Trở lại phòng ngủ của mình, Sương nằm ngửa trên giường, Tào Ẩn Bạch đứng ở bên cạnh y, lại là một lượt kim ngân châm hầu hạ.
Sương thức một đêm, thân thể đã sớm không chịu nổi mệt mỏi, buồn ngủ, bên tại lại truyền đến tiếng của Tào Ẩn Bạch: “Đừng ngủ.” Ngủ liền không tỉnh lại được nữa.
Trong lòng Sương hiểu được cảnh cáo của Tào Ẩn Bạch, âm thầm cắn đầu lưỡi, muốn cho bản thân thanh tỉnh một chút. Kỳ thật cũng có lúc khó chịu đến không thể chịu được nữa, Sương đều muốn nói không bằng cứ như vậy mà ngủ, bất tỉnh thì tốt bao nhiêu có phải không? Nhưng lý trí lại nói rằng y không thể làm như vậy, y còn có thật nhiều, thật nhiều chuyện phải làm, làm sao có thể ngủ say, có thể buông tay như vậy? Người kia, phần chấp niệm kia, y lại cố gắng tỉnh táo lại.
Tào Ẩn Bạch biết chấp nhất trong lòng y, nếu không có chấp nhất này thì Sương đã có vài lần không chịu đựng được, nhưng mà y vẫn còn sống đến giờ. Ý chí là kinh người đến mức nào? Sương còn chưa buông tay, hắn cũng làm sao buông tay được, Tào Ẩn Bạch thủy chung tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày hắn chữa khỏi bệnh cho Sương.
Cho dù là ý chí có kiên cường dẻo dai như thế nào thì cũng chỉ trong giới hạn của thân thể. Tào Ẩn Bạch thấy ánh mắt Sương chớp chớp, chỉ chút nữa sẽ khép lại, nhân tiện nói: “Trò chuyện đi.”
“Nói gì bây giờ?” Sương cũng biết nếu tiếp tục như vậy thì không được, nhưng lại không biết nói cái gì.
Tào Ẩn Bạch nhất thời không nói gì. Tào Ẩn Bạch người này thật sự rất ít nói, cái gì không quan trọng thì không mở miệng. Sương cũng là người kín miệng, nửa điểm chân tâm cũng giấu diếm. Hai người là điển hình của người không thích chuyện phiếm, lúc này lại không thể không nói chuyện phiếm, nghĩ đến đúng thật là châm chọc.
Tào Ẩn Bạch nghĩ một chút, nói: “Nói chuyện tốt ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất là được rồi.”
Kỳ thật nói cái gì không quan trọng, quan trọng là… ngàn vạn lần không được ngủ.
“Truyện tốt có ấn tượng sâu sắc nhất a?” hai mắt Sương có chút mông lung, đột nhiên cười lên: “Còn nhớ rõ hai đứa con vô dụng của lão Trương thái y không?” Sương mặt mang ý cười, ngữ khí chậm rãi, “Hai tên vô dụng kia còn sai nhiều hơn ngươi, còn mệt cha bọn họ làm thái y, ngay cả châm cũng châm không đúng chỗ. Có lần ta buồn cười, trước mặt nói mấy câu chê bai, nào biết tên đại ca thẹn quá hóa giận, túm lấy cả bó châm to tướng đâm vào người ta. Gã muốn làm cho ta khóc thét lên thất thanh, ta lại cười sầm sầm đem châm nhổ xuống, cứ một cái một cái mà tính tiền. Đêm đó ta cùng Tuyết ăn no a… Đó là lần đầu tiên trong đời được ăn no như vậy.” Chuyện này, là một trong số ít “hảo sự” trong cuộc đời ngắn ngủi của Sương, đương nhiên là có ấn tượng sâu đậm. Tiếp theo, Sương thở dài, có chút cảm khái nói: “Đáng tiếc chúng ta không có phúc, đem đó liền đi ngoài ra sạch sẽ.”
Tào Ẩn Bạch không lên tiếng trả lời, vẫn một tay ngân châm một tay kim châm không ngừng, trong lòng cũng hiểu được. Sương Tuyết hai người thuở nhỏ phải tự mình chăm sóc bản thân, thường xuyên không có ăn, chính là nếu có được ăn thì cũng là hai người ăn phần ăn của một người, chưa bao giờ biết cảm giác no là như thế nào, đột nhiên được ăn no, thân thể đương nhiên là không chịu nổi. Trước đây cơm ăn còn là vấn đề, may mà lúc sau hai người được Thù Nam đưa về Chiếu cung, cơm áo không lo, không bao giờ phải suy nghĩ về bữa cơm tiếp theo ở nơi nào nữa.
Chính là chuyển biến này cũng khiến cho Sương chịu không ít tội.
“Lại đến, đêm đó…” Sương cũng không biết nói như thế nào, lưỡng lự quay về, “Ngươi có biết, chính là buổi tối đó.” Tào Ẩn Bạch “Ừ” một tiếng, làm cho Sương biết là hắn hiểu được.
“Thực sự đau quá… Chưa bao giờ ta biết đến, hóa ra trên đời này còn có một cách làm đau như vậy, cũng không nghĩ đến, một người có thể lăng trì một người khác như vậy.” Sương cười nhạo một tiếng, “Ta khó chịu, không có lý do gì để hắn sống khả giả cả. Ngươi nói phải không? Ẩn Bạch.”
