Chương 20
Đó không phải là đau.
Cơ thể giống như bị ngạnh vỡ ra, từng khối từng khối, làm sao cũng không thể lắp ráp lại được.
Ta thực sự hối hận khi để tiểu tử này cưỡi trên người mình. Cái đồ đần độn ngay cả gel bôi trơn cũng đổ sai chỗ, chỉ biết giơ chân ta lên, một phát xông vào trong cơ thể ta, sau đó không biết tiết chế mà động, thiếu chút nữa lấy mạng ta.
Trong lúc ý thức mơ hồ, có một hơi mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, khiến ta muốn nôn.
“Ngươi đã tỉnh? “ Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp của Nhã Hạo, khỏi phải nhìn, chỉ cần nghe là đã biết hắn có bao nhiêu lo lắng.
Ta nhẹ nhàng động đậy ý muốn trở mình, lại chạm phải vết thương, rước lấy một trận đau nhức.
“Ách, đau.… “
Nhã Hạo vội vàng chỉnh lại tư thế thoải mái giúp ta, sau đó lại chột dạ cúi đầu, “Ngươi đã hôn mê.
Ta bị doạ sợ đến nỗi lục đủ loại thuốc trong phòng, cũng không biết phải dùng loại nào.
Cuối cùng ta chỉ có thể nhờ vả Lý thẩm …”
“Hả?! Ngươi là bảo nàng giúp ta?? “ Ta sợ đến nhảy dựng, nhưng cơn đau lại làm ta không chút tôn nghiêm mà nằm xuống.
Nhã Hạo vội vàng giải thích,
“Không phải! Ta chỉ hỏi nàng thuốc nào cầm máu và giảm đau tốt nhất.”
Nói xong, hắn lại nhịn không được mà cục cục,
“Làm sao lại bất tỉnh a, không phải nói mình có kinh nghiệm sao? “
Ta tức giận đến bắn ra, bạo phát dồn dập rống vào hắn, “ Ta là có bản lĩnh làm người ta đến hôn mê bất tỉnh, nếu không phải là ngươi, ta cũng không có lần rơi máu này!!”
Sau cơn kích động, ta lại ngã lên giường thở phì phò. Nhã Hạo vội vàng vỗ vỗ lưng ta trấn an.
“Đừng kích động đừng kích động, biết ngươi tốt với ta rồi!”
Ta trợn mắt với hắn một cái, biết thì tốt rồi, đừng nghĩ có những lời này lần sau còn không ra khỏi miệng, Nhã Gạo lại thâm tình mà nhìn vào mắt ta, “ Chi Tín, ta muốn hôn ngươi.”
Ta ngây ra một lúc, tiếp theo nóng cháy cả mặt.
Nhã Hạo cười cười, khi cái môi sắp đến. Ta thừa dịp hắn chưa sẵn sàng, nhẹ nhàng cắn hắn một chút, khi hắn la đau muốn rời đi, ta lại lập tức đè đầu hắn xuống, cái lưỡi dò xét đi vào, hưởng thụ cái cảm giác thân mật và vị ngọt của máu.
Ta chảy máu, ngươi có thể nào không chảy?
Ta và Nhã Hạo chính thức bên nhau.
Bởi vì vấn đề thân thể, hắn chăm sóc ta rất tốt. Vẻ nhu thuận của hắn thực rất dịu dàng, nhưng ta vẫn luôn lo lắng không yên. Khi hắn bất thình lình quay người lại nói với ta, cuối cùng là ta nghĩ hắn có phải nói, “ Chi Tín, chuyện hôm nay, quên nó đi.”
Ta thừa nhận mình có cảm giác không an toàn, có thể nào bảo ta an tâm. Khoảng thời gian trước kia ta bỏ ra cho Quang, thực ra cũng đã biết rõ, căn bản chúng ta không có khả năng bên nhau. Là tự ta học không thông, là tự ta hy vọng xa vời, lại tự làm mình thấy vọng. Tất cả đều là gieo gió gặt bão, cho nên khi A Quang phản bội, ta có thể dễ dàng thuyết phục mình tha thứ cho hắn.
Nhưng Nhã Hạo lại khác biệt.
Nhã Hạo đích thân cho ta hy vọng trước nay chưa từng có được, đồng thời cũng mang đến nỗi bất ổn to lớn.
