Chương 12: Danh vị

Triệu Quang Phục tiến nhập doanh trướng, thấy Trương Hống, Trương Hát hai huynh đệ đã tề tựu tại nơi đó tự lúc nào, biết họ muốn tìm đến mình để bàn về những việc hệ trọng, liền lập tức xoay mình ngồi thẳng xuống ghế chính chủ.

- Hai vị tướng quân hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì chăng ?

Trương Hát trầm giọng nói :

- Chủ soái, hôm nay chúng tôi cùng nhau đến đây, là muốn cùng ngài bàn đến một chuyện đại sự, tuyệt đối liên quan đến vận mệnh, cũng như cơ hội chiến thắng của Vạn Xuân quân.

Triệu Quang Phục đọc được sự khẩn trương và quan trọng trong mắt hai người, liền mau chóng khoát tay mà nói :

- Hai vị hãy mau mau trình bày chính kiến của mình đi.

Trương Hống nói :

- Chúng ta từ ngày dời khỏi Khuất Liễu tiến vào Dạ Trạch, đến nay đã xây dựng được quân lực và căn cứ địa khá vững mạnh. Khi thua trận có thể an nhiên mà rút vào bên trong. Lúc tiến kích có thể từ nơi trọng yếu nhất điều binh ra bốn cõi khai mở đất đai. Ấy đã có địa lợi là vậy, nhưng vẫn còn đó những vấn đề bức thiết cần phải giải quyết triệt để. Đó chính là cái danh chính thống.

Trương Hát nói :

- Đã đứng lên khởi nghĩa, tuyệt đối cần có một danh vị rõ ràng; trước nhất là để thu phục nhân tâm, thứ nữa là để khẳng định vị thế.

Nay chúng ta đã qua mấy chục năm chinh chiến liên miên, nhưng vẫn chưa có được chính danh, khiến cho lòng dân muốn hướng về mà vẫn phân vân, khiến cho anh hùng hào kiệt muôn phương rất muốn tìm đến mà ấy vẫn là băn khoăn khó quyết.

Lại nghe gần đây, có Lý Thiên Bảo đã tự xưng làm Đào Lang Vương ở động Dã Năng. Y là kẻ thua trận bỏ chạy, về cả tài lẫn đức đều chẳng so bì được với chủ soái, nhưng lại hơn người ở cái chính danh, ở vị thế thân thuộc họ tộc với Lý Nam Đế, quy tụ được nhân sĩ tứ phương. Chúng ta cũng nên sớm tỏ ra có động thái, kính mong chủ soái lập tức chọn ngày lành tháng tốt đăng đàn xưng đế, để cho lòng người có thể thấy rõ hơn chỗ sáng chỗ tối, mà cùng quy tụ về nơi này.

Triệu Quang Phục trầm lặng tiếp thu mọi ý kiến. Bản thân chàng chẳng phải chưa từng nghĩ đến chuyện mà huynh đệ họ Trương vừa đề cập. Chỉ ngặt một nỗi, thời gian thu quân gấp gáp, lại thêm cái tang chưa dứt của Lý Nam Đế, nên cứ lần lữa mãi đến tận lúc này.

Nay được nhắc đến, thực chính là trùng với ý niệm trước kia.

Triệu Quang Phục mỉm cười, nói ra những băn khoăn trong lòng mình :

- Bản thân ta chẳng phải chưa từng nghĩ đến chuyện dùng chính danh để thu phục nhân tâm. Chỉ hiềm một nỗi, Lý Nam Đế tang phục chưa dứt bao lâu, đến giờ lại có thêm huynh trưởng của ông ta là Lý Thiên Bảo tự xưng làm Đào Lang Vương ở động Dã Năng. Nếu đột ngột tự xưng hiệu lúc này rất dễ khiến cho thiên hạ dị nghị rằng chúng ta muốn tiếm đoạt vương vị họ Lý, lại tạo điều kiện cho giặc Lương tung phản gián lung lạc nhân tâm; khó có thể dẫn đến cái lợi lưỡng toàn như Trương Hát tướng quân nhắc đến, mà còn khiến lòng người úy kỵ chẳng theo về.

