Chương 2

Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh lại, Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm trên tay cầm khăn khô lau tóc, hai bên má vẫn còn bọt nước tí tách chảy một đường xuống ngực, ánh mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên mặt anh hai giây, nhìn xuống những dấu hôn ngân dưới cổ sau đó rất nhanh rời ánh mắt đi chỗ khác.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng hắng giọng, nhưng cũng có chút quẫn bách, "Chuyện tối qua cậu còn nhớ không?"

Trong nháy mắt, trong đầu Vương Nhất Bác hiện lên vô số hình ảnh bọn họ trên giường giao triền, hơi đỏ mặt, phía dưới cũng nổi lên phản ứng, cậu nói, "....... Nhớ một chút."

Tiêu Chiến cười cười, "Một chút cũng được."

Anh nhặt quần áo ở dưới đất lên, ở trong túi áo lấy ra ví tiền, "Tôi đoán đồ của cậu hẳn là để quên ở quán bar rồi, gọi xe đến đấy lấy."

Tiêu Chiến soát một cái rút tiền để lên tủ đầu giường, "Hình như điện thoại cậu cũng hết pin rồi, dùng tiền mặt đi."

(Bên Trung thường thanh toán qua thẻ ở Wechat)

Vương Nhất Bác thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Chiến, có loại cảm giác mình ngủ đến sảng rồi, cậu mở miệng hít một ngụm khí, "....... Tôi sẽ trả lại cho anh."

Tiêu Chiến giương lông mày lên, "Được."

Anh vươn tay lấy giấy từ tủ đầu giường xuống, đưa luôn cả bút cho Vương Nhất Bác, "Cậu ghi lại số điện thoại đi."

Vương Nhất Bác lại nói, "Ghi của anh cho tôi."

Tiêu Chiến hả một tiếng, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác lặp lại, "Ghi lại số điện thoại của anh cho tôi."

Tiêu Chiến phản ứng được, cảm thấy buồn cười.

Lúc vừa rời giường đến phòng tắm anh đích xác có chút chỉ nghĩ đây là tình một đêm thôi, nhưng hiện tại thấy gương mặt lúc tỉnh của Vương Nhất Bác, lại có chút thay đổi chủ ý.

Quá đẹp trai rồi.

Chỉ là tình một đêm thì có chút đáng tiếc.

Anh cong thắt lưng xuống, viết lên giấy số điện thoại của mình, cổ áo mở rộng, càng dễ dàng nhìn thấy những dấu hôn hơn.

Vương Nhất Bác nhìn sang chỗ khác.

Tiêu Chiến đưa giấy cho Vương Nhất Bác, "Chuẩn bị chút rồi đến quán bar lấy đồ đi, tôi chút nữa cũng phải ra ngoài rồi."

Tai Vương Nhất Bác chậm rãi nhiễm một màu hồng nhạt, "...... Nhanh thôi chờ một chút."

Tiêu Chiến sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp.

Anh vào phòng thay đồ, quần áo bốn mùa đều được phân chia rất rõ ràng, đồng hồ mắt kính xếp tầng tầng lớp lớp, giá của quần áo cùng trang sức còn cao hơn so với chiều cao của anh. Tiêu Chiến lướt mắt nhìn xem hôm nay phải mặc cái gì, đeo cái gì, chuẩn bị xong rồi mới mở cửa đi ra, Vương Nhất Bác đã mặc xong quần áo, hơi cúi người xuống ghi lại phương thức liên lạc của mình, hướng Tiêu Chiến gật gật đầu, "Hôm nay anh có rảnh không? Tối nay tôi liên lạc cho anh."

Tiêu Chiến tựa vào cửa, tự đánh giá sức chịu đựng của mình, mới trả lời, "Hẳn là không có việc gì."

"Được." Vương Nhất Bác đứng thẳng lên, "Vậy lúc đó tôi sẽ gọi cho anh."

Tiêu Chiến ừm một tiếng.

Vương Nhất Bác nói, "Chuyện tối hôm qua, cảm ơn anh."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, thật ra tôi cũng không thiệt thòi.

Vương Nhất Bác lại nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Tiêu Chiến: ...............?

Vương Nhất Bác nói xong, tiến lên vài bước, dang hai tay ra ôm lấy Tiêu Chiến, còn hơi chút dùng sức.

Tiêu Chiến còn đang mờ mịt, hơi thở của thiếu niên bao lấy anh trong một cái chớp mắt, trên quần áo mềm mại còn lưu lại nhàn nhàn mùi bột giặt, còn có chút hương thơm của nước hoa trên áo anh, trong khoảng thời gian ngắn mà tạo nên một mùi hương thơm nhẹ nhàng.

Thiếu niên buông anh ra, xoay người rời đi.

Tiêu Chiến có chút buồn cười.