Giống như đem một quả táo bằng thủy tinh cho một đứa bé nghèo. Hắn đưa cho ta, ngoài nhận được vật quý giá đó trong vui sướиɠ, còn phải lo lắng bảo quản nó thế nào. Thực ra ta cầu không nhiều. Đừng để cho ta có một ngày mộng đẹp tan vỡ, đừng ném vỡ trái táo thủy tinh mà ta quý trọng. Ta thực sự cảm nghĩ không giống, ta và hắn đã phát triển đến loại quan hệ này, nếu là hắn nói như vậy thật, không biết ta sẽ manh động làm ra những chuyện gì.
Nhưng rất nhanh ta đã biết những lo lắng kia là dư thừa.
Hôm ấy cũng là ngày Chi Nhạc đi du lịch về, ta có thể dễ dàng lừa gạt hắn. Sau đó nghỉ ngơi một ngày, đã thuyết phục Nhã Hạo cho ta đi làm lại.
Thực ra ta đã không còn vấn đề gì nhưng Nhã Hạo vẫn không yên lòng. Mấy ngày qua, bất luận là hắn hay ta vội vàng, mỗi ngày đi làm về đều nhất định phải đi cùng nhau.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Khi tan làm, Nhã Hạo nói với ta, “ Bây giờ có khách hàng quan trọng, ngươi chờ một chút, khi nào nói chuyện xong thì cùng nhau đi về.”
Ta hỏi, “ Vì sao? Ngươi không dùng cơm cùng khách hàng? Thân thể ta căn bản không có vấn đề, có thể tự về nhà.”
Hắn nghe xong có vẻ như rất không đồng ý, “ Không nên. Ngươi phải về nhà với ta.”
Ta càng nghi hoặc, Nhã Hạo như thế nào cũng không giống kiểu quấn quýt si mê, “Vì sao a? Ta thực sự không có vấn đề. “
Hắn liếc nhìn ta, sau đó lại im lặng hồi lâu, vẫn còn nói, “ Ta mà không trông kỹ, ngươi lại ra ngoài lêu lổng. “
Dùng từ gì cũng không hình dung nổi tâm trạng phức tạp của ta khi đó. Ta như trút được gánh nặng, “ Ta đây đi mua ít đồ, ngươi đừng để bụng đói.”
Hắn cũng không phản đối, chỉ dùng cái bút chỉ chỉ đồng hồ trên tường nói, “ Trong vòng nửa giờ mà không quay lại, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!”
Ta cũng học khẩu khí lẫn dáng vẻ của hắn, ném cho đối phương một câu, “ Sau khi trở về mà thấy có phụ nữ đi ra từ phòng ngươi, ngươi cũng nên chờ chết đi!”
Nói xong, tâm tình ta rất tốt đi ra khỏi văn phòng của hắn. Khi cánh cửa đóng lại, ta thở phào thật sướиɠ.
Tất cả đều là ta nghĩ nhiều mà thôi.
Sau chuyện này, còn có một vấn đề kinh khủng hơn chờ ta giải quyết.
Chính là Chi Nhạc.
Trên đời mà sợ em trai của mình như vậy, khả năng cũng chỉ có mình Lỗ Chi Tín ta. Nhưng không thể trách ta được, vào trường hợp của ta, có khả năng ngươi đã bắt đầu thần kinh thất thường.
Bởi vì thần kinh ta cũng bắt bắt đầu thất thường.
Ta tự hỏi mình chắc là không có để lộ ra chân tướng, nhưng không biết là ta ngụy trang kém hay là Chi Nhạc quả thực rất hiểu ta, chính là ánh mắt hắn nhìn ta đã có thay đổi. Giống như lúc nào cũng đang cảnh cáo, hắn đã nhìn ra chút manh mối, ta phải cẩn thận là hơn.
Ban đầu ta phải dặn Nhã Hạo trước tiên đừng cho Chi Nhạc biết chuyện của cả hai, Nhã Hạo gật đầu. Nhưng né tránh một thời gian dài, hắn lại bắt đầu có thành kiến. Mỗi lần ngoại trừ động viên, vừa đẩy hắn ra khỏi phòng của ta, cũng không biết nên làm cái gì.
Lần này cũng vậy.
