Chương 3

Công tước Fister Milov Hamilton được Bệ hạ triệu kiến, lập tức vào cung.

Thật tốt quá. Quốc vương cuối cùng cũng hiểu thông rồi. Ngài nhất định muốn triệu kiến ta bàn bạc về chuyện cứu tế nạn dân ở York.

Xem ra vương triều Charcot vẫn có thể cứu vãn.

Fister ngồi ở tẩm cung của Quốc vương vui mừng nghĩ.

Chờ lát nữa gặp được Bệ hạ, ta nhất định phải tạ lỗi vì sự lỗ mãng trước đây.

Cha nói đúng. Quốc vương bệ ha dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi có chút ham chơi, mình là thần tử nên kiên trì một chút, lựa lời khuyên nhủ mới đúng.

Công tước cá tính chính trực uống ly hồng trà mà cung nữ dâng lên, trong lòng hối hận.

Tiếng đồng hồ điêu khắc tinh tế, lấp lánh màu vàng tích tắc vang lên, một khoảng thời gian chờ đợi không biết đã bao lâu trôi qua…

Quốc vương nhìn đồng hồ, lặng lẽ đi tới cửa tẩm cung.

Ha ha, Hamilton, lần này mi toi rồi.

Ngươi đã hít phải mê dược phương Đông của Hamilton Công tước, lại còn uống cả xuân dược mạnh đến nỗi mà ngay cả cha đạo cũng phải đầu hàng, nhất định lên cơn thú tính, cưỡиɠ ɠiαи phi tử mà ta phái tới.

Bây giờ chỉ cần Bản vương đi tới bắt gian ngay trên giường, cái tội “dâʍ ɭσạи cung đình” này ngươi định cãi đi đằng nào! Cái trò “dục gia chi tội, hà hoạn vô từ” này thực sự hay! Ha ha… Đắc ý đến cười gian không ngớt, Quốc vương kích động mở cửa phòng, vọt đi vào –

“Da^ʍ tặc lớn mật! Ngươi dám vô lễ với phi tử của Bản vương ~~”

Caillar mở màn giường một cái xoạt ~ í, người đâu? Chiếc giường hoa lệ rộng lớn của Quốc vương không hề có một bóng người.

Caillar há hốc mồm tại chỗ.

“Người đẹp…”

Quốc vương đang sững sờ bị một người từ phía sau vững vàng ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.

“Em thật thơm…”

Tiếng nói dịu dàng mà tràn ngập mị lực, khiến Quốc vương quen vờn ong bướm trăng hoa không cấm được tim đập mạnh.

“Buông, buông… Ngươi, ngươi ngươi ~~ a~~”

Người đàn ông đột nhiên liếʍ lên vành tai cậu, khiến Quốc vương đột nhiên hét lên một tiếng ~~

“Đừng sợ.”

Nam nhân đưa cậu quay lại, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên:

“Ta sẽ dịu dàng với em, người đẹp tóc vàng…”

Lúc Caillar thấy rõ trong ánh mắt của người đó đầy du͙© vọиɠ cùng một nụ cười da^ʍ tà, lập tức sắc mặt đại biến!

“A a a! Người ngươi muốn tìm là đàn bà! Không phải bản vương đâu! Mau buông!”

Ô… chết mất, phi tử mà ta phái tới chạy đi đằng nào rồi a a a?

“Em không phải nữ sao? Tuy rằng bộ ngực có hơi nhỏ…” Công tước nhíu nhíu mày cúi đầu.

“Ân, đừng sợ, Bản tước có biện pháp..”

Chiếc áo được may thủ công tinh tế, trang điểm đầy hoa văn trên tơ tằm cao cấp bị xoạt một tiếng xé rách ~~

“A a a ~~ ngươi định làm gì?”

Fister vô cùng “dịu dàng” cười:

“Giúp em làm nó lớn lên a…”

“Cái gì?” Lúc Quốc vương chưa kịp phản ứng gì, nam nhân đã đưa cậu đè lên giường, nhào lên trên ~~

***

“A a… hỗn đản… mau buông ra…”

Cái núm nho nhỏ bị nam nhân tựa như trẻ con mυ"ŧ liên tục, phát sinh ra tiếng kêu dâʍ ɭσạи.

