Chương 19

Lần này, tôi ngủ vô cùng say, cũng chẳng mơ thấy gì nữa. Thế nên đến ngày hôm sau tôi không thể diễn một vở kịch đầy thương đau và nhiều ngụ ý như đã dự định. Tôi cắn miếng bánh mì trong miệng, nhìn Lâm Hạo Hải, thở dài, lại ngó ra cửa sổ, tiếp tục thở dài.

"Sao thế?" Lâm Hạo Hải khó hiểu nhìn tôi.

"Không có gì…" Sao tôi có thể nói cho anh ta biết mình đã hiểu rõ suy nghĩ dã man của anh ta được chứ? Lỡ anh ta thấy kế hoạch đổ bể, nhất thời tức giận, gϊếŧ rôi luôn tại chỗ thì làm thế nào…?

Nhắc đến vấn đề này… Tôi kinh hoàng nhìn cái bánh mì trong tay. Dạo gần đây bất kể là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, chỉ cần Lâm Hạo Hải có thời gian rảnh thì đều tự mình xuống bếp. Mỗi lần như thế tôi vô cùng vui vẻ ăn rõ nhiều. Nhưng bây giờ ngẫm lại, hình như có gì không ổn… Liệu anh ta có hạ độc vào đồ ăn của tôi không?! Mặc dù mỗi lần ăn đều không thấy vấn đề gì, nhưng lỡ là loại độc tác dụng chậm thì sao, hoặc là lợi dụng đạo lý tương khắc của đồ ăn…

Tôi nhớ trước đây từng xem qua một bộ phim, phim cũ lắm rồi, gọi là "Nhật ký ẩm thực song song".

Nội dung đại khái như thế này: Nam chính ở nhà đã có vợ nhưng vẫn cặp bồ bên ngoài. Thế là có một ngày, vợ cả đến nhà cô bồ kia, nói với cô bồ chẳng biết gì kia mình là chuyên gia ẩm thực sống ở nhà bên cạnh, do bất cẩn quên mang chìa khóa nên không vào được nhà. Lại bảo mình thấy cô bồ hình như rất đau lòng vì một người đàn ông (ý chỉ nam chính), bởi cô không biết nấu ăn nên bị nam chính ghét bỏ. Thế là vợ cả dạy cô bồ nấu ăn, sau đó còn đưa cho cô ta một bảng thực đơn, nói rằng những món này sẽ giúp cô ta nắm được trái tim người đàn ông, bảo cô dựa theo thứ tự của thực đơn này mà nấu.

Cô bồ làm theo lời vợ cả, quả nhiên nam chính trở nên càng ngày càng thích cô bồ. Thế nhưng dần dần nam chính phát hiện lông mày, tóc tai của mình bắt đầu rụng rất nhiều, đến cuối cùng hắn chịu không nổi mà gục xuống hôn mê. Mà lúc này cô bồ đến hiệu sách vô tình phát hiện được quyển sách mà bà vợ cả bảo do bà ta viết, lật sách xem thì phát hiện ảnh tác giả và người lần trước mình gặp không giống nhau. Cô ta đi hỏi thăm thì biết căn nhà đối diện nhà cô ta vốn không có ai ở.

Sau đó vợ cả nói với cô bồ, thật ra tất cả đều là kế hoạch của bà ta cả. Nam chính vừa ăn ở nhà, lại vừa ăn ở chỗ cô bồ, bởi vậy hắn ăn đồ ăn cả hai bên, mà thực đơn chỗ cô bồ là do người vợ cả dựa vào nguyên lý tương khắc của đồ ăn mà lập ra, khắc hoàn toàn với những đồ ăn do vợ cả nấu ở nhà. Nam chính ăn cả hai bên, thân thể đương nhiên càng ngày càng kém, cuối cùng trở nên đần độn rồi liệt hẳn, chỉ có thể ở bên người vợ cả mà thôi…

Lúc xem bộ phim này, tôi thấy tên nam chính muốn "trái ôm phải ấp", ăn cả hai bên vốn là đáng kiếp, đồng thời vô cùng bái phục trí tuệ của người vợ cả, dù sao cũng không có mấy người phụ nữ có thể bình tĩnh đối mặt với bồ nhí của chồng như thế, phần lớn đều xem như không thấy hoặc đến uy hϊếp hay chỉ ngày ngày gào khóc…

Úi, lạc đề rồi, tôi muốn nói là, có khi nào Lâm Hạo Hải cũng lợi dụng nguyên tắc tương khắc này, đồ ăn trên bàn mỗi bữa đều có những món khắc nhau, mà anh ta chỉ chọn những món an toàn để ăn thôi…?

