Chương 21: Đi thẳng về phía bắc
Edit: Ishtar
Khi Kim Lục Phúc tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá cây chiếu thẳng vào hai người đang nằm ngủ dưới đất, giật mình, cảm thấy thân hình ấm áp của Quý Bạch Ngạc đang dán sát vào lưng hắn, ôm lưng mình, chắc là sợ lạnh. Hắn liền nằm yên.
~~ rột rột ~~
Kim Lục Phúc xoa xoa bụng, lại nhìn Quý Bạch Ngạc, sau đó vươn tay gõ gõ nhẹ lên trán nàng: “Bà nương(phụ nữ đã có chồng) lười, mặt trời lên cao còn không chịu xuống bếp nấu cơm, nàng định để vi phu đói chết à?”
Quý Bạch Ngạc mở một mắt ra nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
“Vẫn còn nhìn sao? Còn không mau xuống bếp làm đồ ăn?”
“Tại sao không phải ngươi đi…” Quý Bạch Ngạc hỏi.
“Quân tử xa nhà bếp, không hiểu sao?” Kim Lục Phúc mỉm cười.
“Ngươi là quân tử sao? Buồn cười.” Quý Bạch Ngạc ngồi dậy, nho nhã che miệng ngáp một cái, nhìn xung quanh: “Kim Tiểu Lục, ngươi lại nói hươu nói vượn, làm gì có nhà bếp…”
“Không có nhà bếp, nàng liền bỏ đói ta à?”
“Dù sao ta không đói bụng, ngươi đói bụng thì tự mà đi tìm đồ ăn -.” Quý Bạch Ngạc nói, vừa dứt lời đã thấy báo tuyết trở về, trong miệng vẫn còn ngậm vật gì đó, nó đi lại gần rồi vất trước mặt Kim Lục Phúc, Quý Bạch Ngạc trợn mắt nhìn nó: “Đại miêu, ngươi …ngươi ngươi đi săn thú?”
“Không thế thì sao, chẳng lẽ nàng cho nó là mèo nhà?” Hắn xoa xoa đầu đại miêu: “Ngoan, đại miêu, đến đây, ăn điểm tâm đi.”
Chất một đống củi đơn giản nướng con thỏ nhỏ, mùi thơm tràn ngập khu rừng, Quý Bạch Ngạc chóng cằm nhìn, cau mày nói: “Này, Tiểu Lục, ngươi sát sinh.”
“Ta không sát sinh, chẳng lẽ ngồi ăn cỏ à?” Hắn cắt thử một miếng thịt nhỏ xem chín chưa, rồi cắt một miếng lớn cho nàng: “Nàng nghĩ là nàng ăn cỏ hay ăn thịt?”
Quý Bạch Ngạc không do dự nhận lấy miếng thịt. “Ăn thịt chứ.”
“Không còn nói sát sinh nữa à? Nàng còn giả vờ từ bi.” Hắn ngồi gặm đầu thỏ.
“Cũng không phải ta sát sinh.” Quý Bạch Ngạc nói.
Trời đất ~~ Đúng là không thể nói chuyện đạo lý với gia cầm.
Ăn sáng xong, Quý Bạch Ngạc nhìn hắn: “Này, Kim Tiểu Lục, nhà ngươi ở Giang Nam, sao lại phải tới Thượng Giang làm gì?”
“Không gì cả, tìm một nữ nhân thôi.” Kim Lục Phúc nói, lần này Tứ ca Ngũ ca hắn thể nào cũng phái người chặn đường thủy, đường bộ về phía nam, hắn sẽ cố tình đi về phía bắc, thuận tiện còn phải trả tiền nước luộc thịt trâu nữa.
“Tìm nữ nhân?” Quý Bạch Ngạc cười cười: “Không nhìn ra nha, ngoài nữ tử người Hồi chưa trải qua chuyện đời kia ra, không ngờ ánh mắt nữ nhân Trung Nguyên cũng thiển cận(tầm nhìn hạn hẹp) như vậy.”
Kim Lục Phúc gật đầu: “Nói chính xác là Kim gia ta rất cuốn hút nữ nhân.”
“Có lẽ… Trung Nguyên thiếu nam nhân.” Quý Bạch Ngạc đứng dậy, vỗ vỗ đất trên váy: “Đi thôi, đi tìm nữ nhân của ngươi.”
“Nàng vội gì chứ?” Kim Lục Phúc cũng đứng dậy: “Đừng sợ, không sao đâu, dù thế nào đi nữa thì nàng cũng vẫn là chính thất(vợ cả).”
Quý Bạch Ngạc không thèm để ý tới hắn, bước đi trước, không biết Kim Lục Phúc nhìn chằm chằm mình. Đúng là đầu óc gia cầm, cũng chẳng ghen gì cả.
Đi rồi lại đi, Kim Lục Phúc chờ nàng kêu mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi một lát, nhưng nàng lại rất vui vẻ, còn có tâm tư hái hoa hái cỏ, thỉnh thoảng còn cùng báo tuyết đuổi theo mấy con bướm. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy báo tuyết rất đáng thương…
“Tiểu Bạch Ngan, nàng định để vi phu thêu hoa sao?”
“Ta cũng có ép ngươi đi bắt bướm đâu.” Nàng cười, trong tay vẫn còn cầm bó hoa dại.
