Chương 24

Vương Nhất Bác vẫn đưa Tiêu Chiến về nhà mình, vừa vặn mới thu dọn xong, Tiêu Chiến thay áo ngủ rồi ngoan ngoãn nằm co tròn trong chăn, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, mặc kệ cậu dỗ dành hay uy hϊếp thế nào, mông bị đánh mấy cái, cũng không chịu xoay người qua.

Vương Nhất Bác không biết làm thế nào, xuống giường rồi đi sang bên kia, nửa quỳ lên thảm lông mềm mại, túm túm góc chăn, nói, "Nhà thiết kế, ai làm anh không vui vậy?"

Tiêu Chiến cả người lui vào trong chăn, vươn tay sờ soạng lung tung, đυ.ng đến bả vai Vương Nhất Bác mới dừng lại, đẩy cậu sang bên cạnh, "Em đừng quấy rầy anh."

Vương Nhất Bác bật cười nói, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tiêu Chiến từ trong chăn thò đầu ra, vừa vặn chạm đến ánh mắt của Vương Nhất Bác, không biết là vì rượu hay là nguyên do nào khác, hốc mắt vẫn đỏ một vòng, phiếm lên một chút thủy quang.

Anh thoạt nhìn có chút không vui, "Trước đó chúng ta không phải rất tốt sao, em vì sao lại ngả bài."

Tiêu Chiến dừng lại một chút, lại nói, "Em đừng ép anh được không?"

Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm mắt anh, "Em ép anh cái gì?"

Tiêu Chiến không muốn đối diện với cậu, lấy tay che mắt mình lại, khàn khàn nói, "Anh biết em muốn anh đồng ý, anh không ngốc."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Em biết anh không ngốc."

Cậu đưa tay ra sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến, "Cho nên, anh khi nào thì chấp nhận em?"

Tiêu Chiến hơi chút thanh tỉnh, khóe môi cong lên một độ cung, buông tay ra, "Em bảo anh đánh cược sao? Anh không làm được, Vương Nhất Bác, nếu anh lại thua nữa, thì cái gì cũng không còn."

Yết hầu Vương Nhất Bác lăn lên lăn xuống, "Sao anh lại biết anh sẽ thua?"

"Còn không phải là vì đánh cược?" ngón tay Tiêu Chiến mơn trớn lông mi cậu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, lại thoạt nhìn giống như sắp rơi lệ vậy.

"Anh thích em."

"Vương Nhất Bác, anh thừa nhận, anh chính là thích em."

Vương Nhất Bác nhìn vào ánh mắt anh.

Hốc mắt ẩm ướt, nước mắt như sắp tràn khỏi bờ mi rồi.

Tiêu Chiến lại nói, "Nhưng mà chỉ thích thôi cũng vô ích, anh không gánh vác nổi mạo hiểm, em hiểu không?"

"Bạn trai của lớp trưởng đại học của anh, à không đúng, bạn trai cũ, hai người yên bình trải qua nhiều năm như vậy, cư nhiên cũng có thể vì theo đuổi cái mới mẻ mà bỏ rơi lớp trưởng, còn em? Em có biết sau vài năm nữa em sẽ như thế nào không? Em sẽ đoạt được nhiều quán quân, sẽ quen được thêm nhiều người, so với cái đó, anh cũng không tính là gì nữa."

"Nói thật ra thì," Tiêu Chiến cười khổ, "Anh cũng không có gì đặc biệt khiến người khác yêu thích, nhắc đến khuôn mặt........ Người dễ nhìn cũng có rất nhiều."

Hoàn cảnh của Vương Nhất Bác có thể tiếp xúc với đủ dạng người, trẻ tuổi xinh đẹp, ai có thể cam đoan cậu sẽ không rung động.

Đều nói là Tiêu Chiến đa tình, nhưng thật ra lâu nhất cũng chỉ có người kia thôi.

Vương Nhất Bác hạ mi mắt.