Tôi nuốt nước miếng, hỏi Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải này… anh có biết nguyên lý tương khắc của các món ăn không?"

Lâm Hạo Hải liếc tôi, lại càng thấy khó hiểu: "Đương nhiên biết."

Oa… T_T Tôi bỏ bánh mỳ xuống, lặng lẽ giật giật tóc trên đầu.

Không rụng.

Lại lấy tay giật giật lông mày.

Không rơi.

Tiếp tục lấy tay giật giật lông chân.

Vẫn không đứt!

Kỳ ghê… Lẽ nào vì lông chân Lư Dĩ Sương quá thưa thớt? Í, không đúng, tóc cô ta cũng dày lắm mà… Hay là vì bây giờ độc tính vẫn chưa phát tác?

Mặt tôi đau khổ vô vàn, Lâm Hạo Hải lại cực kỳ khó hiểu, anh ta đánh vào cánh tay tôi: "Cô giật lung tung thế làm gì?"

Giọng nói còn mang theo vẻ dở khóc dở cười: "Nói xem nào, rốt cuộc cô làm sao?"

Tôi lắc đầu: "Thật sự không có gì, tôi chỉ thử cảm giác sờ vào xem thế nào thôi…"

"À há", Lâm Hạo Hải vẻ mặt như đã hiểu ra, "Thế cảm giác thế nào?"

"…Cũng được = ="

"…"



Để tránh Lâm Hạo Hải tiếp tục hỏi thêm, tôi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, miễn cưỡng cười cười, miễn cưỡng… Ừm, tóm lại là bắt đầu diễn kịch một cách cực kỳ khó khăn, nhưng dường như cũng lừa được Lâm Hạo Hải rồi.

… Bởi vì Lâm Hạo Hải cũng không cật lực sai khiến tôi, bắt nạt tôi, hành hạ tôi… như mọi khi.

Mà nói đến chuyện này, liệu có phải bình thường Lâm Hạo Hải đối xử với tôi như thế cũng là một hình thức trả thù của anh ta không?

Tôi càng nghĩ lòng càng lạnh run, tay nhất thời thả lỏng, "choang" một tiếng như thứ gì đó đã vỡ, sau đó tôi thấy chân mình bỏng rát…

Thôi xong, tôi quên tiệt trên tay mình đang cầm cốc cà phê bốc khói nghi ngút!

Hơn nữa còn là cà phê của Lâm Hạo Hải!

Lâm Hạo Hải nghe thấy tiếng động bên này liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng đau đến trợn mắt nhe răng của tôi, lại liếc mắt nhìn đống hỗn độn dưới sàn nhà, hỏi: "Bị bỏng rồi?"

Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, kêu oa oa muốn tìm xì dầu bôi lên.

Lâm Hạo Hải thở dài, đi đến gần, trực tiếp bế ngang tôi lên chạy ra ngoài.

Í, anh ta muốn đem tôi xuống căng tin sao?

Oa oa, tôi đợi không nổi đến lúc đó đâu… T_T Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: "Đem cô đến nhà vệ sinh, dấp nước một lúc là ổn thôi."

Mặc dù đáy lòng tôi chẳng đồng ý với cách này lắm nhưng lại chẳng thể nói ra miệng, chỉ đành ngoan ngoãn để anh ta bế đi. Tốc độ của Lâm Hạo Hải rất nhanh, chắc có lẽ vì sợ tôi sẽ thành phế vật, chơi không vui nữa…

Đương nhiên, đám đồng nghiệp bên ngoài đã rất bình tĩnh, chỉ có mấy người mới đến lộ ra bộ mặt kinh ngạc, còn lại đều là vẻ "Xem đi, còn nói không có gian tình, lừa ai thế?", "Chuyện lần trước phá thai nhất định là thật rồi", "Đương nhiên!"…

=_= Về phần tôi và Lâm Hạo Hải, cũng vô cùng bình tĩnh đối mặt với quần chúng…

Cũng may bên ngoài phòng vệ sinh có một bồn rửa tay, nếu không e là Lâm Hạo Hải sẽ bế thẳng tôi vào phòng vệ sinh nam mất, đến lúc đó thì tôi chết luôn cho xong…

Lâm Hạo Hải đặt tôi ngồi lên thành sứ, mở nước, dùng nước lạnh xối thẳng vào chỗ bị thương. Ban đầu vết bỏng đau rát, về sau cũng chỉ còn tê tê rồi sau đỡ hẳn…

Tôi chậm rãi mở miệng: "Đỡ rồi…"

Lâm Hạo Hải gật đầu, đứng thẳng người lên, nhìn tôi hỏi: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Từ sáng hôm nay cô đã rất không bình thường rồi."