Kim Lục Phúc không còn gì để nói, trợn mắt nhìn đại miêu: “Ngươi nói đi, ngu miêu, còn cuộn tròn ở đó à, đó là trò đùa của nữ nhân, đừng chơi nữa, lại đây lại đây.”
Đại miêu không để ý tới hắn, có lẽ đang chơi thích thú, vui vẻ chết được. Quý Bạch Ngạc nhìn hắn nhún nhún vai. Sau đó nàng cũng cảm nhận mấy bông hoa này cũng phiền phức, nhưng lại không nỡ ném đi, nhân lúc nghỉ ngơi liền bện thành một vòng hoa, sau đó cài lên cổ báo tuyết, khiến cho báo tuyết giống như thần thú được cung phụng.
Mặt trời mọc rồi lại lặn. Một ngày cứ trôi qua nhanh như vậy, đã tới buổi tối.
“Kim Tiểu Lục, ngươi không tìm nữ nhân trong phạm vi nào đó được sao? Sao lại cứ chạy túi chạy lui phiền phức như vậy?” Nàng ngồi gặm thịt gà rừng, buột miệng hỏi.
“Đây không phải đang tập trung tìm sao? Tập hợp xong trở về Giang Nam.” Kim Lục Phúc chẳng nói được một câu đứng đắn nào.
“Ồ, vậy cũng đủ bận bịu nha.”
“Tiểu Bạch Ngan, nàng nói xem, ta cưới mấy người thì đủ?” Hắn cười hỏi.
“Nhà ngươi nuôi được bao nhiều thì nuôi, ta nghe nói hoàng đế Trung Nguyên có ba nghìn vợ, nếu ngươi nuôi được thì cũng không thành vấn đề.” Nàng nói, lại ngồi ăn thịt, có chút nghi ngờ nhìn hắn.
“Nhìn cái gì? Cho rằng Kim gia ta nuôi không nổi sao?”
“Không phải, ta đang nghĩ, ba nghìn bà vợ thì ngươi phải làm cách nào để nhớ được hết.”
“Nàng có cách sao?” Kim Lục Phúc hỏi.
“Trên vạt áo mỗi người có đính một mảnh vải, ghi tên vào đó.”
Ha ha, Kim Lục Phúc cười gian, không tệ, hắn có thể dùng chiêu này đề cử cho Tứ ca hắn, trên đời này chỉ có Tứ ca hắn có nhiều lão bà, lúc đó trên mảnh vải không chỉ ghi tên mà còn ghi cấp bậc mỗi người, đến lúc đó nữ nhân trong hậu cung không cần gì khác ngoài nó, cứ nhìn là biết ai là thượng cấp, ai là hạ cấp.
Ăn xong, dưới ánh sao trên trời, hai người ngủ thϊếp đi. Có lẽ tối qua Quý Bạch Ngạc bị lạnh, nên hôm nay sống chết tóm lấy đại miêu không cho phép chạy, ôm nó đi ngủ.
Ngày hôm sau, đi ngang qua một thôn trấn nhỏ, Kim Lục Phúc chạy đi mua hai bộ y phục, Tiểu Bạch Ngan quen mặc y phục ống rộng, ở nơi này có nhiều y phục làm nàng ưng ý, mái tóc phiêu tán của nàng cũng bị hắn tóm gọn lại thành một búi, nói không thể ra ngoài hù dọa người khác.
Hôm nay ánh mặt trời lan tỏa khắp nơi, Kim Lục Phúc nói sẽ mời nàng ăn một bữa ngon, để lại đại miêu ở trong rừng, hắn đưa nàng đi vào con đường trải đầy đá xanh nọ, hóa ra đã tới trấn Phồn hoa. Tiểu ca bán bánh bao vẫn ở nguyên vị trí cũ, thấy Kim Lục Phúc liền giống như bà tám chạy tới vừa cười vừa nói: “Vị… gia này, ngài lại tới nữa.”
“Đúng vậy, không phải là răng môi giữ hương, nhớ mãi mùi vị thịt trâu không quên sao? Tiểu ca gần đây buôn bán phát đạt chứ?” Hắn cười hỏi.
“Nhờ phúc ngài, vẫn tốt.” Tiểu ca nhìn Kim Lục Phúc rồi lại nhìn Quý Bạch Ngạc, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kim Lục Phúc khách khí nói với hắn thêm hai ba câu rồi đi tới tửu quán nọ. Không ngờ trên cửa dán một tờ giất thật to. “Chủ quán không có nhà, trả tiền nợ hay dùng cơm thì lần sau lại đến.”
“Ngươi quen không ít người nha.” Quý Bạch Ngạc cười nói, lại quay sang nhìn hắn: “Vậy bây giờ làm thế nào? Không ăn được.”
“Trở lại sau.” Kim Lục Phúc nói. Lại quay về, nhìn thấy tiểu ca cười theo, hắn gật đầu. “Tiểu ca, chủ quản sao lại không có ở đây? Huynh có biết nàng ta đi đâu không?” Hắn cười, tiện thể mua vài cái bánh bao.
“Cái…này…” Tiểu ca nhìn trái nhìn phải, rồi nhỏ giọng nói: “Nghe nói, lão bản nương bị người ta bắt đi rồi.”