Giống như trong mắt người khác thì đây chính là khuyết điểm lớn nhất, bởi vì nguyên nhân tuổi tác, hứa hẹn biến thành không đáng tin, chỉ còn lại là những lời nói suông.

Nếu sớm hơn một chút........ Nếu gặp Tiêu Chiến sớm hơn một chút, có phải sẽ không giống như bây giờ không.

Vậy cũng có thể không giống vì anh ấy thấy tuổi mình còn nhỏ nên không có hứng thú đi.

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, dùng sức đến nỗi phiếm ra màu trắng, mới đưa tay ra gắt gao nắm lấy ngón tay Tiêu Chiến.

Cậu chậm rãi nói, "Em biết rồi."

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, bị cồn rượu quấy phá, men say lại một lần nữa chiếm lấy đầu óc, ôm bả vai đứa nhóc kia rồi kéo lại, trán chạm lên trán cậu, "Sao em lại quỳ ở dưới đất chứ."

Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Lên đây ngủ, mau lên."

Vương Nhất Bác trầm mặc trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngay lập tức dán sát lại, tay chân cùng lúc quấn lấy cậu, giống như một đứa con nít mà dùng đầu cọ cọ ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm anh, vỗ vỗ lưng, giọng nói khàn khàn, "Được rồi, anh uống say rồi, ngủ đi."

Tiêu Chiến nói, "Anh không uống say."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Ừ, không có, tửu lượng anh đặc biệt tốt."

Tiêu Chiến buồn bực nói, "Cũng không phải."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, thuận theo cũng không phải, phản bác cũng không phải, quả nhiên là ít nói chuyện phiếm với ma men thì hơn.

Tuy rằng anh vừa thừa dịp say rượu, nửa say chuếnh choáng mà nói ra lời trong lòng.

Tiêu Chiến gọi, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác ơi một tiếng.

Tiêu Chiến nói, "Sang năm phải đoạt quán quân đó."

Vương Nhất Bác ngây người, "Được..... Nhất định."

Cậu cúi đầu, đặt môi lên trán Tiêu Chiến, "Em nhất định sẽ đoạt quán quân."

"Đến lúc đó, anh phải đến."

Tiêu Chiến cười ngây ngô, "Được, anh nhất định sẽ đến, em sắp xếp chỗ trước cho anh, để anh nhìn rõ em trên đường đua một chút. Ai..... Nếu không em làm em trai anh được không? Như vậy chúng ta có thể......."

Vương Nhất Bác nghe anh càng nói càng xa, rốt cuộc nhịn không được, nâng tay lên bịt miệng Tiêu Chiến lại.

Tiêu Chiến ê a mấy tiếng.

Vương Nhất Bác bằng một cách thần kì nào đó, nhớ đến một chương trình nhỏ trên mạng.

Có một câu như này.

Liếc mắt một cái liền thích một người, không có cách nào có thể làm bạn.

Vương Nhất Bác trước kia đều cảm thấy câu nói này thật buồn nôn, nhưng đến lượt dính lên người mình, lại chỉ có thể á khẩu thừa nhận.

Cái gì mà em trai, đi chết đi.

Tiêu Chiến kéo cậu mấy cái, Vương Nhất Bác mới phối hợp buông tay ra, "Còn nói lung tung em quăng anh đi đấy."

Tiêu Chiến há miệng cắn cậu.

Vương Nhất Bác cảm giác như mình đang ôm một con mèo, lúc bình thường sẽ cho vuốt ve, còn nếu mất hứng, sẽ nhe răng nhếch miệng co chân lên cắn người.

Cậu nắm lấy cằm Tiêu Chiến, nói, "Anh thử cắn cái nữa xem?"

Tiêu Chiến bị cậu chế trụ, ngay cả nói cũng không thể nói hoàn chỉnh, hàm hồ mắng, "Em có bệnh sao, buông anh ra."

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Gọi ca ca."

