Chương 2: Kim Bảng Đề Danh

Tháng 6 năm thứ 6 Hiển Đức, Giang Triết vào Kiến Nghiệp, tháng 8, kim bảng ra, Giang Triết trúng nhất giáp đầu danh, dự quỳnh lâm yến, tiệc chưa tan, Ung sứ nhập triều, cầu thân, biểu ý minh hữu.

Tháng 12 năm 16 Hiển Đức, Ung Trường Nhạc công chúa nhập Sở, năm 17 Hiện Đức tháng đầu mậu thần, thái tử điện hạ Triệu Gia cử hành đại hôn, lập Trường Nhạc công chúa làm thái tử phi.

Trường Nhạc công chúa, tuổi 15, mẫu trưởng tôn thị, Ung Cao Tổ quý phi, luôn được hoàng đế sủng ái, Trường Nhạc công chúa sinh vào đúng lúc Ung Cao Tổ đăng cơ, nhận được sủng ái, tứ phong làm Trường Nhạc công chúa.

_____________

Đi ra từ trường thi, ta duỗi tay duỗi chân, ài, mấy ngày này khiến ta vất vả đến hại người, lều thi vừa chật vừa bé, ta lại không có bạc để đút lót, vì thế tới ngày thứ 3 trong lều cơ bản toàn là mùi bô, nếu không phải trước đây theo cha lưu lạc tha hương, ăn không ít khổ, chỉ sợ ta ngay cả cơm cũng không nuốt nổi, chỉ sợ ta thắt lưng buộc bụng tới hôm nay, trên người ngay cả một đồng cũng không còn rồi, cách yết bảng còn nửa tháng, những ngày này ta có thể làm gì đây, hay là đi bán tự họa hoặc thay người viết thư tín, ta thành thực nghĩ.

Về tới quán trọ, ta tính toán một chút, mai tiền phòng liền không có nữa, vì thế lấy văn phòng tứ bảo quyết định tới miếu phu tử bày hàng.

Tới miếu phu tử, theo một lão bản của một quán trà nhỏ nửa ngày, lại đáp ứng hắn viết 2 phong thư, mới ở trước cửa quán trà của hắn bày hàng, đáng tiếc sinh ý không quá tốt, tới nơi này viết thư phần lớn đều là kẻ không biết mấy chữ, ai thèm quản ngươi viết ra làm sao.

Ta đợi cả nửa ngày cũng không có sinh ý, chính đang sầu khổ, một người tiểu phụ nhân áo xanh đi qua, nhìn nàng ta ăn mặc, ta liền biết là một quả phụ, nhưng niên kỉ chỉ khoảng 18-19 tuổi, thực đáng thương a.

Nàng ta rụt rè nói, "Tiên sinh, nô gia muốn viết đơn cáo trạng." Ta cầm bút nói, "Là đơn gì, muốn cáo ai?"

Nàng ta có chút thẹn thùng nói, "Nô gia trượng phu không may xuất thế, nô gia muốn gải giá, nhưng công công không đống ý." Ta lại hỏi mấy câu cụ thể tình huống, cầm bút viết, "17 gả, 18 quả, công tráng thúc đại, tình ngay lý gian, gả hay không gả?" Nàng ta khó hiểu nhìn ta viết chữ hỏi, "Tiên sinh, chỉ mấy chữ này quá ít đi." Ta đắc ý đáp, "Cô yên tâm, đơn này trình lên đảm bảo quan phủ đồng ý cô cải giá." Nàng ta đưa cho ta 10 đồng, ta bụng đầy cảm kích nhìn chỗ tiền, lòng nghĩ hôm nay cơm tối có rồi, còn phải nỗ lực, tiền cơm ngày mai vẫn còn chưa có.

Tiếp đó ta liền không có sinh ý nữa.

Qua không tới 1 canh giờ, chỉ thấy người tiểu quả phụ kia vui mừng hớn hở quay lại, thấy ta một cái liền cảm kích rơi lệ nói, "Tiên sinh, đa ta ông viết cáo, đại nhân xem một cái liền chuẩn." Ta trong lòng nghĩ, đương nhiên rồi, hiện tại Kiến Nghiệp kinh triệu doãn là một người thập phần coi trọng luân lý đạo đức, quả phụ cải giá chỉ là một người thất tiết, nếu xảy ra tiếng xấu lσạи ɭυâи, chính là đại sự rồi.

