Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Đại Quân Sư

Chương 1: Thư Sinh Chán Nản

Chương Tiếp »
Năm 16 Nam Sở Hiện Đức, thiên hạ còn đang hỗn loạn, tuy nhiên cục diện đã rõ nhiều rồi, Trường Giang về phía nam đại bộ phận bị Nam Sở chiếm cứ, Giang Bắc chính là thiên hạ của Đại Ung, Giang Hạ là yếu địa chiến lược phòng thủ Đại Ung, mà Trấn Viễn Hầu phủ lại chính là nơi quân sự trọng địa trấn thủ Giang Hạ, vì thế thời thời khắc khắc thủ vệ sâm nghiêm, Tây tịch như ta tuy rằng địa vị không thấp, nhưng cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu nghe mệnh, trốn trong thư phòng tận lượng không ra bên ngoài, miễn rước họa vào thân.

Ta một bên lật sách một bên tính toán xem lúc nào có thể ăn cơm, không còn cách nào, Trấn Viễn Hầu Lục Tín chính là một vị quân sự trọng thần, theo Nam Sở tục lệ, người nhà ông ấy đều phải ở lại Kiến Nghiệp, chỉ có thế tử 15 tuổi Lục Xán được Lục Tín tín nhiệm làm thị vệ ở bên, triều đình cũng chấp nhận, Lục Xán tuy theo ta học văn, nhưng là con cháu võ tướng thế gia tự nhiên cũng phải học quân sự, hôm nay là ngày Giang Hạ Đại đô đốc Lục Tín mở quân sự hội nghị, Lục Xán làm thị tòng cũng được mang theo dự thính, ta chỉ có thể ở thư phòng đợi hắn, vốn nói rõ cùng nhau ăn cơm, không ngờ hôm nay quân nghị quá trưa còn chưa xong, hơn nữa tất cả tham gia quân nghị đều chưa dùng cơm, ta một tên Tây tịch nho nhỏ nếu như tự mình ăn no rồi, đợi Lục Xán quay lại nhất định đố kị tới hô tọ gọi nhỏ, sau đó lại tìm cơ hội ám toán ta, ta vẫn là đợi hắn thôi.

Nghĩ tới đây, ta xoa cái bụng phẳng, bất lực than một tiếng.

Ta nói cha con 2 người họ làm việc sao lâu như vậy, Lục Tín khảng khái rộng lượng, Lục Xán lại so đo từng tí, lần trước hắn bị Lục hầu gia trách phạt, ta nhịn không được cười trộm bị hắn nhìn thấy, ngày thứ 2 liền lừa ta đi giải sầu, nói cái gì ta thủ hiếu đã đủ 3 năm, nên ra ngoài đi lại, kết quả lừa ta vào Nhan Nguyệt Lâu, nếu không phải ta chuồn nhanh, lần đầu của ta liền bị cướp mất.

Ta một bên suy nghĩ lung tung một bên buồn chán lật sách, ài, Trấn Nguyên hầu phủ thư phòng tuy không tệ, nhưng ta 3 năm cơ hồ đều đọc hết rồi, hơn nữa rốt cục vẫn là võ tướng thế gia, vì thế đều là chút sách dễ đọc, ta tính để cửa hàng sách đem tất cả sách tặng một phần, nếu không sao ngay đến Hoàng Lịch đều có, nhưng lại không có chân chính trân phẩm gì a.

Ta chính đang nhìn ánh mặt trời tính toán thời gian, lúc này Lục Xán tùy tùng Lục Trung tới nói với ta, quân nghị đã kết thúc, Lục Tín yến thỉnh hạ thuộc, cho Lục Xán đi cùng, để ta không cần đợi hắn nữa.

Ta cao hứng đáp ứng, cũng không quản cơm canh đã lạnh, liền đi ăn ngấu ăn nghiến.

Đang ăn cao hứng đột nhiên đại sảnh trước mặt truyền tới một trận huyên náo, ban đầu ta còn không để ý, nhưng sau đó thanh âm càng lúc càng vang, chỉ nghe thấy tiếng hô đinh tai nhức óc "bắt thích khách, bắt thích khách".

