“Ngươi như thế nào cứ phải chọc cho ta tức giận mới được!” Thù Nam đang trong cơn giận dữ.
Biết rõ là Sương đang giả làm Tuyết, trong nháy mắt kia hắn vẫn rung động! Yêu thương tràn đầy trong lòng. Thù Nam không thể tha thứ bản thân động tình với Sương! Cảm giác hành động của mình cùng Sương này là khinh thường sự đến Tuyết thuần khiết. Hắn dùng lực tách hai chân Sương ra, hung tợn tiến vào, cố ý giày vò.
“Ta liền xem ngươi có thể đóng giả bao lâu!”
“Ân… Biểu ca… biểu ca… Rất đau… A! Không cần….” Sương ở trên giường khóc lê hoa đái vũ, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nức nở như giây tiếp theo sẽ không thở nổi.
Bộ dạng Sương cùng Tuyết rất ưa nhìn, hai người bọn họ thừa kế mỹ mạo của mẫu thân, ngày thường cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan không có chỗ nào không hợp. Nhưng dễ nhìn nhất vẫn là đôi mắt của hai người, một đôi mắt hạnh xinh đẹp. Bất đồng chính là, trong mắt Sương là tâm cơ cùng tính toán, mà trong mắt Tuyết là tinh thuần và thiện lương không mang nửa điểm tạp chất.
Mà ánh mắt mê loạn của Sương lúc này, nhất là mị thái trên cặp mắt hạnh xinh đẹp kia, đủ để gợi lên du͙© vọиɠ chinh phục của tất cả nam nhân trong thiên hạ.
“Ngươi còn giả vờ!” thấy Sương vẫn như vậy, Thù Nam càng tức giận.
“Ô ô… biểu ca…” Sương vẫn dùng thanh âm nức nở của Tuyết, đôi môi run lên.
Trận đấu sức này Sương cũng không chiếm được lấy nửa điểm hảo, y thành công chỉnh được Thù Nam, nhưng cũng phải trả giá cực kỳ đắt!
Bất quá đây cũng là dưới ánh mắt của người khác mà thôi, còn đối với Sương mà nói, cái này không đáng giá một hạt cát. Bất quá chỉ là cưỡиɠ ɠiαи mà thôi! Chẳng có gì.
Sương ở mặt ngoài khóc giống như sắp ngất đến nơi, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, còn có thể nghĩ: Hai đêm bị đối đãi thô bạo, xem ra ngày mai bắt đầu phải nằm năm ngày không kém.
“Đừng khóc!” Thù Nam rống y. rống vài câu cũng không có tác dụng, Thù Nam rốt cục dừng lại động tác xâm phạm, không nói gì mà nhận thua.
Cho dù biết rõ rằng là giả, Thù Nam cũng không có cách nào cự tuyệt nước mắt của Tuyết! Đây không phải là lần đầu tiên Sương dùng phương pháp này để chọc tức hắn, mà mỗi lần như vậy người nhận thua luôn là hắn. Sương cho dù mỗi lần đều bị biến thành chết khϊếp, nhưng chưa từng có một lần nhận thua hắn!
Mỗi lần Sương ở trên giường đóng giả Tuyết, không đến hừng đông sẽ không ngừng.
“Tuyết, đừng khóc… đừng khóc… đừng khóc…” Thù Nam cúi người ôm lấy thiên hạ ở trong lòng, một tiếng một tiếng nhẹ nhàng gọi tên người trong tim.
Thanh âm nức nở của Sương dần nhỏ, y ở trong ngực Thù Nam có vẻ đáng yêu nhu thuận như vậy, hoàn toàn không có tàn nhẫn độc ác như bình thường. lúc này bộ dáng y giống hệt Tuyết, mà Thù Nam chỉ hận y không phải thật sự là Tuyết.
“Hừ… Ha ha… Oa ha ha ha…” từ đầu chỉ là tiếng cười nho nhỏ, kế tiếp chính là nhạo bang không lưu chút tình cảm nào.
“Nhìn ngươi thật ngu ngốc, mỗi lần đều mắc mưu.” Trên mặt còn vương lệ, nhưng biểu tình của Sương đã khôi phục thành ‘Sương’, đặc biệt có trào phúng cùng khinh thường.
“Ngươi!” Thù Nam thẹn quá hóa giận, tức đến một câu cũng không nói lên lời. Hắn hung tợn vùng lên, nhặt lấy y phục trên mặt đất, tùy ý bước nhanh ra ngoài.
Đây không biết là lần thứ mấy Thù Nam thua, mà Sương cũng chịu toàn thân đau đớn, ngay cả một chút cảm giác chiến thắng cũng không có.
Sương mang theo bộ dáng bị Thù Nam vứt bỏ nằm ở trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà. Không ai biết giờ phút này Sương nghĩ cái gì? Ngay cả chính Sương cũng không biết. Y chỉ biết rằng y mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt đến e rằng không thể phân ra một tia khí lực mà cùng hắn dây dưa nữa.