"Ơ, không có gì… Đã nói không có gì rồi mà…" Tôi chột dạ nhìn xung quanh.

Lâm Hạo Hải cười khẩy, đột nhiên vươn tay ra gạt nước sang phía nóng…

Tôi thấy nước ngày càng nóng, vết bỏng ở chân càng lúc càng rát…

Tôi trưng bộ mặt "= 口 =", cuống cuồng tìm cách đứng dậy, kết quả Lâm Hạo Hải đã nhanh tay hơn, đè tôi ngồi im… Anh ta nói: "Không trả lời câu hỏi của tôi thì tôi sẽ chỉnh cho nóng hơn!"

…Chuyện này là sao? Đây là ác quan Lâm Hạo Hải đang dụng khổ hình ép cung tội nhân Hạ Tiểu Mễ, hơn nữa còn vừa hành hạ tinh thần lại vừa tra tấn về thể xác… Thật quá dã man! Tôi đã đánh giá Lâm Hạo Hải quá thấp rồi, còn không chút đề phòng nào nữa chứ…

Tôi bất đắc dĩ trả lời: "Ừm, thật ra thì, tôi đã phát hiện ra bí mật của anh rồi."

Lâm Hạo Hải không hề lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhướng mày hỏi: "Hửm?"

Úi, bình tĩnh ghê, đúng là đồ mặt dày hơn tường!

Tôi nói tiếp: "Tôi, tôi đã biết hết cả rồi…"

Lâm Hạo Hải tiếp tục bình thản: "Vì thế… cô đã biết chuyện gì rồi?"

Không đúng! Bầu không khí không đúng!

Mặc dù khuôn mặt anh ta rất bình thản, nhưng nói không chừng trong lòng lại mưa to bão lớn, sóng cuộn dâng trào, chỉ là bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh để tìm cánh bắt thóp tôi mà thôi. Đợi đến khi tôi nói ra gian tình giữa anh ta và Tiền Chấn Hựu, anh ta sẽ tức tốc mở nước đến mức nóng nhất để bỏng chết tôi luôn mất…

Ông trời thương xót… Hạ Tiểu Mễ con mới sống trong thân thể Lư Dĩ Sương được hơn một tháng, lẽ nào bây giờ lại bị bỏng chết như thế này?

Oa oa oa…

Mắt tôi đảo một vòng, nói: "Tôi biết… Tôi biết anh thích mặc đồ đen! Ha ha ha…"

Lâm Hạo Hải: "…"

Nước lại nóng thêm một chút…

"T_T Được rồi được rồi, tôi nói thật…" Tôi thở dài một hơi, nói cũng chết mà không nói cũng chết, thôi thì cứ chết thế nào cho nó quang minh chính đại vậy!

"Ừm, cô nói xem." Lâm Hạo Hải gật đầu, bộ dáng đầy mong chờ như cũ.

Tôi nhớ có người nói, con mèo sau khi bắt được chuột sẽ không lập tức ăn ngay mà còn vờn nó đến chết. Đối với mèo mà nói, thú vị nhất chính là quá trình đùa giỡn này… Lẽ nào Lâm Hạo Hải cũng thích cảm giác đó?!

Súc sinh…

Tôi nghiến răng, cao giọng: "Tôi đã biết người anh thích thật ra là đàn ông! Hơn nữa người đó còn là Tiền Chấn Hựu! Tôi biết hết chuyện khó nói giữa anh và Tiền Chấn Hựu rồi! Tôi biết giữa anh và cậu ta có gian tình, gian tình to luôn ấy!"

Nói xong, tôi nhắm chặt mắt, bắt đầu dùng thái độ "thấy chết không sờn" đợi Lâm Hạo Hải đẩy nhiệt độ nước lên mức cao nhất.

Kết quả… đợi lâu ơi là lâu… vẫn chẳng thấy động tĩnh gì…

Tôi khó hiểu mở mắt ra, lại thấy Lâm Hạo Hải đang ôm bụng gục người ở một bên, dường như đang nhịn cười vô cùng đau khổ…

Gì? Anh ta làm sao vậy? Không lẽ bị tôi phát hiện ra bí mật, giận quá hóa điên, thần kinh có vấn đề luôn rồi sao?