Trong lòng ta run lên, hỏng rồi, chỗ này có thích khách, 8 9 phần là Trấn Viễn hầu gặp thích khách, hắn hiện tại chính là núi dựa của ta a, không thể bị thích khách gϊếŧ a.

Ta biết mình không có bản sự bảo hộ Trấn Viễn hầu, vẫn là trốn đi là hơn, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên, từ trên giá sách lấy ra một bộ cung nỏ tinh xảo, đây là cung nỏ Nam Sở công bộ tinh chế, tầm bắn có thể đạt tới trăm bước, có thể liên tục bắn ra 5 chi nỏ tiễn, vốn là lễ vật Lục Tín tặng cho Lục Xán, nhưng Lục Xán lại chê cung nỏ không đủ quang minh lỗi lạc vì thế không thích dùng, trái lại tiện nghi ta, ai bảo ta không biết võ công, cung tiễn khẳng định không dùng được, nhưng bộ cung nỏ này mới là thứ ta thích nhất, lắp tên vào xong, mở ra một khe hở ngoài cửa sổ, căn thư phòng cách đại sảnh trước mặt không phải đặc biệt xa, chỉ thấy bên ngoài đao thương như rừng, một đám quân sĩ áo đỏ chính đang vây 2 tên hán tử ăn mặc bộc nhân chém gϊếŧ, chẳng mấy chốc ta thấy Trấn Viễn Hầu Lục Tín được các bộ tướng vây quanh tới rồi, cánh tay phải hắn quấn băng trắng, vết máu đỏ thẫm, mà bình thường thân tín thị vệ Lục Bình không thấy tung tích, chỉ thấy trên mặt Lục Tín trắng bệch một mảnh, bên trái Lục Xán dìu, thần sắc thập phần phẫn nộ, nhìn bộ dáng ta đoán 2 tên thích khách trà trộn vào hầu phủ, nhìn tình hình khả năng ở yến hội của Lục Tín cải trang thành bộc dịch dâng cơm, sau đó đột nhiên hành thích, ta đoán Lục Bình 8 phần đã tận trung chức trách rồi.

Ta chính đang xem đến hăng say, chỉ thấy 2 tên thích khách đột nhiên sử ánh mắt, đột nhiên từ trong lòng lấy ra 2 quả cầu màu đen ném xuống đất, lập tức khói trắng nồng nặc, lập tức phương viên mười mấy trượng liền bị che phủ, đúng vào lúc này, ta thấy cách Lục hầu không xa một người mặc quần áo thiên tướng tướng lĩnh trong mặt lóe lên một tia hung quang, một thanh chủy thủ từ trong tay áo trượt xuống tay hắn, trong lòng biết không hay, ta vội kêu lớn: "Hầu gia cẩn thận." Một bên quát, một bên bắn ra một chi nỏ tiễn, một tiếng kêu thảm vang lên.

Đợi khói tan hết, chúng nhân kinh hồn chưa định nhìn qua, 2 tên thích khách vẫn bị vây ở bên trong, mà phía sau Lục hầu, một tên thiên tướng ngã xuống, tâm khẩu trúng tên, mà trong tay hắn vẫn nắm chặt một thanh chủy thủ, mũi đao nổi lên ánh sáng xanh, hơn nữa còn cách Lục hầu không tới nửa bước.

Tình hình này kẻ mù cũng biết là chuyện gì.

Thấy 2 tên thích khách nọ khó lòng đột vậy, cuối cùng lực chiến mà chết, Lục hầu hạ lệnh bộ tướng bọc hậu, rồi gọi ta tới Bạch Hổ đường nơi hắn xử lý quân vụ.

Hắn thần sắc phức tạp nhìn ta hỏi, "Đa tạ Tùy Vân cứu bản hầu một mạng."

Ta khiên tốn nói, "Đều là hầu gia phúc đức thâm hậu, mới có thể tránh bị gian nhân hãm hại, vãn sinh chỉ là may mắn mà thôi."