Mặc dù vừa đá vừa đấm, nhưng Quốc vương không lao động bao giờ, trói gà cũng không chặt làm sao làm đối thủ của tướng quân kiếm thuật ưu tú số một.

“Hanh ân… ngọt thật… hút ngon ghê…” Nam nhân vừa đùa giỡn một đầu v* một bên nói toàn những câu dụ dỗ ngon ngọt, Caillar nghe thấy mà thẹn đến run rẩy toàn thân.

“Câm miệng! Ngươi nói nữa là Bản vương cắt đầu lưỡi ngươi!”

Thoáng nghe thấy những câu lỗ mãng của cậu, nam nhân đột nhiên hơi cắn cậu:

“A a ~” Đau đớn lạ lẫm từ đầu ngực phi thẳng đến trái tim khiến cho Quốc vương tôn quý phát ra tiếng rên thảm thiết ~~

“Bản tước không thích đàn bà trên giường nhiều lời!” Fister bất mãn vuốt ve đầu v* nho nhỏ bị cắn đến sưng đỏ đáng thương.

“A a..” Tê dại kì quái khiến Quốc vương bất giác phát ra tiếng rên.

“Bé cưng khẩu thị tâm phi, bắt đầu thích rồi đúng không?”

Gương mặt tuấn tú của Caillar đỏ ửng lên, chửi váng!

“Thích cái rắm! Ai là đàn bà? Mở cái mắt chó của ngươi ra!”

Hamilton Công tước trúng mê hương đã sớm bị dục hỏa thiêu đỏ mắt, vừa nhìn thấy người đẹp tóc vàng xông từ cửa vào, càng thêm kích động đến mất hoàn toàn lý tính, hận không thể đặt cậu dưới thân, thao đến chết đi sống lại.

“Rõ ràng là nữ, còn giả vờ cái gì?” Fister nhằm vào đôi môi không nghe lời hôn lên ~ đầu lưỡi vừa nút vừa cắn, đùa bỡn da^ʍ tà.

Quốc vương tôn quý bị nam nhân hôn đến đất trời chao đảo, đầu óc trống rỗng, ân ân rêи ɾỉ không ngừng.

“Hô hô… ta muốn ăn em…” Nam nhân thở hổn hển, nắm lấy mái tóc vàng óng ả được bảo dưỡng cẩn thận, làm cậu ngẩng đầu lên ~~ ánh mắt như dã thú nhìn con mồi nhìn chòng chọc vào cậu khiến cho Quốc vương ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Ta muốn chọc vào cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của em, cho em sướиɠ đến phát điên, khóc lóc cầu xin ta quần em thêm lần nữa ~~”

A a a ~ không ngoài tiên đoán của Bản vương, ngươi quả nhiên là đồ cầm thú! Quốc vương nghe những lời nam nhân nói, nhịn không được khóc to trong lòng!

Thấy nam nhân luôn tỏ ra chính trực cao thượng rốt cục cũng lộ ra gương mặt thật đầy ti tiện, nhưng Quốc vương không cao hứng tí nào, ngược lại còn sợ đến khóc không ra nước mắt.

“Ô… ngươi, ngươi mau buông, Bản vương bảo chứng sau đó tuyệt đối không hề lừa…”

Ân? Cái mùi này sao cổ quái vầy, làm cho thân thể mình càng lúc càng nóng? Caillar miễn cưỡng quay đầu, ánh mắt rơi vào làn khói mỏng mảnh lượn lờ ở góc phòng, nhất thời gào khóc trong lòng ~~ mê hương! Mẹ của ta ơi! Sao còn chưa đốt hết a? Anh họ ngu ngốc, ta muốn đem ngươi vĩnh viễn trục xuất ra khỏi hoàng tộc! A ha… trong người vừa ngứa vừa khó chịu.. không, không được! Bản vương nhất định phải khống chế được! Bản vương nhất định phải kiên định nghị lực hơn cả cha sứ! Ô… Bản vương không cần bị cái tên xấu xa t*ng trùng xông não này cắm cái mông đâu!

