Lý Chí theo nội thị vào cung, hắn mấy hôm trước dâng thư đòi phạt Sở, nhưng không có hồi âm, hôm nay phụ hoàng cuối cùng cũng triệu hắn vào cung, khó tránh khỏi vui không kể xiết. Việc nghị sự tổ chức ở ngự thư phòng, Ung đế Lý Viên ngồi đằng sau long thư án, mắt hơi híp lại, thần sắc không vui, ngồi bên cạnh hắn là một vị cung trang thiếu phụ xinh đẹp thoát trần, ghế bên trái thư án là thái tử Lý An đang ngồi, Thừa tướng Vy Quan, Ngụy quốc công Trình Thù, bên phải ngoài ghế đầu tiên ra, là Phủ viễn đại tướng quân Tần Di, Tề Vương Lý Hiển, Lý Hiển sắc mặt vẫn trắng bệch, có chút ốm yếu, nhưng tinh thần thì cũng không tệ.
Thái tử Lý An, 36 tuổi, so với Ung Vương Lý Chí lớn hơn 2 tuổi, thế nhưng hắn luyện qua võ công, không giống với Lý Chí anh tư ngời ngời, tuy bảo dưỡng không tệ, nhìn không tới mức quá già, nhưng tràng mày đem theo một chút mệt mỏi, hắn nhìn về Lý Chí đang từ ngoài tiến vào tư thái khiến người khác khuynh đảo, trong mắt hiện lên một tia đố kị. Lý Chí nhẹ nhàng đi tới trước long thư án, quỳ bái, "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."
Lý Viên hỏi, "Chí nhi, sao lại tới muộn như vậy?"
Lý Chí cười nói, "Nhi thần trước khi tới vừa nhận được tình báo Giang Nam, vì thế chỉnh lý một chút mang tới đây, để phụ hoàng xem một chút."
Lý Viên kỳ quái nhìn Lý An nói, "An nhi, Giang nam tình báo không phải con đã trình lên rồi sao?"
Lý An cười đáp, "Chắc là nhị đệ còn chưa biết, Giang Nam tình báo đã đến chỗ con trước rồi."
Lý Chí trong mắt xẹt qua một tia ý cười lạnh lẽo, nói, "Thái tử điện hạ chỗ Giang Nam tình báo đó là Lương Uyển truyền lại, nhi thần chỗ tình báo này từ nơi khác, vì thế chắc là có chút chuyện phụ hoàng còn chưa rõ."
Lý An thần sắc lạnh xuống, hắn trăm mưu ngàn kế đem mạng lưới tình báo Giang Nam không chế trong tay, không ngờ tới Lý Chí lại vẫn có tình báo khác, sao có thể không khiến hắn ganh ghét, hắn lạnh lùng nói, "Thì ra là vậy, mấy hôm trước lục đệ tiến công Tương Dương, nếu nhị đệ đem những tình báo này ra chắc lục đệ sẽ không bại thảm như vậy." Hắn chỉ biết mình thoải mái đả kích Lý Chí mà quên mất tâm tình của Lý Hiển, Lý Hiển trong mắt xẹt qua một tia âm u.
Lý Chỉ không hoảng không vội nói, "Thần đệ tại lần đầu lục đệ đánh Tương Dương thất bại mới phát hiện mạng lưới tình bào tại Giang Nam của chúng ta không hoàn chỉnh, chúng ta đạt được Tương Dương quân lực bố phòng đồ vô cùng sơ lược, tất nhiên là Tương Dương thủ tướng lúc trình lên binh bộ có động tay chân, có thể thấy Lương tiểu thư phụ trách mạng lưới tình báo đã bị Nam Sở lưu ý, chỉ là ngại Nam Sở quần thần bảo hộ mới không dám thanh trừ bọn họ, như vậy đợi tới khi chúng ta chính thức cùng Nam Sở khai chiến, mạng lưới tình báo của chúng ta tất sẽ bị phá hủy, để tránh tình huống đó, thần đệ không thể không thể không bày bố lại, cũng tính có chút thành tựu, thái tử điện hạ không rõ chi tiết, không phải thần đệ cản trở, chỉ là bày bố vừa mới có hiệu quả, nên không thể kịp thời chi viện lục đệ." Nói tới đây, Lý Chí nhìn Lý Hiển một cái, hơi khom mình biểu thị xin lỗi. Lý Hiển hơi lắc đầu biểu thị không vấn đề.
