Chương 12: Vỹ thanh

Tẩm cung Quốc vương, lặng yên không tiếng động.

Công tước Hamilton ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Quốc vương đang mê man, si ngốc nhìn cậu…

“Bệ hạ, Bệ hạ!”

Công tước Wayne vừa nghe nói em họ bị bệnh, không quan tâm chuyện mấy bữa trước cãi nhau, hỏa tốc chạy ào vào Hoàng cung ~~

“Lại là mi?”

Công tước Hamilton đối với tên Công tước ngu ngốc háo sắc hoang đường này căm ghét đến cực độ, vừa nhìn thấy hắn tới mặt anh lập tức đanh lại.

“Bệ hạ đang nghỉ ngơi, mời ra ngoài cho.”

“Ngươi có tư cách gì kêu Bản tước ra ngoài? Người phải đi ra ngoài là ngươi!”

Công tước Wayne phẫn nộ gào to:

“Hamilton, tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi không có tư cách nắm tay em họ ta, buông tay ra!”

“Chuyện của tôi và Bệ hạ, không liên quan gì tới ngài.”

Công tước Hamilton cũng không thèm phản ứng, cầm lấy cái khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Quốc vương.

“Bệ hạ là anh em thân thiết nhất của ta, ta đương nhiên muốn xen vào! Ngươi có biết hắn vì ngươi mà hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết không? Vì muốn ngươi nhìn với ánh mắt khác, len lén phái ta đi mua cái gì mà hạt giống lúa mạch, ta mua thứ sai về còn mắng ta cực kì tàn nhẫn! Tình cảm của anh em chúng ta đều bị người phá hoại! Kết quả thì sao? Kết quả là cái tên hỗn đản nhà ngươi! Không phân tốt xấu oan uổng người ta, hại em họ ta đau lòng chút nữa chết đi! Ngươi có biết hay không?”

Công tước Hamilton nghe vậy chấn động trong lòng.

Bệ hạ muốn hắn ta đi mua đúng là hạt giống lúa mạch? Là ta nghi oan cho Bệ hạ?

“Trời ạ ---- ta đúng là chết tiệt!”

Nhớ những câu tuyệt tình mà anh đã nói, Công tước Hamilton hối hận không thể tự gϊếŧ chính mình.

“Đúng, ngươi chết tiệt! Ngươi và cái tên bạn của ngươi đều chết tiệt như nhau!”

Nghĩ đến cái tên chăn ngựa thối dám đùa bỡn cái mông cậu, Công tước Wayne hận đến không thể dùng một kiếm chọc chết hắn!

“Đừng mà… Fister! Đừng đi, Fister!”

Lúc này Quốc vương đột nhiên thét lớn giật mình tỉnh dậy!

“Ta ở đây! Ta ở đây! Bảo bối.”

Công tước Hamilton yêu thương ôm Quốc vương vào lòng!

“Thật tốt quá, anh vẫn ở đây…”

Ôm chặt lấy anh, Quốc vương mặt đầy mồ hôi thở dài một hơi, yếu ớt nói.

“Fister… Ta vừa mơ… Ta vừa mơ anh lại đi…”

“Bệ hạ…”

Yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt cậu, Hamilton khổ sở nói.

“Em đừng sợ, tôi không bao giờ đi nữa. Tôi thề sẽ không bao giờ rời xa Bệ hạ nữa, Bệ hạ của tôi.”

“Fister…”

“Bệ hạ…”

Ánh mắt hai người dây dưa đắm đuối, đôi môi dần dần tới gần, gần chút nữa… Ngay lúc gần tới hồi sét đánh lửa bùng thì ~~

“OA, đặc sắc! Thực sự là đặc sắc a!”

Công tước Wayne vỗ tay ầm ầm theo kiểu trêu ngươi!

“Xem ra càng có khán giả, hai người diễn càng nhập na~”

Quốc vương chuyện tốt bị dang dở càng thêm bực mình đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc!

“Hừ, cái đồ chẳng làm cái gì ra hồn toàn phá hoại như anh đến đây làm gì?”

“Uy, Bệ hạ, tôi có ý tốt mừ, tự động đến tận cửa giải thích cho『Fister』yêu thương của ngài đó.”

“Giải thích thì cứ việc giải thích, gọi『Fister』cái gì?『Fister』là để cho anh gọi chắc? Bản vương hạ chỉ, hai chữ này từ nay về sau không ai được gọi hết! Vi phạm lập tức nhét vô tử lao!”

Một khi đã đạp đổ nguyên thùng dấm, Quốc vương lập tức khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh vốn có. Bộ dạng ghen tuông của cục cưng quả là đáng yêu đến khiến Công tước Hamilton muốn nuốt chửng cậu vào bụng luôn, nhưng anh vẫn giả vờ chớp chớp mắt:

“Bệ hạ, cái này e là hơi có ti tí vấn đề… Cha của thần cũng hay gọi thế lắm.”

