Khi ta nghe tin Thục Trung và Tương Dương cùng bị công kích thì không hề cảm thấy kì quái, theo ta nghĩ, muốn đánh Nam Sở, hai bút cùng vẽ là không thể thiếu được, tuy tốn thời gian, nhưng chỉ cần đoạt được Giang Hoài, còn sợ nam phương không bình được sao? Vì thế khi ta nghe được Ung vương dẫn 2 vạn khinh kị tiến thẳng Kiến Nghiệp liền sững sờ, lập tức lật cuốn địa đồ xem cả nửa ngày, càng xem càng hồ đồ, Ung ương hùng tài đại lược, sao lại làm như vậy chứ? Như vậy tuy có thể nhất thời chiếm Kiến Nghiệp, nhưng nhất định mất đi rất nhanh, dù Nam Sở quân thần rơi vào tay hắn, tất sẽ có người lập vua mới, thậm chí dứt khoát đứng lên thay thế, huống hồ như vậy thì Nam Sở nhất định rơi vào cục diện cắt cứ, muốn bình định thì phải chém gϊếŧ từng thành trì một, như thế không có 20 năm thì Giang Nam tuyệt đối không thể bình định. Nghĩ ngợi cả nửa ngày, ta vẫn không hiểu nổi dụng ý của Lý Chí.
Hay là đổi góc nhìn? Ta đột nhiên nghĩ tới, chiến tranh chỉ là tiếp diễn chính trị, vậy Lý Chí có thể có được chỗ tốt gì? Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, chẳng qua là một Nam Sở hỗn loạn sẽ khiến thái tử Lý An không dám tùy ý gây khó dễ cho Lý Chí, nhưng nếu Lý Chí phá Sở, cùng Lý An thực sự trở mặt thì có quan hệ gì chứ, ta lại không tin Lý Chí sẽ không tính tới Lý An, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thông, ta vạn phần nghi hoặc buông tình báo trên tay xuống, nhưng những việc này tuy ra ngoài dự liệu của ta nhưng ta cũng có thể thừa cơ thực hiện kế hoạch của mình, nghĩ tới đây ta liền nhàn nhạt nói, “Xích Kị!” Thay ta chỉnh lý địa đồ, Xích Kị ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta hạ lệnh, “Truyền tin cho sư phụ các ngươi, đêm nay ta cần gặp hắn.” Xích Kị đáp một tiếng vâng liền chuyển thân ra ngoài.
Tới tối, Tiểu Thuận Tử tới rất nhanh, ta ngồi đằng sau thư án, Bí danh bát tuấn, cũng chính là Xích Kị bọn chúng phân biệt đứng ở hai bên trái phải, Trần Chẩn và Hàn Vô Kế phân biệt đứng ở hai bên trái phải ghế thủ tịch, Tiểu Thuận Tử tuy không có thân phận rõ ràng, nhưng ai cũng biết hắn là thế thân của ta, có thể thay ta ra lệnh, hơn nữa Tiểu Thuận Tử lại là sư phụ dạy võ của đám Bí doanh đệ tử, Bí doanh đệ tử đối với Tiểu Thuận Tử là vô cùng cung kính, hình thành địa vị vô cùng cao của Tiểu Thuận Tử, nhưng hắn đối với ta thủy chung vẫn như trước, cam nguyện làm bộc nhân của ta.
Ta thấy người đã đến đủ liền mở miệng nói, “Chư vị, ta kiến lập Bí doanh, Thiên cơ các, chờ đợi chính là ngày hôm nay, thời cơ đã tới, hôm nay ta mong chư vị đồng tâm hiệp lực, giúp ta hoàn thành đại nghiệp báo thù.”
Trần Chẩn nói, “Công tử, xin cứ phân phó, nếu không phải công tử kiên trì chờ đợi, chúng ta liều mạng cũng phải gϊếŧ được Lương Uyển.”
Những người khác chỉ lẳng lặng lắng nghe, theo quy củ, không tới lượt bọn chúng thì không thể tùy tiện nói chuyện, Trần Chẩn là Bí doanh thống lĩnh, trừ Tiểu Thuận Tử, Hàn Vô Kế ra, những người khác đều là thuộc hạ của hắn, Tiểu Thuận Tử không cần nói là sẽ không nói, còn Hàn Vô Kế thân phận địa vị dưới Trần Chẩn, nên hắn cũng không tùy tiện xen vào.