Từ lời nói của Lý Chí, cùng với thái tử Lý An tranh luận, thấy bọn họ tạm thời ngừng lại, trừ Ung đế, vị thiếu phụ kia cùng với Lý An ra, những người khác đều thi nhau đứng dậy làm lễ với Lý Chí, Tề Vương Lý Hiển vốn muốn đứng dậy, nhưng thấy Lý An trong mắt oán hận, liền ngồi xuống.
Lý Chí ngồi vào vị trí của mình, hướng về từng người biểu ý chào hỏi. Vị cung trang mĩ phụ kia kể từ khi Lý Chí chỉ trích Lương Uyển thì đã nhãn thần như băng, đến khi Lý Chí ngồi xuống, bà mở miệng nói, "Nghe điện hạ ý tứ, Lương sư chất của ta tại Giang Nam ngậm đắng nuốt cay, cư nhiên vẫn bị sa sút chăng?" Thấy bà mở miệng, Lý An hơi cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Lý Chí khom mình đáp, "Quý phi nương nương, nhi thần không dám coi nhẹ công lao của Lương cô nương, năm xưa Trường Nhạc gả xa, phụ hoàng và mọi người đều thương tiếc Trường Nhạc, nó tình tình lại nhu hòa, vì thế quý phi nương nương phái Lương cô nương theo Trường Nhạc tới Nam Sở, Lý Chí cảm kích không thôi, những năm qua chúng ta tại Nam Sở thuận lợi như vậy, Lương cô nương công lao không nhỏ, chỉ là nay tình thế biến hóa, Lương cô nương cơ hồ đã ra ngoài sáng, vì thế nhi thần không thể không lập nên một mạng lưới tình báo khác, tránh Lương cô nươpng bị bức triệt lui xong chúng ta lại mất đi khống chế với Giang Nam."
Thiếu phụ má núm xinh đẹp nở nụ cười, dường như tiếp nhận lời giải thích của Lý Chí, nụ cười như hoa mai sau tuyết đó làm cho tất cả nam nhân trong thư phòng đều không tự chủ trái tim rung động một cái, nhưng bà vẫn có thân phận quý phi, nên rất nhanh mọi người đều di chuyển ánh mắt đi.
Lý Chí thấy không khí tốt lên liền nói, "Phụ hoàng đã đạt được tình báo thái tử đưa tới, chắc cũng đã đọc qua bản Gián tấn đế vị thư rồi?"
Lý Viên từ thư án cầm lên một bản chép lại, nói, "Đúng vậy, Giang Triết này quả nhiên tài cán bất phàm, thái tử và Tề Vương đều hướng ta tiến cử người này, ta thấy qua thơ văn của hắn, đặc biệt là bài Phá trận tử, một bài thơ bức tử Thục vương, thật là tài hoa tuyệt thế, hôm nay thấy qua bản tấu chương này, ta mới tin người này không chỉ là tài tử, còn là một vị năng thần, nếu Nam Sở trọng dụng người này, chính là họa của Đại Ung, nay người này bị miễn quan, chắc có thể được chiêu mộ qua đây."
Lý Chí cười nói, "Phụ hoàng nói phải, người này tài cán quả thực bất phàm, nhi thần tại Thục Trung, lục đệ tại Nam Sở đều gặp qua hắn, đáng tiếc người này xem nhẹ danh lợi, lại là Nam Sở trung thần, chỉ sợ không chịu quy thuận."
Lý Viên gật đầu, "Đúng thế, bản vương cũng lo một điểm này, thấy qua biểu chương của người này, chắc là Nam Sở trung thần, chỉ là tục ngữ nói, hiền thần chọn chủ mà theo, ta thấy người này thơ từ cởi mở, chắc là không phải người cố chấp đi?"