Lâm Hạo Hải cười xong rồi, ngẩng đầu lên nói với tôi: "Hạ Tiểu Mễ, tôi vốn còn đang hy vọng cô nghĩ ra được thứ gì, kết quả đúng là vượt xa dự đoán của tôi."

Ý gì? Nhìn bộ dạng Lâm Hạo Hải như vậy, không lẽ anh ta định thề thốt phủ nhận tất cả sao?!

Lâm Hạo Hải tiếp tục nói: "Cô thử chỉ ra xem, tôi với Tiền Chấn Hựu có gian tình ở chỗ nào?"

"Tôi, tối qua tôi nghe thấy hai người nói chuyện điện thoại với nhau…" Tôi nhỏ giọng.

Sắc mặt Lâm Hạo Hải đột nhiên biến đổi, không còn vẻ thoải mái ban đầu nữa, dường như cuối cùng anh ta cũng đã nhận ra việc xấu của mình bị tôi nghe được rồi. Trong lòng tôi lập tức vui vẻ, có chết cũng cam rồi…

Sắc mặt Lâm Hạo Hải chỉ thay đổi trong thoáng chốc rồi lại bình tĩnh trở lại, anh ta nhìn tôi hỏi: "Cô nghe thấy gì?"

"Chuyện nên nghe và không nên nghe thì tôi đều đã nghe cả rồi!" Tôi ưỡn ngực, "Tôi còn nghe thấy cả tên mình nữa!"

Lâm Hạo Hải nhíu mày: "Sau đó?"

"Sau đó cái gì, làm gì còn sau đó nữa…" Tôi gãi gãi đầu, "Tôi nghe anh nói cái gì mà đối với Tiền Chấn Hựu, tôi và Lư Dĩ sương đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhấtlà anh… Anh với cậu ta còn gì gì đó… Hừ, xem ra Tiền Chấn Hựu giờ đã biết tôi chính là Hạ Tiểu Mễ rồi, hai người nhất định đang liên hợp lại để chỉnh tôi!"

Lâm Hạo Hải dường như thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Hạ Tiểu Mễ, cô đúng là nhân tài?"

Tôi ngẩn ra, anh ta đang nói kháy tôi chắc? Nhưng sao tôi nghe thế nào cũng thấy anh ta đang khen mình vậy…

Thế là tôi đáp theo phản xạ: "Đâu có, đâu có…"

Lâm Hạo Hải cũng cười: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo…"

= =

Lâm Hạo Hải thở dài, tắt nước, hỏi: "Bây giờ có thể tự đi được chưa?"

Mặc dù vẫn chưa hiểu tại sao anh ta lại không gϊếŧ mình, lại còn tốt bụng hỏi han như thế, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Được rồi."

Lâm Hạo Hải gật đầu: "Đi thôi, vào phòng tôi rồi nói."

Bất đắc dĩ tôi đi theo anh ta về phòng làm việc.

Trên đường, tôi nghe thấy có người nói: "Thật đúng là đợi không kịp rồi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh luôn…"

"Đúng thế, hơn nữa còn ở ngay bồn rửa tay ngoài cửa nữa chứ…"

"Í, sao cô biết?"

"Hỏi thừa! Nếu không phải đứng ngay bồn rửa tay ngoài cửa thì cần gì phải đóng cửa ngoài cùng như thế?"

"Ờ ha… Ôi trời ơi!"

"Aizzz… Tổng giám đốc thay đổi rồi…"

"Aizzz… t*ng trùng xông não…"

…Ha ha ha ha ha, báo ứng mà…

Mặc dù Lâm Hạo Hải vẫn rất bình tĩnh nhưng tôi thì sướиɠ chết được… Cho anh thể nghiệm tâm trạng khi tôi bị nói là "tiểu mật", tự nhiên sao tôi có cảm giác như từ nông nô đổi đời thành địa chủ thế này…

Vào văn phòng rồi, Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: "Ngồi đi."

Tôi gật đầu, ngồi xuống sô pha.

Lâm Hạo Hải nghĩ một lúc, nói: "Thật ra tôi cũng không định nói với cô chuyện này, bởi nó vốn không liên quan đến cô, nhưng vì cô có vẻ thích vểnh tai nghe trộm, lại khoái thêm mắm dặm muối, tôi thấy mình vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn."