Cái gì mà chịu trách nhiệm với chả không chịu trách nhiệm......... Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, thấy hai box tin nhắn là chưa đọc, có một cái là group chat 99+ cái tin nhắn, trong đó cư nhiên đang thảo luận chuyện hôm qua ở quán bar, nói là đoàn xe Vương Nhất Bác sau khi kết thúc cuộc đua thì đến quán bar chơi, bị mấy fan hâm mộ không đứng đắn bỏ thuốc, có điều, cuối cùng vẫn có người ngăn lại được.

Tiêu Chiến nhìn mấy cái tin mà răng ê hết cả lên, khẽ nâng cằm ấn vào màn hình gõ gõ chữ.

"Ngại quá, là tôi ngăn lại đấy."

Anh gửi xong, cũng không quan tâm thông báo liên tục ở điện thoại, tắt internet, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

.

.

.

Tiêu Chiến đến phòng làm việc, cuối tuần trước mọi người có giao đến một đơn, bây giờ vẫn còn đang trong kì nghỉ, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi chờ đến cuộc chiến tiếp theo, bất luận là gái hay trai, mỗi người đều mắt thâm quầng, sắc mặt vàng như nến, mặt dán chặt vào máy tính, trông thấy Tiêu Chiến vừa vào cửa, mọi người đều gào rú lên mấy câu không công bằng.

Tiêu Chiến trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, theo mấy câu gọi mà hơi giật mình, cầm điện thoại xem tin tức, thời điểm cười lên khóe mắt càng cong, con ngươi sáng, môi hồng nhuận, như là yêu tinh hút tinh khí con người vậy, trạng thái tốt chọc cho người đỏ mắt.

Trợ lý A từ sau máy tính ngó đầu, gọi một tiếng anh Chiến.

Tiêu Chiến một tay nâng mặt, trên mặt mang theo ý cười, đang nhìn tin nhắn trong group chat ồn ào vụ tối qua, nghe thấy trợ lý gọi, mới nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt lười biếng, phong tình vạn chủng.

Trợ lý A ôm ngực nắm chặt áo, nhỏ giọng nói, đệt, ông chủ nữ vương.

Nàng lắp bắp nói, "Cái gì ấy nhỉ...... Ông chủ, anh hôm nay thật xinh đ..... Không đúng, thật đẹp trai."

Tiêu Chiến hướng về phía cô cong mắt lên, xem như là trả lời, lại lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại.

Trợ lý B dùng cánh tay chọc chọc cô, "Nếu như bị anh Chiến nghe thấy cô gọi anh ấy như vậy, anh ấy nhất định sẽ đánh chết cô."

Trợ lý A xoay mặt trừng, nhỏ giọng nói, "Chỉ là đơn thuần thưởng thức cảm thấy anh ấy xinh đẹp hiểu không?! Không hiểu thì đừng nói lung tung!"

Trợ lý B trợn trắng mắt.

Hai người thì thầm hồi lâu, Tiêu Chiến nghe câu được câu không mà nói chuyện với mấy đứa bạn xong, tâm tình rất tốt ngẩng đầu tuyên bố, "Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Muốn ăn cái gì nói với tôi, tôi mời."

Trợ lý A lại ôm ngực nắm chặt áo, nói, thật con mẹ nó ngầu.

Trợ lý B đẩy kính mắt, xoay mặt nhìn nàng, "Cô rốt cuộc đến phòng làm việc để làm gì vậy? Theo đuổi ngôi sao à? Hả?"

Ngược lại phản ứng của trợ lý A cũng không tính là khoa trương, tựa như Tiêu Chiến hôm nay đẩy lùi công việc mời bọn họ đi ăn.

Tiêu Chiến cứ như là một cơn gió, bọn họ không có cách nào chạm đến được.

Lớn lên dễ nhìn lại biết cách ăn mặc, tự mình lập nghiệp mở phòng thiết kế, có xe có nhà, nói là có năng lực cũng không phải là nói quá.

Mỗi lần mà có người muốn thử nắm bắt ngọn gió này, thì đều quên một việc.

Gió chỉ có phương hướng, không có trung tâm.

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác gọi đến thì Tiêu Chiến đang ở trong quán bar, anh là khách quen, tuy rằng trong nhà có chứa một tủ rượu, nhưng vẫn thích đến đây ngồi.

Người ở trong này biết Tiêu Chiến, cũng biết Vương Nhất Bác.

Nhưng có ai nghĩ đến có một ngày hai người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ.

Dù sao Vương Nhất Bác cũng là món ăn mà đa số đều muốn thưởng thức, nhưng mà ăn không được, sờ cũng không được, chỉ là ngẫu nhiên cùng bạn đến đây, bartender thấy thế thì vội vàng đưa nước cùng đồ ăn đến, ở trước gương mặt lạnh kia mà gửi tin nhắn Wechat.

Tiêu Chiến thì không giống, anh chỉ vui đùa, cũng thích chơi đùa như vậy, chỉ có điều ánh mắt quá cao, chẳng qua là thích đi thử một lần xem thế nào thôi, vậy mà tránh không được nhanh chóng bại trận.

