Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Bất Thăng Quốc Vương

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn xe ngựa của Quốc vương lại trước khi mặt trời xuống núi, dừng lại tại một thị trấn nhỏ.

Công tước đáng thương khổ sở xuống xe, chật vật bị bọn thị vệ đưa lên giường lớn trong khách sạn.

“Ai u, nhẹ tay! Làm hư cái mông tôn quý của Bản tước, các ngươi đền nổi không?”

Công tước Wayne mặt đẫm lệ dựa trên giường, chửi bới bọn thị vệ thô lỗ.

“Công tước bớt giận! Công tước bớt giận!”

“Hừ, Quốc vương Bệ hạ ở đâu?”

“Bệ hạ đang ngủ ở trong xe ngựa, Công tước Hamilton đem Bệ hạ bế lên phòng ở tầng trên rồi.”

“Cái gì? Các ngươi là thϊếp thân thị vệ mà không ở bên cạnh bảo vệ Quốc vương? Các ngươi làm ăn cái kiểu gì thế hử?”

Hai thị vệ nghe vậy giương mắt nhìn nhau.

“Báo cáo Công tước, Công tước Hamilton là thϊếp thân thị vệ của Quốc vương a. Ngài ấy là tay kiếm số một hiện giờ, nhất định sẽ bảo vệ Quốc vương an toàn mà.”

“Bảo hộ cái rắm!”

Ô… em họ đáng thương của ta, không có Bản tước anh dũng uy vũ bên cạnh bảo vệ ngài, nhất định ngài phải chịu khổ sở bị cái tên da^ʍ tặc hung hãn Hamilton kia chà đạp rồi! Không được! Ta nhất định phải cứu Quốc vương tôn quý ra! Vương triều của hoàng tộc Charcot không thể bị cái tên xấu xí kia làm nhục được! Vì tình yêu sâu sắc với non nước, Công tước Wayne chống cái thân thể tí nữa thì rụng, xoa cái mông sưng đỏ vô cùng, anh dũng xông tới căn phòng trên lầu ~~

“Bệ hạ, đừng sợ, anh họ trung thành và tận tâm đến cứu ngài đây ~~”

Công tước đại nhân cầm bội kiếm ngân quang rực rỡ, lóng la lóng lánh, vốn tính giữ nguyên tư thế tiêu sái, giơ một chân chuẩn bị đá văng cửa phòng, chân chưa kịp chạm đến cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, khiến cho Công tước không kịp hãm lại, ầm một tiếng ngã lăn ra đất!

“Ai u~~”

Công tước bất hạnh một lần nữa hét thảm thiết ~~

“Nhỏ giọng đi.”

Công tước Hamilton đứng ở cửa phòng nhíu mày.

“Bệ hạ đang ngủ say, đừng đánh thức Bệ hạ.”

“Ngươi… ngươi… cái tên hỗn đản này… đã hại cái mông của ta… lại còn hại nốt cả kê kê của ta.. Ai u… đau chết ta mất ~~”

Công tước Wayne xoa xoa hạ thể tí nữa bị đè nát, viền mắt rưng rưng đỏ tố cáo! Hamilton trừng mắt lạnh lùng nhìn cái tên Công tước ngu ngốc, xoay người ngồi lại trên giường, chăm chú nhìn Quốc vương đang say giấc.

“Bệ hạ đang nghỉ ngơi, Công tước không có việc gì mời rời đi cho.”

“Đừng có mơ! Bản tước mà đi thì ngươi chắc chắn sẽ tiếp tục chà đạp em họ đáng thương của ta! Hừ, Hamilton, ta đã sớm nhìn ra âm mưu đê tiện của ngươi rồi!”

“Bé mồm đi.”

Hamilton Công tước thấy Quốc vương nhíu nhíu mày, tựa như bị làm phiền, vội vã vỗ nhẹ gương mặt cậu trấn an.

“Hư, không có việc gì đâu, ngủ thêm chút nữa đi.”

Quốc vương ưm một tiếng, tại lòng bàn tay to lớn của anh cọ nhẹ nhẹ, lần thứ hai ngọt ngào ngủ tiếp.

Mẹ của ta ơi! Wayne Công tước thấy màn xoa xuýt của hai người, tròng mắt tí nữa là rớt ra ngoài!

“Ngươi, ngươi có phải giở trò yêu thuật gì với Quốc vương không hử?”

“Xin Công tước ăn nói cẩn trọng, là anh họ của Quốc vương, là thành viên của hoàng gia Charcot, tuyệt đối không được ăn nói hồ đồ thần quái gì hết.”