Lục hầu nghi hoặc hỏi, "Tùy Vân làm sao biết người nọ muốn hành thích bản hầu?" Vấn đề này hắn nghĩ mãi không ra.

Nào biết được đương nhiên là ta nhìn thấy, nhưng ta không thể nói như vậy, đây là pháp bảo phòng thân của ta, lục thức ta trời sinh không giống thường nhân, nói như vậy đi, nhĩ lực của ta trong trăm bước có thể nghe được tiếng lá rơi hoa bay, nhãn lực ta trong vòng mấy dặm cái gì cũng thấy, vị giác ta, thứ gì chỉ cần thấm môi một cái liền có thể phân biệt nhất thanh nhị sở, khứu giác ta chỉ cần một tia khí vị liền có thể truy tung 8 dặm 10 dặm, có lúc ta liền hoài nghi mình có phải người hay không, chỉ là ta cũng biết, chút chuyện này nếu để người khác biết liền không thể tránh khỏi bị người đố kị, ngươi cũng không muốn người nọ tiếp người kia nghe trộm ngươi thì thầm đi, để làm phòng thân lợi khí, chuyện này ta trước giờ chưa nói qua với bất kì ai, trừ phụ thân đã mất của ta, không ai hay biết.

Vì thế ta bịa ra lí do nói, "Nói cũng xảo, vãn sinh vốn lấy cung nỏ phòng thân, thấy 2 tên thích khách kia thả khói ra, khó tránh cảm thấy kì quái, nghĩ bất luận 2 tên thích khách bản sự ra sao, tình hình như vậy cũng khó thoát thân, phóng khói nhất định là muốn tạo cho người khác cơ hội, vì thế vãn sinh mới cho rằng nhất định còn có thích khách trốn bên cạnh hầu gia, nhất thời vội vàng kêu lên, nhớ ra lúc đó phía sau đại nhân không có ai, nghĩ chắc thích khách nếu muốn hành thích, sau đó từ bên đó tới, vì thế mới bắn loạn một tiễn, cũng may hầu gia đức hậu, mới có thể gϊếŧ chết thích khách."

Lục Tín nửa tin nửa ngờ gật đầu, cho ta ra ngoài.



Sau đó ta nghe nói hành thích Lục Tín là Đại Ung thích khách, bọn chúng thu mua tên thiên tướng kia, muốn thích sát Trấn Viễn Hầu, sau đó thừa cơ Giang Hạ quần long vô thủ mà công kích, ai biết rằng kế hoạch hành thích không có kẽ hở lại thất bại rồi, vì thế đại quân của chúng lại lui về.

Sau đó Lục Tín thấy ta thông minh đa trí, muốn để ta vào mạc phủ của hắn, nhưng ta lại nghĩ, chỗ hắn cách đại Ung chỉ một con sông, luôn muốn đánh nhau, nếu nhất thời không may binh bại, ta phải làm sao mới được, hơn nữa, nếu đại Ung biết ta cứu Lục Tín, phái thích khách gϊếŧ ta thì sao, vì thế ta liền cự tuyệt, đương nhiên ta không thể lấy lý do này, bèn nói phụ thân ta sinh tiền luôn vì không có công danh mà tiếc nuối, vì thế ta quyết tham gia khoa cử, đây chính là một lý do hết sức chính đáng, ai cũng không thể ngăn ta cầu tiến.

Vì thế Lục Tín bèn phái người về quê ta ở Gia Hưng lấy cho ta tư cách khảo thí, còn tại 2 tháng trước kì ân khoa, đưa ta lộ phí, để ta tới Kiến Nghiệp thi, vì an toàn của ta còn để ta đi cùng người phụ trách quân nhu của họ.

Không còn cách nào, ta chỉ có thể theo đám người cùng đi, cũng may dọc đường ta nghĩ ra một cách, nói ta gặp phải phong hàn, thời gian còn kịp, vì thế nghỉ 2 ngày lại đi.