Lúc đêm khuya, ta thấp giọng dỗ Nhã Hạo trở về phòng của hắn, hắn lại cản cửa phòng, không nhúc nhích.
“ Từ lần trước cho tới hôm nay, gần một tháng, ngay cả hôn ta cũng chưa có hôn qua ngươi. Chúng ta là vụиɠ ŧяộʍ thông da^ʍ a? Muốn lén lút?” Hắn nói, thanh âm cũng không tự chủ được mà cao lên.
Ta lập tức giơ ngón trỏ để trước miệng, phát ra tiếng thật dài, “ Hư”, ý bảo hắn nhỏ giọng chút, sau đó lại tiếp tục dỗ, “ Không nên lại tức giận. Bây giờ ta nói với Chi Nhạc, chúng ta nhẫn một chút có được hay không? “
“Còn muốn nói như thế nào? Ta cũng không sợ thì ngươi thì sợ cái gì? Không phải là hắn sớm biết ngươi yêu đồng tính sao?”
Ngươi không phải ta đương nhiên không sợ. Trong lòng ta khóc ròng, nhưng ngoài miệng còn bình tĩnh giải thích, “ Chi Nhạc vẫn muốn chỉnh sửa ta. Nếu hắn biết ta qua lại với đàn ông… Hơn nữa còn là ngươi… Ôi… Khả năng Lỗ gia sẽ phát sinh án mạng.”
“Hả?” Nhã Hạo giống như nghe được chuyện kỳ lạ, “ Tiểu tử kia bình thường im lặng, thấy thế nào cũng không kinh khủng như vậy.”
Ta thở dài, ngươi bình thường cũng xem như tư tư văn văn, khi hung ác lên chính là con dã thú.” Dù sao ta cũng phải tìm một thời cơ thích hợp để nói với hắn, được không?”
Hắn thấy bộ dáng ta như vầy, bất đắc dĩ thở dài, vẫn là lui một bước nói, “ Được rồi. Ngươi phải nhanh chóng nói với hắn đi, ta không muốn mỗi ngày đều lén lén lút lút như vậy.”
Ta yên tâm lại, cười với hắn trao đổi một cái hôn, sau đó đưa hắn về phòng.
Ôi. Lại qua một kiếp. Ta không kiềm được lại thở dài một hơi. Cũng không biết mình còn dấu được bao lâu.
Sáng ngày thứ hai.
Ta rời giường thật sớm rửa mặt chải đầu xong, sau đó xuống lầu ăn sáng. Có thể là so với ngày thường sớm quá, trên bàn cơm có mình ta. Không lâu sau, Nhã Hạo cũng xuống.
“Sớm như vậy?” Nhã Hạo cười có chút chế nhạo, đi tới bên cạnh ta ngồi xuống.
“ Nhớ ngươi đi!” Ta lại bắt đầu cợt nhả.
Hắn giả vờ khinh thường nhướn mày, tiếp theo lại nhịn không được ngọt ngào mà cười cười.
Hai tay ta bắt lấy tay hắn, tới gần hắn hỏi, “ Thế nào? Ngươi không nhớ ta hả?”
Nhã Hạo lại hừ nhẹ một cái, ngay cả con mắt cũng lười liếc sang, “ Ngày ngày thấy, còn phải nhớ hả?”
“ Đương nhiên a!” Ta bắt đầu để ý, “ Ngày ngày thấy cũng nhớ, đó không phải là thời điểm ngày nào cũng thấy mới có thể càng nhớ sao!”
Nhã Hạo cười mà như không nhìn ta, “ Lúc nào sẽ không thấy mỗi ngày?”
Ta nghẹo đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại tiếp tục nói nhảm, “ Giống như lần trước ngươi tức giận mất tích cả ngày, nếu quá nhớ ta, thì sẽ tự động quay về, đỡ ta phải đi dỗ.”
Nhã Hạo nghe xong lại không nhịn được cười, “ Ngươi thử xem một chút, ngươi không tìm, ta cả đời cũng không quay trở lại!!”
/Mập/ nói được làm được~(*+﹏+*)~
Lời nói này khiến ta vui vẻ vô cùng, khóe miệng ngoác to. Ta thích nghe lời như vậy, khiến ta nghĩ Nhã Hạo không thể rời bỏ lời của ta.