“Mau buông Quốc vương của ngươi ra! Cái tên Công tước sắc lang trong ngoài bất nhất này!”

Đáng tiếc là Quốc vương tôn quý bất kể giãy giụa quẫy đạp thế nào thì cái quần bó sát người bên dưới cũng bị lọt xuống không chút lưu tình, lộ ra đôi chân cực kì khêu gợi, thon dài thẳng tắp, trắng nõn trơn tru ~~

“Ân… đôi chân thật mềm a…”

Nam nhân yêu thích không ngừng đưa tay vuốt ve xoa nắn, một đường mò lên bắp đùi ~~

“Cáp a… buông… ra…”

Không biết có phải tác dụng của mê hương hay không hay là kỹ xảo của nam nhân quá tốt, Quốc vương bị sờ đến hoa mắt chóng mặt, cả người tê dại, ngay cả âm thanh chống cự cũng càng ngày càng nhỏ.

“Í? Em đeo cái thứ này trên người làm gì?”

Cái gì cơ? Quốc vương hiếu kỳ cúi đầu nhìn ~~

“Quả dưa chuột bé a.”

Nam nhân hiếu kì đưa sát mặt vào hạ thân của cậu.

“Em đeo quả dưa chuột bé này ra ngoài làm gì? Thực sự là cô em kì quái!”

“A a a ~~ ngươi nói bậy!”

Đáng ghét, cái tên xấu xa mù mắt này, dám nói cây bự nhà ta là dưa chuột “bé” sao? Tệ nhất cũng phải là dưa chuột “bự” mới đúng! Quốc vương hoàn toàn không biết mình sắp chết đến nơi còn tính “kích cỡ” bé mới to.

“Nga, ta biết rồi, em ra ngoài đi mua thức ăn à?”

Công tước đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

“Được, em yên tâm, ta sẽ làm nhanh thôi, để em về nhà làm cơm.”

A a a ~~ cái gì với cái gì?! Nghe được câu nói xằng xiên của nam nhân, Quốc vương quả thực phát điên luôn!

“Cái đồ thần kinh này ~~”

Ngay lúc Caillar đang chửi ầm lên, trong cái mông đột nhiên có ngón tay đưa vào làm cậu kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trân ~~

“Ân, chặt rất là hoàn hảo, tuy rằng vị trí có sai chút.”

Nam nhân nét mặt chăm chú đưa ra một câu bình luận như thế.

“A a a ~~ ngươi nói láo! Bản vương là kiệt tác của Thượng Đế, từng bộ vị đều hoàn hảo đúng mực, đến lượt cái tên không biết nhìn hàng nhà mi?”

Quốc vương lần thứ hai quên hoàn cảnh của mình, tức giận vừa lý luận vừa ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên.

“Miệng em quả nhiên là ồn ào, để coi Bản tước chặn lại thế nào nha ~~”

Nam nhân xấu xa cười cười, đột nhiên kéo đôi chân thon dài của cậu, đưa ra một cây nhiệt bổng vừa dài vừa cứng để ở dưới “miệng” Quốc vương ~~

“Ngươi ngươi ngươi, ta…”

Quốc vương cuối cùng cũng phát hiện ra nguy cơ mất đi trinh tiết cái mông, sợ đến bắt đầu nói lắp:

“Ta, ta không sợ ngươi đâu… nhưng ta là Quốc vương… ngươi, ngươi làm gì Bản vương ~~ ta sẽ, ta sẽ… A a a ~~”

Quốc vương đáng thương chưa kịp đe dọa hết câu, cái hung khí của nam nhân đã khẩn cấp đâm vào nơi duy nhất trinh tiết của cậu ~~

“Thượng Đế ơi..”

Công tước kinh hãi thở hổn hển một tiếng.

