Giải phẫu tiến hành khá thuận lợi, vì Tào Ẩn Bạch hiểu biết với cấu tạo cơ thể con người nên Sương, Tuyết không bị mất nhiều máu, chỉ là “không mất nhiều máu” không phải không đổ máu, mà là chưa tới mức độ chí mạng. Hai người rút cục có thể qua được hay không còn phải xem tình hình lúc sau. Lần giải phẫu này, trước tiên Tào Ẩn Bạch dỡ xuống xương sườn của hai người, từ bên thắt lưng của Tuyết lấy xuống một quả thận, lại lấy hai phần ba gan của nó đổi cho Sương, có thể nói là công trình lớn. May mắn là có Hoan Cô trợ giúp mới có thể đem khâu miệng vết thương của hai người lại trước khi mặt trời xuống núi. Sau đó hai người Tào Ẩn Bạch cùng Hoan Cô liền không ngủ mà thay phiên nhau chiếu cố Sương, Tuyết.
Kỳ thật nếu muốn cho cơ hội của Sương lớn hơn, hẳn là phải đem cả hai quả thận của Tuyết cấp cho Sương, nhưng như thế thì Tuyết liền phải chết không thể nghi ngờ, Tào Ẩn Bạch biết Sương tuyệt đối không muốn vì mình sống mà cướp đi mạng sống của Tuyết, nên mới phải nghĩ ra cách mỗi người một nửa. Chỉ là mỗi người bình thường đều có hai quả thận, một lá gan, Sương, Tuyết hai người hiện tại chỉ có một quả thận, một nửa lá gan, rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng gì thì Tào Ẩn Bạch cũng không thể nói rõ.
Mấy ngày sau hai người vẫn mê man, bắt đầu sốt cao, nhưng chuyện ngoài dự kiến của Tào Ẩn Bạch là Tuyết lại sốt cao hơn Sương, vài lần hấp hối, còn tưởng là nó không chịu nổi, trong một lần nghiêm trọng nhất, Tào Ẩn Bạch gấp đến độ phải ghé vào tai nó mà nói: “Nếu ngươi không chịu đựng tiếp, Sương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân mình.” Cuối cùng cũng không biết là nó có nghe được không, nhưng thật đúng là lại sống thêm một hồi.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Tuyết mê man suốt mười ngày liền tỉnh lại, Tào Ẩn Bạch lúc này mới có thể thở một hơi nhẹ nhõm, giống như thưởng cho mà đem tay Sương đến cho Tuyết: “Có hiệu quả, sáng nay sắc mặt của Sương tốt lắm, không hề có màu tro tàn như người chết nữa.” Nói xong, Tuyết ngay cả ngón tay cũng không động đậy liền nhắm mắt lại, an tâm mà ngủ.
Sương, Tuyết hai người nằm đầy trăm ngày, Tào Ẩn Bạch lúc này mới cho phép Tuyết xuống giường, Tuyết nằm trăm ngày toàn thân vô lực, lại một chút liền tranh cãi đòi rời đi, Tào Ẩn Bạch tức đến nỗi phải lấy dây thừng buộc nó vào trên giường, trói suốt nửa năm.
Không lâu sau khi Thù Nam rời đi ngày ấy, Tào Ẩn Bạch nghe thấy tin tức Thù Nam dưới sự tiến cử của Tập Tử Quân liền lấy Chiếu vương tôn sư mà làm môn hạ của Viên Trí đại sư, thành đệ tử tục gia của Thiếu lâm tự, vốn tưởng rằng không quá ba đến năm năm thì hắn sẽ không trở về, không nghĩ đến hắn nửa năm đã về, bởi vậy chuyện Tuyết đổi nội tạng cho Sương cũng không giấu được.
Dù sao cũng là người thương mười năm, Thù Nam tất nhiên là không phải buông tha toàn bộ Tuyết, nhưng mắt thấy Sương ngày một hảo lên, liền không dấu được vui sướиɠ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tào Ẩn Bạch hỏi vì sao nửa năm đã trở lại, Thù Nam trả lời nửa năm qua hắn ngày ngày luyện tập không ngừng, đã có nền tảng, sư phụ cho phép hắn có thể nửa năm ở lại Thiếu lâm tự, nửa năm có thể tẩy tủy cho Sương. Nếu mỗi ngày luyện tập không ngừng, ước chừng khoảng mười năm liền đại công cáo thành.