Lý Chí nghe hắn nói tới đây, biết Lý Hiển không đem chuyện ở Tương Dương gặp được Giang Triết nói cho Lý An, vì thế Lý Viên mới không cho rằng Giang Triết khả năng sẽ không quy thuận, hắn nhìn Lý Hiển một cái, Lý Hiển thần sắc có chút bất an, Lý Chí cười nhẹ nói tiếp, "Đúng vậy, con lần này vì đạt được Giang Triết biểu chương nên tỉ mỉ tra xét, phát hiện người này cùng Đức Thân Vương Triệu Giác quan hệ mật thiết, tại Thục Trung hắn vì Triệu Giác tham mưu, cứu Triệu Giác cũng chính là bộc nhân mà hắn phái đi, hơn nữa còn tự mình tới Tương Dương gặp Triệu Giác một lần cuối, nhi thần lại tra được tân nhiệm Nam Sở Đại đô đốc Lục Tín nhận thức Giang Triết, năm xưa Giang Triết chưa có phẩm cấp, từng là khách của con trai Lục Tín Lục Xán, vì thế nhi thần nghĩ người này chỉ sợ sẽ không dễ gì quy thuận."
Lý Viên nghe thấy có chút hứng thú, Lý An cùng Kỉ quý phi lại âm thầm trao đổi ánh mắt, xem ra bọn họ vốn không hề xem trọng Giang Triết. Lý Viên nhìn Vi Quan hỏi, "Vi tướng, ngươi thấy sao?"
Vi Quan đáp, "Bệ hạ không cần lo lắng, nay Nam Sở đã kiệt sức, bình định nam phương chỉ là chuyện mấy năm mà thôi, tới lúc đó tứ hải thái bình, hiền sĩ tự nhiên quy thuận, Giang Triết người này đọc thơ của hắn không phải là người cố chấp, há có thể không theo chính đạo."
Lý Viên nghe được, mặt không tự chủ giãn ra nói, "Vi tướng nói phải lắm, người này tuy đáng để trọng dụng, nhưng không cần quá phí tâm, đợi sau khi Nam Sở bình định, trẫm triệu hắn vào triều làm quan là được."
Lý Chí nhìn một lượt chúng nhân, thấy Lý An và Kỉ quý phi trong mắt đều là thần sắc lãnh đạm, chỉ có Lý Hiển trong mắt tràn ngập mỉa mai, biết mục đích của mình đã đạt được, hắn ở trước mặt chúng nhân tôn sùng Giang Triết, chính là vì ẩn giấu chính mình xem trọng hắn, muốn âm thầm an bài lôi kéo Giang Triết, rất khó để tránh sự chú ý của Lý An đám người, còn không bằng nói toạc ra, biểu thị đối với hắn xem trọng, vậy thì những người khác ánh mắt đều sẽ tập trung tại Giang Triết biểu hiện tài hoa, mà sẽ không thực sự hiểu được tầm quan trọng của Giang Triết, cũng sẽ không vì một người "phổ thông" danh sĩ mà đối chọi mình, có thể nhìn thấu kế hoạch của mình chỉ có Lý Hiển, hắn đồng dạng cũng hiểu được tài năng của Giang Triết, nhưng cũng hy vọng Giang Triết quy về trướng mình, vì lý do đó hắn quyết không thể vạch trần kế hoạch của mình, sau đó, hắn chỉ cần cùng Lý Hiển âm thầm tranh đoạt là được.
Lý Hiển đạt được mục đích liền thoải mái nói, "Phụ hoàng triệu nhi thần tới thương nghị chuyện phạt Sở, không biết phụ hoàng có tính toán gì?"
Lý Viên đáp, "Lần này Đại Ung tại Tương Dương hao binh tổn tướng, ta lo Nam Sở từ đó sẽ không chịu khống chế, chuẩn bị phái con lãnh binh phạt Sở, nay Nam Sở quốc chủ xưng đế, chính hay cho chúng ta lý do tốt nhất, lần trước chúng ta mượn lý do Đức Thân Vương dã tâm chuẩn bị đối với Đại Ung bất lợi, lý do quá khiên cưỡng, hiện tại chúng ta phạt Sở là chuyện đương nhiên, Chí nhi ý thế nào?"
Lý Chí đáp, "Phụ hoàng nói phải, nay Nam Sở quân đội hỗn loạn vô cùng, theo nhi thần kế hoạch từ trước, nên đại quân trong vây, cắt đứt liên hệ giữ Kinh Tương và Giang Nam, dùng thời gian mấy năm, chầm chậm tiêu hao Nam Sở quân lực và dân tâm, nhưng hiện tại xem ra nếu cho bọn chúng thời gian, quân đội bọn chúng sẽ ổn định lại, không có mười mấy năm là không thể đánh được Nam Sở, nếu phụ hoàng chấp thuận, nhi thần muốn mạo hiểm một phen, giáng một đòn mạnh vào Nam Sở, khiến bọn chúng mất đi quyết tâm chống lại Đại Ung ta, sau đó lại từ từ bình định thế lực đối nghịch, tuy như vậy có thể lôi thôi, nhưng trong vòng 3 năm, nhi thần có thể bảo đem Nam Sở thu về bản đồ Đại Ung, sau đó lại mất trên 20 năm từ từ thu phục dân tâm, phụ hoàng cho rằng thế nào?"