Người tiểu quả phụ này đi khỏi một cái, sinh ý của ta liền tốt lên, tới tối liền đủ tiền phòng 2 3 ngày tới, đương nhiên ta không dám viết nhiều cáo trạng, nếu có người tới viết cáo trạng, ta tổng sẽ nghĩ cách khuyên hắn không nên cáo, không phải vì cái gì, mà vì viết nhiều cáo trạng liền tổn hại danh khí của ta.

Ở phu tử miếu viết thư mấy ngày, ta thấy không sai biệt lắm cũng đủ ta ở Kiến Nghiệp đợi tới khi yết bảng, liền thu lại quầy hàng, tại quán trà nhỏ nghe người tán dóc, dù gì một ấm trà có thể cho ta ngồi cả ngày, đương nhiên ta tuy không làm sinh ý nữa, nếu vẫn có người tìm tới viết thư, ta vẫn làm, chỉ là phải thu thêm mấy đồng.

Dù sao cũng để gϊếŧ thời gian.

Qua 1,2 ngày ta nhất thời ngứa tay, dùng chút kinh dịch học được bói chữ tính mệnh, nói thật ta tính mệnh cũng không quá chuẩn, chỉ dựa vào chút kinh dịch tính nhẩm, lại thêm vào lực quan sát của ta, rất nhanh liền thành thần toán, đương nhiên bạc đủ tiêu là được, vì thế ta một ngày chỉ tính 3 lần, mỗi ngày còn tặng thêm một lần, nói ra cũng kì, ta làm vậy liền dẫn tới không ít người hiếu kì, vì thế bạc liền chảy vào như nước.

Đương nhiên, vì che tai mắt người, ta thay đổi trang phục, lại thay đổi chút tướng mạo, cũng chính là dùng dược vật bôi lên mặt, làm da vàng lên mà thôi.

Hôm nay gần tới buổi trưa, ta đã tính xong 3 lần, quyết định tính thêm một lần miễn phí nữa thì thu sạp, lúc này một cậu nhóc vội vội vàng vàng chạy tới, "Tiên sinh, tôi là một người bán rong, 2 hôm trước nhận được thư đồng hương mang tới, nói vợ tôi sắp lâm bồn, nhưng thân thể không khỏe, tôi vội quay về, còn chưa về tới nhà, không biết làm sao trong lòng tôi rất bất an, ngài tính cho tôi với, cái thai nay có bình an không, là nam hay nữ." Ta liền tính nửa ngày rồi nói, "Không vấn đề, tiểu nguy tắc an, tôn phu nhân vốn có chút hung hiểm, nhưng phu thê hai người ngày thường tích đức hành thiện, nên sẽ thuận sinh, cậu là mệnh cách tử nữ song toàn, lão huynh thật sự hảo phúc khí." Hỏi ta làm sao biết, ta còn thực không biết, loại chuyện này tính không ra, nhưng tổng không thể nói lời khó nghe, khiến hắn chết mất một nửa đi, nhưng ta nhìn hắn tướng mạo trung hậu, thân thể không tệ, nghe khẩu khí của hắn, phu thê khá là hòa thuận, vậy thì con cháu chắc không có vấn đề gì, còn hắn nói thê tử thân thể không quá khỏe, đương nhiên rồi, sắp lâm bồn rồi, trượng phu còn không ở đấy, tâm tình làm sao tốt được, tiểu tử này về một cái, thê tử hắn liền cao hứng, nhất định sẽ sinh thuận lợi.

Còn như là nam hay nữ ta còn không nói rõ, tới lúc đó cũng dễ lấp liếʍ.

Tên nhóc này vui mừng muốn đưa tiền, ta nói với hắn lần tính đó là tặng, hắn chính đang cảm tạ ta, một người trung niên hán tử chạy qua cao hứng nói, "Lão tam, cậu quay về rồi, đệ muội sinh rồi, một đôi long phụng thai a, mau về, mau về." Tên nhóc đó nghe thấy ngây ra một lúc, đột nhiên chạy điên cuồng.