“Đúng vậy, vầy chả phải Bệ hạ tính nhốt luôn lão Công tước vô tử lao ha? Ông ấy bây giờ là bố chồng ngài đấy nhá.”

Công tước Wayne cực kì hả hê nói.

“Anh câm đi!”

Mặt Quốc vương đỏ đến sắp cháy rụi được, cậu thở phì phì chỉ vào mũi anh họ mắng to!

“Ngoại trừ lão Công tước, ai cũng phải làm theo lời Bản vương! Đây là mệnh lệnh của Bản vương!”

“Chậc chậc, mùi dấm bay tận giời, mùi giấm bay tận giời. Em họ thân ái của ta, trước đây, hai anh em mình vẫn cùng nhau chơi mỹ nhân toàn thiên hạ na, bất kể mặt hàng tốt xấu gì đều chia sẻ cùng nhau… ai, bây giờ có mỗi một tên mà ngài cũng xót của keo kiệt không cho anh họ gọi a, Bệ hạ thực sự đã làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của Bản tước rồi! Ô ô ô…”

Nhìn anh họ bày trò diễn kịch đến là mùi mẫn, Caillar lạnh lùng cười:

“Diễn đi, anh cứ diễn đi, anh dám nói thêm một chữ, Bản vương không chỉ muốn tổn thương cái tâm hồn yếu đuối của anh, còn muốn tổn thương luôn cả cái mông của anh đấy!”

“A a ~~ Bệ hạ muốn làm gì cái mông thuần khiết của Bản tước?”

“Chả làm gì a, bất quá Bản vương đang cần một người dạy ngựa có khả năng xíu, ta tính mời anh bạn của Fister đến Lawrence, tiến cung hỗ trợ… Nga, được rồi, người đó anh cũng biết a, chính là người lần trước đã hảo hảo “thương yêu” anh đấy -- Rennes Kerman.”

“A a a! Không được, ngàn vạn lần không được! Bệ hạ ngàn vạn lần không được đem hắn đưa vào cung!”

Công tước Wayne nghe được cái tên da^ʍ ma này muốn đến Lawrence, sợ đến tí chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Ô… Tiểu cây hoa cúc héo tàn của cậu mãi mới bung nở lại được đó, Bệ hạ ngài không thể lại cay nghiệt phá “hoa” a a a a.

Công tước Hamilton thấy vẻ kinh hoàng trên gương mặt Wayne Công tước, cười thầm trong lòng, giả vờ hảo tâm nói:

“Bệ hạ, Công tước Wayne kháng nghị kích động như vậy, chỉ e là chính ngài ấy đang cần một người dạy ngựa tốt a. Một Quốc vương cao quý không thể cướp đi sở thích của người khác đi được, tôi thấy Bệ hạ nên để Rennes tiến vào phủ Công tước hỗ trợ ‘tuấn mã’ đi nha.”

“Ai nha! Bản vương quả là sơ ý quá!”

Quốc vương giả ra một vẻ bừng tỉnh đại ngộ cực kì chuẩn.

“Vầy mà chẳng hiểu tâm ý của anh họ, đúng là chỉ có Fister của ta là tỉ mỉ cẩn thận nha! Vậy cứ quyết thế đi! Bản vương lập tức hạ chỉ cho Rennes Kerman đến phủ Công tước Wayne giúp đỡ dạy dỗ ‘tuấn mã’!”

“Bệ hạ quả là quá nhân từ!”

Công tước Hamilton nắm tay Quốc vương, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Ý Fister ta là một vị Quân vương tốt?”

Hai mắt Caillar sáng lấp lánh, hỏi.

“Đương nhiên vậy, Bệ hạ.”

“Ta vui lắm a, Fister!”

“Bệ hạ…”

Ngay lúc hai người đang buồn nôn ôm ấp não nề một chỗ, chuẩn bị chìm vào triền miên một trận thì ~~

“A a a! Ta chịu không nổi nữa rồi!”

Công tước Wayne ôm đầu kêu to!

“Ta kháng nghị! Ta kháng nghị!”

“Kháng nghị cái đầu anh! Vầy chứ tiền mua hạt giống lúa mạch Bản vương tìm ai mà kháng nghị đây?”

Quốc vương tức giận trừng mắt lườm cái tên đầu sỏ gây họa kia.

“Hừ, đòi tiền thừa sao, ba cái việc nhỏ này Bản tước xử lí dễ ợt!”

Quốc vương và Công tước Hamilton lập tức quay qua.

“Thật sao? Anh làm được? Chuyện của York không thể chần chờ được nữa, lần này nếu anh phá hư chuyện, Bản vương lại trực tiếp quăng anh cho tên chăn ngựa đó, cho cái mông anh nở hoa!”

“A a ~~~~! Không được a!”

