“Nàng đã mất rồi, ngươi làm sao phải khổ như vậy?” thật lâu, Thù Nam chỉ nói được câu này.
Người đã mất, Tử Quân lúc này hoàn tục thì có ý nghĩa gì? Chỉ cần y không nói, bí mật này cũng không ai biết, y vẫn như cũ có thể tiếp nhận chức trưởng môn, vẫn như cũ là Viên Không đại sư được người ta kính trọng.
Tử Quân lại nói: “Lòng ta đã không ở cửa phật, ở lại cửa Phật có tác dụng gì?” tiếp theo liền nhớ lại trước đây
“Còn nhớ lúc nhỏ ta không ăn được thịt, ai cũng nói ta có phúc khí, kiếp trước không biết là tu luyện thế nào? Cha mẹ sớm đưa ta vào cửa Phật. Lúc khoảng bảy, tám tuổi, sư phụ đưa ta xuống núi, nhưng lại đưa ta đến tửu lâu cho ta ăn thịt. Ta không ăn, người liền bắt ta ăn.
Ta một ngụm một ngụm ngậm khối thịt gà kia, trong dạ dày liền một trận cuồn cuồn, phun ra, đến không còn gì thì thôi. Đêm đó ta bệnh nặng một hồi. Cách mấy ngày, sư phụ lại mang ta xuống núi, lại đem ta bức ta ăn, ta không chịu, người liền nhét vào. Cuối cùng ta lại nôn thiên hôn địa ám.
Mọi người đều nói sư phụ nghiệp chướng. Nói người là hòa thượng nhưng lại mua thịt, còn nói người đố kị thiên phú của ta, hủy đi tu hành của ta. Sau vài lần cả trấn đều không bán thịt cho sư phụ nữa.
Sư phụ trước nay đều là người mừng giận đều không biểu hiện, nhưng lần đó người lại khóc, cầu ta ăn một ngụm, con ăn một ngụm là tốt rồi, còn nói: “Hiện tại không chịu ăn thịt, tương lai sợ phải chịu khổ.” Ta không nghe lời sư phụ, vẫn là nửa miếng cũng không đυ.ng vào.
Đến hôm nay mới biết là sư phụ muốn dạy cho ta cái gì, người muốn dạy ta làm không nên cố chấp không nên lạc lối, ngày đó ta không nghe lời, vô duyên vô cớ làm khổ nàng, bởi vì ta không thấy tình ý của mình, nhưng nàng lại thấy.”
Nhớ tới quá khức, Tử Quân lại vừa xót vừa đau. Rõ ràng là trí nhớ không vui chiếm đến phân nửa, vì cái gì cứ nhớ lại? Nhưng là lúc chật vật nhất, chỉ muốn phong ấn trí nhớ về nàng, liền đều hoài niệm đến làm cho người ta chua sót. Đều nói duyên phận, duyên phận, bọn họ hai người “hữu duyên”, nhưng “phận” cũng bị chính y làm tan nát mất.
“Như vậy… sau này ngươi có tính toán gì không?” Thù Nam thấy ý y đã quyết, liền hỏi.
“Nghĩ muốn xin ngươi một công việc.”
“Việc gì?”
“Ta muốn trông nom mộ phần cho nàng.”
“Ta biết rồi, ta sẽ an bài.”Thù Nam nói xong đứng dậy muốn đi, “Ta bận, phải trở về, sau khi làm xong việc sẽ cho người đến thông báo cho ngươi.”
“Tử Quân tạ ơn” Tử Quân cúi người chào.
“Việc nhỏ, nói gì cảm ơn.” Thù Nam đứng cạnh cửa.
Tử Quân cảm thán: “Thuở hồng hoang, ai làm ra tình yêu loại này? Bây giờ nghiệm lại lời sư phụ nói.” Từ ái nói “Thù Nam, ngươi giống nàng. Ngàn vạn lần đừng học ta, lầm người lầm mình.”
Thù Nam trầm mặc không nói gì, thật lâu mới nói: “Ta sẽ.”
“Ngươi thấy nàng có hận ta không?” Tử Quân hỏi.
“Tin tưởng ta, mẫu vương người chưa bao giờ hận ngươi…” Thù Nam khẽ cắn môi, nói ra một tiếng chưa bao giờ thốt lên trong hai mươi mấy năm qua: “Cha.”
Ai ngờ đến được? Vị nữ hào kiệt rong ruổi sa trường, nữ anh hùng không thua nam tử nào, vị “Đồng hoàng tử” sảng khoái hào phóng, khoái ý ân oán Lý Đình Túc, yêu thượng, chính là một tăng nhân thanh tú trẻ hơn nàng, cao bằng nàng?
Tất cả, không phải là thiên ý trêu ngươi sao?
Tử Quân cười, cuối cùng cũng an tâm mà nở nụ cười, “Ta hoàn tục cũng không phải là không có ý nghĩa, rốt cục thì cũng có thể quang minh chính đại mà gọi tên nàng.”
Ở trong phật môn, chỉ có ‘đồng môn’ vào ‘thí chủ’. Nam thí chủ, nữ thí chủ, nghìn nghìn vạn vạn, cũng chỉ là một tên gọi. Chỉ có hoàn tục, y mới có thể thanh thanh gọi nàng.
Đình Túc, Đình Túc, Đình Túc… thanh thanh ngữ ngữ, tưởng tưởng niệm niệm.
Thù Nam biết Viên Không đại sư từ nhỏ. Mẫu thân trước khi mất gọi hắn đến trước giường, nói cho hắn biết, phụ thân hắn chính là Viên Không đại sư, Thù Nam đúng là không hề kinh ngạc mà thừa nhận.
Quen biết hai mươi mấy năm, Thù Nam vẫn cho rằng trong lòng Viên Không đại sư chỉ có phật hiệu, mẫu thân cũng cảnh cáo hắn, phụ thân không có lỗi với mẫu tử bọn họ, là mẫu thân có lỗi với y, nói hắn phải thông cảm cho phụ thân, muốn hắn lúc rảnh rỗi phải đi thăm phụ thân. Hóa ra sau lưng Viên Không đại sư, cũng chỉ là một nam nhân bình thường tên Tập Tử Quân. Vẫn là chậm hai mươi mấy năm, mới phát hiện chính mình là đứa ngốc.
Vậy hắn thì sao? Thù Nam không khỏi tự hỏi.