Thế là ta liền khôi phục tự do, ta lại không phải kẻ ngốc, Nam Sở tại năm thứ 9 Hiển Đức liền hướng đại Ung xưng thần, bỏ đế hiệu xưng làm quốc chủ, hiện tại lại có tin nói quốc chủ muốn hồi phục lại đế hiệu, như vậy nhất định sẽ khiến đại Ung nổi giận, tương lại nhất định binh họa liên miên, ta tuy không muốn đi đánh trận, nhưng binh pháp ta cũng hiểu được không ít, người ta Đại Ung binh cường mã tráng, mà Nam Sở quân thần đều túy sanh mộng tử, binh tướng tham sống sợ chết, chính những bộ hạ của Lục hầu nổi danh, ta nghe nói cũng có không ít quỷ nhát gan, chọc cho Lục hầu mấy lần muốn đem bọn chúng chém bỏ, nhưng ngại thế lực gia tộc bọn chúng nên chỉ có thể nuôi không.

Tại lúc này thi cử, ta thực không muốn làm vong quốc chi thần a.

Ngồi bó gối trên ván thuyền chở cả hàng và người, ta dễ chịu hưởng thụ gió sông tươi mới buổi đêm.

Loại thuyền cỡ trung này đuôi thuyền đều là chất đầy hàng, khoang bên trên thì ngăn thành mấy gian nhỏ cho khách sử dụng, tuyệt đối dễ chịu hơn thuyền khách chuyên dụng, chỉ là giá đắt hơn nhiều, nhưng hiện tại trong túi ta có mấy trăm lạng bạc, dùng thế nào cũng đủ, vì thế ta bèn xa xỉ một phen.

Nhìn trăng sáng thanh hàn, bao la tinh không, ta không tự chủ thi hứng đại phát, ngâm tụng: "Tế thảo vi phóng ngạn, Nguy tường độc dạ chu, Tinh thùy bình dã khoát, Nguyệt dũng đại giang lưu, Danh khỉ văn chương trứ, Quan ưng lão bệnh hưu, Phiêu phiêu hà sở tựu, Thiên địa nhất sa âu."

Chính lúc ta bất thường tụng niệm, liền nghe được phía sau có người vỗ tay kêu tốt, ta quay đầu lại thì thấy một thanh niên đứng ở đó, tuy ánh trắng hôn ám, nhưng dựa vào nhãn lực, ta rõ ràng thấy được đứng đó là một người thanh niên anh tuấn uy vũ, tuy thân mặc thường phục, nhưng khí thế bất phàm, ta nhìn thế nào cũng thấy so với Lục hầu gia còn uy nghiêm hơn, hơn nữa hắn trên người giống như có một loại mị lực kinh người, khiến người như tắm gió xuân, có chút tự thẹn kém người nhìn lại bản thân, thân thể phổ phổ thông thông, không cần gió thổi cũng bay, tướng mạo tuy vẫn tính thanh tú tuấn mĩ, nhưng nhìn thế nào cũng là một người văn nhược thư sinh, hiện tại binh hoảng mã loạn, hấp dẫn nữ hài tử nhất vẫn là anh tuấn công tử văn võ song toàn, dù là một võ phu, chữ không biết mấy cái, chỉ cần hơi chút tư văn, cũng so với ta càng hấp dẫn nữ hài tử mục quang, hỏi ta tại sao lại biết, đương nhiên là vì Lục hầu phủ những thị nữ kia trước giờ đều không nhìn thẳng ta rồi.

Ta đứng lên áy náy nói, "Quấy rầy các hạ nghỉ ngơi, thực xin lỗi."

Người thanh niên lắc đầu, "Nói đi đâu vậy, nếu không phải ta chưa nghỉ, chẳng phải là bỏ lỡ thơ hay đến thế của công tử, xin hỏi có phải tác phẩm của công tử?"

Ta trong lòng hoan hỉ, trên mặt khiêm tốn đáp, "Kém cỏi không dám bày ra, các hạ chê cười rồi."

