Chương 10: Thoát khốn

Chúng nhân đều đang rất đinh ninh, rằng phen này thủ lĩnh Vạn Xuân quốc sẽ phải chết thê thảm dưới tay Trần Bá Tiên. Đến khi trông ra tình cảnh trước mắt, ai nấy đều phải há hốc mồm kinh dị mà nhìn.

Một bóng trắng từ đâu đột nhiên lao đến ngăn cản. Một cây gậy trúc thi phóng ra đối quyết với thương. Bá vương thương đang tiến công hùng dũng là thế, chỉ trong một chốc đã bị kiếm kình dữ dội đánh bạt ra phía sau.

Tưởng đã chết đến mười mươi, mà lại được cứu vào phút chót. Triệu Quang Phục toát hết mồ hôi, đưa mắt nhìn lại người vừa cứu mình.

Nhận ra mặt người, chàng đã phải kinh dị mà kêu lên :

- Sư ... sư phụ ! Là người ư ?

- Nhóc con, không ngờ ngươi vừa tìm lại đây để chơi với ta đã kéo theo cả một đám đông bầu đoàn thê tử kia theo, thực là ồn ào quá đi, khiến ta ở trong đầm ngồi hoài mà chẳng yên được, phải chạy đến tận chốn này xem xét tình hình.

Người vừa đột ngột xuất hiện, nào có phải ai xa lạ đâu, mà chính là Chử lão !

Trần Bá Tiên trong lúc tiến kích, đột ngột bị chặn đứng lại, chỉ cảm thấy lực đạo tấn công vào cây thương của mình mạnh gấp bội lần công lực của Triệu Quang Phục, mà tốc độ xuất thủ của kẻ ra tay cũng nhanh đến độ phi thường. Ngoại lực truyền dẫn mọi xung động vào cánh tay, không ngừng run lên bần bật. Vừa nhấc ống tay áo lên một cái đã thấy cả hai bên đều đỏ lừ.

Trần Bá Tiên xoa nhẹ lên bàn tay, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đớn. Toát mồ hôi lạnh mà tự hỏi, kẻ vừa đến giúp đầu lĩnh quân An Nam là cao thủ phương nào mà có thể dùng gậy trúc đối thương, khiến cho y bị thương thế này ?

Còn đương có vô vàn những thắc mắc khó thể giải khai ngay, đã nghe quân lính sau lưng đồng loạt gào lên đầy phẫn nộ.

- Trong lúc song đấu lại để kẻ khác chen ngang, thật quá ti tiện bỉ ổi. Các anh em hãy cùng ta xông lên, cùng nhau thay chủ tướng dạy cho bọn man di ấy một bài học nhớ đời !

Quân Lương ở đằng sau, ấy đã luôn trù bị sẵn mọi tình huống bất trắc, lần này thấy Trần Bá Tiên đột nhiên bị một người ở ngoài vòng chiến lâm trận đánh lui như vậy, lập tức đồng lòng tiến công. Trần Bá Tiên thấy vậy, hốt hoảng quát lớn bảo các phó tướng thu quân lại.

Tuy nhiên, đúng tại lúc này hắn bỗng dưng cảm thấy kiệt lực, nội khí trong cơ thể không ngừng tách ra. Ấy chính hậu quả của đòn nội thương trước đó, do miễn cưỡng chiến đấu mà thành vậy. Bản thân chẳng cách nào gào át được âm thanh ầm ĩ của ba quân, thành ra đành bất lực nhìn binh sĩ dưới quyền ồ ạt xông lên tiến kích, không cách gì ngăn cản nổi.

Triệu Quang Phục thấy tình hình đột nhiên biến chuyển cấp bách như vậy, cuộc chiến của hai thủ lĩnh mau chóng biến thành cuộc chiến của quân đội hai bên, vội cắn răng chịu nhịn cơn đau thấu tận tâm khản, chống kiếm đứng dậy đốc thúc toàn quân :

- Tập trung bố trận, dồn sức chống lại quân địch !