“Đừng có mà vu vạ cho ta! Nếu ngươi không giở cái yêu thuật gì đó ra, em họ ta ghét ngươi đến chết đi được sao lại ngoan thế được? Rút kiếm đê! Hôm nay Bản tước nhất định phải vì nước trừ nguy!”

Công tước Wayne hét lớn một tiếng, giơ kiếm thẳng tắp chĩa vào Hamilton --

“Công tước hôm nay hăng hái như thế, vậy ta cũng vui vẻ chơi với ngài.”

Công tước Hamilton cũng đứng dậy rút bội kiếm đeo bên người.

“Ai dám động vào anh ấy?”

Quốc vương đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, quát một tiếng phẫn nộ! Công tước Wayne thấy biểu hiện của em họ, đắc ý đến nỗi đuôi ngoắc ngoắc lên tận trời.

“Hamilton, thấy rõ chưa? Bất kể là ngươi dùng yêu thuật gì dụ dỗ Quốc vương, ngài vẫn che chở ta nhá, há há.”

“Há cái đầu anh! Bản vương nói với anh đó!”

Caillar nổi giận đùng đùng bước xuống giường, dùng một tay đẩy thanh kiếm của ông anh họ ra!

“A?”

Công tước Wayne há hốc mồm tại chỗ.

“Anh không sao chứ? Anh ta có làm anh bị thương không?” Quốc vương xoay người, vội vã nhìn thị vệ của mình.

“Bệ hạ lo lắng cho an toàn của thần sao?” Hamilton dịu dàng cười.

“Anh, anh đừng có giả vờ. Bản vương chỉ lo vạn nhất anh bị thương, không có ai bảo vệ Bản vương thôi.”

“Bệ hạ yên tâm, dù thần có chết, cũng thề sẽ bảo vệ Bệ hạ an toàn.”

“Không cho anh nói bậy! Ai cho anh chết chứ? Không có ý chỉ của Bản vương, anh đừng có mơ chết trước Bản vương.”

Lời tỏ tình kiểu này của Quốc vương làm Hamilton chấn động trong lòng, lập tức trái tim ngập tràn tình ý dịu dàng…

“Đúng vậy, Bệ hạ thân ái, chỉ cần ngài cho phép, thần sẽ vẫn bên cạnh người làm bạn, vĩnh viễn bảo hộ Bệ hạ..”

“Thật sao?”

Gương mặt Quốc vương bừng sáng.

“Những điều thần nói đều từ trái tim.”

Ánh mắt hai người quấn quýt, triền miên không nói nên lời.

“A a a ~~~ buồn nôn chết đi được!”

Công tước Wayne bên cạnh nhìn đến nổi hết cả da gà, nhịn không được nhảy xổ ra!

“Bệ hạ, có phải ngài trúng cái yêu thuật gì của tên kia rồi không? Nếu không sao mà nói năng buồn nôn thế được hở?”

“Bớt nhiều mồm!”

Trên mặt Quốc vương lập tức xuất hiện màu đỏ rực, thẹn quá thành giận giơ chân đạp một phát!

“Ai u~~”

Công tước Wayne đáng thương lần thứ hai bi thảm dính thêm một cước bay ra cửa phòng ~~

“Hi, cái tên quỷ gây sự kia cuối cùng cũng đi.”

Quốc vương cười tủm tỉm nói. Cẩn thận khóa chặt cửa lại, Fister xoay người lại nhìn Quốc vương của anh:

“Bệ hạ, không có ai làm phiền nữa đâu, mời người quay về giường ngủ đi.”

“Còn anh?”

“Tôi ngủ trên ghế bên cạnh là được.”

“Như vậy có khó chịu lắm không?”

“Bệ hạ đừng quên thần là quân nhân đã quen chiến trận, hoàn cảnh ác liệt gì cũng trải qua rồi, có một cái ghế như thế mà ngủ là tốt lắm rồi.”

Quốc vương vốn sống trong nhung lụa an nhàn thực sự khó mà tưởng tượng được hoàn cảnh ác liệt khó khăn ấy ra sao, nhưng nghĩ đến chuyện mình ngủ trên chiếc đệm mềm mại to lớn, mà người đàn ông trước mặt đã khổ cực cả một ngày dài lại phải ngủ trên chiếc ghế cứng còng, trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên.

“Anh lên giường ngủ đi.”

Quốc vương không hề do dự nói, thấy anh quắc mắt nhìn mình, không khỏi cực kì bối bối:

“Coi như ta chưa nói, coi như ta chưa nói gì hết!”

“Một Quốc vương cao quý sẽ phải có trách nhiệm với từng lời mình nói ra. Bệ hạ, ngài yên tâm, thần nhất định sẽ nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của ngài.”