Cuộc đời của Sương dường như đều là ủy khuất cầu toàn, nhưng Tào Ẩn Bạch biết, thực ra Sương tuyệt đối cá tính thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, nhưng vì y còn có rất nhiều lý do để không thể không sống sót, nên vẫn cố gắng ẩn nhẫn.
Tào Ẩn Bạch trời sinh tính tình đạm bạc, nhưng nghe đến những lời này, lúc Sương cúi đầu gọi hắn là “Ẩn Bạch”, trong lòng vẫn có chút dao động. Tào Ẩn Bạch rất hiểu Sương, hôm nay y nói những lời này, có bao nhiêu phần là muốn cùng hắn thổ lộ tình cảm? Có bao nhiêu phần là muốn làm sâu sắc thêm lòng trung thành của mình với y? Tào Ẩn Bạch không phải không biết, chỉ là vẫn mềm lòng.
“Ẩn Bạch, Ẩn Bạch…” Sương gọi hắn hai tiếng, lại cắn môi dưới không đáp lời, trong đôi mắt hạnh như có ánh sáng lưu chuyển không ngớt. Tào Ẩn Bạch chưa bao giờ thấy y như thế, nhưng thấy y không nói liền không buộc y nói nữa.
Đợt trị liệu đã đến cuối cùng, Tào Ẩn Bạch thu hồi hết châm trên người Sương, kéo chăn đắp cho y, nói: “Có thể ngủ được rồi.” Thấy Sương nhắm mắt lại, lúc này mới thu thập hòm thuốc. Thu dọn xong, vốn đang định ran gay, dưới chân vẫn là đi đến bên cạnh Sương, đưa tay thăm dò hô hấp của Sương, Sương hít thở rất nông, Tào Ẩn Bạch thật vất vả mới xác định được là người còn sống, một ngụm khí nghẹn trong ngực lúc đó mới dám thở ra.
“Ta ngủ trong lòng hắn.” vô cùng nhẹ nhàng, một câu có chút hư vô, Tào Ẩn Bạch thiếu chút nữa lại quăng hòm thuốc trong tay xuống.
Tâm đề phòng người khác của Sương rất nặng, trừ bỏ Tuyết cùng Tào Ẩn Bạch,chưa từng ngủ trước mặt người thứ ba, cho nên vì chuyện ngày đó ngủ trong lòng Thù Nam mà thật lâu không thể tha thứ cho bản thân mình.
Tào Ẩn Bạch là người hiểu rõ, chỉ nói với y: “Chỉ là ngươi mệt quá thôi.”
Tào Ẩn Bạch biết, Sương có vài lần sắp hôn mê, đều dựa vào ý chí kinh người mà tỉnh lại. Hôn mê trong lòng Thù Nam thuyết minh rằng thân thể Sương đã tàn phá đến nỗi ý chí kiên cường cũng vô pháp chống đỡ nổi. Cũng có thể chính là, phương diện thân thể suy bại đã ảnh hưởng đến tinh thần của y. Sương nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trầm tĩnh như ngủ say, lại giống như vừa rồi chưa từng mở miệng, Sương lại biết Sương sẽ không vì câu nói của hắn mà tha thứ cho bản thân. Chỉ là, Sương nói những lời này, là vì khống chế hắn? Hay là thật tình biểu lộ?
Giờ phút này, Tào Ẩn Bạch cũng phân không rõ. Trong lòng bất giác có chút không tha. “Ngươi nếu muốn buông tay, ta liền mang ngươi đi.” Tào Ẩn Bạch nói.
“Không!” âm thanh nhẹ nhàng nhưng không có một chút do dự, lại cực kỳ kiên định.
Tào Ẩn Bạch trong lòng nóng lên, tay đặt lêи đỉиɦ đầu Sương, dưới tay là mái tóc mềm mại khiến người ta phải tâm sinh thương tiếc. Hai người cũng không phải là người ôn nhu, đây vẫn là lần đầu tiên Tào Ẩn Bạch đυ.ng chạm vào người Sương mà không phải vì chữa bệnh: “Ngươi là một đứa trẻ ngoan.” Vẫn luôn là như vậy. Cho nên, ta sẽ cùng ngươi đến cuối cùng.
Sương hiện tại đang muốn làm một việc lớn, y cũng vì chuyện này mà chống lại cái chết không buông.
Tào Ẩn Bạch biết đó là tia sáng cuối cùng chống đỡ sinh mệnh cho y, lại càng sợ sau khi chuyện đó chấm dứt Sương liền mất đi tất cả hy vọng sinh tồn. Tào Ẩn Bạch không thích nói giỡn! Nếu Sương nguyện ý buông tay, hắn thật sự có biện pháp đưa y ra khỏi cung, dẫn y cao chạy xa bay, đến nơi không ai biết, hắn có thể tìm một nơi yên tĩnh, hảo hảo điều trị cho y. Nhưng hắn rõ ràng rằng, Sương sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Nếu không thể làm việc kia, cuộc đời Sương y như vậy còn ý nghĩa gì… còn tính cái gì?