Ta nhìn Hàn Vô Kế, hỏi, “Thiên cơ các hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng?”
Hàn Vô Kế khom người đáp, “Công tử yên tâm, tuy vì Ung quân sắp tới tin tức bị truyền ra, rất nhiều thương nhân đều bắt đầu chạy trốn, nhưng phần công tử trước đó phân phó đều đã nắm trong lòng bàn tay.”
Ta gật đầu nói, “Từ trước ta một mực đợi cơ hội này, chỉ có Nam Sở và Đại Ung hoàn toàn xé rách da mặt, mới có được cơ hội ta cần. Chính là Trường Nhạc công chúa, Nam Sở vương hậu, từ ban đầu ta đã thấy Đại ung hoàng đế đối với vị công chúa này vô cùng yêu thương, ta thấy hắn phái nhiều cung nữ xinh đẹp như vậy bồi giá, lại thấy Trường Nhạc công chúa nhiều năm nay vẫn cùng quốc chủ như gần như xa, có thể thấy Trường Nhạc công chúa chỉ cần người tại Nam Sở là được, ta nghĩ vì ngày sau tránh cho công chúa bị làm khó, Đại ung hoàng đế căn bản không hy vọng công chúa và quốc chủ có quá nhiều cảm tình.”
Nghe ta nói, Tiểu Thuận Tử đám người trước là nghi hoặc, sau đó thần tình dần dần sáng lên, Tiểu Thuận Tử nói, “Công tử nói không sai, ta ở trong cung biết được, vương hậu căn bản không ở cùng quốc chủ, trừ những lúc bắt buộc, vương hậu sẽ cố hết sức ở trong hành cung, dù ở trong cung cũng không thấy vui, không hề tranh sủng, trước đây ta còn cho là vương hậu hiền đức, hiện tại xem ra giống như công tử nói, nàng căn bản vô tâm sống tại Nam Sở.”
Ta vỗ án nói, “Đúng vậy, nếu không phải Đại Ung hoàng đế thương tiếc cô con gái này, hoàn toàn có thể không để ý tâm tình của nàng, khiến nàng mạnh mẽ lôi kéo quốc chủ, mới có thu hoạch càng lớn, hắn đã thương tiếc Trường Nhạc công chúa như vậy, trước khi Đại Ung và Nam Sở trở mặt nhất định sẽ cứu công chúa ra, mà Lương Uyển tất là người chủ trì chuyện này, Lương Uyển vốn không sợ chết, Trường Nhạc công chúa nếu có sơ suất, chỉ sợ ả sẽ so với chết còn khó qua, vì thế chỉ cần chúng ta nhân lúc bọn chúng chạy thoát vương cung đem chúng vây lại, vì Trường Nhạc công chúa an toàn, Lương Uyển muốn không cung khai cũng không được. Chỉ cần ả cung khai, sinh tử của ả liền không còn trọng yếu, ta liền có thể khoái ý báo thù, nhưng bảo vệ Trường Nhạc công chúa cao thủ nhất định không ít, chúng ta hành sự không được sai sót, tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát, Tiểu Thuận Tử, lần này ngươi là chủ lực của ta, ngươi có nắm chắc?”
Tiểu Thuận Tử nghĩ một lát rồi nói, “Công tử yên tâm, với võ công hiện tại của ta, đem bọn chúng bắt lại có lẽ sẽ phí công, nhưng muốn gϊếŧ bọn chúng thì không tốn chút sức lực nào, chỉ cần công tử kế hoạch chu đáo, ta có thể bảo đảm nhất định không để chúng thoát.”
Ta vui mừng nói, “Tốt, tốt, Hoa Lưu, Lục Nhĩ, hai người các ngươi dẫn theo Ẩn tổ, nhất định phải nắm chắc nhất cử nhất động của chúng, Bạch Nghĩa, Du Luân, Sơn Tử, Cự Hoàng, 4 người các ngươi dẫn theo Hổ tổ, Ám tổ, là chủ lực vây khốn bọn chúng, Xích Kị, Đạo Ly các ngươi dẫn theo Long tổ phụ trách điều phối và bọc hậu, công việc cụ thể do Trần Chẩn, Hàn Vô Kế hai người chỉ huy, hiện tại lập tức hành động. Tiểu Thuận Tử, ngươi đi trước bám theo vương hậu, chỉ cần nắm được tuyến đường là được. Lương Uyển quyết không được chạy thoát.”