Thấy người đàn ông vốn nghiêm trang đứng đắn giờ lại mang theo tiếu ý không giấu được bên môi, Quốc vương có chút xấu hổ, nhưng lại càng không ngăn được cảm thấy ngọt ngào.

“Vậy Bản vương ra lệnh cho anh, lập tức hầu hạ ta lên giường!”

Caillar cố tình vênh cằm, hung hăng độc địa nói.

“Thưa vâng, Bệ hạ của thần.”

Fister đi đến bên cạnh cậu, dịu dàng ôm ngang người Quốc vương, nhẹ nhàng bế cậu lên chiếc giường rộng rãi.

“Xin Bệ hạ từ nay cẩn thận một chút, không đi giày đừng có bước xuống giường.”

Fister yêu thương nâng đôi chân trắng nõn, lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau từng vết bẩn trên đôi chân vừa bước xuống sàn.

“Chẳng may dẫm phải vật gì bị thương thì sao.”

Caillar từ lòng bàn chân đến trái tim đều tê dại đi, ngọt ngào hỏi:

“Anh lo lắng cho Bản vương sao?”

“Bệ hạ có khắc nào làm thần không lo lắng sao?”

“Nói bậy!” Caillar đạp một cước vào ngực anh, có điều cú đá này nhẹ rất là nhẹ.

“Thần lúc nào cũng nói bậy sao?” Cười cười cầm đôi chân của Quốc vương, Fister dường như muốn nghiêm phạt, cúi đầu cắn một cái trên ngón chân trắng nõn mỹ lệ --

“Ân…”

Cử chỉ thân mật của anh làm toàn thân Quốc vương run lên, nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

“Nga… đừng có rên mê người như thế…”

Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của Quốc vương khiến du͙© vọиɠ của Công tước vừa mới thỏa mãn ban ngày lại không an phận quấy rối đứng dậy! Anh đè mạnh cậu trai đẹp đẽ trên giường, ngậm lấy vành tai đáng yêu đó, vừa thở dốc vừa nói~~

“Thần đã theo lệnh Bệ hạ lên giường rồi, sau đó thì sao?”

“Hanh ân… sau đó… sau đó…”

Bị đầu lưỡi tà ác của anh càn quấy trên tai, dung lượng não ít ỏi đến đáng thương của Quốc vương lập tức loạn như tương hồ, hoàn toàn không thể nào vận hành được.

Thấy mái tóc vàng óng ả rối tung xõa trên gối, gương mặt say mê làm cho dục hỏa sôi trào, tướng quân từ trước đến nay luôn luôn lãnh tĩnh trầm ổn lập tức hóa thân thành dã thú tham lam, thèm khát từng miếng từng miếng đem con sơn dương mỹ lệ dưới thân này lập tức xơi tái~~

“Nói a, tiếp theo ngài muốn thần làm gì? Muốn an tĩnh để Bệ hạ ngủ, hay là muốn thần xé rách áo ngủ của ngài, hung hăng chiếm đoạt thân thể dâʍ đãиɠ của Bệ hạ?”

“Ô… đừng nói nữa… tên da^ʍ ma to gan lớn mật này…” Sự trắng trợn của Công tước làm Quốc vương vừa giận vừa thẹn.

“Thần chỉ trung tâm vì Bệ hạ mà đưa ra lựa chọn thôi…”

Công tước Hamilton bày ra vẻ mặt cực kì đứng đắn.

“Anh là đồ tồi, nghe kĩ cho Bản vương…”

Quốc vương dùng hay tay run rẩy ôm chặt người đàn ông trên người mình.

“…chiếm đoạt ta! Đây là mệnh lệnh của Quốc vương.”

“Tuân lệnh, Bệ hạ thân ái của ta.”

Công tước Hamilton không hổ là trung thành và tận tâm, nổi tiếng đại thần quốc gia lẫy lừng danh tiếng, nguyên một đêm đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Quốc vương, hết lần này đến lần khác chiếm đoạt thân thể cơ khát của Quốc vương Bệ hạ -- một đêm kí©ɧ ŧìиɧ của Quốc vương và đại thần, chỉ vừa mới mở màn thôi…

***

Ngày hôm sau lên đường, chỗ ngồi trong xe ngựa đã có cải biến trọng đại.

Quốc vương và thϊếp thân thị vệ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, Công tước Wayne bị phân đi ngồi một chiếc xe khác.

“A a a -- sao lại chia cách Bản tước và Quốc vương thương yêu của ta? Âm mưu! Đây là âm mưu!”

