Chương 4

Đang lúc Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến chơi game thì có một nam sinh viên đến tìm, là Tiêu Chiến mở cửa, Vương Nhất Bác đang ngồi ở trên sô pha cầm máy game, cậu chơi ba ván thì thắng Tiêu Chiến cả ba, người thua thì phải chống đẩy, người thắng được nằm bên dưới.

Không biết là lực thật hay giả mà Tiêu Chiến nhiều lần có thể chạm đến môi đối phương, phủ ở bên trên, cười giảo hoạt, ánh mắt lại sáng, giống như con hồ ly xinh đẹp.

Vương Nhất Bác đỡ lấy thắt lưng anh giúp anh chống đẩy là chính, nằm ở phía dưới tùy ý đối phương ép xuống, khóe môi hơi cong lên ẩn giấu chút ý cười, có thể hòa tan được băng tuyết lạnh giá.

Thời điểm chuông cửa vang lên Tiêu Chiến không vui chút nào, từ trên người Vương Nhất Bác đứng lên, ngay cả dép cũng không đi, dẫm lên thảm lông một đường đi đến cửa, kéo cửa ra.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy mắt cá chân gầy nhỏ của anh mà nhíu mày.

Vừa mở cửa, nam sinh viên thấy Tiêu Chiến, trên mặt ngay lập tức hiện lên nét cười, ngữ khí như đang hờn dỗi nói, "Sao gửi tin nhắn cho anh anh không trả lời? Mấy ngày anh không đến tìm tôi rồi."

Tiêu Chiến nhướng mi, không trả lời câu hỏi của hắn, nói, "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Nam sinh viên cười, "Tôi hỏi thăm từ người khác đó, tôi muốn đến xem thử, không ngờ anh thật sự ở đây."

Tiêu Chiến thật sự là tính sai, vừa rồi hẳn là nên bảo Vương Nhất Bác đến mở cửa, mình đỡ phải tốn công đấu võ mồm.

Anh tùy ý cào cào mái tóc, không có ý định cho nam sinh viên vào, anh rất ít khi dẫn người không có quan hệ gì như vậy về nhà, anh luôn luôn giải thích về việc vì sao không được đến nhà, để người khác ít có cơ hội đặt chân đến.

Tiêu Chiến chậm rãi nói, "Tìm tôi có việc gì sao?"

Nam sinh viên cúi đầu, hai má hơi hồng lên, Tiêu Chiến híp mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết má hắn hồng sẵn hay đỏ mặt vì ngượng ngùng, chợt nghe thấy đối phương nói, "....... Không có gì, chỉ là có chút nhớ anh."

Tiêu Chiến đau đầu.

Anh sợ nhất là người khác nói những lời như này.

Nói nhớ anh yêu anh, mỗi câu anh đều nghe không lọt.

Mọi người đều chơi đùa vui vẻ thôi, nói chuyện thật lòng gì vậy.

Anh đưa tay lên day day mi tâm, "Cậu về đi."

Nụ cười trên mặt nam sinh viên cứng lại, "Sao vậy?"

Hắn như vậy, thật là làm Tiêu Chiến hoài nghi có phải mình có hứa hẹn cái gì không, mới khiến người ta tìm đến tận cửa như này.

Tiêu Chiến hạ tay xuống, khóe môi cong lên chút ý cười, giống bộ mặt mà anh vẫn luôn hé ra khi đối diện với người khác, lười biếng, nhưng lực sát thương rất mạnh.

Anh hạ mi mắt, lông mi phủ lên mí mắt tạo thành cái bóng mờ, mở miệng nói, "Đừng chơi đùa một cách nghiêm túc như vậy."

Nam sinh viên thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Chiến lười an ủi, cũng sẽ không an ủi, anh lui lại về phía sau một chút, hướng nam sinh viên lễ phép gật đầu, "Nếu không còn chuyện gì, tôi đi làm việc đây."

Dứt lời, đóng cửa lại.

Tiêu Chiến tâm tình không tốt xoay người, Vương Nhất Bác liền đứng ở phía sau anh, nghiêng người dựa vào tường, tư thế rất đẹp. Anh không hề bị phát hiện bản thân mình vô tình mà ngượng ngùng, không để ý nhấc chân đi vào trong.

Thái độ của anh chính là rõ ràng như vậy, thời điểm vui đùa mọi người đều cùng nhau vui vẻ, nhưng hảo tụ hảo tán, cũng không sợ người khác nhiều chuyện thảo luận, bởi vì anh chính là người như vậy.

Tiêu Chiến không phải là một dân cờ bạc thông minh, nhưng dù sao không có ai vừa bắt đầu đã lật hết toàn bộ con bài của mình lên cho người khác nhìn.

Nhưng mà tiếng tăm của anh đã như vậy rồi. Ai cũng nghĩ mình là người may mắn nắm chắc phần thắng trên bàn cờ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhận là lấy bàn thua mà thôi.