Tiêu Chiến: ?!

Vương Nhất Bác lại nói, "Mau lên."

Tiêu Chiến ngay tức khắc muốn đá cậu, lại bị Vương Nhất Bác nhấc chân chặn lại, "Anh có gọi không?"

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, "Đừng bắt nạt người ta."

Vương Nhất Bác giương một bên lông mày, "Em cứ bắt nạt anh đó làm sao."

Tiêu Chiến lại nói, "Đừng ỷ việc anh thích em thì em liền không có tính người, lương thiện chút đi Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.

Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh, từ dưới bàn tay của Vương Nhất Bác chạy thoát, trở mình muốn xuống giường, bị Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần từ phía sau nắm lấy thắt lưng kéo lại.

Vương Nhất Bác nói, "Được rồi, không quậy nữa, ngủ đi."

Tiêu Chiến lại ỷ vào việc mình uống rượu nên Vương Nhất Bác không so đo với anh, liên miên cằn nhằn suốt, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không biết anh đang nói cái gì, chỉ ừ ừ đáp lại, cậu nghe Tiêu Chiến nói từ lúc tốt nghiệp đến lúc thành lập công ty, thời điểm nhắc đến đồ đệ, phi phi phi mắng vài câu.

Vương Nhất Bác nhịn không được bật cười, nghe anh mắng hết người này đến người nọ, mới thở hổn hển nói, "Bỏ đi, không nói nữa."

Vương Nhất Bác đặt cằm lêи đỉиɦ đầu anh, cọ cọ.

Tiêu Chiến nói, "Làm gì đấy."

Vương Nhất Bác đáp, "Hy vọng người bạn nhỏ Tiêu Chiến, vĩnh viễn không bị người khác phụ lòng nữa."

Tiêu Chiến nói, "........ Ai là người bạn nhỏ."

Vương Nhất Bác ấn ấn gáy anh, môi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi đối phương, "Anh."

"Anh vĩnh viễn đều là người bạn nhỏ."

.

.

.

Tiêu Chiến lâu rồi không uống rượu mà lại không nhớ gì như vậy, đặc biệt khi anh rời giường đến phòng bếp thấy Vương Nhất Bác, cậu mặc một cái áo dài tay, ở bên cổ hiện lên rõ ràng một dấu răng, anh ngay lập tức đen mặt.

Vương Nhất Bác lặp lại như những bữa sáng khác, thuần thục đặt cháo lên bàn, trước mặt Tiêu Chiến, "Qua đây ăn sáng, đợi lát nữa em đưa anh đi làm."

Tiêu Chiến mờ mịt.

Bọn họ bây giờ tính là gì, bạn giường không giống bạn giường, cũng không phải hẹn hò.

Tiêu Chiến thử nói, "Anh tối hôm qua........ Không làm chuyện gì quá phận chứ?"

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng.

Tiêu Chiến: .........

Anh nuốt nước bọt, "Chỉ là, cắn em?"

Vương Nhất Bác đè nặng giọng, "Chỉ?"

Cậu thở dài một hơi, "Anh có biết anh cắn em mấy cái không?"

Tiêu Chiến: ?????

Vương Nhất Bác nói, "Tiêu Chiến, anh cũng được đấy."

Tiêu Chiến xấu hổ cào cào mái tóc, "Vậy cái gì ấy nhỉ........ bây giờ còn đau không?"

Vương Nhất Bác liếc anh một cái.

Tiêu Chiến thu được thông tin, không dám hỏi lại, lảng sang chuyện khác, "Tối hôm qua anh..... Chưa nói sảng gì chứ?"

Động tác Vương Nhất Bác dọn dẹp đồ đạc dừng lại, hạ mi mắt, "Nói đến cái này, anh ăn trước đi, đợi lát nữa ăn xong em có chuyện muốn nói với anh."

_---/---_

Bạn nhỏ Tiêu Chiếnnnnnnnnn