Người thanh niên trên dưới đánh giá ta nửa ngày mới nói, "Công tử tuổi còn trẻ, văn tài lại xuất chúng như vậy, thực khâm phục, tại hạ Lý Thiên Tường, làm buôn bán dưới thời Thục vương cai trị, lần này tới Kiến Nghiệp làm việc, xin hỏi công tử tôn tính đại danh, tới Kiến Nghiệp làm gì?"

Ta trong lòng lẩm bẩm, người này tuy khẩu âm đất Thục, nhưng ta nghe ra vẫn có chút không phù hợp, nhưng chuyện người khác ta quản nhiều làm gì, vì thế bèn khách khí đáp, "Vãn sinh Giang Triết, tự Tùy Vân, lần này tới Kiến Nghiệp đi thi."

Lý Thiên Tường mắt lóe lên một tia cổ quái thần sắc, nói, "Công tử tài hoa tuyệt thế, nghĩ chắc bảng vàng đề tên, dễ như trở bàn tay rồi."

Ta bối rối cười cười, nếu không phải vì lấp liếʍ, ta căn bản không muốn tham gia khoa khảo, dù gì ta cũng có cách tránh trúng tuyển, lại khiến người khác không nói được gì.

Lý Thiên Tường thấy ta quẫn bách cũng không nói tiếp tới chuyện khoa khảo, cảm khái nói, "Ài, lần này từ Thục trung tới, thấy trung nguyên cục thế khẩn trương, ở Giang Hạ lại cơ hồ gặp phải chiến sự, hiện tại sinh ý càng ngày càng khó làm rồi.

Lần trước Nam Sở quốc chủ hạ chỉ tăng quan thuế, cũng may Thục vương quốc chủ cử sứ giả tới Nam Sở đàm phán, bằng không chúng tôi liền lỗ vốn chuyến thuyền này rồi!" Ta liền tùy ý đáp, "Kì thực Thục vương quốc chủ căn bản không cần phí tâm, Nam Sở, Thục quốc môi hở răng lạnh, chỉ cần nói hết tầng quan hệ này, quốc chủ nhất định sẽ giảm nhẹ quan thuế, thậm chí còn đưa ra thông thương ưu đãi nữa."

Lý Thiên Tường cười hỏi, "Việc này nói thế nào, tại hạ thực không hiểu."

Khó gặp được người muốn biết cách nghĩ của ta, ta liền đắc ý nói, "Việc này phải từ cục thế thiên hạ hiện nay mà nói, đương kim thiên hạ, Nam Sở và Đại Ung nam bắc đối đầu, nhưng đây chỉ là bề ngoài, bất luận quân lực dân tâm, Nam Sở đều không bằng Đại Ung, chỉ có thể phòng thủ, vô lực tiến công, chính là cương không thể lâu, nhu không thể thủ, mọi người đều biết cứ như vậy Nam Sở sớm muộn tất vong, vì thế đương kim quốc chủ mới hướng đại Ung cầu hòa, bỏ đế quốc, xưng quốc chủ, cầu sống tạm, nhưng hiện tại tình thế bất đồng, Thục trung dưới quý quốc cai trị, binh tinh lương đủ, tuy Thục quốc vì địa lý hạn chế, chỉ có thể yên phận, nhưng đối với Nam Sở ta, chính là cường thế từ trên cao nhìn xuống, nếu Thục quốc và Đại Ung liên hợp, đại Ung mãnh công Trường Giang, Thục Quốc xuống từ Lâm Giang, Nam Sở ta tất diệt vong, còn nếu Thục quốc nghiêm thủ Thục trung, mà Nam Sở ta cùng Đại Ung phía bắc Bắc Hán liên hợp, một khi Ung quân công Nam Sở, Bắc Hán từ phía bắc cùng với Nam Sở hô ứng, mà đại Ung đối mặt với thiên hiểm Trường Giang, chỉ cần thủ được 3 tháng trở lên, đại Ung tất phải lui binh."



Lý Thiên Tường sắc mặt nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói, "Nếu như vậy, chẳng phải là thiên hạ mãi khó thành nhất thống, chỉ khổ lão bách tính chúng ta sao?"