Một cảm giác vừa nóng vừa trơn lại còn chặt chẽ chưa bao giờ nếm thử khiến cho nhục bổng của nam nhân tựa như xen vào chốn thiên đường tiêu hồn, khiến cho anh không quan tâm gì nữa mà điên cuồng cử động ~~

“Ô ô ~~ hỗn đản ~~ đừng động mà ~~ đau quá ~~ đau chết mất ~~ Ô…”

Cái mông bị thiết bổng đâm chọc đau đớn vô cùng, khiến cho Quốc vương từ nhỏ quen sung sướиɠ không nhịn được mà khóc òa.

Nhưng những đau đớn vặn vẹo cùng biểu tình ngập lệ, dưới ánh mắt dục hỏa đốt người của nam nhân tựa như một sự thúc tình không nghi vào đâu được, khiến anh càng điên cuồng mà muốn đem tiểu mỹ nhân gϊếŧ chết trong lòng mình ~~

“Hộc hộc… da^ʍ phụ chết tiệt, ngươi quả là biết làm thế nào để câu dẫn nam nhân…”

Công tước thở hổn hển, tiểu huyệt chặt chẽ đến điên cuồng đánh mạnh vào chỗ sâu nhất ~~

“Ô a a a ~~”

Nội tạng bị đỉnh chạm vào đến nỗi muốn phun ra từ yết hầu, Quốc vương thương cảm tôn quý chưa từng chịu qua cái khổ đau như thế này, nhất thời bị thao đến hai mắt lệ lưng tròng, khóc kêu liên tục…

“Quốc vương, Quốc vương…”

Đột nhiên một giọng nữ dịu dàng từ cái màn bên ngoài giường vang lên:

“Xin lỗi Quốc vương, phi tử đến chậm, vì bụng thϊếp có chút khó chịu, đến chậm một chút, xin Quốc vương thứ tội.”

A a a ~~ cái nữ nhân chết tiệt ngu ngốc này! Sớm không đến muộn không đến, lại lựa ngay lúc này mà đến, muốn xem Bản vương làm trò cười chắc? Caillar tức giận đến hận không thể một phát bóp chết nữ nhân ngu ngốc kia, đáng tiếc cái mông cậu đang cắm một cây nhục bổng của nam nhân, làm thế nào có thể để người khác thấy cái vẻ này cho được, không thể làm gì khác là cưỡng chế tức giận, cố gắng bình tĩnh nói:

“Đi ra ngoài, Bản vương không cần ngươi…”

Phi tử lại cho rằng Quốc vương đại khái là trách nàng đến muôn, vội vã nịnh nọt nói:

“Quốc vương đừng giân, để thϊếp hầu hạ người…”

“Bản vương bảo ngươi ra ngoài có nghe thấy không? Mau ra ~~ a a~”

“Trời ơi, Quốc vương Bệ hạ, người không sao chứ?”

Nghe tiếng Quốc vương đột nhiên kêu to, phi tử sợ đến kinh hô thất thanh.

Điểm mẫn cảm bí mật trong cơ thể không biết từ lúc nào bị cái hung khí đáng chết đó đυ.ng phải, Quốc vương nhất thời như bị điện giật, nhịn không được phát sinh tiêng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи tiêu hồn ~~ Cảm giác được bích tràng dưới thân tự động hút chặt nhục bổng cứng rắn, Hamilton Công tước tinh thông binh pháp tác chiến thoáng cái đã biết tử huyệt của đối thủ, lập tức thừa thắng xông lên, nhắm vào mục tiêu tung toàn bộ hỏa lực ~~ nga nga ~ trời ạ ~~ xuyên chết ta mất ~~ đây là đâu? Sao lại thích thế này ~~ ô ô ~ cái mông bị nam nhân thao đến bay lên trời, mặc dù thích đến sắp khóc lên, nhưng Quốc vương sĩ diện không thể để cho phi tử ngoài màn phát hiện, cố sống cố chết nén kɧoáı ©ảʍ chết người ~~

“A a… Đi ra ngoài! Lập tức… đi ra ngoài.. Hanh ân…”

Ván giường đu đưa kịch liệt, trong không khí mơ hồ lộ ra mùi da^ʍ mỹ, phi tử kinh nghiệm phong phú lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Kì ghê, Quốc vương không phải lúc nào cũng thích một bầy đàn bà hậu hạ sao? Sao hôm nay lại muốn đuổi nàng đi? Đáng ghét, rốt cuộc đứa hư hỏng nào có thể chiếm được sự sủng ái duy nhất của Quốc vương? Phi tử đầy bụng ghen tuông vừa rời khỏi tẩm cung của Quốc vương, vừa phẫn hận nghĩ.