Cong tước Wayne vội vã la lớn

“Ta đảm bảo sẽ tìm đủ tiền, vậy Bệ hạ cũng phải đảm bảo sẽ không gọi cái tên chăn ngựa thối đó đến đây.”

“Được thôi, chỉ cần anh cầm tiền mua hạt giống lúa mạch về đây, Bản vương sẽ không gọi hắn đến.

Ta không gọi hắn đến, Fister gọi hắn cũng được a, vầy cũng không tính là nói láo đâu nha.

Quốc vương âm thầm cười trộm.

“Được, nhất ngôn vị định”. Bản tước sẽ tự trả tiền tổ chức một vũ hội, chiêu mộ một khoản tiền rồi đem tất cả quyên cho York, bất quá… Hắc hắc, đến lúc đó mời em họ thân mến đến phối hợp nha.”

Công tước Wayne một bụng quỷ kế cười hắc hắc.

“Vũ hội a? Hắc hắc, không thành vấn đề, anh họ thân mến.”

Quốc vương cũng một bụng quỷ kế cười hắc hắc.

Thấy hai anh em ngu ngốc cười hắc hắc liên tục, Hamilton nhíu nhíu mày, không khỏi cười khổ một cái.

***

Dinh thự của Công tước Wayne. Đèn đuốc lung linh, quần áo lụa là nườm nượp như mây.

“Bá tước đại nhân nghe nói hôm nay sẽ có một vị đại mỹ nhân xuất hiện đấy.”

“Đúng a, nghe nói là họ hàng xa đằng nội của Công tước Wayne, hôm nay tôi đến vì nàng đó.”

“Không sai, không sai, tôi nghe nói có một đại mỹ nhân như thế, nên mới mua cái vé đắt như thế a.”

“Anh xem, lần này nhiều người như thế, Công tước Wayne kiếm bộn rồi.”

“Cũng không nên nói như vậy, nghe nói Công tước Wayne muốn kiếm tiền để quyên cho York mua hạt giống lúa mạch đó.”

“Thật sao? Tôi không tin đâu. Công tước Wayne quen rong ăn chơi quên đời bắt đầu quan tâm đến cuộc sống nhân dân từ bao giờ?”

“Tôi cũng đang cố tiếp thu dây. Có thể là tác động của Bệ hạ đó, anh xem, gần đây nhật bất thăng Quốc vương biến mất rồi. Nghe nói Bệ hạ ngày nào cũng chăm chỉ vào triều sớm đó.”

“Có một Quốc vương chăm chỉ như thế, đúng là phúc của chúng ta a.”

“Không sai không sai. A! Mau nhìn xem, ngồi bên cạnh Wayne Công tước có phải vị đại mỹ nhân em họ của ngài ấy không, quả nhiên là báu vật của nhân gian!”

“Chúng ta mau qua đó, như thế này nhất định sẽ có một bầy người tranh nhau mời nàng khiêu vũ.”

“Đúng, nhất là Bệ hạ, vạn nhất ngài tới, chúng ta nhất định không có phần đâu, đi mau đi mau!”

Lúc mọi người ào ào chạy về hướng của mỹ nhân, Công tước Hamilton lại tìm ở hướng ngược lại.

Kỳ quái, Bệ hạ chạy đi đâu rồi? Sao trước cửa WC cũng không thấy ai?

“Thị vệ, có thấy Bệ hạ đâu không?”

“Công tước đại nhân, tiểu nhân không có thấy Bệ hạ. Nhưng tôi đoán, hẳn là ngài ấy chạy về hướng coi mỹ nhân như mọi người.”

“Mỹ nhân?”

“Đúng vậy, là em họ đằng nội của Công tước Wayne, tôi vừa may mắn được liếc mắt một cái, quả thật là một tuyệt sắc giai nhân!”

Thấy vẻ say sưa nhung nhớ của thị vệ, cơn tức của Công tước Wayne lập tức bốc lên! Tốt, tìm chết! Dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho Bản tước! Xem tôi xử lý ngài như thế nào! Công tước Hamiltonđùng đùng nổi giận xông đến tìm người ----

Tiêu điểm của ánh mắt mọi người đang là một tiểu mỹ nhân đang dịu dàng ngồi trên sopha.

Nàng mặc một bộ lễ phục màu đen cổ trễ, tư thái mỹ lệ vô cùng. Làn da trong suốt trắng nõn, mái tóc vàng như mây búi cao, đôi mắt màu xanh biển ngập nước, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ tựa như bông hoa hồng gợi cảm mê người, đúng là gọi nàng là đệ nhất mỹ nhân vương triều Charcot cũng không sai.

Nhưng nổi bật nhất là vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, nhất nhất một vẻ mất hứng không hề giống kiểu vờ vịt kiêu sa của nữ nhân, càng hiện lên nét vẻ cao quý bất phàm.

“Muốn chết, rốt cuộc còn muốn ta ngồi ở chỗ này bao lâu?”

