Chương 24-2: Hạ
Ta dường như chưa từng lạnh như thế,
dòng nước lạnh như băng trong nháy mắt
xâm nhập toàn thân, đang lúc tùng
dòng một xông vào da đầu, chảy xuống,
qua gò má,
dọc theo cổ, một đường chảy tới buồng tim. Từ xương tủy đến sợi tóc, từ đầu đến chân, đều như
sắp kết băng. Ta lạnh đến kinh hách
luống cuống, chỉ có thể
ngây ngốc
run lập cập.
Thẳng đến thùng nước thứ hai phát huy tác dụng, thẳng đến khi toàn thân ta trên dưới ướt sũng,
thẳng đến khi cái áo sơmi màu trắng hoàn toàn bán trong suốt,
nhất thời ta tỉnh táo lại, giùng giằng đứng lên muốn chạy trốn, lại bị A
Quang
cưỡi ở trên người, một tay mạnh mẽ đè xuống.
Hắn điên cuồng xé rách quần áo của ta, vò vải vóc thành một cục hung hăng lau chùi vị trí trên bả vai ta, khí lực lớn gần như muốn sát hết da thịt ta xuống.
Ta hoảng loạn, trong lòng kinh hoảng, loáng thoáng nghe được hắn oán hận mà gào thét, “Nhìn phát buồn nôn, ta sẽ xóa sạch,
ta sẽ xóa sạch!!”
” Hỗn đản!! Phương Tuyển
Quang ngươi nổi điên cái gì!!”
Ta chửi rủa,
giãy dụa.
Hắn khinh thường, chế phục.
Khí lực của hắn
phát huy cực kỳ tốt, ta ngoan cường chống lại nhưng đều vô dụng. Khi ta cảm giác được bả vai của mình sắp bị hắn chùi đến lộ xương trắng,
tức giận theo bản năng làm sức lực ta xuất xa hơn bình thường, túm lấy A Quang từ trên người kéo xuống. Ngay cả có ho khan, hô hấp dồn dập, bước chân bất ổn, nhưng vẫn lập tức bò dậy, ngã ngã đυ.ng đυ.ng
chỉ nhằm phóng tới cửa phòng. Tay phải
ta đã cầm
chốt cửa, tay trái lại bị hắn nắm lấy. Ta vội vàng
vơ lấy tạp vật
hung hăng ném tới phía hắn,
cái tay cố sức vung,
lập tức là có
ném thể giãy ra được,
nhưng mà cảm giác được
chiếc nhẫn
bị văng ra,
làm ta lùi bước.
Nhẫn?!
Chiếc nhẫn của ta,
nhẫn của ta và Nhã Hạo!!
Ta
không để ý tới cơ hội tháo chạy trước mắt,
ngồi xổm xuống
cuống quít
tìm nhẫn chẳng
biết đã rơi xuống chỗ nào.
Căn phòng đầy nước có cảm giác rất trơn, ta
quỳ trên mặt đất vươn
mười ngón lục lọi từng khối từng khối gạch.
Nhẫn a?! Chiếc nhẫn của ta??
Tình huống hiện tại làm ta sợ hãi, một lòng
muốn tìm nhẫn. Ta
hoảng loạn nhìn xung quanh,
thẳng đến khi một chiếc nhẫn phát ra ngân quang đập vào mắt, ta
mừng rỡ giơ tay muốn cầm nó. Mắt thấy tất cả sắp tới tay mình.
Lúc này,
chuông điện thoại vang lên.
Ở bầu không khí khẩn trương đến kịch liệt, điện thoại phát sáng và tiếng chuông liền giống như quả bom trước lúc nổ tung làm kẻ khác
chú ý.
Ta và A Quang đều gắt gao nhìn chằm chằm tên Nhã Hạo
không ngừng nhảy múa
trên màn hình. Lòng ta
vừa kinh vừa sợ, huyết sắc trên mặt mất sạch, ý thức được A Quang định làm gì, ta lập tức xông lại muốn cướp điện thoại về,
lại bị A Quang nhanh chân chạy đến trước.
“A Quang
ngươi chớ làm loạn!!”
Ta vội vàng
ngăn lại.
Hắn thấy bộ dáng ta như vậy thì hết sức hài lòng, “Thế nào? Ngươi rất sợ hắn biết ta và ngươi
cùng một chỗ?”
“Ta không đùa với ngươi!! Trả điện thoại
lại cho ta. Chỉ cần ngươi lập tức đi,
chuyện sai lầm ngày hôm nay ta coi như chưa từng phát sinh.”