Ta thở ra một hơi, chính đang vui mừng, bên cạnh mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta, nhìn tới mức khiến ta thấy ngại.

Lúc này, một người áo xám ngồi trước cửa đứng lên đi tới trước mặt ta nhàn nhạt nói, "Tiên sinh tính cho ta một quẻ thế nào?"

Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người nọ không tới 27-28 tuổi, thân hình thẳng tắp kiện tráng, trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn hiện lên thần sắc trầm ổn, phía sau đi theo một người trung niên mặc nho phục màu xanh và một người tùy tùng thân mặc kình trang màu đen.



Ta do dự đáp, "Tại hạ hôm nay quẻ số đã đủ, việc này…"

Người áo xám nhàn nhạt nói, "Ta cũng biết làm khó tiên sinh, chỉ là ta ngày mai phải rời kinh, vì thế mời tiên sinh miễn cưỡng vậy."

Ta nhìn 3 người họ, trong mắt người áo xám đầy thần sắc ra lệnh, nghĩ chắc là nhân vật lệnh xuất cấm cãi, còn người áo xanh kia hiển nhiên có chút coi thường, cũng có chút chờ mong, còn người tùy tùng kia mặt tràn đầy uy hϊếp.

Xem ra đắc tội không nổi, ta tính tính ngày, ngày kia chính là ngày yết bảng, liền nói, "Vậy được, tại hạ vừa hay cũng muốn nghỉ làm rồi, một quẻ này liền tính là ta thu hàng đi."

Người áo xám nọ có chút kinh ngạc, dường như cho là ta vì tính mệnh cho hắn mà bị bức như vậy, nhưng trong lòng hắn nghi hoặc khó giải, chỉ hỏi, "Ta sắp phải đi xa, xin hỏi chuyến này là hung hay cát?"

Ta bày bàn tính nửa ngày, nói, "Quẻ khảm thượng lục, hệ dụng huy mặc, trí vu tùng cức, tam tuế bất đắc, hung.

Các hạ chuyến này sợ nguy nan trùng trùng." Nói tới đây ta liếc trộm thần sắc hắn, trong lòng nghĩ, loại người này bình thường đại khái tự tin đầy đủ, ngươi đã do dự bất quyết xem quẻ, sự tình tất nhiên thúc thủ.

Người áo xám thần sắc ảm đạm, lát sau liền nói, "Xin hỏi tiên sinh, chỗ nào nguy nan?" Ta làm sao biết được, nghĩ một chút, lòng biết người này nhìn từ khí độ cử chỉ chắc là người tòng quân, nhìn 2 người bên cạnh hắn, một người chắc là phụ tá, một người chắc là hộ vệ, người này thân phận chắc không đơn giản, hiện tại Nam Sở có đại sự gì sao, bất kể đại sự gì, ta chỉ cần hàm hồ đáp lại là được, nghĩ tới đây ta bèn nói, "Nội có phân tranh, ngoại có cường địch, sự tình khó làm, nếu các hạ cẩn thận thì có thể có khả năng." Ta tuy hàm hồ nói, nhưng vừa hay lại khớp với tâm lý và triều cục người áo xám.

Người áo xám than một tiếng, chuyển thân rời đi, người áo xanh lấy ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, ta đợi bọn họ rời đi nhìn kĩ một cái, 1000 lạng, thiếu chút kêu thành tiếng, vội vàng nhét vào lòng, sau đó thu sạp rời đi.

Lại qua mấy hôm, đã là 15 tháng 8, hôm nay là ngày kim bảng ra, ta có chút do dự, nếu là mấy hôm trước, ta đương nhiên mong chờ kim bảng đề danh, nhưng hiện tại ta trong túi phong phú, liền có chút hối hận có thể trúng khảo, vì thế ta không đi xem bảng, ở trong phòng lật giở bản thảo thơ của mình, không qua bao lâu, nghe được bên ngoài đùng đùng tiếng pháo dây, một tên hỏa kế cùng chưởng quỹ phấn khích đẩy cửa vào, cao giọng báo hỷ, "Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, mừng lão gia cao trung nhất giáp đầu danh trạng nguyên, tiểu điếm thực bồng tất sinh huy, mong trạng nguyên lão gia rảnh rỗi viết mấy chữ cho tiểu điếm." Ta có chút mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tiền đồ ra sao.