Lý Viên nghe xong lời Lý Chí liền theo cách nghĩ của hắn, hoàn mĩ nhất tự nhiên là đem Nam Sở một lần san bằng, nhưng nay xem ra Nam Sở vẫn rất đáng gờm, nghĩ tới có thể trong vòng 3 năm chinh phục Nam Sở, tuy cái giá là mấy chục năm rối loạn bất an, nhưng chắc sẽ không ảnh hướng tới trung nguyên cục thế, hơn nữa tới lúc đó mình cũng đã không cần lo lắng, tạo nên sự nghiệp đã vượt qua hết thảy, hắn liền đồng ý với ý kiến của Lý Chí.
Kỉ quý phi trong mắt xẹt qua một tia âm u, bà ta biết cứ như vậy, Giang Nam sẽ có nhiều năm hỗn loạn, lê dân chịu khổ, nhưng bà ta không ngăn cản, vì bà biết Lý Viên đã quyết định rồi, bà lại nhận định, môn chủ quyết định là đúng, Ung Vương tuy hùng tài đại lược, nhưng để so sánh, Lý An tầm thường càng thích hợp làm chủ Đại Ung.
Thấy Lý Viên đồng ý, Lý Chí đề ra kế hoạch chi tiết, theo tình báo, hiện tại Nam Sở quân lực phân tán, vì cùng Đại Ung tác chiến, Nam Sở tăng cường phòng ngự tại Thục Trung, tránh Đại Ung đột phá Thục Trung, thuận sông mà xuống, mà Tương Dương hai lần chịu công kích, binh lực tổn thất thảm trọng, vì bổ sung binh lực, Nam Sở binh bộ cơ hồ giật gấu vá vai, còn có Trường Giang phòng tuyến dài dằng dặc, có thể nói Nam Sở hiện tại tình thế là ngoài mạnh trong yếu.
Lý Chí đề xuất, trước tiên từ Thục Trung, Tương Dương hai nơi triển khai bao vây công kích, khiến Nam Sở chuyên tâm vào chiến sự hai nơi, sau đó hắn tự mình dẫn một chi tinh kị đột phá Trường Giang, tiến công Kiến Nghiệp, theo lẽ thường, Kiến Nghiệp thành không có mấy tháng thì không đánh xuống được, thời gian mấy tháng đủ để Nam Sở quân đoạn đường lui của Lý Chí, cần vương Kiến Nghiệp, nhưng hiện tại Kiến Nghiệp trống không, lại lợi dụng nội ứng của Đại Ung tại Kiến Nghiệp, Lý Chí có tự tin có thể trong vòng mấy ngày công hãm Kiến Nghiệp, sau đó đem Nam Sở vương tộc và bách quan cướp về Đại Ung, tới lúc đó Nam Sở quần long vô thủ, huống hồ liền đô thành cũng bị công phá, quốc chủ đều bị bắt giữ, đủ để đả kích thật lớn Nam Sở sĩ khí, dù bọn chúng có lập nên một vị quốc chủ khác, cũng khó có thể cùng Đại Ung đối kháng, sau đó Đại Ung liền có thể lấy Triệu Gia danh nghĩa san bằng Giang Nam.
Kế sách này tuy muốn trên thực tế hoàn toàn thống trị Giang Nam mất nhiều thời gian hơn, hơn nữa hậu hoạn cũng nhiều hơn, nhưng Lý Viên càng hy vọng sớm chút khiến Nam Sở xưng thần, vì thế vẫn đồng ý kế hoạch này.