Tiểu mỹ nhân không nhịn được dùng cái quạt lông chim che nửa mặt, nhỏ giọng hỏi.

“Kiên nhẫn một chút, bán vé đắt tiền như thế, ít nhất cũng phải cho người ta xem nhiều tí chứ.”

Công tước Wayne thấp giọng trả lời.

“Câm miệng! Ta không phải đến để làm trò hề.”

“Ngài cả cười cũng chưa cười qua, sao làm hề được?”

“Còn dám cãi già! Nếu không phải chủ ý của anh, Bản vương sao phải mặc cái bộ y phục nghẹn chết người, ngồi ở chỗ này xem cái bầy quỷ háo sắc kia chảy dãi a?”

“Bệ hạ không phải suốt ngày nói nhân từ yêu dân sao? Ngài coi như là hi sinh một chút vì nạn dân ở York đi, dù sao bị dòm một tí cũng có mất miếng thịt nào đâu?”

“Ít nói mát đi! Sao chính anh không giả gái đi?”

“Hắc hắc, Bản tước trông sao được bằng Bệ hạ đây?”

“Hừ, đừng có nịnh! Bản vương phải đi, vạn nhất Fister tìm không được ta, anh ấy nhất định sẽ nghi ngờ đó.”

“Ách… Bệ hạ, không kịp nữa rồi, người ta đến rồi…”

Wayne Công tước chỉ chỉ ở hướng cửa.

“Cái gì?”

Vừa nhìn đến nam nhân đang hướng về phía mình mà đến, Quốc vương sợ đến tí nữa nhảy dựng lên!

“Trời ạ! Anh, anh không phải nói sẽ tìm người giữ chân anh ấy sao?”

“Ách… bận quá nên quên mất…” Công tước Wayne lè lưỡi.

“Dumas chết tiệt! Anh muốn hại chết ta à!”

Anh là người hay ghen chết đi được, nếu phát hiện cậu mặc đồ nữ ngồi đây để cho một đống đàn ông nổi ý da^ʍ, còn không làm ầm lên đến mấy ngày sao.

“Đừng sợ, Bệ hạ, ngài mau dùng cái quạt này che nửa mặt, tôi sẽ yểm hộ ngài đào tẩu.”

“Được, chúng ta đi mau!”

Ngay lúc hai người rón rén chuẩn bị chạy mất thì…

“Công tước Wayne!”

Hamilton đưa tay ngăn hai người lại.

Trái tim Caillar tí nữa thì nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vã cúi đầu dùng quạt che nửa khuôn mặt ~~

“Ách, Công tước Hamilton có việc gì sao?”

Công tước Wayne cũng cuống đến toát mồ hôi.

Vạn nhất bị cái tên thân thủ cao cường này phát hiện ra chủ ý của mình, vậy Công tước Wayne ta đây chắc cũng tiêu luôn mất.

“Ngài có thấy Bệ hạ đâu không? Tôi tìm khắp dinh thự của ngài đều tìm không ra.”

Công tước Hamilton lo lắng nói.

“Dinh thự của ngài có cái địa đạo quỷ quái nào không?”

“Có thì cũng có, nhưng ~~”

“Vậy mau đưa tôi đến đó. Không chừng Bệ hạ ham chơi, chạy lạc trong đó.”

Công tước Wayne quay đầu nhẹ giọng nói: “Em à, đi chơi một mình đi.”

Caillar không dám hé răng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Công tước Hamilton sốt ruột tìm Quốc vương cưng yêu, đối với mỹ nhân mà người khác thèm nhỏ dãi nhìn cũng không thèm nhìn, quay người lập tức rời đi.

Caillar thấy hai người đã đi rồi, vất vả thở phào.

Hô, sợ chết đi được. May mà không bị Fister phát hiện ra.

Ngay lúc Quốc vương xoay người chuẩn bị bỏ đi, thì một bầy đàn ông háo sắc vội vã vây quanh ~~

“Hắc hắc, em gái, anh họ em không có ở đây, để anh thay mặt anh ấy nha.”

“Không không, em nhảy với anh một điệu nha, tiểu mỹ nhân.”

“Nhảy với anh nhảy với anh, anh điệu này hay nhất í.”

Thấy một bầy xú nam nhân háo sắc be be xung quanh, Quốc vương hận không thể mắng cho bọn này một bài, lại đá cho một cái.

Nhưng vì không thể để lộ thân phận, Quốc vương đành cúi đầu lí nhí.

“Không muốn. Ta không khiêu vũ.”

“Ai nha, đến vũ hội sao lại không nhảy được? Nhảy nha, nhảy nha. Anh trước, anh trước.”

“Ta trước, ta tới trước mà.”

“Ta mới là tới trước, ta muốn mời mỹ nhân nhảy điệu đầu tiên!”

Một bầy ngươi đẩy ta chen~ rất chi là ầm ĩ tưng bừng.