Nhã Hạo thấy ta cười đến mức ngây ngây ngốc ngốc, biết mình phạm phải ít nhiều sai lầm, đỏ mặt lại muốn giải thích cái gì, ánh mắt đâm thấu thân ta, liền ngẩn người.
Ta ngửi được mùi nguy hiểm, cũng lập tức xoay người lại nhìn. Cũng ngẩn người.
Trong nháy mắt bầu không khí giống như ngưng trệ, toàn bộ lúng túng và xấu hổ phát ra, đến hô hấp thôi cũng thấy khó.
“Chi…Chi Nhạc? Ngươi xuống khi nào?” Ta cũng không biết dùng bao nhiêu sức lực và dũng khí mới có thể lắp bắp nặn ra mấy lời này.
Mặt của Chi Nhạc còn không có tí gợn sóng, “ Vừa.”
“Ngươi ….Ngươi nghe được… Cái gì?’’
“Nghe được hắn nói cả đời cũng không quay lại.” Ánh mắt Chi Nhạc quét qua Nhã Hạo. “ Tại sao hôm nay các ngươi lại ngồi chung một chỗ?”
Lòng ta căng thẳng, giữa kinh hoảng không biết phải làm sao che giấu, nhưng Nhã Hạo bên cạnh lại có vẻ muốn thẳng thắn hy sinh, “Chi Nhạc, ta và Chi Tín…”
“Đang nói công việc!! “ Ta lớn tiếng cắt ngang, trong tình thế cấp bách lại giả tạo nhất, không có hiệu quả nhất, lời nói dối ngu ngốc nhất cứ như vậy thốt ra.
Nhã Hạo ngây ra một lúc, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang trách cứ. Ta xấu hổ cúi đầu, nhưng cái tay vẫn không quên lôi bản vẽ từ túi văn kiện ra giả vờ hỏi chuyện. Nhã Hạo rất tức giận, chỉ từ nguyên nhân tiếng hít thở ồm ồm vì kìm nén là có thể biết được, nhưng hắn vẫn phối hợp trả lời câu hỏi của ta.
Hai mắt Chi Nhạc nhìn nhìn, cũng ngồi xuống ăn sáng, lúc đó không nói một lời nào.
Cuối cùng, Nhã Hạo không thể nhịn được nữa vung chiếc đũa, không thèm quay đầu lại đã vội xông ra ngoài. Ta tự biết mình đuối lý, rất muốn chạy ra ngoài giải thích, nhưng đành chịu không thể nhấc nổi chân, lập tức nhớ ra bên cạnh còn có một Chi Nhạc.
Chi Nhạc vẫn duy trì vẻ mặt mạn bất kinh tâm(*) nhìn ta, lại thấy ta như đứng trên đống lửa. Miễn cưỡng nhếch khóe miệng, “ Nhã Hạo…Nhã Hạo có lẽ là nhớ ra chuyện quan trọng gì nên đi trước. “
(*) mạn bất kinh tâm: Không để trong lòng, không thèm để ý.
“ Có lẽ.” Chi Nhạc cũng không phủ định, nhẹ nhàng dùng thìa khuấy cháo, sau đó lãnh đạm phun ra một câu, “ Ca. Bản vẽ của ngươi. Lúc nãy cầm ngược.”
Ta hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
Thực là đánh một trận cũng không có khổ cực như ăn bữa sáng như thế này.
Ta đối phó xong với Chi Nhạc, vội vàng xông lên xe chấn an Nhã Hạo Tài xế còn chưa tới, trên xe chỉ có mình Nhã Hạo đang tức giận gặm sandwich. Ta vừa lên xe, hắn liền quay đầu đi không nhìn ta.
Chúng ta cứ ngồi như vậy.
Ta lo nghĩ trong cái không gian chật hẹp an tĩnh dị thường càng không thể cứu vãn, ta buông các ngón tay của mình đang đan vào nhau ra, giơ tay kéo nhẹ góc áo hắn, “ Vừa nãy….Vừa nãy ăn chưa no hả?”
Ta chỉ là muốn tìm đề tài để làm dịu đi bầu không khí này một chút, thành ra vừa mở miệng lại đạp trúng phải mìn.