Vừa nghe tiếng nữ nhân ngu ngốc kia rời đi, Quốc vương liền thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay ra nam nhân trên người vừa đánh vừa mắng:

“Ngươi, ngươi cái tên mặt người dạ thú hỗn đản! Còn không mau rút ra cho Bản vương!”

“Rút?”

Công tước cười chế nhạo một tiếng:

“Tiểu da^ʍ phụ, cái miệng nhỏ của em rõ ràng thích đến cắn chặt đại nhục bổng của ta, còn giả vờ thanh thuần cái gì?”

“Bản vương không hề có ~~ a a~~”

Nhục bổng trong cơ thể đột nhiên rút ra đến huyệt khẩu rồi lại hung hăng cắm vào, làm cho thích đến cả người run lên sung sướиɠ, Quốc vương đang mạnh miệng sảng đến thất thanh kêu lớn ~~

“Hộc hộc… tiếng kêu đẹp quá, kêu lại chút đi ~~”

Công tước nâng lên cái mông trắng nõn tròn trịa của tiểu mỹ nhân, cuồng sáp mạnh hơn ~~

“Ô a a a a ~~ dừng lại ~~ từ bỏ ~~ người cứu mạng a ~~”

Máu tươi cùng dâʍ ɖị©ɧ từ chỗ tính khí hai người kết hợp phun tung tóe, nước mắt đầy mặt, không nhìn ra là thống khổ hay sung sướиɠ tựa như dòng điện chạy đến khắp huyết quản, tiếng kêu khóc của Quốc vương đáng thương căn bản không thể ngăn cản sự chà đạp của nam nhân chết tiệt kia với thân thể mình ~~

“Bản tước cắm cho ngươi thích hay không thích?”

“Ô ô… thích cái đầu ngươi.. cái đó của ngươi nhỏ như vậy… so với Bản vương còn kém xa…”

Sống chết nén tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи, Quốc vương còn đang chống đỡ gần chết già mồm nói.

“Dám nói ta nhỏ?”

Tôn nghiêm đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng, Công tước phẫn nộ rút tính khí ra, đưa đến trước mặt cậu.

“Nhìn rõ cho Bản tước! Cái “bảo kiếm” thao cho ngươi chết đi sống lại nhỏ sao?”

Gần chóp mũi là hung khí dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt cùng màu máu đỏ tươi, không biết rõ là tác dụng của mê hương hay là mùi tinh nồng từ tính khí của nam nhân tác quái, Quốc vương nguyên bản đang chống cự đột nhiên tựa như phát điên muốn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lên cái nhục bổng dữ tợn trước mắt ~~ Dừng! Dừng! Caillar Clovis Sa Aotuo ngươi điên rồi sao? Ngươi là vua một nước, sao lại có thể đi liếʍ chơi cái thứ hạ lưu của nam nhân này được? Tuy rằng cực lực giấu giếm khát vọng nội tâm, nhưng ánh mắt Công tước nhạy cảm nắm được da^ʍ ý trên mặt người đẹp tóc vàng ~~

“Muốn liếʍ sao?”

“Ai.. ai muốn a..”

Quốc vương nuốt nước miếng, mắt không hề chuyển đường nhìn.

“Thực sự không muốn?” Công tước ha ha cười, dùng côn th*t sỗ sàng phẩy lên gương mặt mỹ lệ.

“Đừng giả vờ nữa, mau đưa đầu lưỡi vươn ra, Bản tước hôm nay liền từ bi cho ngươi nếm thử mùi vị đàn ông.”

Nhục bổng nam nhân chút nữa là đυ.ng đến môi của cậu, mùi nồng nồng gần chóp mũi hơn khiến cho say lòng người, Quốc vương tôn quý cũng không rõ là có phải do tác dụng của mê hương hay không, vươn đầu lưỡi, tựa như cún con liếʍ liếʍ ~~

“Nga nga ~~”

Sung sướиɠ đến tê người khiến Công tước ngẩng đầu lên, phát ra tiếng tên rỉ sảng khoái.