Khi ta khẩn trương đọc các loại tình báo, để quyết định nên dùng sách lược thế nào, trong triều đã một mảnh hỗn loạn. Quốc chủ Triệu Gia mắt đỏ bừng, phẫn nộ nói, “Mỗi ngày đều nghe các ngươi nói cái gì, Nam Sở ta binh tinh lương đủ, nhưng Đại Ung lại cứ như vậy vượt qua phòng tuyến, lại qua 3 canh giờ nữa Ung quân liền binh tới trước thành rồi, các ngươi nói phải làm sao, phải làm sao?”
Thừa tướng Thượng Duy Quân nói, “Bệ hạ không cần lo lắng, Ung quân khinh kị ngàn dặm, tới nơi đây đã là nỏ mạnh hết đà, Kiến Nghiệp tuy trống rỗng, vẫn còn 5 vạn cấm quân, chỉ cần chúng ta phòng thủ một thời gian, quân cần vương liền tới nơi.”
Lúc này một vị đại thần lên tiếng, “Bệ hạ, Thượng Thừa tướng nói tuy có lý, nhưng Ung quân tinh nhuệ, nếu chúng ta không thủ được Kiến Nghiệp, há chẳng phải xã tắc nguy cấp? Theo ý thần, bệ hạ nên tạm thời di giá, tới một nơi an toàn tạm tránh, đợi khi quân địch lui đi, lại về Kiến Nghiệp chỉnh đốn lại, bệ hạ tấm thân ngàn vàng, không thể tùy tiện rơi vào nguy hiểm được.” Lời này vừa nói ra đám triều thần liền thi nhau phụ họa, những người này ngày thường không phải tiệc rượu thì là tầm hoa vấn liễu, từ khi Triệu Gia kế vị, hiền thần phần lớn xa cách, tiểu nhân lại càng lúc càng đông, lần trước vì chuyện xưng đế mà cách chức một loạt hiền thần, vì thế lúc này sự tình khẩn cấp, lại tìm không được thần tử có thể cùng bàn quốc sự, Thượng Duy Quân tuy ngày thường rất tầm thường, nhưng lần này lại rất sáng suốt, nhưng chúng nộ khó phạm, sau cùng chỉ có thể điều hòa, “Nếu đã như vậy, bệ hạ không ngại tạm thời tới nơi khác, do lão thần thống lĩnh cấm quân thủ Kiến Nghiệp, mong bệ hạ đồng ý thái tử giám quốc.” Triệu Gia liên tục đáp ứng, “Được, Kiến Nghiệp trông cậy vào Thừa tướng rồi, chỉ là thái tử mới 4 tuổi, giữ lại cũng không có chỗ dùng.” Thượng Duy Quân nghĩ, nếu không giữ lại một vị hoàng tử ở đây, làm sao chống lại Ung quân? Chỉ có thể nhiều lần thỉnh cầu, Triệu Gia đối với thái tử vốn cũng không có quá sâu cảm tình, nhưng hiện tại hắn phát hiện ngoài Ung nữ phi tử ra chỉ có Thượng phi là sinh được hoàng tử, tự nhiên thêm mấy phần quan tâm, nhưng mắt thấy Ung quân sắp tới, Triệu Gia cuối cùng không muốn bỏ lỡ thời cơ, vội vàng mang theo một đám thân tín đại thần, phi tử cùng mấy ngàn Cấm quân chạy đi trước khi Ung quân tới nửa canh giờ. Triệu Gia còn chưa xuất thành, Thượng Duy Quân đã hạ lệnh phái Cấm quân đi soát Minh nguyệt lâu, lại phái Cấm quân vây ở trong cung, đem Trường Nhạc công chúa vẫn ở hậu cung giam lỏng, tuy Triệu Gia khỉ đội lốt người lên ngôi hoàng đế, nhưng vì Đại Ung và Nam Sở giao chiến chưa ngừng, nền còn chưa phong vương hậu làm hoàng hậu, từ khi Lý Hiển lần đầu tiến công Tương Dương, Triệu Gia liền phái người đón vương hậu về cung, chỉ là sợ Đại Ung cường thế, không dám công khai giam lỏng, còn Trường Nhạc công chúa thì vô cùng biết đại thể, không ra khỏi cửa cung một bước, nay giam lỏng cũng chủ là làm cho ra vẻ, ai biết rằng Cấm quân trả lời răng Minh nguyệt lâu không có bóng người, còn Trường Nhạc công chúa cũng không thấy, tất cả cung nữ đều bị giam vào một gian phòng, Thượng Duy Quân đại kinh thất sắc, hắn biết đã mất đi bùa hộ mạng, không rảnh đi kiểm tra phòng vụ, hạ lệnh gọi tới thân tín võ sĩ của mình, để bọn họ tới hậu cung bảo vệ Thượng phi và thái tử hóa trang thành dân thường, lập tức chạy đi. Sau đó Thượng Duy Quân lập ức lên thành chủ trì thủ thành.