Bất kể Công tước Wayne kháng nghị đến đâu, cũng không sao cản được ý đồ muốn ở riêng cùng thϊếp thân thị vệ của Quốc vương ngài.

Trên xe ngựa của Quốc vương. Quốc vương bị chà đạp một đêm dài biếng nhác nằm trong lòng anh, ngáp một cái.

“Cáp… thiếu cái tên anh họ gây sự kia, cảm giác quả là yên tĩnh hơn. Như vậy ngủ ngon được một giấc rồi…”

“Tối hôm qua làm ngài mệt chết được rồi sao?”

“Biết là tốt rồi, bại hoại.”

“Bệ hạ, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến York. Có một số việc tôi thỉnh cầu Bệ hạ có thể nghe.”

“Chuyện gì a?”

Chẳng lẽ cái tên tham dục này lại muốn yêu cầu Bản vương làm chuyện dâʍ đãиɠ gì nữa? Thật là, có phải anh ta không thể rời ta ra được a? Ai, đành vậy thôi, ai bảo Bản vương mê người như thế này? Caillar cười thầm trong lòng.

“Thần mong Bệ hạ sau khi tới York, có thể xuống nông thôn xem xét đời sống nhân dân, không chỉ là tham gia yến hội, tiếp kiến quan viên, nghe những lời a dua nịnh hót. Như thế không giúp gì cho việc Bệ hạ trở thành một vị minh quân vĩ đại anh minh, cũng uổng phí công Bệ hạ vất vả ngàn dặm xa xôi lặn lội tới York.”

“Cái gì cơ, thì ra là nói chuyện này a… ta còn tưởng…” Quốc vương thất vọng cực độ.

“Tưởng cái gì?”

“Không, không có gì.”

“Vậy những điều thần vừa nói, Bệ hạ nghe được chưa?”

“Nghe được, nghe được.”

Thật là, “đạo làm vua” cậu nghe đến cái lỗ tai sắp chai đi rồi.

“Tốt, vậy Bệ hạ đồng ý xuống nông thôn rồi?”

“Hừ, xuống nông thôn thì xuống… “

Ân? Xuống nông thôn? Quốc vương bỗng nhiên hưng phấn trở lại.

Nhàn nhã dạo chơi nơi thôn dã, phong cảnh xinh đẹp, bên dòng sông nhỏ trong suốt, những nơi này đều là thánh địa kí©ɧ ŧìиɧ a! Bình thường ở trong cung điện hưởng thụ ái tình, thực sự quá nặng nề rồi, sao không nghĩ tới địa điểm tuyệt diệu như thế chứ? Quốc vương cười thầm trong bụng, len lén liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hừ hừm, gương mặt chính trực như thế, nghiêm trang nói xuống nông thôn cái gì, kỳ thực anh muốn tìm chỗ nào đó mới mẻ cúng bái thân thể của Bản vương chứ gì? Cáp, chẳng biết ai đã bị sự tuấn mỹ vô song của Bản vương mê đến chết đi sống lại.

Thôn quê phong tình quân thần da^ʍ nhạc? Ha ha ha, Hamilton, anh cũng được lắm đấy.

Bất quá, Bản vương sẽ nhân từ thỏa mãn nguyện vọng này của anh nha.

“Xuống nông thôn? Đương nhiên không thành vấn đề a. Khục khục, lẽ nào anh nghĩ ta chỉ là một hôn quân phóng túng chỉ biết ăn ngủ thôi sao? Hamilton! Đừng coi thường người khác!”

“Tốt, mong Bệ hạ nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói với thần”

Trên mặt Công tước xuất hiện một nụ cười. Quốc vương hiện tại, so với cái tên Quốc vương không quan tâm đến sự sống chết của nhân dân, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc quả thật là biến hóa khiến người ta phải mừng rỡ.

~

Cái hành trình chó chết gì thế này! Tên hỗn đản nào bắt Bản vương xuống nông thôn đó? Quả thực muốn mưu sát đức vua mà! Hamilton đáng ghét!

Ba ngày sau, Quốc vương lần đầu tiên trong đời đi xuống vùng thôn quê thị sát dân tình, trên đầu là mặt trời gay gắt chói chang, mồ hôi đầm đìa ngồi trên tuấn mã, vừa đi vừa hung hăng chửi thầm liên tục không ngừng.

Hiên ngang lẫm liệt mượn cớ quan tâm tình hình hạn hán khước từ thịnh tình của vương công York tổ chức tiệc rượu linh đình, hăng hái bừng bừng chuồn đi cùng Hamilton xuống nông thôn thị sát, Quốc vương Bệ hạ đáng thương tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi thực tế khổ sở đày đọa đến thế.