Hắn tức giận không ngừng mà xoay người rống vào ta, “ Nãy ngươi cho ta ăn cái gì sao? Ngươi có biết lúc nãy hết lần này đến lần khác hỏi ta bao nhiêu vấn đề quan trọng? Ta cũng không biết trả lời làm sao!!’’
Lập tức ta dựa sát tới kéo tay của hắn, cầu khẩn nói, “ Ta biết mình không tốt, trước tiên ngươi đừng nóng giận được chứ, đừng nóng giận a!!”
“Vậy ngươi cho ta một nguyên nhân để không tức giận?”
Ta lập tức nghẹn lời.
Hắn thấy lại càng không vui, “ Nghĩ không ra ta trước kia là con riêng không quang minh, hiện tại ngay cả cùng tình nhân bên nhau cũng là lén lút!! ‘” Nói xong, hắn cũng để bụng, cầm bánh mì vò thành một cục, ném xuống đất.” Ta muốn tự lái xe về. “ Vừa dứt lời, tay hắn đã cầm chuôi cửa muốn ra ngoài.
Hắn nói đến nước này ta càng không thể thả hắn đi, gần như phi thân qua ôm hắn không cho đối phương di chuyển, tâm trạng căng thẳng mắt gần như muốn bốc hơi nước. Ta đáng thương giơ thẳng ba ngón tay lên thề, “ Ta xin thề, ta xin thề!! Bất luận lần sau phát sinh chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ không giống như lần này. Ta nhất định nói rõ với Chi Nhạc. Nhã Hạo đừng tức giận nữa được không?”
Nhã Hạo không còn giãy giụa, cũng không thấy có dấu hiệu mềm xuống., ta lại lập tức tăng thêm hai tiễn kiên quyết, “ Lỗ Chi Tín ta cam đoan, cho dù là Chi Nhạc bây giờ đứng trước mặt ta, ta nhất định sẽ nói toàn bộ không dấu điên. Chỉ cần Lỗ nhị thiếu gia không tức giận nữa!!”
Kỳ thực Nhã Hạo cũng là người dễ mềm lòng, hắn thấy ta thành khẩn như vậy, sắc mặt hòa hoãn. Cúi đầu cầm tay ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn kiên trì ranh giới cuối cùng của mình, “ Ta không ép ngươi, nhưng ta thật không muốn lén lút. “
Nhã Hạo lúc này, như một tiểu phụ nhân không chiếm được danh phận, đau khổ cầu khẩn người yêu đừng đem hắn kim ốc tàng kiều.
Ta thấy mà tâm trạng cũng không tự chủ tỏ ta cảm giác tội ác, như mình lừa bịp một thiếu nữ ngu ngốc. Ta nhẹ nhàng nâng mặt Nhã Hạo lên, hướng tới môi của hắn, xẹt tới. Sau khi hôn xong, Nhã Hạo lại ôm ta càng thêm nụ hôn sâu.
Môi lưỡi quấn quýt luôn là nói không hết ngọt ngào, cả hai chúng ta thăm dò thân thể đối phương, đang muốn tiếp tục còn
hãm lại đúng lúc, khi đó sau kính hiện lên một gương mặt quen thuộc khiến ta lạnh lẽo toàn thân.
Thân ảnh kia đứng đằng xa rất nhỏ, mông lung nhưng vẫn là có thể nhìn ra khuôn mặt dữ tợn của hắn. Hàn ý từ lòng bàn chân bốc lên tận óc, ta chưa từng thấy qua Chi Nhạc làm cho lòng người lạnh như vậy. Ta không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng nhảy khỏi xe nhìn về phía sau.
Trong tầm mắt bát ngát, không có một bóng người.
Sao vậy?! Ta sợ mất hồn mất vía, nhưng vẫn một tay chống trán nhìn xung quanh.
Sau khi quan sát không có kết quả. Ta xác định là mình bị hoa mắt mới thở ra nhẹ nhõm, một cái khác đáng sợ lại đang dấy lên trong đầu. Ta vội vàng phóng tới trong xe, đáng tiếc là người đã đi còn lại
khoảng không vô ích.
Chỉ có thể ra sức đá cái xe vô tội, nó còn bi thảm hề hề mà lay động, nói cho ta biết nó đã từng bị người chà đạp.
Ôi. Ta vạn phần phiền não thở dài. Cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn cũng vào viện tâm thần thôi.