Cùng lúc đó, Kiến Nghiệp ngoại ô phía bắc một chỗ nông trang là một tràng diện máu me vô cùng, Lương Uyển một thân bố y màu xanh, trong tay cầm một thanh đoản kiếm, thân kiếm trắng như tuyết, thế nhưng Lương Uyển trán lại đầy mồ hôi, trên chiếc ghế phía sau ả, dung nhan tiều tụy xinh đẹp, nàng cũng một thân bố y, phía sau đứng một người thị nữ tú lệ, trên tay cũng cầm một thanh đoản kiếm, hai bên trái phải đứng mười mấy người ăn mặc nông phu là Đại Ung mật thám, ai cũng bị thương, trên đất tán loạn nỏ tiễn kèm theo máu.
Lương Uyển thế nào cũng không ngờ tới, mình vừa dẫn theo Trường Nhạc công chúa tới vùng nông thôn trước đó đã chọn kĩ để ẩn náu, liền bị người thâu tập, mình không kịp trở tay, chỉ có thể đem người tránh vào trong nhà, mới phát hiện trước đó phái hai người ở đây đều bị trói chặt, hai người tay chân đều bị chém thương, sau đó lại xử lý thỏa đáng, Lương Uyển mấy lần dẫn người đột vây đều bị nỏ tiễn ngăn lại, một lần Lương Uyển dựa vào nhuyễn giáp trong người xông ra, ai biết được vừa mới xông ra ngoài sân liền bị 4 người bịt mặt tay nắm trường đao ngăn cản, những người che mặt này võ công đối với Lương Uyển chỉ là nhị lưu, nhưng bọn chúng dũng mãnh thiện chiến, đao pháp hung hãn, hơn nữa hô ứng lẫn nhau, tạo thành đao trận, Lương Uyển nhất thời bị vây khốn, mắt thấy nỏ tiễn gào thét mà tới, chỉ có thể liều chết xông trở về, nếu không phải tiếp ứng kịp, chỉ sợ tính mệnh ả đã bị giữ lại ở bên ngoài rồi. Nếu không phải Trường Nhạc công chúa ở đó, ả tự nhiên có thể an bài tứ tán đột vây, dựa vào võ công ả chạy thoát khả năng cực lớn, chỉ là hiện tại tiến thoái lưỡng nan, trong lòng ả càng nghĩ càng hồ đồ, những người vây khốn mình là những quân sĩ vô cùng tinh nhuệ, tối thiểu cũng không kém hơn đội quân tinh nhuệ nhất Đại Ung là bao, còn những người cao thủ ngăn cản mình càng không phải là tùy tiện có thể lấy ra, Nam Sở hiện nay, Kiến Nghiệp phụ cận sao có thể có một chi quân đội tinh nhuệ như vậy? Dù thật là Nam Sở mật thám, vì sao tới chỗ này mới động thủ? Hoàn toàn có thể động thủ vào lúc mình đem công chúa từ trong cung cứu ra ngoài a. Lương Uyển thủy chung không nghĩ được bên ngoài là thế nào, nhưng ả cũng rất hiểu, buộc phải thủ vững, vì an toàn, ả không hề thông báo địa điểm cho Ung quân, nếu không đợi được Ung quân tới, không chỉ ả mất mạng, công chúa cũng xong đời, nếu công chúa có chuyện gì, mình dù chết cũng khó làm dịu được Ung đế nộ khí, tới lúc đó chịu nộ khí chính là Phượng Nghi Môn.
