Nếu như không phải sợ bị Tiểu Dương nghe được khiến tổn hại đến sự cao ngạo của mình, Giang Thiên cùng Giang Sơn lúc này nhất định sẽ lăn ra đất mà cười. Cho dù như vậy, hai người nghẹn cười đến nội thương.
Giang Thiên “cảm khái” nói nhỏ: “Rõ ràng lớn hơn chúng ta gần mười tuổi, vậy mà sao lại khả ái đến thế? Sơn nhi, hắn vẫn còn tiếp tục nhảy, ta thật sự nhịn không được nữa.”
Giang Sơn gật đầu: “Đúng vậy, đại ca, không thể để hắn tiếp tục mê hoặc chúng ta.” Nói xong hai người đứng lên, giả như đang tản bộ mà đi đến chỗ Lương Dịch.
Bức tường chết tiệt. Thật tức chết người ta. Mắt thấy trời sắp sáng, nếu còn không nhảy qua được nữa, nhất định sẽ bị hai sài lang biếи ŧɦái kia nướng ăn. Lương Dịch oán hận suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau vang lên âm thanh trêu tức: “Tiểu Dương, ngươi đang làm gì ở chỗ này a?”
Lương Dịch thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa té lăn xuống đất. Lúc này trái lại Giang Thiên phản ứng nhanh nhẹn, nhân cơ hội đỡ lấy cậu, tà tà cười nói: “Tiểu Dương, nói đi a. Mới canh tư, là thời gian đi ngủ, ngươi chạy tới nơi này làm gì a?”
Lương Dịch kinh hồn bạt vía nhìn hàm răng trắng đều của Giang Thiên. Không có thiên lý a, tên biếи ŧɦái hung tàn như thế, vậy mà lại có hàm răng đẹp như vậy. Đây không phải càng thêm cổ vũ hành vi ăn thịt người của y sao? Lương Dịch trong lòng căm giận bất bình, trên mặt lại thuần thục bày ra dáng tươi cười: “Nga, ta… Ta muốn thưởng thức thời khắc trước ánh bình minh,để xem lúc đó tối như thế nào, hắc hắc.” Lúc này cậu vạn phần cảm tạ sự lợi hại của Độc Cô Sấu Ngọc, có thể khiến hành động của cậu được rèn đúc trở nên chân thật như vậy.
Giang Sơn bởi vì không chiếm được tiện nghi không khỏi hừ một tiếng: “Phải không? Vậy mà ta nghe nói lúc này là thời cơ tốt để phạm tội hay chạy trốn a. Nói đến đây, ta bỗng nhiên nhớ lại, Tiểu Dương a, ngươi vừa rồi ở đây một mình nhảy nhảy để làm gì vậy? Không phải là chạy trốn đấy chứ? Ân.”
Lương Dịch bị dáng cười lạnh lẽo của y kinh hách đến run rẩy. Vốn nghĩ bản thân tốt xấu cũng là phó đường chủ Tuyệt Đính Đường, không có loại sóng gió chưa thấy qua, thế nhưng không biết vì sao, cậu rất sợ huynh đệ hai người này. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ: “Ta… Ta thấy bức tường cao quá a, muốn rèn luyện cơ thể, nga, ta vừa rồi làm động tác gọi là nhảy cao, trước đây rất lưu hành trong Tuyệt Đính Đường của chúng ta.” Ha hả, phản ứng của bản thân đúng là nhanh nhạy, có thể đối mặt với nguy nan này mà nghĩ tới việc sử dụng loại vận động hiện đại mà Sấu Ngọc đã nói qua để hóa giải nguy cơ. Không… Không được, giờ không phải là lúc đắc ý. Nhìn bộ dáng hai sài lang kia đang nhìn chằm chằm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi mình, cần phải mau chóng nghĩ ra biện pháp gì đó mới được a.