Ta liền an ủi hắn, "Ta nói chỉ là tình hình trong lý tưởng, hiện tại Nam Sở quân thần có chút tự đại, cho rằng thiên hiểm Trường Giang có thể dựa vào, ẩn nấp nguy cơ, nếu đại Ung có kẻ minh trí, vẫn có khả năng nhất thống."

Lý Thiên Tường dường như có chút hiếu kì hỏi, "Công tử vừa chẳng phải nói đại Ung khó tiếp tục sao, sao lại nói Đại Ung còn có khả năng nhất thống thiên hạ?"

Ta suy tư nói, "Tuy Đại Ung ở nơi bách chiến, nhưng nó ưu thế rõ ràng, trên có minh quân hiền thần, dưới có đại quân trăm vạn, chỉ cần chiến lược đúng đắn, trong vòng 20 năm nhất định có thể nhất thống thiên hạ.

Thiên hạ hiện nay đất Thục mới là quan trọng, chỉ là Thục trung dễ thủ khó công mà thôi, nếu muốn đoạt được thiên hạ, đầu tiên phải kết hảo Bắc Hán, ổn định hậu phương, sau đó mới cần ly gián Thục Sở."

Lý Thiên Tường nghi hoặc hỏi, "Kết hảo Bắc Hán vẫn có lối đi, Thục Sở môi hở răng lạnh, làm sao ly gián được?"

"Việc này có gì khó, ta nghe nói gần đây Nam Sở trong triều có người muốn hồi phục đế hiệu, nếu Đại Ung lúc này biểu hiện trói tay trói chân, khó lòng chiến đầu, Nam Sở quân thần chắc chắn bị mê hoặc, nếu Đại Ung lại phái mật thám dùng cam ngôn hậu lễ hối lộ sủng thần, thúc đẩy Nam Sở hồi phục đế hiệu, vậy Nam Sở và Thục Quốc khoảng cách chắc chắn càng xa, tới lúc đó ngay cả Bắc Hán cũng khó tránh trong lòng suy nghĩ.

Tới lúc đó đại Ung tạm thời thừa nhận Nam Sở xưng đế, hai nước phân sông để trị, sau đó lại cùng Nam Sở liên thủ đánh Thục quốc, Nam Sở quân thần tầm nhìn ngắn, đương nhiên mắc bẫy, tuy Thục trung khó công, nhưng cũng khó chống nổi thế công hai nước, tới lúc đó Thục quốc tất thống hận Nam Sở, chỉ cần đại Ung sách lược đúng đắn, tất có thể đạt được phần lớn Thục Trung, sau đó Đại Ung 2 mặt hợp kích, tất có thể diệt Nam Sở.

Đến lúc đó liền có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, nhất cử phá hán, sao phải sầu thiên hạ bất định."

Lý Thiên Tường nghe tới mặt mày hớn hở nói, "Xem ra chỉ cần Thục Trung ta cùng Nam Sở kết hảo, dù Đại Ung có bản sự lớn hơn nữa cũng không có cách gì, cũng may Giang huynh không phải Đại Ung tử dân, nếu huynh đi đại Ung đạt được trọng dụng, Thục quốc chúng ta liền nguy hiểm."

Ta uể oải đáp, "Ta không thèm đi Đại Ung, nghe nói bên đó lấy quân công làm trọng, giống như ta một người văn nhược thư sinh, tới đó không xài được, đợi qua mấy năm ta kiếm thêm chút tiền, về quê mua mấy mẫu đất, lấy một người vợ ôn nhu hiền đức, mới là niềm vui cuộc đời."

Lý Thiên Tường cười nói, "Vậy ta liền chúc các hạ như ý, chỉ là nghe kế hoạch của huynh, Đại Ung chắc không cần 20 năm thời gian đâu."