Lương Uyển còn đang suy nghĩ, một người thấp giọng nói, “Lương tiểu thư, bọn họ tỉnh rồi.”
Lương Uyển vui mừng, người bọn chúng lưu lại chỗ này tuy rằng thương thế được xử lý, hơn nữa cũng không chết, nhưng vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, chắc là uống phải thuốc gì. Ả đi qua vội vàng hỏi, “Có chuyện gì, là ai thâu tập các ngươi?”
Một người liếʍ đôi môi nứt nẻ, nói, “Tiểu thư, người tới là một người, đồ đen che mặt, không nói gì, võ công cao cường, chỉ một chiêu liền đánh thương hai chúng ta, người đó vốn muốn gϊếŧ chúng ta, liền bị một người đến sau ngăn lại, người đó chắc không biết võ công, vì hắn bước chân hư phù, trung khí không đủ, hắn hạ lệnh chém thương hai chân chúng ta, sau đó chúng ta liền hôn mê.”
Lương Uyển nghe được bọn chúng nói, không có trợ giúp gì, lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh lạnh lùng, “Người trong nhà nghe đây, chúng ta đã hết kiên nhẫn rồi, nếu các ngươi còn không ra, một nén hương sau chúng ta liền dùng hỏa công.”
Lương Uyển cao giọng nói, “Các ngươi nếu dùng hỏa công, không sợ dẫn tới người khác chú ý sao?” Ả muốn thăm do lập trường của người đến.
Bên ngoài trầm mặc một lát, người nọ lại nói, “Nam Sở không rảnh, Đại Ung còn nửa canh giờ nữa mới tới, thời gian cũng đủ, các ngươi nghĩ càng lâu, lát nữa chúng ta xử trí càng nghiêm khắc, nếu các ngươi hiện tại đầu hàng, ta có thể bảo đảm, tối thiểu các ngươi sẽ không chết quá đau đớn.”
Lương Uyển mô hôi lạnh tuôn ra, ả lần đầu hối hận mình không dẫn theo thêm nhiều người tới đây. Khi ả còn do dự, mấy bó rơm lại ném vào cửa, một cây đánh lửa được ném vào, hỏa diễm bùng lên, Lương Uyển hết cách, liền quát lớn, “Chúng ta quy hàng.”
Hai cây đinh ba cào rơm đi, một người áo đen bịt mặt thân hình không cao không thấp xuất hiện trước cửa, hai tay hắn trống không, không có bất kì vũ khí nào, nhưng Lương Uyển lại cảm giác được người này truyền lại áp lực mơ hồ, tay trái ả nắm chặt phi đao giắt eo, nhưng không có dũng khí phóng đao, người áo đen dùng một giọng âm nhu kinh người nói, “Các ngươi tự trói hai tay từng người đi ra.” Lương Uyển run lên, loại giọng này ả từng nghe qua, là giọng của thái giám, nhưng bọn chúng không nên là người Nam Sở a. Ả cố lấy dũng khí vứt bỏ đoản kiếm, duỗi tay chỉnh lý lại đầu tóc, yểu điệu thướt tha đi về phía người nọ, ả biết người này rất có khả năng là thái giám, dù không phải cũng nhất định đã luyện qua nội công cực kì âm nhu tàn độc, vậy thì tính cách cũng âm độc, vì thế ả không dám dùng mỹ sắc để mê hoặc, mà cực lực biểu hiện nhu thuận phục tùng, ả hai tay chắp sau lưng đi về phía người nọ, chính lúc đi qua người nọ, ả thân hình như rắn độc lướt qua, tay phải phi đao đâm về phía yết hầu người nọ, đó là một đao không kịp trở tay, nhưng người nọ tay phải nhẹ nhàng lật qua, Lương Uyển chỉ cảm thấy cổ tay tê đi, sau đó bàn tay trắng bệch lạnh lẽo bóp chặt yết hầu mình, Lương Uyển chỉ thấy cánh tay đó giống như rắn độc ác đến đáng sợ, sau đó ả liền mất đi tri giác.