A a a! Các ngươi nhảy chết luôn đi! Bị làm cho chịu không nổi, Quốc vương dùng cây quạt gõ mạnh lên đầu bọn họ, lập tức quay người chạy mất!

“Ai u! Đánh là yêu, mắng là thương!”

“Đúng, chưa từng thấy qua tiểu mỹ nhân nóng nỏng như thế này, yêu chết đi được! Mau đuổi theo!”

“Ta cũng bị tiếng sét ái tình rồi! Mau đuổi theo!”

Một bầy quỷ háo sắc bám đuôi tựa như bầy gián, hướng thẳng đến hoa viên mà đuổi ~~

***

“Hộc hộc … mệt chết ta…”

Trốn ở đằng sau một bụi hoa vắng vẻ, Caillar thở hồng hộc ngồi xổm xuống.

Giả gái thật mệt mỏi ghê, cái váy vừa dài vừa nặng như thế này, mặc mãi sao mà chịu được a? Cầm tà váy, Quốc vương phẩy phẩy quạt lấy tí gió, phát thệ không bao giờ giả gái nữa.

“Bản vương phải đi thay đồ nhanh mới được, Fister mà thấy, ta sẽ xong đời mất!”

“Ngươi xong đời rồi…”

Một âm thanh xa xôi chẳng biết truyền từ đâu đến, Quốc vương nhát gan liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy nửa cái bóng người, sợ đến run lẩy bẩy, nhân mềm nhũn đến không đứng dậy nổi ~~

“Ô… có ma… Fister cứu ta với!”

“Đồ ngốc! Là ta!”

Vách tường đằng sau bụi hoa đột nhiên động đậy, người đứng ở cửa địa đạo là Công tước Hamilton.

“Fister! Anh, anh sao lại ở đây?”

Caillar quả thực là há mồm trợn mắt.

“Tôi tìm khắp nơi không thấy ngài, nên mới xuống tìm ở cửa địa đạo này. Cái này gọi là lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó lọt đó. Hừ.”

Nghe tiếng hừ lạnh của anh, mồ hôi lạnh của Quốc vương lập tức chảy ầm ầm…

“Fister…”

“Còn không thả váy xuống! Bệ hạ muốn mọi người nhìn thấy đùi của mình sao?”

Cái tên yêu tinh chết tiệt này! Lẽ nào không biết cặp chân thon dài trắng như tuyết kia dưới ánh trăng dụ người phạm tội đến mức nào sao?

Quốc vương mặt đỏ như lửa, lập tức vội vã thả váy xuống~~

“Fister, anh đừng giận nha… đều tại anh họ hết! Tại anh ấy nếu ta không giả nữ thì sẽ không có người đến mua cái vé đắt chết người đó, Bản vương cũng bất đắc dĩ mới làm thế, anh muốn trách thì trách cái tên anh họ vô lương tâm kia là được rồi... Ô…”

“Hừ, là vậy sao? Công tước Wayne?”

Người đứng đằng sau Công tước Hamilton tức giận vọt ra:

“Bệ hạ, ngài không có nghĩa khí! Sao ngài lại bán đứng anh họ của mình?”

“Vì anh là anh họ của ta nên ta mới bán đứng anh a. Vì em mình mà hi sinh một chút, đều không phải là việc mà một thằng anh nên làm sao?”

Quốc vương mặt không đỏ hơi không ngừng nói với một vẻ nhất nhất thiên kinh địa nghĩa.

“Ngài ~~ ngài ~~”

“Đừng có ồn nữa, cả hai đều cùng một giuộc!”

Hamilton cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ một cước đạp Công tước Wayne ra ngoài, một tay vươn ra túm lấy Quốc vương kéo vào địa đạo ~~



Địa đạo âm u, chỉ có ánh sáng leo lét từ cây nến trên tường.

Quốc vương nhát gan nắm chặt tay anh, con mắt đảo như rang lạc.

“Ô… Fister, ở đây sợ quá, chúng ta mau đi…”

“Hừ, biết sợ rồi? Mặc bộ váy áo đàn bà ngực trễ thế này, chẳng may bị đám háo sắc quỷ kia cường bạo, xem ngài có sợ không?”

“Hừ, Bản vương không sợ, đám con ông cháu cha kia chỉ được cái miệng hùm gan sứa, chỉ cần một cái quạt là Bản vương đối phó được với bọn chúng rồi!”

Caillar đắc ý cầm cái quạt lông quạt quạt.

“Thật sao? Cây quạt này lợi hại thế à? Đưa cho Bản tước thử coi nào.”

Hamilton mỉm cười, ưu nhã đoạt lấy cây quạt, đem mấy cái lông chim ở đầu trượt nhẹ lên cái cổ mẫn cảm của Quốc vương…

“Ân hanh… nhột quá đi…”

Quốc vương sợ buồn rụt rụt cổ.

“Vậy ở đây thì sao?”