Chuyển niệm một cái, dù gì ta cũng chưa chắc gặp phải vong quốc, hơn nữa nghe nói Nam Sở Hàn lâm viện Tàng thư lầu cất sách trăm vạn, là tàng thư lầu lớn nhất thiên hạ, ta lại cao hứng, nghe nói Nam Sở quốc chủ năm ngoái hạ chiếu thu thập tranh sách tự họa khắp thiên hạ, muốn kiến lập Sùng văn điện truyền thế, nghĩ chắc là ta có cơ hội tham dự.

Tối đó sắp tới giờ dậu, ta đem theo biển số tới trước cửa hội thi viện, ngoài cửa tụ tập tân tiến sĩ từng người ăn mặc mới tinh, đến khi ta tới nơi, liền thấy tất cả đều dùng những ánh mắt khác thường nhìn ta, có kẻ còn mang thần sắc đố kị.

Ta còn đang kì quái, một người thư sinh mặt vuông tai lớn đi qua hỏi, "Vị huynh đài này có phải tân tiến sĩ đi dự quỳnh lâm yến?" Ta gật đầu đáp, "Chính thế, xin hỏi có chuyện gì sao?" Người nọ nghe thấy lập tức hiện ra sự tôn kính nói, "Thì ra là tân khoa trạng nguyên tới rồi, thất kính thất kính, tại hạ Lưu Khôi, chính là bản khoa nhất giáp nhị danh thám hoa." Thì ra trước khi ta đến nơi này đã tập hợp hết 79 vị tiến sĩ còn lại, chỉ đợi trạng nguyên là ta, ta mới hiểu được vì sao nhiều người như vậy trong mắt lại mang theo dị sắc.

Đám tiến sĩ này từng người đều qua đây hàn huyên, chính lúc ta ứng phó không kịp thì nghe được 3 tiếng chuông, một vị đại quan đi cùng mấy người khảo quan đi ra, kiểm tra từng danh bài của chúng ta, xác minh thân phận, cho chúng ta xếp hàng theo hắn nhập cung, trạng nguyên là ta tự nhiên đi đầu, phía sau tả hữu chính là bảng nhãn cùng thám hoa, mà 7 người nhất giáp tiến sĩ còn lại đi theo sau, ngoài ra 70 người còn lại thì xếp thành 7 người một hàng.

Đi trên đường tiến vào hoàng thành, hai bên đường đều là bách tính tới xem náo nhiệt, lúc chúng ta đi qua, tiếng hoan hô chấn động, đội ngũ ở triều dương môn tiến vào hoàng cung nội thành, triều dương môn là nội thành đại môn, ngày thường trừ hoàng thượng ra ai cũng không được đi, trừ hoàng thượng ra cũng chỉ có chúng ta những người tân khoa tiến sĩ khi đi dự quỳnh lâm yến có thể đi một lượt.

Đi vào nội thành, ta thi thoảng nhìn thấy giả sơn hoa mộc phía sau có nữ tử cười đùa, nghĩ chắc là đám cung nữ đang nhìn trộm chúng ta.

Cuối cùng cũng đi tới quỳnh lâm uyển, chúng ta được ti lễ giám quan viên an bài chỗ từng người, tất cả tiến sĩ cùng chủ khảo quan phân biệt theo danh thứ địa vị mà ngồi, chỉ nghe thấy ty lễ thái giám cao giọng nói, "Quốc chủ giá lâm." Chỉ thấy một lão giả thân mặc long bào được một đám cung nữ thái giám phục thị tiến vào, ta theo chúng nhân quỳ phục xuống, thành thật vô cùng gào lên, "Quốc chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Quốc chủ hữu khí vô lực nói, "Chúng khanh bình thân." Chúng ta liền đứng lên, bữa quỳnh lâm yến này coi như bắt đầu.

Theo lễ nghi từng bước bắt đầu, chúng ta cuối cùng cũng có thể yên tâm thưởng thức ngự thiện rồi, thực là ngon, nếu có thể, ta thực muốn đem đầu bếp ngự thiện phòng mang về nhà làm cơm.