Chử lão nhìn lom lom khắp xung quanh một hồi lâu, thấy có không ít những người lính mang giáo mác vây quanh, kinh ngạc quay lại hỏi :

- Phục nhi, ngươi kiếm ở đâu lắm người đến đây thế này ?

Triệu Quang Phục lại phải một phen chuốc khổ với vị sư phụ dở dở ương ương. Chàng quay người chỉ vào một toán quân Lương đang xông đến, vội vã giải thích :

- Sư phụ, những tên vận giáp phục như kia vốn là kẻ xấu, muốn đến đây để tiêu diệt con. Chúng còn có ý định tàn phá nơi ở của người nữa. Hãy sát cánh cùng chúng con đấu lại với chúng !

Chử lão chỉ nghe đến đó, mắt đã tức thì trợn ngược lên :

- Cái gì, mấy tên cuồng đồ to gan đó dám tính đến chuyện phá hoại đầm Nhất Dạ của ta ư ? Hãy để lão đầu tử ta dạy cho chúng một bài học !

Lão tức thì nổi giận lao thẳng vào trận địa, gậy trúc trong tay múa may một hồi. Kiếm thức chỉ mới xuất ra đã chóng đạt đến độ linh diệu hoàn mỹ.

Mấy tên kiếm thủ bắc quốc còn đương say máu tấn công, thoạt nhiên thấy một lão nhân áo trắng cầm gậy lao đến, liền bấm bụng cười khẩy mà giương kiếm ra trước.

Không may cho chúng, chưa kịp vung kiếm lên một lần, thì toàn thân đã cùng lúc bị cắt bởi hàng trăm lưỡi kiếm của bậc cao nhân.

Chử lão đã nắm trong tay kiếm pháp xuất thần, đương nhiên chẳng xem mấy tên kiếm thủ Lương quốc kia vào đâu cả. Ông ta vừa nhập trận đã triệt hạ không dưới hai mươi tên giặc khác, khiến cho sĩ khí Vạn Xuân quân lên cao, mà giặc Lương bỗng chốc khϊếp đảm vô cùng.

Xác người ngã xuống chất đầy, ngập ngụa thành từng đống lớn trên đất bùn.

Quân đội hai bên Vạn Xuân quốc và Lương triều một lần nữa xông vào quyết chiến, vó ngựa và chân người đạp lên nhau mà tiến thoái. Những bóng thân ảnh đan nhịp vào nhau, cùng lúc vẽ nên những điệu vũ kinh thiên động địa.

Triệu Quang Phục nén đau, dẫn đầu đoàn quân, tả xung hữu đột giữa hàng trăm kiếm thủ của địch. Giặc Lương nãy giờ chứng kiến kiếm pháp của chàng, ấy đã thực sự khϊếp sợ, đến giờ thấy người xông đến, không đánh mà tự lui. Hàng ngũ rối ren, với sự rút chạy của một số vị trí khác ấy đã tan tác lại càng tan tác hơn, chẳng khác nào gà vỡ ổ, vịt chạy đàn.

- Coi chừng !

Triệu Quang Phục đang đâm kiếm tới, đột nhiên nghe gió động bên tai. Chàng vừa mới nhích đầu sang, đã thấy một mũi tên do kẻ địch bắn lén bị kiếm phạt đứt đôi, đầu bịt sắt rơi xuống đất nghe cọc cạch.

Chàng giật mình kinh dị, thầm tự trách bản thân đã quá xao nhãng, nếu không có lời cảnh báo và sự can thiệp kịp thời kia, chỉ sợ đã sớm chầu trời.

Người vừa đưa kiếm lên, kịp thời chặn mũi tên, cứu nguy thay Triệu Quang Phục chính là Y Liên.

Dường như lực bắn của cung thủ khá mạnh, khiến cho hai tay Y Liên sau đó phải run lên.

Triệu Quang Phục vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội quay đến bên cô gái.