Thời điểm Vương Nhất Bác đến đây đón Tiêu Chiến, đối phương tựa vào quầy bar cười thản nhiên, lúc thảo luận là về nhà hay đến khách sạn, cằm mọi người đều rơi hết xuống đất, trên group chat cũng muốn phát điên rồi.

Vương Nhất Bác cau mày, "Vì sao lại muốn đến khách sạn?"

Tiêu Chiến cong cong mắt, "Không thích khách sạn thì đến nhà tôi."

Lúc anh cười lộ ra răng nanh trắng noãn, khiến cho người khác liên tưởng đến một loài động vật nhỏ nào đó, Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ liền đáp ứng, quên mất chuyện trả tiền cho Tiêu Chiến.

Thẳng đến khi về đến nhà, thời điểm ở phòng khách hôn Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới không hợp tình cảnh mà nhắc đến.

Đối phương sửng sốt, lập tức bật cười, hôn lên vành tai cậu, thấp giọng nói, "Coi như tôi chọn cậu ở với tôi đêm nay, xóa đi số tiền đó, giá tự cậu quyết định."

Thật mẹ nó hẳn là xóa tiền kiểu này.

Vương Nhất Bác ở trong lòng phun tào, tay thuận thế túm lấy thắt lưng anh, kéo anh đến phòng ngủ, sờ soạng tủ đầu giường lấy đồ bôi trơn.

Tiêu Chiến được cậu buông đôi môi ra, hơi hơi thở gấp, phối hợp động tác cởϊ qυầи ra, "Bao đâu?"

Vương Nhất Bác cúi xuống chặn miệng anh lại, vừa tối qua thôi mà giờ đã luyện được kỹ năng hôn môi khiến Tiêu Chiến đầu váng mắt hoa, trong lúc thở hổn hển mà híp mắt nhìn Vương Nhất Bác cởϊ áσ, đường cong cơ thể kết hợp với tuyến nhân ngư một đường đi xuống gợi cảm, Tiêu Chiến bị hành hạ đêm qua theo bản năng vẫn có chút tháo lui về sau.

Vương Nhất Bác hé ra gương mặt cấm dục, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng như là muốn ăn thịt người, cậu tiến sát đến cắn lấy yết hầu Tiêu Chiến, "Không mang."

Không mang thì không mang.

Muốn sảng khoái thì mọi người cùng sảng khoái.

Mặc dù đã từng làm qua, nhưng thời điểm khuếch trương Tiêu Chiến vẫn không thích ứng được, bên trong thân thể mạnh mẽ không ngừng cắn lấy ngón tay, Vương Nhất Bác như cũ vùi đầu vào cổ anh, một tay thì xoa nhẹ đầṳ ѵú, "Thả lỏng chút."

Nói xong, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ lên yết hầu đang phập phồng của anh.

Tiêu Chiến thở dốc không nói được gì.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, bên trên dán sát lại gần hôn môi, bên dưới không ngừng cọ xát nơi mềm mại kia.

Tiêu Chiến từ lúc ở phòng khách đã cứng không chịu nổi, lúc này lại không ngừng bị Vương Nhất Bác trêu chọc, tự mình đưa tay xuống an ủi, lại bị Vương Nhất Bác ngăn lại, dùng tính khí của mình so với Tiêu Chiến còn nóng hơn áp lên, cùng nhau bộ lộng, Tiêu Chiến sảng khoái đến mức ngẩng cổ, trong cổ họng không tự giác phun ra tiếng rêи ɾỉ đầy thỏa mãn.

Quả nhiên loại chuyện giường chiếu này, việc học tập cũng rất quan trọng.

Tối hôm qua là Tiêu Chiến trong tay nắm toàn cục, tối hôm nay Vương Nhất Bác không bị bỏ thuốc, nhưng cũng có thể khiến Tiêu Chiến thoải mái đến không nói ra lời.

Anh chỉ phân tâm một lát, Vương Nhất Bác đã thay ngón tay bằng vật đã cương cứng, nắm lấy thắt lưng anh dùng sức đâm vào, đâm đến điểm mẫn cảm mềm mại, cứ như vậy mà đỉnh lộng mấy cái.

Trước mắt Tiêu Chiến từng trận như biến thành màu đen, còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Vương Nhất Bác ôm đặt ngồi lên người mình, phối hợp đỡ lấy thắt lưng anh, mỗi lần va chạm đều cọ đến điểm mẫn cảm, da đầu Tiêu Chiến run lên, cổ họng ngứa ngáy, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống âm thanh rêи ɾỉ vào trong bụng.

Anh thở gấp, cuối cùng không nhịn được thấp giọng rêи ɾỉ, dán ở bên tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại cố ý đâm vào thật sâu, nắm lấy cằm anh, nói, "Gọi tên tôi."

_---/---_