“Giỏi lắm… lại nào…”

Cảm giác nóng bỏng của cây bổng dưới lưỡi sung sướиɠ run run, Quốc vương cảm thấy hưng phấn khó hiểu, liếʍ càng cố gắng …

“Hô hô… thoải mái… liếʍ thoải mái lắm…”

Mất đi thái độ cao thượng chính trực hàng ngày, Công tước Hamilton bị xuân dược thần bí Phương Đông biến thành một người phóng túng da^ʍ tà, cầm thú sắc tâm đầy đầu.

“Được rồi, người đẹp, xem em liếʍ cố sức như vậy, Bản tước sẽ cho em hưởng thụ một chút nha!”

Ngài vua một nước đáng thương còn chưa kịp hiểu là hưởng thụ cái gì, hai chân đã bị banh rộng ra, hai vai gầy bị nắm chặt, nam nhân phát ra môt tiếng gầm, tiến mạnh về phía trước ~~

“A a a ~~” Đau đớn mãnh liệt cùng kɧoáı ©ảʍ song song bùng nổ trong cơ thể, Caillar há to miệng, từ nơi sâu thẳm nhất phát ra tiếng hét chói tai ~~ vào rồi ra.

Cực lạc cùng đau đớn. Sự giày vò của thiên đường và địa ngục, Quốc vương từ trước đến nay chỉ biết hưởng lạc lần đầu tiên hiểu rõ thế nào là tình ái.

Lợi kiếm của nam nhân còn đang bất khuất đâm chọc ra oai, Caillar hai chân kẹp chặt ở cái thắt lưng mạnh mẽ đầy đặn của nam nhân, lắc đầu không ngừng khóc lóc ~~

“Ô… từ bỏ… không được… ta sắp điên rồi …”

Rõ ràng là bị chà đạp tàn phá, rõ ràng là hận không gϊếŧ được người đàn ông trên người, nhưng không hiểu sao kɧoáı ©ảʍ tựa như sóng từng đợt từng đợt dâng trào, làm cho hưng phấn phát cuồng? A a … ta muốn chết ~~ Thượng Đế a ~~ cứu ta ~~ bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm của dã thú, cảm thụ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân trong cơ thể mình bắn ra, Quốc vương tôn quý cũng nhịn không được mà khóc gào phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng…

***

Sau khi trên người mỹ nhân phát tiết mấy hiệp, dược tính trên người Hamilton Công tước đã lui quá nửa.

Sương mù màu hồng dày đặc trước mắt dần tan, đường nhìn mờ ảo dần dần rõ ràng.

“A a… thật thoải mái… còn muốn nữa…”

Sao người ngồi ở trước mặt mình dâʍ đãиɠ lay động cái mông sao nhìn quen quen?

“Sao lại không động nữa? Ta còn muốn a ~~”

Người bên trên cúi xuống bất mãn nhìn anh.

Cho đến khi gương mặt đầy du͙© vọиɠ, tuấn mỹ phi phàm đập vào mặt, Fister mới tựa như bị sét đánh ~~ là.Quốc.vương~

Đây, đây là chuyện gì?

Mình không phải đang chờ Quốc vương triệu kiến, bàn bạc về cứu giúp nạn nhân thiên tai sao? Sao vừa tỉnh lại, Quốc vương lại trèo lên người mình?

“Đừng có đờ ra, mau động đi, cái mông của Bản vương ngứa chết mất!” Caillar không kiên nhẫn giãy giụa cái mông.

Cảm giác được tính khí của mình bị thứ gì nóng rát kẹp chặt, Fister a một tiếng kêu to, kinh hoàng nhảy dựng lên, dùng một tay quẳng nam nhân lên mặt đất~~

“Ôi! Làm cái gì quỷ gì thế? Đau chết Bản vương rồi!”

Quốc vương chạm mông xuống đất, đau đến chảy nước mắt.