Lý An tuy đối với quân sự không tin thông, nhưng cũng biết như vậy sẽ có hậu hoạn, nhưng nghĩ tới nếu Lý Chí hoàn toàn công chiếm Nam Sở, ngôi kế vị của mình liền không bảo đảm rồi, Lý Hiển vừa rồi tiến công Nam Sở thất bại, nghĩ tới sau này vẫn còn khả năng vãn hồi thể diện, vì thế hai người đều không phản đối, tuy Ngụy quốc công Trình Thù và Phủ Viễn đại tướng quân Tần Di đều có chút không tán đồng, nhưng bọn họ cũng đều hiểu những ảo diệu bên trong, biết phản đối cũng vô dụng, cứ như thế, một đạo kế sách khiến hậu thế chỉ trích không phù hợp binh pháp được thông qua. Trừ Lý Chí và Thạch Úc, không một ai biết mục đích lớn nhất của Lý Chí chính là vì có được Giang Triết người này.
Chúng nhân thương nghị xong, Lý Viên than, "Chí nhi, lần này con đánh Kiến Nghiệp, tất phải bảo đảm Trường Nhạc an toàn, nhất định phải mang nó về đây, vì Đại Ung, nó đã hy sinh quá nhiều, trẫm thật có lỗi với nó."
Lý Chí than thở, Trường Nhạc công chúa là phụ hoàng ái nữ, mẫu thân Trường tôn quý phi nổi tiếng hiền đức, Trường Nhạc thì đoan trang ôn nhu, vì thế được phụ hoàng sủng ái nhất, khi xưa Trường tôn quý phi hoàng tứ tử Lý Hiền vì bảo vệ Lý Viên mà bị thích khách gϊếŧ chết, Hoàng thất tử Lý Tấn lại chết trẻ, vì thế phụ hoàng vì an ủi Trường tôn quý phi, đáp ứng Trường Nhạc công chúa đến tuổi thành hôn có thế tự chọn chồng, Trường Nhạc công chúa đã có người trong lòng, phụ hoàng cũng đồng ý ban hôn, nhưng vì muốn kết hảo Nam Sở, phụ hoàng lại lệnh cho Trường Nhạc gả cho Nam Sở thái tử Triệu Gia, khi đó Trường tôn quý phi ở trước mặt phụ hoàng khóc lóc, Đại Ung và Nam Sở sớm muộn cũng trở mặt, nếu Trường Nhạc gả qua đó, tương lai phải làm sao?
Nhưng phụ hoàng vẫn hạ quyết tâm, Trường Nhạc công chúa khi lâm biệt ánh mắt tuyệt vọng đó khiến Lý Chí tới nay cũng không thể quên, tuy hắn an bài xảo diệu, khiến Ung nữ tranh đoạt Triệu Gia sủng ái, tránh cho Trường Nhạc công chúa cùng Triệu Gia có quá nhiều cảm tình, nhưng khi hắn biết Trường Nhạc công chúa cơ hồ sống như ẩn cư, vẫn thấy tiếc nuối vạn phần, nhất là khi biết được Trường Nhạc công chúa mang thai, nhiều lần nghĩ tới bỏ đứa nhỏ đi, Lý Chí cơ hồ có thể nhìn thấy Trường Nhạc đau đớn tuyệt vọng, nàng rõ ràng biết đứa nhỏ này nếu sinh ra tương lai sẽ đối mặt với tất cả tàn khốc, vì thế mới hạ quyết tâm.
Nghĩ tới đây, Lý Chí quả quyết nói, "Phụ hoàng yên tâm, lần này nhi thần nhất định sẽ đón hoàng muội về, hoàng muội vì Đại Ung hy sinh quá nhiều, nhi thần nhất định bảo đảm nó an toàn, đem hoàng muội về cung phụng phụ hoàng."
Lý Viên than, "Sau này, qua một đoạn thời gian, trầm sẽ vì Trường Nhạc chọn rể mới, tránh nó thanh xuân tuổi trẻ lại sống như ở góa."
Chúng nhân một trận do dự, Vi Quan mở miệng nói, "Bệ hạ tâm ý thật tốt, nhưng Triệu Gia nếu bị bắt tới đây, trong thời gian ngắn vẫn cần mượn danh nghĩa của hắn, công chúa là Nam Sở vương hậu, nếu bệ hạ vì công chúa tuyển rể, Nam Sở thần dân tất sẽ nghiến răng căm hận Đại Ung."
Lý Viên giận dữ nói, "Lẽ nào để nữ nhi của trẫm vĩnh viễn chịu khổ sao?"
Vi Quan nghẹn họng, Trường Nhạc công chúa có hạnh phúc hay không không trọng yếu, nhưng lời này hắn cũng không dám nói ra.