Ánh mặt trời thiếu chút nữa đem làn da trắng nõn của cậu thiêu cháy, thức uống chỉ là thứ nước trắng cực kì tầm thường đến không thể nào tầm thường hơn, bữa trưa ăn thịt khô cực kì khó nuốt, làm cậu buồn nôn đến không nuốt nổi một miếng nào.

Mà kí©ɧ ŧìиɧ nông thôn đặc sắc tuyệt luân trong tưởng tượng không nhìn ra nổi một cái bóng!

“Tại sao chỗ nào cũng là bùn thối khô cằn!”

Quốc vương nhịn không được phẫn nộ rống lên.

Cậu nhẫn nhịn bỏ đi vũ hội long trọng, cũng không phải để xem đống bùn đất nứt rạn này, lại còn đám nông dân bẩn thỉu dơ dáy đó nữa. Thực sự là làm cậu tức chết mà!

“Bệ hạ đã tự mình cảm thụ được rồi sao? Tình hình hạn hán ở York nghiêm trọng đến mức độ nào rồi đó, nếu cứ tiếp tục hạn hán nữa, đời sống của nhân dân nhất định sẽ ngày càng khốn khổ.”

Công tước Hamilton cưỡi ngựa đi bên cạnh Quốc vương:

“Thần mong Bệ hạ có thể cân nhắc một chút, miễn thu thuế ở York một năm, cũng nên tổ chức một cứu tế quy mô lớn trong nửa năm đối với York, đem chi tiêu hằng ngày trong cung cắt giảm một phần…”

“Cái gì? Anh điên rồi sao?”

Quốc vương dục cầu bất đạt tức không có chỗ xả, không có dã ngoại kí©ɧ ŧìиɧ thì đã đành, thế mà lại bị cái tên ăn xong rồi giả ngu này vơ vét tài sản!

“Hamilton! Anh hủy cung điện của Bản vương còn chưa đủ, bây giờ còn muốn lấy mấy đồng bạc sinh hoạt hàng ngày của Bản vương~~”

“A a!! Xem kìa! Con tuấn mã kia chứng tỏ là ngựa của hoàng tộc cao quý rồi!”

Đám đông đang làm việc dưới ánh mặt trời chói chang bỗng nhiên phát hiện có người lạ đến, kinh hỉ đứng hết lên.

“Là Quốc vương Bệ hạ tự mình đến thị sát sao? Nghe nói Bệ hạ đến York rồi!”

“A! Bệ hạ nhân từ!!”

Đám nông dân đều đi đến bên cạnh Quốc vương, cởi mũ, cúi về phía cậu hành lễ một cách tràn đầy cảm kích và kính yêu~~

“Bệ hạ, cảm tạ người nhân từ đối với York, chính ngài đã cứu vớt những con dân đáng thương này trong lúc khốn khó hiểm nghèo nhất.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có một Quốc vương nhân từ như thế, thực sự là ân đức của Thượng đế ban xuống cho chúng ta!”

“Người là Quốc vương nhân từ, hào phóng, anh minh nhất thế giới!”

“Nếu Quốc vương không hạ lệnh đưa lương thực xuống đúng lúc, chúng ta đã sớm chết đói rồi!”

Mồ hôi… Kỳ thực lương thực đều không phải do Bản vương đưa đâu… Quốc vương chột dạ liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

“Bệ hạ, xin ngài hãy nhìn kỹ gương mặt họ…” Công tước Hamilton thích thú nhìn cậu,

“Ngài sẽ biết ngay nhân dân của ngài cảm kích sự nhân từ của ngài đến mức nào. Khi ngài ngồi ở Hoàng cung Lawrence xa xôi, chỉ cần ngài thỉnh thoảng nhớ tới khuôn mặt chất phác của họ, ngài tự nhiên sẽ trơ thành một quân vương vĩ đại.”

Quốc vương chấn động trong lòng. Cúi đầu nhìn kĩ từng người dân đang ngẩng đầu ngưỡng vọng mình.

Khuôn mặt dãi dầm nắng mưa, ngăm đen mà nhăn nheo.

Nhưng tràn đầy sức sống cùng hy vọng và sức mạnh.

So với khuôn mặt của các quý tộc to son điểm phấn, tái nhợt mà yếu ớt, càng thêm động nhân.

Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương đứng trên mảnh đất hoang vu, đối mặt với những con dân chịu nhiều đau khổ của mình, lần đầu tiên minh bạch ý nghĩa của một điều mình… chính là Quân vương.
« Chương TrướcChương Tiếp »