chỉ là, các ngươi không thể nhắc tới bất kì chuyện gì liên quan đến chúng ta.”
Đại hán khảng khái đáp ứng, ta cười nhẹ, chuyển thân rời đi, chuyện sau đó tự có Trần Chẩn lo liệu. Tiểu Thuận Tử đi theo ta hỏi, “Bọn họ sẽ giữ lời sao?”
Ta gật đầu, “Ta sẽ không nhìn nhầm người, bọn chúng đều là kiên trung dũng sĩ.”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Hài Hước
- Nhất Đại Quân Sư
- Quyển 1 - Chương 21: Biết được chân tướng