Hamilton xoạt một tiếng, xé rách cổ áo viền hoa ~~

“Ai nha ~~”

Caillar phát ra một tiếng kinh suyễn.

“Còn mang ngực giả nữa à, hư hỏng!” Hamilton sỗ sàng xoa bóp bộ ngực giả.

“A a… Fister…” Quốc vương phát ra tiếng rêи ɾỉ khoái trá.

Rõ ràng là ngực giả, sao bị người mình yêu khẽ vần một cái lại có cảm giác?

“Giả mà sướиɠ được đến vậy, chắc là thật còn sướиɠ gấp đôi!”

Hamilton xoạt một tiếng nữa kéo cái bộ ngực giả xuống! Hai nhũ tiêm màu hồng nhạt của Quốc vương hiện ra, dưới mắt sắc bén của anh không những dâʍ đãиɠ mà lộ trong ánh nến bập bùng yếu ớt lại mê người không gì sánh được ~~ Hamilton không nhịn được đem sợi lông chim nhẹ nhàng trơn mớn nhũ tiêm nho nhỏ ~~

“A a ~~ đừng mà ~~”

“Nhột sao?”

“Nhột.. nhột chết được…”

Nhũ tiêm nhạy cảm bị đùa bỡn sao mà không nhột cho được, Quốc vương khó chịu uốn cong người, phát sinh tiếng nức nở ngọt say.

“Ô… đừng bắt nạt ta mà.. Fister…”

“Nga, Bệ hạ không thích dùng quạt chơi đầu v* a, vậy thần đổi chỗ khác nha…”

Hamilton cười rồi nhấc luôn váy của Quốc vương lên~~

“Chết tiệt! Ngài dám không mặc qυầи ɭóŧ sao?!”

Nam nhân trong cơn ghen điên cuồng gầm lên giận dữ thiếu chút nữa thủng màng nhĩ Quốc vương ~~

“Là, là anh họ quên chuẩn bị…”

“Còn bịa! Đồ da^ʍ phụ này!”

Hamilton quả là ghen đến sắp điên rồi!

“Ô… Fister…”

“Giả khóc làm gì! Nhấc váy lên, quay lưng lại, nhấc mông lên!”

Tuy đường đường là vua một nước, nhưng Quốc vương yêu người này đến tận xương không dám trái “ý chỉ” của anh, vội vã nhất nhất nghe theo ~~ cảm giác được cái mông trắng trơn lộ ra trước mặt anh, Caillar mắc cỡ đến liên tục run run, sợ hãi hỏi.

“Ô… Fister, anh muốn làm gì?”

“Làm gì? Ta muốn hảo hảo nghiêm phạt cái đồ da^ʍ phụ này! Xem sau này ngài còn dám ra ngoài dụ dỗ đàn ông nữa không!”

Cái mông trắng nõn của Quốc vương nổi bật trên lớp vài lụa màu đen quả thực dâʍ đãиɠ làm cho thú tính bừng lên!

“Ô.. Bản vương không có mà…”

“Còn dám nói xạo!”

Hamilton tức giận đến dùng cây quạt vỗ mạnh vào mông Quốc vương ~~

“Úc úc ~~”

Caillar vừa đau vừa sướиɠ hét lên một tiếng!

“Còn kêu?”

Nghe tiếng hét chẳng chút liêm sỉ của Quốc vương, phẫn nộ đánh càng mạnh hơn ~~

“Úc úc ~~ trời ạ ~ Fister~~ Fister ~~”

Cái quạt lông chim đánh vào mông chẳng hề đau, đặc biệt những cái lông mềm mại trên cánh mông ma sát càng kɧoáı ©ảʍ, càng sung sướиɠ đến Quốc vương da^ʍ khiếu liên tục…

“Ngươi là một Quốc vương dâʍ đãиɠ, nhìn cái mông hư hỏng này xem, cả phía trước lẫn phía sau đều thèm khát đến chảy nước miếng đây này…”

“Ô… không có… Bản vương không có…”

Quốc vương xấu hổ nước mắt ròng ròng liên tục lắc đầu phủ nhận.

“Không có? Vậy đây là cái gì?”

Hamilton cầm lấy ngọc hành của Quốc vương, chỉ gian thưởng thức.

“Cái thứ dâʍ đãиɠ này sướиɠ đến chảy cả nước ra, chẳng lẽ thần còn nghi oan cho Bệ hạ?”

“A a… Ta không có… Úc úc ~~ giỏi quá… sướиɠ quá… sờ tiếp đi, Fister…”

Caillar sung sướиɠ đến liên tục lắc mông, dâʍ đãиɠ cọ xát trên tay anh.

“Hừ! Đừng mơ!”

Nam nhân không hề lưu tình cắt đứt nguồn vui sướиɠ.

“Ô ~~ đừng mà ~~ Fister! Xin anh đừng hành hạ Quốc vương của anh nữa mà!”