Trương Hát vuốt râu ngẫm nghỉ :

- Lời chủ soái nói cũng thực chẳng sai; nhưng xét cho cùng, điều tối quan trọng vẫn là nhất thống toàn quân, quy tụ lòng người về một mối, đoàn kết kháng địch. Muốn thành như vậy, ngoài cách xưng hiệu, khó tìm ra nổi phương cách khả dĩ có thể vượt hơn được nữa.

Vấn đề đột ngột đi vào chỗ tắc. Nhất thời doanh trướng lặng yên, chẳng ai có thể nói được lời nào.

Trương Hống đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, kêu lên :

- Tại sao lại không thể có kiến giải chứ !

Triệu Quang Phục cùng Trương Hát ngạc nhiên nhìn lại.

- Phải chăng Trương tướng quân đã có cao kiến gì ?

Trương Hống hai mắt đột nhiên sáng bừng, trong thoáng chốc tưởng như có thể bột phát mà xuất mọi suy tưởng trong lòng ra.

- Nói rằng mạo xưng đế hiệu, thì sẽ bị coi là tiếm ngôi họ Lý ư ? Vậy nếu chủ soái đường đường chính chính được người khác truyền lại ngai rồng, người ngoài còn có thể nói ra nói vào được không ?

Trương Hát nói :

- Truyền lại ngai rồng ư ? Vương vị vốn đang nằm trong tay Lý Thiên Bảo, con người này lòng dạ tham lam, ngay đến quân sư của ông ta là Lý Phật Tử cũng có không ít dã tâm, chỉ sợ nói đến chuyện truyền vương vị lại đã là điều tuyệt không thể rồi.

Trương Hống mỉm cười :

- Ta đâu có nói rằng sẽ lấy ngai rồng từ tay Lý Thiên Bảo chứ. Vả lại, nếu có làm thế thực, thì dễ gì y tận tay dâng lên ta.

- Vậy ý huynh là ?

Triệu Quang Phục trông qua thần sắc ngưng đọng, đủ biết Trương Hống đang có ý tưởng, liền hối thúc viên tướng này :

- Thượng tướng quân, hãy mau nói ra cao kiến của ngài, ta xin rửa tai cung kính lắng nghe.

Trương Hống nói :

- Thời Chiến quốc, nước Tề và nước Yên tương tranh. Tướng nước Yên là Nhạc Nghị thống suất đại quân sáu nước tiêu diệt nước Tề. Tướng Tề Điền Đan đã dùng trăm ngàn mưu ma chước quỷ, hòng làm suy yếu quân Yên. Một trong những mưu kế của y được người đời sau nhắc đến nhiều nhất, chính là kế sách “ Dùng sức thần đánh lấy kẻ địch hùng mạnh “.

Triệu Quang Phục đột nhiên minh bạch ra một ý niệm mới, tức thì ồ lên. Nhưng chàng vẫn muốn lắng nghe chính kiến của Trương Hống, liền nhẹ nhàng hỏi :

- Dùng sức thần đánh thắng kẻ địch hùng mạnh ? Thế nào là dùng sức thần đánh lại kẻ địch hùng mạnh đây ?

Trương Hống từ từ kể lại chuyện xưa, ánh mắt chìm vào một cõi xa xăm như muốn tìm lại hình ảnh ngày trước :