Rượu qua 3 tuần, cơm qua 5 món, chúng nhân đều có chút thả lỏng.

Lúc này, Triệu Thắng buông đũa nói với quan chủ khảo: "Lịch ái khanh, vì cô dẫn kiến một lát tiền tam giáp khoa này đi." Quan chủ khảo vội đứng dậy hành lễ nói: "Thần tuân chỉ." Sau đó chỉ ta nói, "Bẩm quốc chủ, vị này là hội thi khóa này nhất giáp nhất danh trạng nguyên, Gia Hưng Giang Triết." Ta vội rời chỗ quỳ xuống nói, "Thần Giang Triết nghênh kiến quốc chủ." Triệu Thắng cười nhẹ nói, "Tốt tốt, quả nhiên là tuổi trẻ anh tài, văn chương ngươi viết không tệ, nhất là bài Nguyệt hạ cảm hoài, cô đã lệnh người phổ khúc lại, lát nữa để mọi người cùng nghe." Quan chủ khảo lại chỉ bảng nhãn và thám hoa nói, "Bẩm quốc chủ, vị này là nhị danh bảng nhãn Giang Ninh Lưu Khôi, vị này là tam danh thám hoa Hoài Dương Phục Ngọc Luân." Triệu Thắng nhất nhất khoa tán mấy câu, sau đó phân phó chúng ta về chỗ.

Đợi chúng ta ngồi xong, Triệu Thắng vỗ tay một cái, chẳng bao lâu một đội nữ nhạc từ phía sau hậu điện bay ra, có thổi tiêu đánh đàn, có nhảy múa, chỉ một lát, một nữ tử cất tiếng hát: "Trăng sáng có mấy thời, đem rượu hỏi trời xanh.

Không biết trên trời cung khuyết, đêm nay là năm nào.

Ta dục thừa phong quy.

Lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, nơi cao không thắng hàn, khởi vũ lộng thanh cảnh, sao ở tại nhân gian.



Chuyển châu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên, không nên hận, chuyện gì lại hướng biệt thời viên? Nhân có bi hoan ly hợp, nguyệt có sáng tối tròn khuyết, việc này xưa khó toàn.

Đơn nguyện nhân trường cửu, ngàn dặm cùng thuyền quyên." Chính là tác phẩm ta khảo thí.

Trong điện tất cả đều chìm đắm trong cảm xúc mĩ lệ đó.

Đúng vào lúc này, một vị thái giám tiến vào bẩm bảo, "Khởi bẩm quốc chủ, thừa tướng đại nhân cầu kiến."

Triệu Thắng chậm rãi nói, "Chuyện gì, cô đang cử hành quỳnh lâm yến, có quốc vụ nào khác thì để hắn xử lý trước đi." Vị thái giám nói, "Thừa tướng đại nhân nói có chuyện gấp." Triệu Thắng không còn cách nào bèn gật đầu: "Vậy được, cho hắn tiến vào." Chẳng mấy chốc, một lão đầu mặc quan phục nhất phẩm vội vàng đi vào, thấy Triệu Thắng liền quỳ xuống nói, "Cung hỉ quốc chủ, chúc mừng quốc chủ, Đại Ung phái sứ tới, truyền Ung đế chỉ ý, muốn cùng Nam Sở ta kết thành thông gia." Triệu Thắng trên mặt vui mừng, có chút không tin nói, "Lời này là thật?" Lão đầu gật đầu đáp, "Đúng như vậy, Ung đế có một ái nữ, tuổi đã cập kê, nguyện ý hứa gả cho thái tử nước ta làm phi, từ đó hai nước hòa hảo, vĩnh bất giao binh." Triệu Thắng đại hỉ nói, "Hôm nay thực là song hỉ lâm mon, Nam Sở ta vừa mới được lương đống nhân tài, lại cùng đại Ung kết hảo.

Người đâu, nhanh triệu đại Ung sứ yết kiến." Nói xong, Triệu Thắng khởi giá rời đi, ta một đời này duy nhất một lần quỳnh lâm yến liền kết thúc đầu voi đuôi chuột như thế, chỉ là mọi người nghe được tin vui đều mặt đầy vui vẻ.