Lý An hòa giải, "Phụ hoàng, Vy tướng nói cũng có lý, chi bằng như vậy, chúng ta trước chọn cho hoàng muội một người rể tốt, để họ âm thầm định hôn ước, đợi qua mấy năm, Nam Sở hơi chút bình định, Triệu Gia không còn tác dụng, lại danh chính ngôn thuận cưới cho hoàng muội."
Lý Viên hơi gật đầu, "Cứ vậy đi, chuyện này trước không cần truyền ra ngoài, đợi Trường Nhạc trở về lại nói. Được rồi, trẫm mệt rồi, các ngươi về đi."
Lý An, Lý Chí, Lý Hiển, Vy Quan, Trình Thù, Tần Di đều đứng dậy cáo từ, Kỉ quý phi dìu Lý Viên ra khỏi ngự thư phòng. Chúng nhân cũng tự mình rời đi, Lý Hiển không đi cùng Lý An, mà cố ý lưu lại phía sau, nói với Lý Chí, "Nhị ca, huynh cho là Giang Triết nhất định sẽ quy thuận huynh sao?"
Lý Chí nhàn nhạt nói, "Sao, lục đệ cũng muốn giữ hắn lại dưới trướng sao?"
Lý Hiển hằm hè, "Nhị ca, Giang Triết kia đệ vừa gặp đã thấy hợp ý, huynh dưới trướng văn thần võ tướng nhiều như lông trâu, Giang Triết đó liền để cho ta đi."
Lý Chí cười nhẹ, "Đệ cho rằng hắn nếu không về với ta sẽ nhất định về với đệ sao?"
Lý Hiển đáp, "Ta thấy tiểu tử kia có lúc rất thức thời, hắn nếu chịu về ta, ta liền bái hắn làm thầy, đối với hắn bảo gì nghe nấy, hắn nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần nhị ca không cùng ta tranh là được."
Lý Chí cười khổ, không nghĩ tới Lý Hiển lại nghĩ như vậy, hắn không muốn tranh cãi với Lý Hiển, chỉ nói, "Hiện tại còn chưa biết hắn có chịu quy thuận Đại Ung hay không, chúng ta tranh quá sớm rồi, phải rồi, đệ và Tần cô nương lúc nào thành hôn?"
Lý Hiển cười nói, "Ta cũng không gấp, dù gì danh phận cũng đã định, Tần Tranh sư phụ cùng phụ thân đều hy vọng ta nhanh chút, vì thế chuẩn bị tháng sau đại hôn."
Lý chí cười nói, "Vậy ta không về được rồi, đệ đó, lấy của người ta mấy năm trời, thiệt thòi Tần cô nương đợi đệ."
Lý Hiển xùy một tiếng, "Nếu không phải Kỉ quý phi giục phụ hoàng hạ chỉ, ta còn muốn đợi thêm đó. Mỹ nhân bên ngoài nhiều như vậy, ta bận đi đâu được, lần trước tại Nam Sở gặp qua Liễu Phiêu Hương kia, thật là trời sinh vưu vật, nếu không phải vì Tần Tranh, ta đã mang về tay rồi, nhị ca, lần này tới Nam Sở, huynh không ngại nhìn nàng một cái, thật là tuyệt thế giai nhân, nữ tử như Lương Uyển giả vờ giả vịt không sánh được với nàng, nữ nhân mà, nghĩ cái gì vì dân vì nước chứ."
Lý Chí cười nói, "Được rồi, ta đi nói với đệ muội, để nàng biết đệ coi thường nàng." Lý Hiển vội xin tha.
Lý Chí tuy ngoài mặt cười cợt, trong lòng lại băng hàn một mảnh, Lý An hiện tại được Phượng nghi môn ủng hộ, lại có Lý Hiển trợ giúp, nếu Lý Hiển lại thành thục một chút, Lý An thực sự có thể cùng mình sánh vai rồi, mà không phải dựa vào phụ hoàng thiên vị, nghĩ tới mình càng lúc càng nguy hiểm, Lý Chí lại một lần nữa quyết định, tất phải có được Giang Triết, hắn cần một người có thể giúp hắn đột phá trùng trùng chướng ngại.
Tháng 9 năm đầu Chí Hóa, Ung vương Lý Chí hiến kế bình Sở, dẫn 40 vạn đại quân xuôi Nam, Kinh Tương chấn động.