- Để thực thi kế này, Điền Đan đã ra lệnh cho cư dân trong thành, trước bữa ăn phải mang thức ăn ra sân tế tổ tiên, khiến cho những đàn chim bay đến ăn đồ tế, lượn kín cả đất trời Tức Mặc. Nhân đó mà phao tin nên : “ Đấy là thần linh trên trời phái người xuống giúp ta đánh giặc “ , lại tự nói với binh sĩ rằng : “ Nhất định có thần sư xuống làm thầy ta “. Một tên lính buột miệng nói rằng : “ Người như tôi cũng có thể làm thầy của ngài sao ? “ rồi quay đầu chạy. Điền Đan đuổi kịp, lôi tên lính này lại, bái làm “ thần sư “ , cung kính nghênh đón anh ta bằng tất cả những đại lễ hậu hĩnh nhất. Tên kia nói : “ Tôi chẳng có bản sự gì cả, thực là đã lừa dối ngài “.Điền Đan nói : “ Không lo, chỉ cần ngươi chẳng nói gì là được rồi “. Từ đó, mỗi khi ban bố mệnh lệnh đều nói đó là chủ ý của “ thần sư “. Mưu kế này đạt đến hiệu quả to lớn, không chỉ khiến nhuệ khí quân Tề lên cao, mà còn khiến quân Yên triền miên lo ngại chẳng an lòng. Chỉ qua một thời gian sau đó, quân Tề đã có thể nhờ sĩ khí ấy mà tiến công, giải phóng cả bảy mươi thành trì quốc gia, khôi phục lại đất đai của mình.

Triệu Quang Phục gật gù :

- Quả là kế vừa lạ vừa hay.

Trương Hát cũng tức thì tỉnh ngộ ra thâm ý bên trong :

- Trương huynh vừa rồi quả đã đưa được ra một phương cách thật xác đáng vô cùng. Thử hỏi con người ta vốn tin vào thứ gì nhất ? Chính là quỷ thần. Kể cả cho người có chính danh, nhưng không có được sức mạnh của thần, vị tất đã có được cái thanh uy hiếm có của người được quỷ thần phò trợ.

Nếu chúng ta có thể dàn xếp một chút, mượn sức mạnh của thần đem quốc ấn tới, trao tận tay chủ soái, dám đảm bảo sẽ gây dựng được thanh uy cực lớn khắp phương nam, chắc chắn sẽ thu hút được vô số những người dân sùng kính thần linh theo về.

Trương Hống mỉm cười :

- Lại không quên đến lời đồn thổi trong dân gian về một “ thần nhân “ có trăm ngàn bản sự sẽ xuất hiện trong một thời gian gần đây tại Nhất Dạ Trạch. Chúng ta có thể dựa vào điều này, tự tạo nên một “ thần nhân “ của riêng chúng ta. Nếu làm như thế, mọi người sẽ tin rằng, hoàng thiên đang hướng về Vạn Xuân quốc. Đại sự ắt hẳn sẽ thành ...

Nghe hết, Triệu Quang Phục chỉ còn biết thầm tán tưởng trong lòng. Nghĩ ra nổi một phương án động thiên như thế, xem ra chỉ có thể có trí lực vô song của hai huynh đệ họ Trương !

Đúng là chàng chưa bảo giờ phải thất vọng kể từ cái ngày thu dụng hai người bọn họ vào hàng ngũ Vạn Xuân quân.

Triệu Quang Phục mỉm cười :

- Vậy chúng ta cũng sẽ “ dùng sức thần đoạt lấy tước vị, quy tụ nhân tâm, quyết một trận chiến thắng kẻ địch hùng mạnh “.

Trương Hát vuốt râu trầm ngâm :

- Đó là một chủ ý rất hay, nhưng chúng ta sẽ chọn lấy ai làm thần nhân để tiến dâng đế vị lên tay chủ soái.

Triệu Quang Phục mỉm cười tà dị nhìn lại hai vị tướng dưới trướng của mình.

Từ khi Trương Hống nói ra được câu “ Dùng sức thần đánh thắng kẻ địch hùng mạnh “ , chàng đã sớm nảy ra một suy nghĩ trong đầu.

Hai vị tướng họ Trương thấy chủ soái của mình không dưng mỉm cười thần thần bí bí, sớm đã đoán ra rằng chàng có suy nghĩ bên trong, liền cùng nhau chắp tay mà rằng.