Ta có chút mệt mỏi đáp, "Vốn không cần, nhưng nếu đánh xong Nam Sở mới thôi thì mất 5 6 năm đã tương đối rồi, nhưng ta nghe nói Đại Ung hoàng đế bệ hạ xuân thu đã cao, thái tử Lý An tuy là giả quân, nhưng thanh vọng quân công xa không bằng thứ tử Ung vương Lý Chí, trước đây Đại Ung lập quốc, Ung đế Lý Viện vì thứ tử Lý Chí công cao, dùng quốc hiệu phong hắn làm Ung vương, vốn có ý lập giả, nhưng sau đó Đại Ung chế độ ngày một hoàn chỉnh, Lý Viện lại căn cứ chế độ lập đích lập trưởng lập Lý An làm giả quân, vì thế nội loạn khó tránh khỏi nổi lên, làm không tốt Đại Ung vì đó mà sụp đổ cũng không chừng, ta nói 20 năm vẫn phải có tiền đề là nội loạn phạm vi không quá lớn."

Lý Thiên Tường hơi cúi đầu, lúc lâu bèn nói, "Phải a!"

Ta không hiểu ý lời nói của hắn, cũng lười không muốn nghĩ, bèn cáo từ về khoang.

Ngày thứ hai dậy liền nghe nói Lý Thiên Tường đã xuống thuyền trước, thực sự kì quái.

Vốn ta tính không sai, nhưng ai biết được ý trời khó liệu, ta tới Kiến Nghiệp ngày đầu tiên liền thành kẻ rỗng túi.

Hồi tưởng lại lúc đó, lần đầu tới Kiến Nghiệp, ta liền thấy được một tòa đô thành rồng cuộn hổ ngồi, thực trợn mắt há miệng, vì thế sau đó liền ra ngoài du ngoạn, tại miếu Phu tử bờ sông Ung Hoài gặp được một người mệnh trung phúc tinh, đương nhiên lúc đó với ta mà nói hắn chính là tai tinh.

Ta đang ở ven đường tản bộ, đột nhiên thấy trước mặt tập trung một đám người, nhịn không được hiếu kì xen vào, thì ra là một đứa trẻ bán thân chôn cha, ta liền nghĩ tới khi xưa phụ thân xuất thế, ta túi trống không, nếu không phải có cơ hội vào Trấn Viễn phủ hầu, sợ rằng ta cũng chỉ có thể bán mình chôn cha rồi, nhất thời xung động ta liền lấy ra 100 lạng bạc đưa cho đứa bé kia, trên khuôn mặt thanh tú của nó hiện ra thần sắc cảm kích, cung kính nói, "Công tử, đợi tiểu nhân chôn cha xong liền theo hầu công tử, xin hỏi công tử ở nơi nào?" Ta bối rối cười cười, nhìn thấy xung quanh đám người hiện lên ánh mắt ghen ghét, trong lòng nghĩ lời dạy tài bất lộ bạch ta cũng đã phạm phải, lẽ nào còn phải nói cho người khác nơi ta ở sao.

Cũng không đáp lại, vội vàng chạy mất, vì nhanh chóng trở về quán trọ, ta cắm đầu mà đi, đi tới một cái ngõ chỉ thấy phía sau có người áp sát, ta còn chưa kịp quay đầu liền cảm thấy một vật cứng đâm vào eo, vậy là ta liền ngoan ngoãn bị đưa vào trong ngõ, sau đó liền cảm thấy sau đầu bị đánh một côn, đợi ta tỉnh lại thì đã rỗng túi nằm trên đất rồi, mặt đưa đám trở về quán trọ, may mắn vạn phần khi trước để lại 10 lạng bạc trên quầy, nhưng chút bạc đó ta nhiều nhất chỉ có thể ở được một tháng, phải làm sao, phải làm sao? Ta trằn trọc một đêm, mới nghĩ tới cách giải quyết duy nhất, chính là ta thành thật tham gia khoa khảo, sau đó lấy được danh thứ, sau đó liền có quan bổng để tiêu, có trạch tử quan phủ cấp để ở, nghĩ tới Nam Sở chắc sẽ không nahnh vị vong quốc đi, đợi ta kiếm đủ bạc rồi, liền có thể từ quan quy ẩn, tới lúc đó chắc không còn ai cùng ta một người không có quan chức làm khó dễ đi.
Chương Tiếp »