- Nàng đã tỉnh rồi ư ?

Y Liên quan tâm nhìn đến vết thương trên vai Triệu Quang Phục :

- Chủ soái, người có sao không ?

- Ta không sao, đó cũng chỉ là một vết thương nhẹ thôi.

- Người vừa chiến đấu vô cùng ác liệt với Trần Bá Tiên, hãy lui lại sau dưỡng thương để mọi người tiến lên.

Triệu Quang Phục cười mà hướng tầm mắt nhìn về bờ bên kia chiến tuyến :

- Lùi ư ? Trần Bá Tiên còn đứng đầu đốc quân chiến đấu, ta sao có thể lui lại phía sau. Trận chiến này dù thắng dù thua, đã là chủ soái sẽ không bao giờ nấp sau lưng tướng lĩnh của mình !

Chàng đưa mắt nhìn lại Y Liên :

- Nàng vẫn còn đang ốm, nên sớm rời khỏi nơi đây. Chiến trường binh lửa vốn là chốn khắc nghiệt vô cùng, không phải là nơi dành cho nữ nhân yếu đuối.

Y Liên nhướng đôi chân mày lên, nhãn thần lạnh lẽo nhìn lại :

- Chủ soái, Liên nhi chẳng hề ốm chút nào. Người không phải là đã quên những điều Liên nhi từng nói đấy chứ ? Mối thù diệt gia còn đó, làm sao bản thân có thể để yên.

Triệu Quang Phục bị ánh mắt lạnh lùng của Y Liên làm rởn gai ốc. Đây chẳng phải là lần đầu tiên chàng được thấy Y Liên như thế này.

- Liên nhi à, cô không phải đã quá chìm sâu vào hận thù đấy chứ ?

- Chủ soái, ngài nói rằng Liên nhi đã bị chìm quá sâu vào trong bể hận. Vậy người thì sao ? Chẳng lẽ người không hề có cảm giác căm phẫn trước lũ giặc cướp nước sao ?

Triệu Quang Phục cười khổ mà rằng :

- Tất nhiên là ta luôn giữ một lòng căm thù sâu sắc không thể hằn phai, chỉ mong sớm quét tan tác bọn chúng ra khỏi bờ cõi. Nhưng cô lại không giống ta, Liên nhi à. Dường như cô đã để nỗi bất hạnh của gia tộc, cùng chính sự hằn thù biến đổi tâm tính của mình đi đấy.

Y Liên trầm lặng một lúc, rồi bất chợt cười lớn :

- Biến đổi ư ? Chính sự khốc liệt đang biến đổi Liên nhi. Liên nhi phải sống, phải tồn tại, vì ân tình của người, và cũng vì cả mối thù dang dở. Thế nên, trong cuộc chiến này, bản thân mình chỉ có thể tiến, chứ chẳng có đường lui.

Triệu Quang Phục nhìn lại cô gái, chỉ thấy trong hai mắt nàng như đỏ rực lên sắc máu. Khe khẽ thở dài, hỏi chăng đây có phải chính một thiếu nữ đôi mươi tràn trề sức sống ?

Chiến tranh thực quá khốc liệt, không chỉ cướp mất những thứ vô giá, mà còn tàn phá tâm hồn của người còn sống.

Chàng đương còn nghĩ, Y Liên đã chạy vụt đi.

Triệu Quang Phục toan đuổi theo, muốn lập tức cản nàng lại, nhưng đã chậm mất một bước chân. Chỉ nhìn qua nhìn lại, đã thấy nàng ta mất hút sau làn khói xám. Vô luận là gọi to đến đâu cũng không có hồi đáp lại. Những âm thanh cuồng nộ và dữ dội của chiến trường đã ngan cẳn chàng.

Triệu Quang Phục có thể cảm nhận rất rõ, cô gái này thực sự chỉ cầm kiếm vì hận thù mà thôi.