“Ngươi, ngươi ~~”

Thấy hai chân Quốc vương mở rộng, lộ ra cúc huyệt rối tinh rối mù, lại cúi đầu nhìn hạ thể ngẩng cao của mình, Hamilton Công tước nhất thời bừng tỉnh đại ngộ!

Vừa rồi Quốc vương cưỡi trên người mình, là cùng mình… giao hợp! A a a ~~ sao lại thế? Ta sao lại có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đến thế? Không thể nào! Nhất định là nhầm chỗ nào rồi?

Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, cứ nghĩ là đau, kí ức cuối cùng dừng lại ở chỗ uống hồng trà, đợi Quốc vương.

Lẽ nào…?

“Ngươi đần ra cái gì? Còn không mau tiếp tục dùng nhục bổng của người hầu hạ Bản vương!”

“Ngươi, ngươi nói gì?”

Công tước ngạc nhiên nhìn cậu.

“Ta nói, biểu hiện của ngươi phi thường tốt, đem Bản vương hầu hạ sướиɠ đến vặn người, không uổng công Bản vương đem thần dược Đông Phương trân quý dùng trên người ngươi. Hắc hắc.”

Quốc vương hút qua mê hương rồi lại chịu qua trận “tưới” tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhâ, thần trí trở nên càng hỗn loạn, trong lòng chỉ nghĩ đến thỏa mãn thân thể vĩnh viễn đòi hỏi, căn Bản tự mình nói ra chuyện mười phần khó tin.

Cái gì? Đông Phương thần dược?!

Fister quả là tức đến phát cuồng!

“Ngươi, ngươi cái tên hôn quân này, chỉ vì thỏa mãn sắc dục của mình, dám đem thần tử hạ dược! Ngươi coi Hamilton Công tước ta là gì?! Là nam kỹ miễn phí sao?!”

“Nam kỹ? Đúng, đúng, ngươi là nam kỹ giỏi nhất toàn quốc!”

Quốc vương không chút nào tiếc lời ngợi khen.

“Nực cười!”

Fister bước xuống mặt đất không chút nào thương tiếc nắm chặt mái tóc vàng kim dày công chăm chút của Quốc vương!

“Ngươi, ngươi cái tên ~~a a! Ngươi làm gì vậy?”

Công tước phát hiện hạ thể của mình bị Quốc vương một ngụm nuốt vào miệng!

“Hanh ân, ăn ngon a…”

Caillar quỳ trên mặt đất, lấy tay cầm bổng trạng, tham lam vừa hút vừa liếʍ.

“Mau, ta chết đói đến nơi rồi, mau dùng cái đại lạp xưởng này thỏa mãn Quốc vương của ngươi đi!”

Công tước vốn cổ hủ, về phương diện tình ái lại càng bảo thủ, chưa bao giờ yêu cầu bạn gái mình làm hành vi dâʍ ɭσạи như vậy, cho nên hôm nay bị nam nhân điên cuồng khẩu giao, da^ʍ mỹ không biết từ đâu nhất thời tràn ngập toàn thân, khiến anh sảng khoái đến chút nữa rên lên.

“Mau, mau tới a.”

Caillar gương mặt ửng hổng nằm trên mặt đất, đem hai chân mở rộng, thèm khát nhìn nam nhân:

“Mau cắm vào cái mông Bản vương, ra sức mà chọc chết ta đi ~~”

Thấy cúc huyệt của Quốc vương chậm rãi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, hình ảnh dâʍ đãиɠ không gì sánh được khiến trong lòng Fister như nổi trống, nhục bổng tựa như muốn nổ tung, bản năng đàn ông thúc anh mau cắm vào cái động nho nhỏ đó, sung sướиɠ một trận! Không, không được! Hamiltom! Người nằm trên mặt đất đó là Quốc vương của ngươi, ngươi sao lại có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đến thế!

“Mau đến a! Ngươi có nghe Bản vương nói gì không? Quốc vương của ngươi ra lệnh cho ngươi dùng đại nhục bổng lập tức thỏa mãn ta!”