Tình huống lúc này, ta
chỉ có
thể tiếp tục nhượng bộ.
Lời của ta vào tai A Quang phảng phất chỉ nghe đến hai chữ sai lầm, “Còn nói điều kiện với ta? Chi Tín, ngươi biết ngươi bây giờ đang trong tình huống gì không?”
Ta đương nhiên biết mình hiện tại rơi vào tình trạng gì. Ta chính là một con chuột nhỏ đang bị một con mèo ác khi dễ còn sắp bị ăn tươi, ta đáng thương bị buộc đến góc tường. Chỗ Nhã Hạo kí tên trên người bị xóa đi, vết hôn cũng bị hắn sát đến đỏ bừng. toàn thân trên dưới ướt sũng, vải vóc bó sát vào cơ thể, vẽ ra đường cong trên người rõ rõ ràng ràng,
như ẩn như hiện. Mà nhất là ta rất khó hiểu, thân thể ta đây
mười năm mong hắn bây giờ lại có thể khơi mào dục hỏa của hắn. Ta thấy rõ trong mắt hắn lóng lánh du͙© vọиɠ hưng thịnh.
“Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Cảm giác nguy cơ bắt đầu khiến cơ thể của ta dần dần mất đi độ ấm.
“Ý đồ của ta không phải đã rất rõ ràng sao?” Hắn châm biếm.”Chi Tín, xem ra ngươi phải thật cảm ơn Lỗ Nhã Hạo, hắn làm ngươi trở nên thực mê người.”
Ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nhịn không được sợ hãi,
“Ngươi
không cần loạn, Nhã Hạo
sẽ không bỏ qua cho ngươi!!”
“Hắn làm sao không bỏ qua cho ta?” Câu nói đầu tiên
đã đạp trúng mìn,
giọng của A
Quang nhẹ đến đáng sợ. Ngón tay hắn chậm rãi chuyển qua
nút trả lời, nhẹ nhàng nhấn một cái,
thanh âm của Nhã Hạo
lập tức truyền ra.
“Chi Tín? Chi Tín? Sao chậm trễ như vậy
mới
nghe điện thoại? Chi Tín? Nghe được không? …”
Tiếng nói
ôn nhu của Nhã Hạo lúc này
giống như
thiết quyền hung hăng đánh vào tâm khảm ta, ngay cả hô hấp cũng phải nín. Ta
gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng, một thân
chật vật,
căn bản không biết có nên cầu cứu Nhã Hạo hay không.
A Quang thấy
bộ dáng ta như vậy dường như càng thêm đắc ý, hắn để điện thoại qua một bên, từng bước tới gần,
nhẹ giọng
nói với ta,
“Kêu to a, gọi hắn
tới cứu ngươi, ta đây muốn xem một chút
hắn tại sao lại không buông tha ta.”
Ta xin thề,
mười năm này ta chưa từng dùng qua ánh mắt
oán hận như vậy nhìn hắn. Ta trừng mắt với
hắn đến mức có thể phun lửa, hận không thể phấn thân toái cốt(*) ở trước mắt ta.
(*) Tan xương nát thịt.
Đối với
sự
phẫn nộ của ta, hắn lại có vẻ lười biếng. Bên miệng hắn lộ ra nguy hiểm châm biếm, ép ta đến
góc tường, dùng tay xoa cái eo của ta, môi dán sát
bên tai ta thổi hơi,
“Thế nào còn không gọi hắn? Để chính mắt hắn thấy tình huống
chúng ta dây dưa ở chung với nhau, xem đến lúc đó hắn hoàn có muốn ngươi hay không!”
Ta ngây ngốc tại chỗ, ác ý và điên cuồng của hắn đã đến mức ta không thể tưởng tượng nổi. Ta
trợn to hai mắt,
cảm thụ được hơi lạnh từ lòng bàn chân đi lên cả người. Thiết thiết thực thực cảm giác được sóng lớn nguy hiểm đang
mang theo khí thế của sài lang mãnh hổ
nhào tới ta, bản năng sống còn giúp ta
cố gắng phá thủng ác ma ta bên cạnh
mười năm
này, tiến lên chỗ điện thoại, há to mồm muốn hướng Nhã Hạo cầu cứu.