Chàng càng thấu suốt hơn, mối thù ấy chưa chắc đã giải được, kể cả khi nàng có thể gϊếŧ hết giặc Lương.

Điều quan trọng lúc này, chẳng phải là tay kiếm báo hận, mà là tìm lấy một cách nào đó, giải toả tư tưởng giúp nàng ta.

Nhưng liệu Y Liên có đồng thuận hay chăng ? Chuyện này thực khó nói. Nàng ta ngay sau khi tỉnh dậy, vừa rời khỏi Triệu Quang Phục đã một kiếm xung trận, trước sau đã dùng kiếm pháp của mình hạ sát không biết bao tên lính Lương.

Chiến trường đỏ lửa, mọi thứ cứ vun vυ"t kéo vào vòng quay bất tận. Mọi sự đã qua, mọi sự đang xảy đến thực khó tìm đến cái kết vãn hồi ...

Ánh gươm loang loáng, tiếng la thét thấu trời xanh. Quân đội hai bên giao chiến kịch liệt mà vẫn bất phân thắng bại. Thây người chết chất lên thây người chết, thương vong vô số. Tưởng đã sắp tiến tới gần với tình cảnh “ lưỡng bại câu thương “ đến nơi.

Chính lúc không ai ngờ đến nhất, một loạt những tiếng reo hò bất thần vang lên từ phía trời bắc, kéo tất cả mọi sự chú ý về phía đó.

- Tất cả anh em xông lên, cùng nhau gϊếŧ sạch giặc Lương !

Triệu Quang Phục tưởng như nghe nhầm. Đó chẳng phải giọng nói của Trương Hát sao ?

Chỉ thấy ánh lửa trong thoáng chốc bừng cháy dữ dội. Một đoàn quân từ phía bắc xông lên, thế tiến như vũ bão, đánh thọc sườn giặc Lương, cấp trận dũng đột.

Người người đều chỉ vận chung một loại áo vải nhẹ, đều cầm kiếm dài liều chết mà tiến, cấp trận dũng đột, khiến kẻ địch một phen bất ngờ, kinh khϊếp không thôi.

- Mau mau hộ giá chủ soái !

Hai bóng người hiện lên trong màn sương mờ ảo, hai thanh kiếm vung lên tàn sát quân địch. Khói làm nám gương mặt, nhưng khói không ngăn được ý chí chiến đấu mạnh mẽ của hai vị tướng Vạn Xuân.

Quân đội Vạn Xuân quốc còn đương thần người trước cảnh tượng ấy, chỉ trong chốc lát đã vang dậy tiếng hò reo.

Trương Hống và Trương Hát đã kịp dẫn quân về trợ lực. Cán cân thăng bằng giữa hai bên lúc này thực sự sắp có biến chuyển đáng kể rồi.

Trần Bá Tiên đứng giữa trận địa, trên khắp thân mình vương đầy máu tươi. Trường thương vung lên, quật ngã không biết bao kẻ địch, nhưng mũi sắc trên cây thương của y chẳng thể nào làm mòn nổi ý chí kiên định của Vạn Xuân quân.

Những dũng sĩ cảm tử lao lên quyết chẳng từ nan, một thân một kiếm điên cuồng tấn công quân giặc.

Sự trở lại của hai vị tướng họ Trương không khác gì một liều thuốc tinh thần mạnh nhất, khiến cho cả sức mạnh lẫn ý chí của đoàn quân tăng lên rõ rệt.

Triệu Quang Phục cũng thấu được nội tình, càng biết đây là thời cơ chẳng có tới lần hai. Chàng vội dẫn đầu binh sĩ, đốc thúc tấn công, lấy cái uy phong trước mắt đè nén lên sự mệt mỏi và kiệt quệ của quân giặc.

Chiến cục thay đổi đến chóng mặt, đến chính viên tướng gian xảo Trần Bá Tiên cũng chẳng thể lường trước. Quân Lương mau chóng bị hai bên công kích, dồn đến thế hạ phong.