Tào Ẩn Bạch nghe xong gật đầu, hỏi hắn: “Độc trên người Sương không phải là nhẹ, phản phệ đau nhức đến mức người bình thường không thể chịu, ngươi có thể tưởng tượng được.” Thù Nam nói: “Biết.”
Nhưng mà có biết hay không cùng thực tế vẫn có khoảng cách. Lần đầu tiên tẩy tủy cho Sương, Thù Nam đau đến phát điên hủy đi nửa gian phòng ở của Tào Ẩn Bạch, lần thứ hai tẩy tủy giúp Sương Thù Nam đau đến phát điên, cứng rắn mà xả đứt ngưu cân đằng trên người, hủy đi nửa gian phòng ở của Tào Ẩn Bạch. Lần thứ ba giúp Sương tẩy tủy, Thù Nam vẫn là đau đến phát điên lên, hắn không xả đứt được thiết luyện, nhưng lại đập vỡ ván giường, hủy đi nửa gian phòng ở của Tào Ẩn Bạch.
ngưu cân đằng: dây trói bằng gân trâu (chắc và dai).
Phản phệ độc dược ở trên người Sương có bao nhiêu đau? Có thể đau đến Chiếu vương đại nhân ở trên chiến trường bị trúng tên trên người cũng không kêu một tiếng đau đến phát cuồng? Tào Ẩn Bạch khó hiểu hỏi hắn. Thù Nam chỉ trả lời: “Ngươi cứ nghĩ giống như một con cá sống bị bào đi vảy trên người, hoặc là khối đậu hủ đặt ở trong nồi đất, rồi thả vào đó một trăm con lươn, sau đó lại đem nồi đun lên bếp.”
Loại đau đớn này, chỉ nghe qua đã cảm thấy thấu xương. Nghe Chiếu vương điện hạ giải thích xong, Tào Ẩn Bạch biểu hiện đồng tình sâu sắc với hắn, nhưng đồng tình là một chuyện, tức giận vì phòng ốc bị hủy lại là một chuyện khác. Rốt cuộc, lần thứ tư Tào Ẩn Bạch đại hỏa, trước khi Thù Nam gặp phản phệ, không để ý phản đối của Hoan Cô, một phen ôm lấy Sương nhét vào ***g ngực Thù Nam, nói: “Hiện tại y là đậu hủ trong nồi đất, ngươi là lươn, ngươi tự mình trông nom đi.” Không nghĩ đến chiêu nham hiểm này đúng thật có hiệu quả. Thẳng đến khi hôn mê vì đau, Thù Nam ngay cả một chút cũng không va chạm vào Sương, (anh Bạch thâm ghê giơ ngón tay cái)
Việc này là bề nổi, bề chìm thì Thù Nam cũng nhiều chuyện không nói ra. Ví dụ như vài năm sau, Thù Nam cứ nửa năm ở Thiếu lâm tự, nửa năm bảo hộ Sương, tự nhiên đối với trách nhiệm “Chiếu vương” thật to cũng buông tay, coi như là thoát khỏi tranh giành trong tứ đại thế lực, hoàn toàn buông tha cho khả năng làm hoàng đế.
Chín tháng sau giải phẫu, Tuyết là người đầu tiên rời đi. Ngày rời đi, y nhìn vào trong phòng Sương, Thù Nam đang chải mái tóc bạc trắng cho Sương. Từ khi thay đổi nội tạng, lại có Thù Nam tẩy tủy, khí sắc của Sương ngày một tốt lên. Hiện tại tuy rằng vẫn gầy đến một thân xương cốt bao da, nhưng ít nhất da thịt trên mặt cũng đã dần dần khôi phục sáng bóng của người độ tuổi đôi mươi, chỉ là đầu bạc kia không thể đen trở lại. Tào Ẩn Bạch cũng nói, tóc Sương có thể cả đời vẫn như vậy.