“Nhã…”
Ta
đem hết khả năng kêu lên một chữ, phía sau là thanh âm cấp tốc đến gần, “Thình thịch ——” một tiếng, trước mắt ta nhất thời
một mảnh hoa
hoa. A Quang nhặt cây mộc côn trên đất hung hăng nện lên đầu của ta, đang lúc mơ hồ đau nhức, ta chậm rãi quay đầu,
cố gắng tìm kiếm tiêu cự, rốt cục có thể
thấy rõ biểu hiện hung ác của A Quang
trước đây ta chưa từng thấy, động ánh mắt, mộc côn trong tay hắn dính máu rơi trên mặt đất
.
Theo bản năng ta sờ sờ
đầu,
trong lòng bàn tay có một chút vết máu làm ta càng thêm choáng váng. Vô lực ngã xuống đất, binh một tiếng, làm bắn lên một ít bọt nước.
Nhiều tiếng ông ông ung ung,
tai ta có thể nghe được
tất cả đều là trong điện thoại
truyền tới tiếng kêu điên cuồng
đầy lo lắng của Nhã Hạo
.
Hắn nói gì đó? Hắn
đang lo lắng cái gì? Ta
sẽ phát sinh cái gì?
Có người
lật ta lên, không nói một lời, bắt đầu xé rách
quần áo của ta, buộc chặt
tay của ta.
Ta
suy yếu quơ lung tung
hai tay
phản kháng, hắn dễ dàng chế phục. Hắn nói gì đó? Hắn nói không thể để cho ta và ai cùng một chỗ? Hắn nói
ai đang gạt ta?
Ta cố gắng mở mắt, cảm giác cái trần nhà xoay chuyển,
cảm giác bức tường
chuyển, cảm giác người trước mặt này cũng chuyển. Hết thảy đều thiên toàn địa chuyển.
Dây thắt lưng bắt đầu
bị người cởi ra,
quần của ta bắt đầu bị người lột ra. Ta vẫn như cũ muốn giãy dụa, vẫn như cũ muốn dùng cái tay bị buộc chung một chỗ
đánh lên người này,
nhưng giơ tay lên mới phát giác, chiếc nhẫn của ta đâu? Ta lắc đầu nhìn xung quanh, nhưng cái gì cũng
không thấy.
Bên tai tất cả đều là tiếng gào thét hô hoán của Nhã Hạo, lần đầu tiên hắn sốt ruột
thành
như vậy,
hắn trước mặt người khác đều
rất
phong độ, hắn sẽ ôn nhu gọi ta,
“Chi Tín.”
Sau đó ta
cũng sẽ
hiểu ý mà cười cười.
Ta thế nào
quay về với
hắn đây? Ta sẽ dùng giọng nói cưng chiều thế thế nào gọi
tên của hắn?
“Nhã…” Ta há hốc mồm
muốn gọi tên người ta yêu, chợt trước mắt trắng nhợt,
phía sau
bị người
cứng rắn xông vào xé rách thể xác và tinh thần đếm khó chịu mạnh mẽ ép lời của ta xuống.
Mắt của ta có lệ bạc rơi xuống.
Lòng ta đau nhức, Nhã Hạo, ngoại trừ tiếng hô của hắn
qua điện thoại,
trong phòng
nhỏ bé như vậy. Còn không bằng tiếng thở dốc của người đang tìm kiếm du͙© vọиɠ phát ra.
Lệ bạc tiếp tục rơi xuống. Ta cắn môi không để cho mình phát sinh bất luận một tiếng kêu đáng xấu hổ
nào,
ta không thể để cho Nhã Hạo
biết người yêu của hắn
bị
nhục nhã nhường nào.
Mắt của ta lệ vẫn bạc bạc rơi xuống.
Ta nghĩ đến tờ giấy sáng nay Nhã Hạo ký tên
cho ta, nhớ tới hắn mυ"ŧ
bả vai ta có hơi đau
và chút nhột, cảm giác hạnh phúc. Nhớ tới tất cả đồng nghiệp vây quanh, chúc mừng ta tân hôn
vui sướиɠ.
Ta nghĩ đến chiếc nhẫn của ta,
của Nhã Hạo.
Một dòng nhiệt lưu bắn vào, cơ thể của ta cơ hồ bị đốt đến khó chịu. Mọi vật trước mắt ta
dần dần đen, chỉ có hình dáng Nhã Hạo mỉm cười tuấn tú
vẫn chiếu sáng
như cũ. Ta nhìn thấy hắn hạnh phúc mà cười, Vì vậy ta cũng hạnh phúc mà cười.
Hắn cúi đầu khẽ hôn ngón áp út ta mang nhẫn, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt lóe sáng như thuỷ tinh
nhìn ta, là vật cuối cùng ta thấy trước khi bất tỉnh.