Đợi Lương Uyển tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một nơi tối om, ả tỉ mỉ lắng nghe, không cảm thấy được bên mình có ai, ả vặn vẹo thân hình, liền phát hiện hai tay đã bị thừng gân trâu trói ra đằng sau, võ công ả vẫn còn, trên người cũng không có gì bất thường, ả mừng rỡ than một hơi, không tiếp tục động đậy, rốt cục ả cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý, lúc này truyền tới một âm thanh lạnh lẽo, “Ngươi tỉnh rồi, công tử muốn gặp ngươi.” Sau đó ánh đèn sáng lên, Lương Uyển không tự chủ nhắm mắt lại, sau đó hai người đi qua lôi ả dậy, từ giác cảm mà thấy hai người này đều là người trẻ tuổi, Lương Uyển theo bản năng nghĩ. Hai người này căn bản không muốn để ả tự đi, lôi ả tới một căn phòng rộng rãi, không nhìn được cửa sổ, chính là một gian mật thất, xung quanh đốt đuốc, trên một chiếc ghế giữa phòng, ngồi một người mặc nho sam màu đen bịt mặt, còn ở bốn tường xung quanh, tất cả thuộc hạ của mình đều bị vòng sắt khóa lại, trên người bọn chúng không có dấu vết chịu hình, ngoài ra Lương Uyển còn thấy người hắc sam bên cạnh đứng một người, từ hai tay hắn có thể nhận ra, người này chính là cao thủ đem mình bắt sống, ngoài ra, trong phòng còn có 6 người áo đen phân biệt đứng ở các góc. Lương Uyển bị lôi một mạch tới bức tường đối diện người hắc sam, hai người kia thành thục đem cổ tay cổ chân Lương Uyển dùng vòng sắt khóa vào, say đó lại lấy một sợi xích sắt cản eo ả lại, bị trói, Lương Uyển chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không thể động đậy, một người áo đen khác lấy ra một thùng nước lạnh, dội lên người ả, Lương Uyển ướt nhẹp, lộ ra đường nét thân hình tinh xảo phát dục, ả vừa xấu hổ vừa giận dữ, tuy đã 27 tuổi, nhưng ả vẫn là thân xử nữ, sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy, những người áo đen kia đều dùng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn ả, ngay cả những thuộc hạ của ả cũng nhìn trộm qua.
Lương Uyển giận dữ, “Ngươi đến cùng là ai, vì sao cùng Đại Ung ta đối địch?”
Người nho sinh hắc sam nhàn nhạt nói, “Tại hạ không phải đối địch với Đại Ung, Lương Uyển, ta muốn là ngươi, những người khác chỉ là bị vạ lây.”
Lương Uyển trong lòng lạnh xuống, nghĩ ta mấy năm nay đều vì Đại Ung cống hiến, sao lại có người tìm ta báo tư thù chứ? Thấy ánh mắt do dự của thuộc hạ, ả có chút tức giận nói, “Các ngươi đem hai cô nương kia làm gì rồi?”
Ả không dám nói rõ thân phận của Trường Nhạc công chúa, nhưng người hắc sam đã nói, “Ngươi muốn nói Trường Nhạc công chúa điện hạ sao? Công chúa điện hạ cùng chuyện này vô quan, tại hạ vô cùng đồng tình tao ngộ của công chúa, nên đem nàng an bài ở một gian sương phòng khác, người thị nữ của nàng võ công rất giống ngươi, ả muốn thừa cơ thâu tập, bị thuộc hạ của ta ngộ sát rồi.”
Lương Uyển trong lòng run lên nói, “Ngươi thật ngoan độc, sư muội ta năm nay chỉ mới 19 tuổi, không nghĩ tới các ngươi lại độc ác như vậy.”
Người nho sinh hắc sam không nói gì, kẻ đứng phía sau hắn dùng giọng âm nhu nói, “Chúng ta lỡ tay gϊếŧ một người thì sao? Nếu ngươi không chịu trả lời bọn ta, ta sẽ khiến người sống không bằng chết.”
Lương Uyển giận dữ, “Các ngươi rốt cục là ai, cùng ta có thù oán gì?”
Người nho sinh hắc sam lạnh lùng nói, “Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, Liễu Phiêu Hương có phải ngươi gϊếŧ?”
Lương Uyển lập tức sững sờ, ả bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên vẫn có người hỏi ả chuyện này.