“Thì ra là thế a, ta đã nói chỉ cần là người không quá đần độn thì sẽ không vọng tưởng nhảy qua bức tường cao như vậy để chạy trốn.” Giang Thiên lành lạnh nói, Giang Sơn ở phía sau bồi thêm một câu: “Đâu cứ là người a, ngay cả trư cũng không ngu đến thế.”
Lương Dịch cơ hồ muốn tức đến thổ huyết, hai người kia nhất đáp nhất xướng, rõ ràng là đang châm chọc cậu. Nhưng do đang ở thế yếu, cậu cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, bị hai sài lang một tả một hữu kẹp giữa xách về phòng. Âm thanh bị ném lên giường tuyên cáo công cuộc chạy trốn lần này triệt để thất bại.
Ân, sao bây giờ? Nếu cứ liều lĩnh chiến đấu với bọn họ, khẳng định sẽ không có cửa thắng. Đây là điều cậu nhận ra khi bị túm lại. Bị cầm cố như vậy, hơn nữa cho dù bản thân có không ngừng giãy dụa chạy trốn cũng không có nghĩa cậu có thể đấu lại được. Trừ lần đó ra, còn có biện pháp gì nữa đây? Lương Dịch ôm đầu khổ sở suy nghĩ, vậy mà cơn buồn ngủ lại mạnh mẽ hơn cậu tưởng, không đợi cậu nghĩ ra biện pháp, thần ngủ đã triệu kiến đi gặp chu công.
Khi cậu tỉnh lại thì đã ngồi trong một cỗ xa mã hoa lệ, bên cạnh là Giang Thiên cùng Giang sơm đang cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“A”, Lương Dịch kinh hãi kêu một tiếng, bất giác lùi lại tạo khoảng cách với bọn họ, thế nhưng trong xe nhỏ hẹp. Xe ngựa bỗng nhiên xóc mạnh một cái, khiến cậu chủ động chui vào trong lòng Giang Thiên.
“Ân, không tồi, đã hiểu được yêu thương nhung nhớ. Xem ra tiềm lực của Tiểu Dương nếu được hảo hảo khai phá, hẳn là sẽ khiến chúng ta kinh hỉ. Ngươi nói có đúng không? Sơn nhi.”
Lương Dịch giãy dụa đứng lên, trên khuôn mặt khả ái thanh tú đỏ bừng vì xấu hổ. Thực sự là mất mặt muốn chết. Sài lang chết tiệt nhất định đã lập mưu, bằng không tại sao muốn ngồi xe ngựa. Cậu ở trong lòng oán hận chửi mắng, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe. Xe ngựa? Sấu Ngọc khi bị thổ phỉ cướp thì chẳng phải cũng ở trên xe ngựa sao?
Nhớ tới thành tích đáng ăn mừng của Độc Cô Sấu Ngọc được sáng tạo khi ở trong xe ngựa, Lương Dịch lập tức trở nên hưng phấn. Được rồi, công phu dài dòng của Sấu Ngọc quả là thiên hạ vô song. Nhớ lại khi đó, chỉ bằng cái này đã khiến bọn thổ phỉ ngay cả xe cũng đều từ bỏ, tìm cách cung kính tống hắn trở về. Bản thân cũng có một thời gian theo hắn, tốt xấu gì cũng học được một ít công phu dài dòng. Vậy thì tại sao không áp dụng đúng như vậy nhỉ? Ha hả, chỉ cần những người này thả cậu, cậu nhất định sẽ rất độ lượng mà li khai, tuyệt không để cho bọn họ phải bồi thượng cỗ xe ngựa này.
Giang Thiên cùng Giang Sơn thấy nhãn thần sục sôi ý chí chiến đấu của Lương Dịch, trong lòng không khỏi đồng thời sinh ra cảnh giác. Tiểu Dương lúc này xem ra cầm chắc thành công, đến tột cùng lại muốn bày ra thủ đoạn đùa giỡn gì đây? Trong lòng hai người cùng suy nghĩ. Lại nghe âm thanh Lương Dịch cười nói: “Dù sao cũng quá nhàm chán, không bằng chúng ta nói chuyện đi.”