Trong người điên cuồng ngứa ngáy khiến Quốc vương không kiên nhẫn gào lên

“Ra lệnh?”

Hamilton trong nháy mắt lửa giận ngập trời! Tốt, nếu cái tên hôn quân này hoang đường như vây, Bản tước còn quan tâm gì lễ nghĩa vua tôi nữa! Nếu ngươi vô tình, đừng trách Bản tước đối với ngươi vô nghĩa!

“Muốn Bản tước thỏa mãn ngươi sao?” Fister lạnh lùng cười.

“Cũng được thôi, ngươi lập tức hạ chỉ chi viện cho nạn dân thiên tai, ta sẽ làm giúp ngươi!”

“Cứu nạn dân thiên tai? Là thứ gì thế, được được, cũng được, ngươi mau tới a.” Quốc vương khó nhịn trên mặt đất giãy giụa thân thể, thuận miệng đáp ứng.

“Không được, ai biết ngươi có trở mặt hay không, bây giờ ngươi lập tức viết đi.”

Hừ, Hamilton anh không thể nào ngu ngốc tin tưởng cái tên hôn quân vô liêm sỉ này được.

“Ngươi cắm vào trước, Bản vương viết sau.”

“Ngươi viết trước, Bản tước cắm vào sau.”

“Ngươi cắm trước!”

“Ngươi viết trước!”

Hai người cãi qua cãi lại, không ai nhường ai.

“A a a! Tức chết ta mất!” Phát hiện cứ tranh cãi mãi như thế, mãi mãi không dừng được, Fister nghiến răng:

“Chúng ta vừa viết vừa cắm được chưa?”

“Vừa cắm vừa viết? Ha ha, tốt, tốt.”

Quốc vương y như trẻ con vui vẻ vỗ tay cười to.

Vương triều Charcot sao lại có một Quốc vương thế này a a a? Hamilton Công tước bất đắc dĩ đảo mắt.

“Ngươi, đừng có nằm trên mặt đất thế, tới đó đi.”

Fister chỉ chỉ bàn viết cạnh đó.

“Hi, chơi cái này vui đó.”

Quốc vương kích động chạy đến bên bàn giấy, đưa tay dang ra cạnh bàn, giơ cao mông.

“Tư thế này được chưa? Mau tới, mau tới đi, cái mông ngứa không chịu được rồi.”

“Vội cái gì?” Hamilton Công tước dùng tay đánh lên cái mông không ngừng cử động! Anh lấy tay đặt trên bàn một tờ giấy, rồi lấy bút lông chim nhúng vào mực, nhét vào tay cậu.

“Nói là nói, Bản tước sẽ cắm vào, ta đọc cái gì, ngươi viết cái đó, biết chưa?”

“Biết biết, mau, cắm vào đi.”

Quốc vương quay đầu, đôi mắt to mỹ lệ ướŧ áŧ nhìn anh.

Hamilton Công tước vừa nhìn ánh mắt người đó, chẳng hiểu vì sao, trái tim đột nhiên nảy mạnh lên.

Đáng ghét, cái tên yêu tinh chết tiệt này, Bản tước sẽ không bị ngươi mê hoặc đâu!

Hít sâu một hơi, Fister nắm lấy vòng eo nam nhân, nhắm cái động khẩu cắm mạnh vào ~~

“Úc úc ~~”

Huyệt khẩu hư hỏng được thỏa mãn, Caillar thích đến cực điểm, cong người lớn tiếng rêи ɾỉ.

“Kêu rên cái gì? Mau viết.” Fister cưỡng chế sảng khoái mãnh liệt dâng trào, vừa ra vào, vừa đọc:

“Tình hình hạn hán ở York nghiêm trọng…”

“Ngu ngốc! Là hạn, không phải hãn! Viết lại..”

“…Viết tiếp, Bản vương hạ chỉ lập tức ngừng xây cung điện…”

“Lại sai rồi! Là cung điện (hành cung) chứ không phải như cung điện (hình cung)! Viết lại!”

Cứ như vậy, Quốc vương cùng đại thần vừa cắm vừa viết, vừa viết vừa sửa, vui vẻ náo nhiệt không ngừng.