Bởi vì Tiêu Chiến đứng ở đối diện với bọn họ dám đánh, còn đánh rất thẳng tay, không thèm để ý đến thắng thua.

Giọng nói của Tiêu Chiến truyền đến, gọi Vương Nhất Bác, "Có định chơi tiếp không?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Chơi."

Cậu xoay người, vừa định đi qua, chuông cửa lại vang lên.

Lần này không đợi Tiêu Chiến mở miệng sai cậu, Vương Nhất Bác liền vô cùng tự giác ra mở cửa, nửa người trên để trần, bên dưới mặc quần bò, lãnh đạm đứng ở trước mặt nam sinh viên.

Nam sinh viên vốn hốc mắt đầy nước nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vương Nhất Bác, liền nghẹn nước mắt trở về.

Cậu nhìn cơ bụng xinh đẹp cùng bả vai rộng lớn của Vương Nhất Bác, "Anh là gì của Tiêu Chiến....?"

Vương Nhất Bác nghiến hai hàm răng, tuy là không muốn nói như vậy chút nào, nhưng vẫn cố gắng nói ra, càng nghiến răng nghiến lợi, "Tôi là bạn giường dài hạn của anh ấy."

Nam sinh có chút không tin, bởi vì Tiêu Chiến cứ vui đùa dây dưa lâu như vậy rồi, chưa từng nghe thấy anh có bạn giường, nhưng người trước mặt mình, chính là.........

Cậu cẩn thận nói, "Hai người các anh, anh trên ai dưới?"

Phía sau ẩn ẩn truyền đến tiếng cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, giọng nói đầy sủng nịnh, "Tôi ở dưới."

Nam sinh viên không tin, "............ Thật?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt ừ một tiếng, không e dè nói, "Bởi vì anh ấy vô cùng lợi hại."

Nam sinh viên: ...........

Lần này là đối phương chủ động nhấc chân rời đi, còn tiếc hận mà quay đầu về nhìn mấy lần, thấy hình dáng ngũ quan sắc bén của Vương Nhất Bác, nói mấy câu thật đáng tiếc.

Vương Nhất Bác đóng cửa quay về phòng khách, tiếng cười Tiêu Chiến lại càng rõ ràng hơn, bị Vương Nhất Bác kéo thắt lưng qua đặt ở dưới tấm thảm mềm mại, không nhẹ không nặng cắn lên môi một cái.

Ngón tay Vương Nhất Bác yên lặng không một tiếng động luồn vào bên trong vạt áo áo sơ mi, lướt qua da thịt tiến lên trên, cúi đầu nuốt hết những câu trêu chọc cùng tiếng cười của Tiêu Chiến vào bụng, đầu lưỡi ngựa quen đường cũ tách hai hàm răng anh ra, cuốn lấy đầu lưỡi đối phương.

Tiêu Chiến bị hôn đến hít thở không thông, thời điểm được buông ra, lỗ tai cùng vành tai đều đã đỏ bừng, con ngươi hiện lên một tầng thủy quang, nhìn vừa thâm tình lại vừa vô tình, cánh tay anh ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, khóe môi cong lên, "Vừa rồi nhìn thấy thái độ của tôi đối với người khác, không sợ sau này tôi cũng sẽ như vậy với cậu sao, không định học cách chịu đựng một chút?"

Vương Nhất Bác nhớ đến lần đó ở thính phòng thấy Tiêu Chiến, cách một cái kính, mọi người cùng sự vật xung quanh cơ hồ đều là bụi mờ mịt, chỉ còn lại Tiêu Chiến, bị người bạn bên cạnh ôm bả vai đang nói cái gì đó, tầm mắt dừng lại ở chỗ mình, cong mắt lên cười, lộ ra răng nanh trắng tinh, giống như một con vật nhỏ mềm mại, cả người như phát ra ánh hào quang.

Cho nên đương nhiên lần đó ở quán bar, cậu biết trong rượu có thứ gì đó, vẫn mặt không đổi sắc mà nhận lấy uống vào trong bụng, bởi vì hơn mười phút trước có thấy Tiêu Chiến đến đây chơi, bên cạnh lại không có người nào.

Tận dụng thời cơ.

Tiêu Chiến từng nói đối với yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ bán tín bán nghi, vì có thể trong một cái nhìn kia, động tâm không phải là giả, nhưng sự động tâm đó cũng chỉ tồn tại trong một cái nháy mắt thôi.

Hiện tại mà nói, không có gì có thể khiến anh duy trì được tình cảm từ sau cái động tâm đó.

Vương Nhất Bác biết, vì thế lại càng không thể nói.

Cậu ôm Tiêu Chiến đặt lên người mình, ngửa đầu hôn yết hầu cùng cằm của anh, thản nhiên nói, "Tôi vừa nói anh thích ở trên, vậy có muốn thêm vài lần nữa không?"

_---/---_

Ơ hay :))))))))) WEB!!!!!!!!!