"Cái gì mà vểnh tai nghe trộm? Tôi đây là vô tình nghe được!" Tôi đính chính.

Lâm Hạo Hải cũng lười để ý, vươn tay chặn miệng tôi lại, tiếp tục nói: "Thật ra hôm qua đúng là tôi và Tiền Chấn Hựu có nói chuyện điện thoại với nhau, nhưng việc chúng tôi đang bàn là việc liên quan đến vấn đề hợp tác giữa hai nhà họ Tiền và họ Lâm."

… Quá lợi hại, đoán được tôi vừa nghe thấy ba chữ "nói chuyện điện thoại" chắc chắn sẽ nhảy dựng lên hỏi: "Anh thừa nhận rồi chứ gì?!"

Nói xong rồi, Lâm Hạo Hải cũng thả tay ra, nhướng mày nhìn tôi ra hiệu có gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi.

"Hai nhà họ Lâm và họ Tiền hợp tác? Tại sao? Không phải nói tình hình nhà họ Tiền rất kém sao, nhà họ Lư hợp tác với học cũng chỉ vì mối quan hệ với Lư Dĩ Sương mà thôi…"

Lâm Hạo Hải nhướng mày: "Thế cô nói là vì sao?"

Tôi ngẩn ra: "Lẽ nào là vì tôi?!"

Lâm Hạo Hải gật đầu: "Cũng có thể nói như thế. Nếu hai nhà họ Tiền và họ Lư hợp tác với nhau, mặc dù nhà họ Tiền có thể từ từ khôi phục nhưng tốc độ sẽ rất chậm, thậm chí còn kéo cả nhà họ Lư xuống bùn. Thế nhưng nếu nhà họ Lâm cũng gia nhập thì nhất định sẽ thu hút một số doanh nghiệp quy mô nhỏ và vừa, thậm chí cả doanh nghiệp quy mô lớn đầu tư vào, điều này sẽ đẩy nhanh tốc độ hồi phục của nhà họ Tiền. Bây giờ cô là Lư Dĩ Sương, tôi không làm thế thì quá không nể mặt hai nhà Tiền và Lư, lần trước bác Lư tới thật ra cũng vì chuyện này."

… Ồ, thảo nào lúc đó hai người đều đến gặp tôi, ra là ông Lư cũng thuộc dạng "bán con cầu vinh" à…

Tôi hỏi Lâm Hạo Hải: "Thế hôm qua anh với Tiền Chấn Hựu còn nói gì mà anh với cậu ta? Còn cái gì mà Hạ Tiểu Mễ và Lư Dĩ Sương đều không phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là gì gì ấy?"

"Đâu có, đều là việc liên quan đến kinh doanh. Tôi chỉ nói đối với Tiền Chấn Hựu, việc quan trọng nhất với cậu ta là nhà họ Tiền. Tôi nói thế chẳng qua là lấy đối tượng để so sánh thôi, Lư Dĩ Sương là nhân vật then chốt, nhắc đến cô ta là đương nhiên, còn về Hạ Tiểu Mễ cô ấy mà, chỉ là tôi thuận miệng thêm vào cho đủ số thôi, nếu không chỉ lấy mỗi Lư Dĩ Sương ra làm đối tượng trong tôi cứ thấy kỳ kỳ." Lâm Hạo Hải mặt không đổi sắc đáp lại.

…Thêm vào cho đủ số… Anh quá độc!

Mặc dù hiểu rõ nội tình câu chuyện tôi cũng thở phảo nhẹ nhõm, nhưng đồng thời với đó, tôi còn cảm thấy một vấn đề cứ luẩn quẩn mãi trong lòng, đuổi không đi…

Lâm Hạo Hải nhìn bộ dạng tôi, cười hỏi: "Sao thế, cô còn tưởng gì?"

"Tôi cũng chẳng tưởng gì…. Ban đầu tôi nghĩ cả anh và Tiền Chấn Hựu đều biết tôi là Hạ Tiểu Mễ mà, sau đó lại thêm việc giờ tôi đang trong thân xác Lư Dĩ Sương…" Tôi cứ thế ngắt quãng kể lại cho Lâm Hạo Hải tất cả những gì mình suy đoán. Lâm Hạo Hải nghe xong, hồi lâu không nói câu nào, mãi đến cuối cùng, anh ta vỗ vai tôi: "Hạ Tiểu Mễ, cô cũng giỏi thật đấy."

Tôi bị Lâm Hạo Hải khen đến nỗi toàn thân nổi da gà, chỉ có thể cười khan hai tiếng rồi im bặt.