- Quân yếu binh hèn, chẳng thể cầm cự được lâu. Sỹ khí quân An Nam đang lên rất cao, vô luận là dùng đến kế sách gì, cũng không thể xoay chuyển chiến cục được nữa rồi. Ba mươi sáu chước, vào lúc này hãy nên lấy chước chuồn làm thượng sách.

Nghĩ vậy, Trần Bá Tiên vội hạ lệnh thu binh. Cánh quân của y liên tục bị công kích, đánh đến giáp trụi tả tơi.

Không tưởng đến lần này tiến binh mai phục, tưởng đã một trận có thể bắt sống tất cả địch quân, mà lại bị phản kích đến nỗi suýt nữa thất bại, đúng là chiến trận khó học được chữ “ ngờ “.

Trần Bá Tiên nhìn lại đấu trường u ám, để cho thất bại khắc cốt ghi tâm. Thề độc với trời, một lần không thể diệt được phương nam rửa mối nhục hôm nay, sau này sẽ quyết không còn cưỡi trên lưng ngựa, xưng danh đại tướng nữa.

Triệu Quang Phục đứng nhìn toàn cảnh tan hoang. Lại thấy Y Liên thất thần đứng ở ngoài xa, khắp mình vương đầy huyết sắc, thanh kiếm đang đưa lên cao. Dưới đó là một xác lính Lương. Chàng vội chạy đến bên cô gái, xem xét xem nàng ta có bị làm sao không.

Thật may là không hề hấn gì.

- Thế nào, sau khi gϊếŧ người, có cảm thấy tâm tư được thông suốt hơn chút nào không ?

Y Liên gục đầu nói :

- Thϊếp ...

Triệu Quang Phục cười khổ, không tính hỏi tiếp nữa. Chàng liền sau đó đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Y Liên, để thanh kiếm trên tay nàng từ từ hạ xuống.

- Hãy về doanh trại dưỡng thương đi.

Chàng nhẹ nhàng bảo Y Liên, rồi cùng lúc phái hai người đi theo giúp nàng.

Có tiếng ngựa phi ngoài xa. Hai vị tướng Trương Hống, Trương Hát đi đến, đồng loạt tấn kiến :

- Để cho giặc Lương thoát xuống, là lỗi của chúng tôi, xin chủ soái trách phạt !

- Không phải tại mưu kế của các ngươi, mà chính là cái tinh của Trần Bá Tiên. Con người này, cả thương pháp lẫn trí mệnh đều thâm sâu khó lường. Một ngày còn hắn, xem ra đại sự vẫn chưa thể thành.

Rồi thở dài mà hỏi :

- Tình hình chiến địa thế nào ?

Một thám sát viên mặt mũi lấm lem bùn đất hớn hở chạy tới báo cáo :

- Cấp báo, quân ta đã thắng, địch quân đã phải lui hết rồi.

Hai vị tướng họ Trương mừng rỡ hoan hỉ, chia vui cùng chủ soái.

Triệu Quang Phục thở nhẹ, đột ngột cảm thấy l*иg ngực đau nhói khủng khϊếp. Khí huyết trong người chốc chốc lại cuộn lên, chuyển hoá thành hàng trăm dòng nghịch lưu. Vết thương ở vai và ngực trở nên đau nhói, chính lúc này đây mọi nội thương dính phải trước đó phát tác kịch liệt trên người.

Chàng khẽ ụm ra một bụm máu.

- Chủ soái !

Nhị vị tướng quân họ Trương chứng kiến tình cảnh ấy, lo lắng kêu lên.

- Ta không sao, đừng lo.

Đã đến lúc phải rời khỏi chiến địa rồi.

Triệu Quang Phục thở ra một hơi nặng nhọc, yếu ớt truyền đi mệnh lệnh sau cùng :

- Lập tức thu quân vào trong đầm Nhất Dạ, xây dựng căn cứ phòng thủ, chữa trị cho các tướng lĩnh bị thương, tống táng cho các anh em tử trận.