Ta lại có chút nghi hoặc, tại sao Đại Ung lại đột nhiên kết hảo Nam Sở, lẽ nào thực giống ta đoán, không thể nào, ta lắc lắc đầu.

Sau đó mấy tháng triều đình trên dưới bận muốn chết, ta theo lệ cũ tiến vào hàn lâm viện, cao cao hứng hứng tiến vào Tàng thư lầu, chỉ là lờ mờ nghe nói, Ung đế nữ nhi Trường Nhạc công chúa dung mạo tú mĩ, được Ung đế rất sủng ái, nhưng ta nghĩ, một tiểu nữ hài vừa mới 15-16 tuổi thì đẹp được bao nhiêu, trải qua mấy tháng làm việc, hoàn thành 6 lễ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì, thân nghênh xong, vào lúc tân xuân hoa đán, Trường Nhạc công chúa chính thức cùng Nam Sở thái tử cử hành đại hôn, ta là tân khoa trạng nguyên cũng may mắn được tham gia hôn lễ, hôn lễ xong, thái tử điện hạ cùng thái tử phi tiếp nhận quần thần triều bái, ta cuối cùng cũng thấy được Trường Nhạc công chúa chân dung, thực là ung dung hoa quý, tuyệt sắc xuất trần, tuy tuổi vẫn nhỏ, khó tránh có chút non nớt, nhưng thực là mĩ lệ a.

So sánh với thái tử điện hạ bên cạnh, tuy hơn 20, nhưng nhìn thế nào cũng thấy ảm đạm thất sắc.

Đương nhiên lúc này mọi người đều nói xằng cái gì "nam tài nữ mạo, ông trời tác hợp".

Chỉ là nghĩ Ung đế sẽ không vô tình đến thế, dùng nữ nhi mình yêu thích nhất để giả ý kết minh, ta vẫn hy vọng Nam Sở không cùng Đại Ung đánh, tuy nói đau dài không bằng đau ngắn, thống nhất nhanh chút tốt hơn, nhưng ta vẫn muốn qua thêm mấy năm thoải mái, vì thế ta thành tâm thành ý khấn cầu, hi vọng đại Ung thực sự cùng Nam Sở kết minh, để ta qua được mấy chục năm thái bình.

Khi ta thành tâm khấn cầu, nhạc quan bắt đầu tấu nhạc, diễn xướng chính là tác phẩm ta hàn lâm học sĩ vừa mới ra lò Thanh ngọc án.

"Đêm gió đông thả hoa ngàn thụ, càng thổi rơi.

Sao như mưa.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũy, tiếu ngữ doan doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ.

Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xứ."

Trong tiếng nhạc đám cung nữ nhẹ nhàng khởi vũ, ta ngẩng đầu nhìn thì thấy Trường Nhạc công chúa hơi nghiêng đầu qua, từ khóe mắt nàng, một giọt nước mắt óng ánh vô thanh vô tức rơi xuống trần ai.

Ta trong lòng liền lạnh, người thiếu nữ cô đơn này từ đây phải ở dị quốc tha hương sống một đời, từ đây không thể cùng phụ mẫu người nhà tương kiến, đây vẫn là nhìn từ tương lai tốt đẹp, nếu như, nếu như đại Ung chỉ là giả ý kết minh, tuy ta hi vọng không phải, nhưng ta lại không dám khẳng định, vậy người thiếu nữ này phải đối mặt với kết cục thảm khốc thế nào.

Lúc đó ta thấy thái tử điện hạ cúi đầu nói vào tai công chúa cái gì, tuy có chút xa, âm thanh lại hỗn loạn, nhưng ta vẫn lờ mờ nghe được thái tử điện hạ nói với Trường Nhạc công chúa bản Thanh ngọc án nguyên tịch này là tác phẩm của tân khoa trạng nguyên Giang Triết.

Trường Nhạc công chúa theo ánh mắt thái tử điện hạ nhìn về phía ta, cười nhẹ, nụ cười đó như hoa xuân nở rộ, làm ta trong lòng không tự chủ run lên, vội cúi đầu, không biết tại sao trong lòng lại sinh ra một tia cảm giác không biết nói sao.