Lâm Hạo Hải thở dài, cũng chẳng hỏi thêm gì nữa: "Bây giờ hiểu lầm đã giải quyết xong, cô cứ yên tâm mà làm việc cho tốt." Sau đó vứt cho tôi một đống giấy tờ, "Trước năm giờ xử lý hết chỗ này."

… Cho dù không phải vì Tiền Chấn Hựu mà hận tôi, nhưng anh ta vẫn kiếm cớ chỉnh tôi, không phải sao…

Tôi vùi đầu vào đống giấy tờ, làm việc cật lực. Trong thời gian đó tôi cứ cảm thấy Lâm Hạo Hải đang nhìn mình, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại chỉ thấy anh ta đang đọc tài liệu mà thôi. Chậc, lẽ nào tôi bị ảo giác rồi? Tôi dụi dụi mắt, tiếp tục làm việc…

Đến trước năm giờ, tôi xử lý hết đống giấy tờ đó thật! Mặc dù chất lượng không đảm bảo nhưng khả năng của tôi đến đâu, Lâm Hạo Hải vẫn luôn rất rõ ràng, những việc để tôi làm cũng rất đơn giản, có heo mới làm sai…

Lâm Hạo Hải tùy tiện cầm một tờ giấy lên đọc lướt qua, sau đó sầm mặt bảo: "Cô là heo à, đến cái này cũng làm sai?"

Tôi: "…"

… Tức chết mất thôi.

Qua một lúc, tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời tan làm đi ra, theo thông lệ tôi ngồi phịch ở ghế sau, rung rung lắc lắc một hồi, tôi mơ mơ màng màng nhìn bóng lưng nghiêng ngiêng phía trước của Lâm Hạo Hải đang lái xe, thở dài bảo: "Lâm Hạo Hải tôi cảm thấy chúng ra thật giống một cặp vợ chồng cùng nhau đi làm…"

Thật sự quá tự nhiên luôn.

Đột nhiên Lâm Hạo Hải thắng két xe lại, trán tôi đập thẳng vào lưng ghế phía trước. Tôi xoa xoa trán ngồi dậy, đầy bất mãn nhìn anh ta, kết quả Lâm Hạo Hải đi trước một bước: "Hạ Tiểu Mễ, có những lúc đồ có thể ăn bừa nhưng lời nói không thể nói bừa đâu."

Sau đó anh ta dừng lại một chút mới tiếp: "Nói như thế rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy…"

Tôi nhìn anh ta thắc mắc: "Lời nào? Trách nhiệm gì cơ?"

Lâm Hạo Hải cũng không giận, cười bảo: "Cặp vợ chồng."

Tôi lại tiếp tục thắc mắc: "Ừ, đúng rồi, có gì không đúng à?"

Lâm Hạo Hải khựng lại, sau đó cười, lắc đầu: "Quên đi, chẳng có gì không đúng cả."

… Người này thật kỳ quặc.

Lâm Hạo Hải lại hỏi tôi: "Đúng rồi, chứng minh thư của cô hình như vẫn để ở nhà họ Lư?"

Tôi: "Tôi không biết…"

Lâm Hạo Hải bóp trán: "Sao tôi lại quên thứ quan trọng như thế chứ, nhất định là bị cô lây nhiễm rồi…"

Tôi bất mãn: "Ý gì thế? Cho dù có bị tôi lây nhiễm thì cũng là lây nhiễm mặt tốt của tôi thôi… nói cứ như tôi ngu lắm không bằng!"

Lâm Hạo Hải cười bảo: "Mặt tốt? Cô đang kể chuyện cười đấy à?"

Tôi: "…"

Được rồi, mặc dù tôi đúng là chẳng có mặt tốt gì nhưng anh ta cũng không nên đả kích người khác như thế chứ!

Tôi buồn bực chả thèm nói gì, Lâm Hạo Hải cũng chẳng phải người hay chuyện, cả hai cứ như thế im lặng về nhà. Lâm Hạo Hải đột nhiên gọi tôi lại, chậm một chút mới nói: "Đúng rồi, có chuyện tôi quên mất không nói với cô."

"Hả? Việc gì?"

Tôi thấy anh ta nói thản nhiên như thế, chắc cũng chẳng phải việc gì quan trọng đâu.

"Hai ngày nữa cha mẹ tôi tới đây."

"Ừ, chẳng phải là…" Tôi khựng lại, khóe miệng giật giật: "Anh nói cái gì?!"