Nghe những lời này, nhục bổng đã cương cứng sắp bắn tinh mà lại bị chặn lại, Quốc vương tưởng mình sắp điên quay đầu cầu khẩn người mình yêu.

“Thần làm sao dám hành hạ Bệ hạ đây?” Hamilton ha ha cười: “Tôi còn muốn hầu hạ cái chỗ cơ khát của Bệ hạ cơ…”

“Fister….”

Nụ cười tuấn lãng khêu gợi của anh khiến Quốc vương say mê.

“Nhìn đần ra thế? Đem cái mông mở rộng ra!”

“Cái, cái gì?”

Nghe rõ lời anh nói, Quốc vương lập tức thanh tỉnh!

“Nghe không hiểu sao? Lấy tay mở cái mông lẳиɠ ɭơ đó ra! Bản tước muốn đích thân kiểm tra!”

“Ô… đừng mà! Fister, ta làm không được…”

Chuyện hạ lưu dâʍ đãиɠ như thế, sao mà cậu làm cho được?

“Làm không được? Trên đời này có chuyện gì mà Bệ hạ không làm được đây? Dám không mặc qυầи ɭóŧ ngồi trước mặt một đám đàn ông! Ngài quả thực chọc tức chết ta!”

“Ô… Fister, anh đừng giận mà, ta làm, ta làm là được…”

Để dỗ dành người yêu đang phát hỏa, Caillar nghiến răng, nghiêng người vươn hai tay mở mông mình ra ~~ Quốc vương cưng yêu trước mặt để lộ ra đóa hoa cúc hồng nhạt đẹp đến kinh tâm động phách! Hamilton hít sâu một hơi, du͙© vọиɠ muốn hung hăng đi vào, điên cuồng thao kiền gần như làm anh chết tại chỗ!

“Ngài là đồ yêu tinh chết tiệt!”

Hamilton nắm lấy cái eo của Quốc vương, đem hung khí vừa cứng vừa nóng của mình đâm mạnh vào trong ~~

“A a ~~ sâu quá ~~ tha ta đi ~~ Fister~~”

Quốc vương không ngừng lắc đầu cầu xin tha thứ -- côn th*t thô cứng của anh dường như đã đâm vào đến ruột cậu rồi!

“Hộc hộc… tôi không buông tha ngài… tôi muốn thao cho đến khi ngài không dám ra ngoài lẳиɠ ɭơ nữa! Úc úc ~~ sướиɠ chết mất… cái mông chết tiệt của Bệ hạ sao thao sướиɠ thế này a!”

Anh đâm chọc không hề có quy luật, tựa như cuồng phong mưa đổ khiến Quốc vương ở bên dưới bị cuốn vào bể dục quay cuồng, sung sướиɠ mãnh liệt tựa như sóng lớn chất chồng, không hề ngừng đánh về phía cậu ~~

“A a~~ không được ~~ Fister~~ ta chết mất~~”

“Hôc hộc.. mới có thế mà đã sắp chết? Bệ hạ thân ái, nếu thần làm như thế này thì sao?”

Nam nhân tà ác đem đầu gắn lông chim của quạt nhẹ nhàng mơn trớn nơi tính khí hai người đang kết hợp~~

“Ô a a~~ cứu mạng a ~~ nhột chết mất ~~ nhột chết mất~~ Fister ~~ van xin anh đừng cù nữa ~~”

“Hộc hộc… vì sao không? Thần phát hiện chỉ cần chọc nhẹ một cái, tao huyệt của Bệ hạ lại cắn côn th*t của thần mạnh hơn chút.”

“Ô… đừng mà… đừng cù nữa… Fister… ta sắp điên rồi…”

Quốc vương bi thương khóc, cuồng loạn lắc lắc cái mông, ngứa ngáy do lông chim chọc ngoáy từ sâu trong cúc huyệt truyền ra làm cậu sắp điên rồi!

“Vậy điên đi! Điên thêm chút nữa cho tôi! Bệ hạ ~~”

Nắm mái tóc vàng rực rỡ yêu thương, Công tước Hamilton nhắm vào tử huyệt trong bích tràng của Quốc vương cưng yêu, dùng qυყ đầυ to lớn giày vò đâm thọc~~

“A a a~~ sướиɠ chết mất ~~”

Tiểu huyệt bị đâm đến mức d*m thủy ròng ròng, Quốc vương bị người yêu thao đến chết đi sống lại, bất chấp gào khóc da^ʍ khiếu ----

“Ô Fister ~~ thao đi~~ đừng có dừng a~~”

Công tước Hamilton tựa như yêu thương phát cuồng, cúi xuống cắn vào bả vai mềm mại, thở hổn hển, ghé vào lỗ tai cậu gầm nhẹ ---

“Úc úc ~~ Bệ hạ, tôi sẽ thao chết ngài! Sẽ ăn nuốt ngài vào trong bụng để không ai có thể trông thấy ngài được nữa!”