- Xin cung kính lắng nghe chủ soái chỉ điểm.

Triệu Quang Phục nói :

- Các ngươi hẳn đều đã từng nghe những người lớn tuổi kể về truyền thuyết Tiên Dung - Chử Đồng Tử rồi phải không ?

- Chúng tôi đều đã biết.

Huynh đệ họ Trương vừa mới nghe qua, đã sớm phải giật mình bội phục.

Quả thực chủ soái của họ đã rất nhanh chóng chọn ra được “ thần sư “ cho riêng mình, mà sự lựa chọn này cũng thực vô cùng xác đáng.

Chưa xét đến chuyện Chử Đồng Tử vừa trùng hợp đã từng sống tại Nhất Dạ Trạch, không ai không biết rằng ông ta vốn là một nhân vật lẫy lừng khắp cõi trời nam.

Trải hàng trăm năm về trước, Chử Đồng Tử từ một người đánh cá nghèo khó, chỉ trong một kỳ ngộ bất ngờ đã được mối nhân duyên cùng công chúa Tiên Dung. Lại cùng nhờ kỳ ngộ mà tình có được sức mạnh của tiên thần, chống lại giặc thù bốn cõi, gây dựng nên cơ nghiệp. Sau thì tiếp tục tự tu chân mà đắc đạo thành thánh, dẫn tiến tới vô cực.

Không sớm chẳng muộn Chử Đồng Tử đã trở thành một con người tuyệt đối đáng tôn phục, sùng kính trong mắt người dân nam quốc.

Ông ta giống như một đại biểu lớn của những con người nghèo khổ, có thể chèo thuyền vượt qua tất cả những gian truân, trắc trở để đi đến đỉnh cao, chính là hình mẫu mà tất cả những người dân Vạn Xuân quốc, những con người đang phải chịu kiếp nô ɭệ muốn noi theo.

Trong tình thế nước sôi lửa bỏng thế này, việc chiến đấu với giặc ngoại xâm cũng nào có khác đưa thuyền vượt thác lũ. Nếu có thể có được quyền lực từ Chử Đồng Tử, có thể xem như một sự động viên cực lớn cho sĩ tốt toàn quân.

Và cuối cùng vẫn cần phải nói đến, nếu có thể giành được danh vị từ tay ông ta, hỏi rằng có kẻ nào có thể nói vào nói ra được đây ?

Trương Hống đột nhiên hỏi :

- Vậy chúng ta sẽ chọn lấy người nào để đóng giả Chử Đồng Tử ?

Nói rồi lại nhìn qua Triệu Quang Phục.

Chỉ thấy chàng lại tư lự khoanh tay ngồi một lúc, rồi bỗng bất chợt trong mắt lộ ra một cái nhìn sắc nét vô cùng, tựa như đã sẵn chủ ý bên trong.

Triệu Quang Phục chậm rãi cười nhẹ mà rằng :

- Có một nam nhân thần bí họ Chử, đột ngột một ngày xuất hiện tại Nhất Dạ Trạch, mang bên mình cây gậy trúc xanh, sở hữu trong mình một kiếm pháp siêu quần; có thể một tay kiếm đấu lại cả thiên hạ. Nam nhân ấy đi theo Vạn Xuân quân, đến một ngày đột ngột hoá hình mà biến thành Chử Đồng Tử, mang đại ấn đến trao vào tay chủ soái Triệu Quang Phục, viết nên một trang lịch sử cực kỳ mới mẻ cho nam quốc sơn hà. Hỏi rằng người đó sẽ là ai ?

Huynh đệ họ Trương còn đương suy ngẫm, chỉ vừa nghe xong tức thì sớm đại kinh, bật đứng dậy mà kêu lớn :

- Là Chử lão ư ?

Triệu Quang Phục mỉm cười đắc ý, khe khẽ gật đầu. Thử hỏi còn có thể có ai khác thay thế vào đây tốt hơn ông ta ?