“A a~~ ăn ta đi ~~ ta là của anh! Fister~~ ta yêu anh! Thao chết Quốc vương của anh đi~~ a a~~”

Cao trào ập tới, thân thể trắng nõn căng cứng, Quốc vưng run bần bật toàn thân, bắn mạnh một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ra phía trước ~~

“Úc úc ~~ Bệ hạ ~~ tâm can bảo bối ~~ ta cũng muốn bắn~~”

Sự co rút trong bích tràng khiến cho anh tiêu hồn không ngớt, Công tước sướиɠ đến a a gào lên mà bắn tinh~~ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn ầm ầm vào bích tràng bên trong.

Người yêu bắn ở bên trong cơ thể khiến cho Quốc vương hưng phấn phát cuồng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…

“Chưa có xong đâu… Bệ hạ thân ái của ta…”

Theo tiếng cười mê người của anh, thân thể Quốc vương bị lật lại, đặt ở trên tường rồi lần thứ hai bị đâm thật sâu vào trong~~

Tiếng thở dốc da^ʍ mỹ cùng tiếng khóc ngập tràn địa đạo đã có trăm năm lịch sử… Còn Quốc vương và Công tước thương yêu điên cuồng say đắm, theo lịch sử vương triều Charcot viết lại một trang lịch sử huy hoàng xán lạn…

***

“Mở cửa! Hamilton! Ngươi định làm gì Bệ hạ?”

Công tước Wayne cố sức đập lên cánh cửa địa đạo đã bị khóa! Lo lắng dán lỗ tai trên cửa, có thể loáng thoáng nghe được tiếng khóc yếu ớt và tiếng cầu xin tha thứ….

“Đáng ghét a! Cái tên Hamilton này nhất định lại ăn hϊếp em họ rồi! Không được, ta nhất định phải nghĩ cách cứu Bệ hạ!”

“Ngươi tự cứu mình trước đi, Công tước đại nhân thân ái.”

Tiếng nói tà ác từ phía sau truyền đến, tựa như âm thanh của ma vương từ địa ngục khiến cho Công tước Wayne giật mình ớn lạnh… Không, không thể nào đâu, Bệ hạ rõ ràng đã đồng ý không gọi cái tên da^ʍ ma kia đến rồi sao a a a?

“Không phải hắn! Nhất định không phải hắn! Đúng, mình đang nằm mơ… Nhất định là mình đang nằm mơ…”

Không biết sắp bị chà đạp đến nơi, Công tước Wayne còn cố gắng thì thào tự an ủi mình.

“Nằm mơ? Công tước đại nhân có phải cũng giống như tại hạ, mỗi đêm đều mơ giấc mộng xuân dâʍ đãиɠ đó không?”

Rennes Kerman cường ngạnh từ phía sau nắm lấy hai tay của Công tước, giơ cao đặt ở trên tường. Hạ thân của anh sỗ sàng đè lên cái mông của Công tước, mê hoặc chuyển chuyển mấy vòng.

“Ta đêm nào cũng mơ về cái con ngựa cái nhỏ này, nguơi dùng cái mông chặt đến phát điên này dụ dỗ ta cưỡi ngươi, thao ngươi!”

“Ô… Bản tước không có mà…”

“Ta trời sinh thích chinh phục ngựa hoang, cái con ngựa cái nhỏ ương ngạnh nhà ngươi trước mặt ta xoay xoay cái mông, ta làm sao mà chịu được, vì vậy ta sẽ nhào tới, dùng “đại nhục tiên” hung hăng xuyên vào thỏa chí thao, thỏa chí chinh phục! Khiến ngươi biết ai mới là chủ nhân của ngươi!”

“Ô…. đừng nói nữa mà!”

“Ta thao cho con ngựa cái nhỏ này chết đi sống lại, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta bắn đầy thân thể ngươi. Để cho ngươi tắm rửa thế nào cũng không thể tẩy sạch mùi vị của ta!”

“Ô…. đừng mà ~~ đừng nói nữa ~~ Thượng Đế a a a~~”

Thân thể Công tước Wayne đột nhiên run bắn, phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chiếc quần bó sát…

“Chậc chậc, bắn? Xem ra con ngựa cái nhỏ này thực sự nhớ ta lắm đây…”

Công tước Wayne bị kéo vào trong bụi hoa hoàn toàn không có khả năng phản kháng đã bị hung hăng đâm vào ~~ tiếng thở dốc kịch liệt cùng thân ảnh luẩn quẩn trong hoa viên, câu chuyện kí©ɧ ŧìиɧ của Công tước và người dạy ngựa bây giờ mới chỉ bắt đầu.

__________________

*nhất ngôn vị định: một lời nói ra chắc như đinh đóng cột.

Hoàn rồi, hoàn rồi nhé XD~ Ô, mình thực sự muốn có truyện về bạn Công tước và bạn chăn ngựa này í! XD~

-----Chính văn hoàn-----